[Zhihu] Người yêu tôi mắc bệnh hoang tưởng

Chương 1: Phần 1




1.

Lúc về đến nhà, bên trong tối om.

Tôi đặt túi xách xuống, cởi giày, từ từ đưa tay mò mẫm lên tường.

Ngay lúc chạm tới công tắc mở đèn, một chiếc đĩa bay về phía tôi.

Tôi nghiêng đầu tránh thoát.

Đèn sáng lên.

Người đàn ông đứng trên cầu thang mặt vô cảm nhìn tôi.

“Cô còn biết đường về nhà à?”

“...”

Tôi mỉm cười, bước về phía anh.

Đưa tay ra, ôm lấy anh.

“Anh đừng có hành xử như cô vợ nhỏ đang oán giận thế được không, Lâm Tự?”

Trên người anh thoang thoảng mùi hương hoa, là mùi tôi chọn, dường như làm vậy giúp tôi có thể hóa giải được sự lạnh lùng của anh.

Nhưng không, anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét như vậy.

2.

Chiếc đèn lồng bằng thủy tinh chiếu rọi ra những mảnh vụn ánh sáng nhỏ nhoi.

Mặc dù đang mở đèn nhưng phòng khách vẫn tràn ngập không khí lạnh lẽo, rõ ràng người đàn ông đang ngồi cạnh tôi nhưng lại không có một chút hơi ấm nào.

Tôi đặt máy tính bảng lên đùi, cho anh xem từng trang một.

“Anh nhìn này, trong đám cưới của chúng ta, em mặc bộ này được không?”

“Váy này thiết kế kiểu đuôi nàng tiên cá.”

“Đẹp thật đấy, trông như có ánh sáng chiếu vào nó vậy.”

“Em cũng thích thiết kế này nữa, khăn trùm đầu có thiết kế hình ngôi sao, giống bộ mà anh từng đưa em đi xem…”

Một tiếng cười nhạo cắt ngang lời nói của tôi.

Anh ngước mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi.

“Chúng ta từng có à?”

Tôi thực sự muốn nói cho người trước mặt là có, chúng ta từng có rất nhiều kỷ niệm đẹp.

Chỉ là người trước mặt luôn coi tôi là một kẻ tội ác tày trời, một người cực kỳ xấu xa.

Anh nâng cằm tôi lên, hôn lên khóe môi.

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng ẩn chứa một chút cám dỗ dập dờn tùy ý, tao nhã mà đầy dục vọng.

“Ngoan, đưa thuốc cho tôi.”

3.

Lý do Lâm Tự nghe lời tôi như vậy.

Là vì tôi có thứ đồ mà anh khao khát.

Nếu anh đọc các báo cáo nội bộ của Cục, anh sẽ rất ngạc nhiên khi thấy tên của mình xuất hiện trên các cột khen thưởng phòng chống ma túy và những vết thương khi làm nhiệm vụ.

Lâm Tự nghiện ma túy khi đang làm nhiệm vụ nằm vùng.

Sau khi kết thúc nhiệm vụ nằm vùng của mình, anh mắc chứng rối loạn tâm thần hoang tưởng.

Còn gọi là bệnh hoang tưởng.

Anh gần như coi mọi người xung quanh là kẻ thù của mình, kể cả tôi.

Kể cả anh đã từng nói rằng anh yêu tôi nhất, sẽ bảo vệ tôi bằng cả mạng sống của mình.

Người từng dịu dàng đã biến mất không còn nữa, anh bị kéo vào địa ngục Vô Gian, ánh mắt nhìn tôi như hang động lạnh lẽo ngàn năm.

Dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng ngủ, tôi kéo cổ áo anh, rõ ràng anh là người bị tôi đè xuống, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như thường.

Mặc dù anh nghiện ma túy, nhưng anh lại trong sáng như một vị thần cao cao tại thượng.

Cong môi một cái, cũng là cảnh đẹp ý vui.

Tôi cúi người muốn hôn anh, nhưng lại bị đè ngược lại.

Anh lục lọi trong túi áo trước ngực tôi, tìm được một ống tiêm.

Thuần thục châm vào cánh tay phải của mình.

Đối với anh, ống tiêm này chính là ma túy.

Thật ra không phải, đó là một loại thuốc có chứa thành phần an thần, được đặc chế riêng cho anh.

Việc cai nghiện không thể xong trong một sớm một chiều được, mà phải từ từ giảm bớt liều lượng lại.

Tôi bỗng dưng hiểu tại sao anh lại ghét tôi như vậy

Bởi vì, trong mắt anh.

Tôi không phải người yêu thân thiết nhất của anh.

Tôi là người khiến anh nghiện ma túy.

Sau đó mỗi ngày cầm một chút ma túy giả vờ giả vịt mà chơi đùa anh…

Chỉ là người xấu mà thôi…

4.

Tôi nằm mơ.

Mơ về mấy năm trước, lúc đó Lâm Tự vẫn đang nằm vùng.

Vào một đêm giáng sinh, tôi đến gặp anh, chúng tôi đi ngang qua giữa đám đông nhưng chỉ có thể nhìn nhau qua lớp giấy báo.

Anh đút tay vào túi quần, tựa lên lan can như người không xương.

Lâm Tự rất đẹp trai, mỗi khi cười trông vừa đẹp trai lại giống bad boy, chọc mấy cô gái đứng xung quanh không nhịn được nhìn qua liên tục.

Ngay trước mặt tôi, anh huýt sáo với hai cô bé.

Tôi đạp chân anh.

Anh kêu lên một tiếng, nhỏ giọng gọi tôi.

“Vợ à, anh chỉ giả vờ diễn trò thôi.”

Trên người anh dần dần nhiễm hơi thở của những thanh niên đầu đường xó chợ, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt.

Âm thanh leng keng của những bài hát giáng sinh vang lên, anh ngửa đầu, trong lời nói mang theo một chút trêu đùa.

“Ba năm sau lại ba năm sau, ba năm sau rồi ba năm sau nữa.”

Đó là lời thoại trong phim “Địa ngục Vô Gian”, bộ phim trinh thám mà chúng tôi rất thích trước kia.

Anh quay đầu, qua ảnh chiếu ngược trong gương, chạm mắt với tôi.

“Khi nào anh mới cưới được em đây?”

Tôi buông tờ báo xuống, đi ngang qua anh.

“Sau khi làm xong nhiệm vụ, chờ anh tới cưới em.”.

Nhiệm vụ đã xong, nhưng tôi không chờ được anh tới cưới tôi.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, bên cạnh trống trơn, không một bóng người.

Tất nhiên tôi biết anh chán ghét tôi, không muốn nằm cùng tôi trên một cái giường.

Lúc xuống lầu, tìm khắp mọi nơi vẫn không thấy anh đâu, tôi luống cuống.

Tôi tìm khắp mọi nơi trong nhà, nhưng không tìm thấy anh.

Tôi gọi điện thoại cho bạn bè, tay cầm điện thoại run lên.

Nhưng không có dấu vết của anh ở bất kỳ chỗ nào.

Tôi ôm đầu, ngồi xổm xuống đất.

Gần đây tôi luôn như vậy, mỗi khi nghiêm túc nghĩ về việc gì đó tôi sẽ bị đau đầu.

Đầu càng lúc càng đau khiến mắt tôi choáng váng, nhưng nỗi lo lắng vì không tìm thấy anh mới là cơn dày vò tôi thực sự.

Tôi hoảng loạn soạn tin nhắn, thậm chí còn tính nhờ đồng nghiệp cũ trong Cục giúp tôi điều tra.

Tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh, cho đến khi một đôi giày trắng xuất hiện trước mắt.

“Cô đang làm gì?”

Giọng nói đều đều vẫn lạnh lùng và nhạt nhẽo như cũ.

Lâm Tự không phải là Lâm Tự, nhưng Lâm Tự vẫn là Lâm Tự.

Chỉ là người đàn ông lạnh lùng trước mắt, không còn giống với thiếu niên lớn lên trong trí nhớ của tôi nữa.

Tôi đứng lên, ôm lấy anh.

Không biết vì sao, tôi cực kỳ thích ôm anh.

Giống như chỉ cần ôm anh thì tôi có thể để lại hơi ấm của mình trên người anh, cho dù anh chưa bao giờ ôm lại tôi.

“Em tưởng anh bỏ đi rồi, Lâm Tự.”

Anh lùi lại một bước, không dấu vết đẩy tôi ra.

“Tôi chỉ đi tưới hoa mà thôi.”

“...”

Tôi cười cười, vén sợi tóc rũ xuống của mình ra sau tai.

“Tối nay muốn ăn gì? Em nấu cho anh…”

“Đừng giả vờ nữa, cô còn không cho phép tôi ra khỏi cửa.”

Anh cắt ngang lời tôi nói, cầm lấy quyển sách trên bàn, đi lên lầu.

Không cho Lâm Tự ra ngoài, vì sợ những kẻ trốn thoát trong vụ buôn lậu ma túy sẽ trả thù anh.

Nhưng càng như vậy, anh càng giống một con chim bồ câu bị nhốt trong lồng hơn.

Càng hận tôi nhiều hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.