[Zhihu] Mỹ Nhân Sườn Xám

Chương 4: Phần 4




Lộ trình ban đầu vốn là hai ngày một đêm nhưng đến ngày thứ hai đã phải cấp tốc quay về.

Minh Dao khóc đến chết đi sống lại, chửi tôi như tát nước, cô ta hận không thể cầm dao giết tôi.

Người yếu đuối như tôi làm sao có thể chống lại được.

Nhưng cô ta lại là em gái tôi.

Nên chỉ có thể kiềm chế trong im lặng, ngoài việc an ủi ra thì chẳng thể làm gì khác được.

"Là chị làm! Chị cố tình! Chị muốn hủy hoại tôi! Để tôi không tranh giành Yến Sâm với chị!" Minh Dao gào khản cả giọng.

Tôi thở dài, dùng ánh mắt khi nhìn đứa trẻ ba tuổi để nhìn Minh Dao.

Cô ta điên cuồng chửi rủa, tôi chỉ hỏi một câu thân thiện:

"Một người thì không đủ đâu, phải gấp ba lần mới thú vị, em thấy có đúng không?"

"Tiện nhân, tôi giết chị!" Minh Dao bị điên thật rồi.

Chuyện tốt không ra tới cửa, chuyện xấu thì truyền xa ngàn dặm.

Câu chuyện sinh động trên du thuyền đã được truyền đi, rất nhanh sau đó đã truyền khắp toàn bộ giới thượng lưu.

Thể diện nhà họ Minh đều mất hết, danh tiếng xuống dốc không phanh.

Nhà họ Yến lại vào đúng lúc này mà đòi hủy bỏ hôn ước, lý do úp mở nhưng cũng là do chuyện này nên không muốn kết tình thông gia với nhà họ Minh.

Minh Duệ đã đến nhà họ Yến mấy lần để gặp ông cụ nhà và Yến tổng, tư thế cúi thấp người xuống tận mặt đất.

Lần cuối cùng, ông cụ nhà họ Yến đưa ra một yêu cầu.

Muốn Minh Duệ trả lại số cổ phần công ty vốn nên thuộc về tôi mà ông ta đang nắm giữ.

12.

Sắc mặt Minh Duệ xám như tro: "Minh Thù không hiểu chuyện kinh doanh nên chuyện đưa cổ phần công ty cho con bé có hơi khó khăn."

Lúc trước Minh thị là do Thính Lan sáng lập, trước lúc qua đời Thính Lan có để lại di chúc, cổ phần không để lại cho Vân Niệm mà là để lại cho Minh Thù."

"Thính Lan" trong lời nói của ông cụ nhà họ Yến chính là bà ngoại của tôi, còn Vân Niệm chính là mẹ của tôi.

Lúc tôi mới ba tôi, bà ấy uất ức mà tự tử, Minh Duệ trở thành người giám hộ duy nhất của tôi, thay mặt tôi giữ cổ phần công ty.

"Hôn ước của tiểu Sâm cũng là do Thính Lan tự mình quyết định lúc cô ấy còn sống.

Dựa vào chuyện tình cảm bạn bè bao năm qua mà mấy năm nay Yến thị đều giúp đỡ cho Minh thị.

Tôi cũng không ngờ rằng nhà họ Minh thế mà lại dính vào vụ bê bối này."

Ông cụ nói xong còn ho khan vài tiếng.

Yến Sâm miễn cưỡng nhìn về phía Minh Duệ, khóe môi nhếch lên một nụ cười kiêu ngạo:

"Tôi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Yến, Yến thị đang trong thời kì hưng thịnh nhưng tình trạng của Minh thị hiện giờ... ông cảm thấy Minh Thù còn xứng đáng với tôi sao?"

Tôi ngồi bên cạnh co rúm người lại, bả vai thoáng chốc lại run lên, móng tay cũng đâm sâu vào thịt.

"Căn bản là không xứng, xảy ra chuyện này, tôi lấy Minh Thù người khác không biết lại nhìn tôi như thằng hề."

Tôi cúi đầu, hô hấp cũng run rẩy, vừa khó chịu vừa bất an.

"Tôi không muốn lấy một cái bình hoa di động. Trừ khi, Minh Thù có "giá trị"… đương nhiên tôi có thể đảm bảo sẽ không tham gia vào bất cứ việc làm ăn nào của Minh thị."

Minh Duệ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, ông ta liếc nhìn tôi.

Tôi bao cả người mình trong lớp vỏ bọc ngốc nghếch lại hèn nhát, như vậy thì làm sao có thể gánh vác trách nhiệm của cả một công ty được.

Ngoài mặt thì ông ta đưa cổ phần công ty cho tôi nhưng thực tế quyền khống chế vẫn còn nằm trong tay Minh Duệ.

Chờ tới khi kết hôn lại ép tôi gia lại cổ phần... dù sao thì ông ta cũng nghĩ tôi không dám phản kháng.

Tôi có thể nhìn thấy hết nhưng suy tính trong mắt Minh Duệ đương nhiên trong lòng tôi cũng đã vẽ nên một kế hoạch thật hoàn hảo để gây khó cho ông ta.

Lúc Minh Duệ nói "Được." là lúc tôi khẽ nhếch khóe môi lên.

13.

Ngày kí vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cũng là ngày tôi đính hôn.

Tôi nhìn chữ kí của Minh Duệ trên bản hợp đồng chỉ cười lạnh một tiếng.

"Vui vẻ vậy sao?" Yến Sâm nhéo nhéo quái hàm tôi: "Đòi lại được thứ mình muốn nên cảm thấy phấn khởi sao?"

"Một nửa cổ phần này là của anh, em sẽ nhanh chóng chuyển sang cho anh."

Nói lời giữ lời.

"Không cần vội đâu." Yến Sâm kéo tôi đứng dậy: "Trước tiên em đi cùng anh đến nơi này đã."

Yến Sâm lấy một chiếc xe việt dã rồi lái ra vùng núi ở ngoại ô.

Đường núi hiểm trở, đèn xe chiếu sáng cả màn đêm.

"Sợ sao?" Khi rẽ vào một con dốc anh đột nhiên hỏi tôi.

Tôi lắc đầu.

Ngón tay thon dài của anh đang cầm vô lăng, vừa xoay bánh lái vừa gõ nhịp, dáng vẻ của anh trông rất thoải mái.

"Hồi trước anh đã từng lái xe tăng nên sẽ không gặp tai nạn được đâu, yên tâm đi."

Vừa nói xong anh nở một nụ cười giống như là đang kể lại câu chuyện cười nào đó.

"Em không hề lo lắng." Tôi nhẹ giọng nói.

Tôi không những biết anh đã từng lái xe tăng mà tôi còn anh đã từng ra nước ngoài, lên chiến trường để bảo vệ hòa bình.

Anh đã đi vào trong mưa bom bão đạn chứng tỏ anh thực sự là một người kiên cường.

Yến Sâm lái xe đi vào một thung lũng.

Màn đêm buông xuống, những dải hoa oải hương rộng lớn đang lặng lẽ thi nhau đua nở, hương hoa tràn ngập khắp nơi.

Yến Sâm chống hai tay lên đầu xe rồi nhảy lên đó ngồi sau đó vươn tay về phía tôi.

Tôi cũng học theo anh, cùng nhau ngồi ở trên mui xe.

"Chúng ta đã đính hôn rồi. Thế khi nào thì làm đám cưới?" Tôi hỏi.

Yến Sâm duỗi cánh tay dài ra ôm lấy eo tôi, giọng nói của anh vừa trầm lại vừa khàn:

"Em nóng lòng như vậy sao?"

Đương nhiên rồi.

Tôi đã mong chờ nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới bắt được anh nên phải buộc chặt lại mới được.

Anh khẽ cười: "Sao anh cảm thấy, em giống như là rất thích anh, đúng không?"

Tôi khẽ nhướng mày, trong giọng nói êm dịu còn pha theo chút trách móc:

"Sao anh lại không tự tin thế, anh nên bỏ chữ "giống như" đi nữa."

"Anh... Hả?"

Tôi ghé vào lỗ tai anh cười: "Em thực sự rất thích anh đấy."

Ánh mắt anh trầm xuống, ép tôi xuống mui xe.

Đôi mắt đen đầy bí ẩn của anh nhìn tôi từ phía trên xuống.

Tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh, anh trầm giọng nói:

"Em có thể lựa chọn, hoặc là nhắm mắt lại, hoặc là..."

Hoặc là gì cơ?

Aii, đừng những lời thừa thãi nữa, trực tiếp hôn luôn đi.

Tôi quyết định ngửa đầu, chủ động ra trận.

Đôi mắt đen đầy bí ẩn kia lần đầu tiên hiện ra vẻ kinh ngạc.

Theo sau đó là một nụ cười thật tươi.

Sau khi đính hôn, cổ phần đã thuộc về tôi nên tôi đã làm chuyện đầu tiên chính là đá Minh Duệ ra khỏi hội đồng quản trị.

Đồ đạc trong phòng chủ tịch bị đạp thành đống rác.

Minh Duệ chỉ tay vào mặt tôi, ông ta dùng tất cả những lời khó nghe nhất trên thế giới để mắng chửi tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.