Thông tin truyện

[Zhihu] Người gác rừng

[Zhihu] Người gác rừng

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Nguồn:

Sưu Tầm

Trạng thái:

Full
Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
1.



“Con trai, mẹ phải nói trước với con về chuyện đến đó làm việc.”



“Đừng để khi đi thì lành lặn mà khi về thì thiếu tay thiếu chân!”



“Trong núi sâu rừng già này thứ gì cũng có, con phải đặc biệt thận trọng.”



Năm 1998, sau khi xuất ngũ, tôi làm kiểm lâm ở núi Đại Hưng An.



Lần đó, có tất cả bốn nhân viên kiểm lâm, ngoài tôi ra còn có kẻ ranh ma.



Người nói chuyện (phổ biến các quy tắc) với tôi chính là đại ca của bọn họ, Lưu Bá Đầu.



Hai người còn lại là hai anh em Đại Vương và Tiểu Vương.



Lưu Bá Đầu đón tôi ở ngoài khu rừng già. Ba người họ đưa tôi đến quán rượu trong thị trấn.



Đại Vương và Tiểu Vương trực tiếp thò tay lấy tiền từ trong túi tôi ra, đập lên bàn của chủ quán:



“Ông chủ, đem đồ ăn thức uống ngon ra đây! Vị đại gia này của chúng tôi có tiền đấy.”



Tôi đưa tay ra cản thì lập tức bị Lưu Bá Đầu đập cái tẩu thuốc vào tay.



Tôi đỏ mặt tức giận, tỏ thái độ:



“Các anh dựa vào đâu mà cướp tiền của tôi?”



Lưu Bá Đầu rít một hơi thuốc, đánh giá tôi một lượt, nói:



“Cậu còn phải dập đầu lạy tôi ba lần. Đây là quy tắc!”



Tôi nào có chịu được, lập tức trở mặt với anh ta.



Nhưng Đại Vương và Tiểu Vương rất giỏi đánh nhau.



Đại Vương dứt khoát đè tôi xuống đất, Tiểu Vương ấn đầu tôi lạy Lưu Bá Đầu ba lần.



Ngay lúc đó, tôi muốn liều mạng với bọn họ, nhưng Đại Vương lấy ra một con d/a/o kề vào cổ tôi, đe dọa:



“Thằng nhãi này, nếu mày cử động lần nữa thì tao sẽ g/i/ế/t mày.”



“Sau đó, tao sẽ ném mày vào núi sâu rừng già để không ai tìm được, cho mày c/h/ế/t một cách vô ích.”



Tôi tức giận không thốt nên lời, chỉ ngồi nhìn bọn họ ăn uống.



Cuối cùng, Lưu Bá Đầu vỗ vỗ vào giường sưởi:



“Buổi tối trời lạnh, cậu cũng nên đến đây ăn chút gì đó, không thì lúc c/h/ế/t đói lại đổ lên đầu ông đây.”



Tôi cũng lên giường sưởi ăn uống với ba người bọn họ.



Xong xuôi, Lưu Bá Đầu định ở lại qua đêm tại thị trấn.



Có lẽ do quen ở trong quân đội nên tôi tìm cách trở lại núi.



Thấy vậy, Lưu Bá Đầu chỉ khịt mũi, hỏi:



“Cậu uống rượu rồi còn muốn đi bộ lên núi à?”



Tôi có chút không phục, vỗ vỗ ngực:



“Sao nào, đừng coi thường tôi ít tuổi hơn ông, tửu lượng của tôi không kém đâu.”



Đại Vương và Tiểu Vương cười rộ lên, vội vàng túm lấy tôi, nói:



“Được rồi Tiểu Trương, ông Bá Đầu có nóng tính vậy đấy, miệng lưỡi sắc bén nhưng bên trong yếu mềm.”



Nói xong, Đại Vương quay đầu nhìn Lưu Bá Đầu, nói:



“Ông Bá Đầu, anh kể cho nó sự thật đằng sau chuyện này đi, dù sao thì sau này chúng ta cũng phải làm việc với nhau nhiều năm mà.”



“Huống hồ, anh không nhìn ra sao? Có cho thằng nhóc cứng đầu này biết tay mà nó cũng không chịu rời đi, nhất định sẽ tìm cách khác.”



Lúc này, Lưu Bá Đầu mới gõ gõ tẩu thuốc, đánh giá tôi một lượt rồi hỏi:



“Nhóc con, cậu thật sự định ở lại sao?”



Tôi gật gật đầu, đáp lại:



“Dù gì cũng đã tới nên tôi sẽ làm ở đây một kỳ hạn rồi mới rời đi.”



Một kỳ hạn là năm năm, tổng lương tại thời điểm đó là hai trăm nghìn (*).



(*) 200,000 NDT: tương đương với khoảng 682,000,000 VNĐ.



Vào năm 1998, đây là một khoản tiền không nhỏ, vì hai mươi vạn đã mua được một ngôi nhà ở thị trấn quê tôi.



Chỉ là sau này tôi mới biết, kiếm được khoản tiền này không dễ dàng như vậy.



Lưu Bá Đầu nhìn tôi, nói:



“Vậy thì được, nhóc con. Ban nãy tôi không cố ý ép cậu rời đi, bây giờ cậu có thể chính thức gia nhập đội.”



“Cậu dập đầu ba lần không hề vô ích, sau này tôi sẽ là sư phụ của cậu.”



“Ở núi sâu rừng già này, có chuyện gì thì tôi sẽ bảo kê, nếu không làm được thì tôi sẽ c/h/ế/t trước mặt cậu.”



Lúc đầu uống rượu, mấy người trẻ tuổi như chúng tôi đầy nhựa sống.



Những lời của ông Bá Đầu khiến tôi rơm rớm nước mắt, cảm thấy như mình vừa nhận một người cha nuôi vậy.



Lưu Bá Đầu châm tẩu thuốc của mình, vừa hút thuốc vừa nói với tôi:



“Nhóc con, đã uống rượu thì không được lên núi, đó chính là quy tắc đầu tiên ở đây của chúng ta.”



“Rượu uống dưới núi là rượu hạnh phúc, nhưng nếu uống trên núi, thì đó chính là rượu xuyên ruột.”



2.



Lưu Bá Đầu nói rằng có vô số truyền thuyết về yêu quái sơn tinh ở núi Đại Hưng An, nhưng không ai thực sự nhìn thấy chúng.



Đúng là rừng già vô cùng nguy hiểm.



Chưa nói đến việc người sống có lạc đường trong rừng hay không, người bình thường gặp dã thú trên núi thì cũng khó mà đối phó được.



Sở dĩ không được lên núi sau khi uống rượu là vì trên núi có thứ gì đó đặc biệt nhạy cảm với mùi rượu.



Nói đến đây, Đại Vương và Tiểu Vương gọi thêm một chai rượu khác và một đĩa đậu phộng.



Bốn người chúng tôi ngồi khoanh chân trên giường sưởi, lắng nghe ông Bá Đầu kể chuyện.



“Câu chuyện xảy ra gần hai mươi năm về trước, năm thứ hai tôi canh gác rừng.”



Vừa cất lời, ông Bá Đầu đã khiến chúng tôi chú ý.



Lần đó, ông Bá Đầu vừa qua bốn mươi tuổi, trên núi còn có mấy cán bộ kiểm lâm khác.



Bọn họ cũng có một quy tắc là không được uống rượu trên núi.



Nhưng thế hệ kiểm lâm cũ c/h/ế/t gần hết rồi nên không ai biết nguyên do câu chuyện.



Hơn nữa, cuộc sống thời ấy còn khá nghèo khổ nên mọi người ít uống rượu, vì vậy trong hai năm đó không xảy ra chuyện gì.



Nhưng đến năm 1978, Cục Lâm nghiệp dưới chân núi đột nhiên thông báo, cán bộ kiểm lâm Lý Trung Nhân có thể về nhà vào cuối tháng.



Mọi người nhìn lại năm đó cũng có thể hiểu được lý do cụ thể là gì, nên giờ không nói đến chi tiết ở đây nữa.



Lý Trung Nhân đã mang rượu lên núi để cảm ơn sự quan tâm của mọi người trong suốt hai năm qua.



Rượu được dán kín và đưa lên núi, cũng không xảy ra chuyện gì.



Lần đó, ông Bá Đầu cũng đặc biệt bắt vài con thỏ rừng để làm thỏ hun khói.



Trong khi bốn, năm người bọn họ đang ăn thịt thỏ và uống rượu trong cabin của cán bộ kiểm lâm, bên ngoài bắt đầu có tiếng động sột soạt.



Hai năm đó đều yên ổn nên không ai để ý đến âm thanh đó.



Lý Trung Nhân còn nói một câu:



“Chắc là chó hoang hay gì đó. Cứ kệ bọn chúng!”



Tôn Đại Thắng ở bên cạnh cũng cười, nói:



“Vào tháng hai, tháng ba này, có lẽ đám chó hoang đang động dục đấy.”



Mấy người bọn họ vừa cười vừa uống với nhau.



Uống được một nửa thì Tôn Đại Thắng nói muốn ra ngoài đi tiểu rồi rời trước.



Vài người khác vẫn tiếp tục uống rượu, không quan tâm đến Tôn Đại Thắng.



Một lúc sau, Lý Trung Nhân cũng ra ngoài đi tiểu.



Mọi người đều uống say, nối đuôi nhau ra ngoài đi tiểu.



Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại ông Bá Đầu và một người đàn ông khác tên là Ngô Chí.



Hai người họ không uống nữa mà nói chuyện một lúc.



Sau vài phút, Ngô Chí đột nhiên lên tiếng:



“Không đúng, tại sao tất cả đều chưa quay lại?”



Lúc này, ông Bá Đầu mới nhận ra, những người vừa ra ngoài đều chưa trở về.



Ông ấy nghiêng tai sang một bên, nhận thấy điều gì đó kỳ lạ.



Bên ngoài quá yên tĩnh.



Thông thường, ban đêm trong rừng già luôn có tiếng của một số loài động vật sống về đêm.



Ngay cả cú mèo cũng kêu vang trong đêm.



Nhưng hôm nay lại rất yên tĩnh, thậm chí còn không có tiếng người đi tiểu.



Ngô Chí không mấy dũng cảm, hỏi ông Bá Đầu phải làm gì.



Ông Bá Đầu lấy ra hai khẩu s/ú/n/g từ trong tủ:



“Đi, chúng ta đi ra ngoài xem thử, nhỡ bọn họ gặp phải gấu đen thì sao!”



Khi đó Ngô Chí cũng nghĩ như vậy, dù sao ở núi Đại Hưng An cũng có rất nhiều truyền thuyết về gấu đen.



Hơn nữa nó không phải loại gấu đen cỡ nhỏ, mà là loài gấu nâu to.



Ngô Chí có chút lo lắng, lại hỏi ông Bá Đầu:



“Anh xem, chúng ta chỉ có hai khẩu s/ú/n/g, nếu thật sự gặp gấu nâu thì có tác dụng không?”



Ông Bá Đầu suy nghĩ một lúc rồi đeo cây lao ra sau lưng.



Lúc này, hai người bọn họ mới đi ra ngoài.



Ngay khi đẩy cửa ra, ông Bá Đầu và Ngô Chí thấy ngay vết m/á/u và thịt do thứ gì đó cắn trên mặt đất.



Lần này, ông Bá Đầu cũng hoảng sợ, nói:



“Không đúng, chắc chắn không phải gấu nâu. Chúng sẽ không gây ra chuyện tai hại như vậy.”



3.



Ông Bá Đầu và Ngô Chí cầm s/ú/n/g lần theo vết m/á/u.



Dưới ánh trăng, m/á/u thịt lẫn lộn và mùi m/á/u tanh khiến họ lập tức tỉnh táo.



Lúc này, tôi nuốt khan, ngắt lời ông Bá Đầu:



“Ông Bá Đầu, lúc đó ông không sợ à?”



Ông Bá Đầu rít một hơi thuốc rồi nói:



“Sợ, đều được cha sinh mẹ đẻ, sao mà tôi không sợ cơ chứ.”



Đại Vương và Tiểu Vương trợn mắt nhìn tôi, rõ ràng đang trách tôi phá hỏng không khí kể chuyện.



Ông Bá Đầu uống một ly rượu rồi tiếp tục.



Khi đó, ông Bá Đầu và Ngô Chí đuổi theo vết m/á/u gần hai dặm.



Trên mặt đất càng lúc càng xuất hiện nhiều mảnh m/á/u thịt, suy nghĩ đầu tiên của bọn họ chính là gặp phải sói.



Sói cũng đi theo bầy, một đàn hơn mười con sói có thể xé xác con người.



Nhưng điều khiến ông Bá Đầu và Ngô Chí tò mò là chúng sẽ thường hú.



Rốt cuộc là thứ gì có thể ăn thịt người mà không gây ra tiếng động chứ?



Bọn họ đi thêm gần năm trăm mét mới nhìn thấy một vật có hình người trên cỏ.



Ngô Chí lấy hết can đảm hét lên:



“Lý Trung Nhân!”



Kể đến đây, ông Bá Đầu dừng lại, nhìn xung quanh chúng tôi rồi hỏi:



“Đoán xem chúng tôi đã nhìn thấy gì sau khi Ngô Chí hét lên câu đó?”



Cả tôi, Đại Vương và Tiểu Vương đều không khỏi tò mò, vội vàng nói:



“Mau kể cho chúng tôi đi! Đừng có úp úp mở mở nữa!”



Tất cả chúng tôi đều nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt ông Bá Đầu.



Ông ấy nghiến răng nói:



“Đó là đôi mắt, bên trong chằng chịt tơ m/á/u, đáng sợ đến nỗi tôi và Ngô Chí suýt tiểu ra quần.”



Dưới ánh trăng, những đôi mắt đỏ như m/á/u kia trông vô cùng đáng sợ.



Chỉ khi chúng ló ra khỏi bãi cỏ, bọn họ mới nhìn rõ những thứ đó.



Lúc ấy, ông Bá Đầu cũng không nhận ra thứ đó, chỉ thấy chúng không lớn, trông vừa giống gấu lại vừa giống sói, kích thước tương đương với một con chó.



Bọn chúng đứng thẳng tắp, m/á/u trong mồm chảy ra, nhìn về phía ông Bá Đầu và Ngô Chí ở đối diện.



Còn những người trên mặt đất thì c/h/ế/t từ lâu rồi.



Ông Bá Đầu và Ngô Chí quay người bỏ chạy, nhưng thứ phía sau quá nhanh.



Sau vài bước đã bị bắt kịp, ông Bá Đầu quay đầu bắn một phát, ép bọn chúng dừng lại.



Nhưng chẳng lâu sau đó, thứ tinh ranh đó bao vây ông Bá Đầu và Ngô Chí.



Ông Bá Đầu vừa chạy vừa quay sang nói với Ngô Chí:



“Chúng ta phải nghĩ cách, nếu không tất cả sẽ c/h/ế/t ở đây.”



Ngô Chí chưa kịp trả lời thì một con trong số đó đã cắn vào chân anh ta.



Vị trí đó tình cờ lại là bắp đùi, khiến Ngô Chí lập tức ngã xuống.



Ngô Chí bắn một phát vào những con dã thú xung quanh ông Bá Đầu, khiến chúng tỏa ra, tạo ra một khoảng trống.



Ngô Chí hét lên:



“Chạy mau! Đừng để ý đến tôi!”



Ông Bá Đầu nhân cơ hội này chạy trở lại cabin.



Về tới phòng, ông Bá Đầu phát hiện toàn thân đã ướt sũng.



Ông cầm s/ú/n/g ở trong phòng suốt đêm không dám ngủ.



Ngày hôm sau, sau khi ông Bá Đầu cầu cứu, quân vũ trang đến tiếp ứng và tìm thấy t/h/i thể của những người kia.



Thứ đó rất giỏi g/i/ế/t người, thừa dịp người ta không chuẩn bị sẽ cắn vào cổ họng, đảm bảo nạn nhân không thể hét lên.



Sau đó, bảy, tám con sẽ cùng nhau móc thẳng vào hậu môn từ phía sau, ngay cả ruột cũng bị lôi ra.



Người c/h/ế/t có một lỗ thủng lớn trong bụng, toàn bộ nội tạng đều biến mất.



Nghe ông Bá Đầu miêu tả, một vị lãnh đạo trong quân đội cau mày nói:



“Các anh đã gặp phải chồn sói rồi.”



Ông Bá Đầu nghiêm túc nhìn tôi:



“Sau này chúng tôi phát hiện ra thứ đó rất nhạy cảm với mùi vị và cũng rất thông minh.”



“Khi ngửi thấy mùi rượu, chúng biết có người gần đó và sẽ đến theo nhóm lớn.”



“Vì vậy, nguyên tắc đầu tiên của các kiểm lâm là không uống rượu trên núi.”



“Ai uống rượu sẽ bị chồn sói moi ruột, cho nên lính kiểm lâm còn gọi đây là rượu xuyên ruột.”



Xem thêm...

Các chương mới nhất

Danh sách chương

      Bình luận truyện