[Zhihu] Mỹ Nhân Sườn Xám

Chương 3: Phần 3




Xung quanh bàn poker có rất nhiều người đứng xem.

Yến Sâm khoanh tay nhìn tôi, trong ánh mắt lộ ra vài tia hứng thú.

"Đều là bạn bè, đánh bài cũng không có gì thú vị cả. Chỉ chơi một ván, muốn chơi thế nào cũng được."

Người kia tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay xuống đặt sang một bên và hỏi tôi: "Cô muốn cược cái gì?"

"Patek Perry đó."

"Cái này phải hơn trăm vạn đấy."

"Đúng là người có tiền mà."

Xung quanh thì thầm to nhỏ, anh ta đi lướt qua tôi nhìn về phía Yến Sâm với vẻ khinh thường:

"Hay là Yến đại thiếu gia mang gì đó ra đây chơi thử đi?"

"Là tôi muốn chơi đương nhiên tôi sẽ trả tiền cược."

Tôi mở túi xách ra, lấy một chiếc khăn vuông ở trong đó và đặt lên bàn.

"Cô lấy cái khăn rách này ra để đặt cược trên bàn poker trăm vạn á?" Người kia nổi giận.

Không chỉ có anh ta mà tất cả mọi người ở đây đều nhỏ giọng cười nhạo tôi.

Chỉ có Yến Sâm nhìn về chiếc khăn vuông kia với ánh mắt thâm sâu.

"Minh Thù!" Minh Dao đứng trong đám người hét lớn: "Cho dù chị là người nhà quê thì cũng đừng ngu dốt như thế, đừng có làm mất mặt nhà họ Minh chúng ta."

"Nói đúng lắm."

Yến Sâm vỗ tay đi tới bên cạnh tôi, anh cầm chiếc khăn kia lên và giũ nó ra: "Chiếc khăn này dệt thủ công từ tơ tằm, trên đó có logo của Vân Lãm, giá trị của chiếc khăn vuông này so với cái đồng hồ kia chỉ có cao hơn chứ không hề thấp hơn."

Một tấc tơ tằm, một tấc vàng.

Hơn nữa đây là thương hiệu cao cấp mới nổi lên gần đây, phiên bản giới hạn đều có logo của Vân lãm.

"Cái gì cơ, tơ tằm cái quái gì? Một chiếc khăn thế này mà hơn trăm vạn á?" Minh Dao không tin mà hét lớn lên.

"Cô nghi ngờ lời tôi nói sao?" Cuối cùng Yến Sâm cũng cho Minh Dao một ánh mắt.

Trên miệng anh nở nụ cười nhưng ánh mắt lại khiến cho người ta khiếp sợ.

Tập đoàn Yến thị là tập đoàn dẫn đầu về ngành thời trang đa quốc gia, lời nói của Yến Sâm chắc chắn sẽ không sai.

Minh Dao không dám nhìn thẳng vào Yến Sâm chỉ có thể cúi đầu, khóe mắt có ánh nước nhưng vẫn hung dữ nhìn tôi.

9.

Chỉ chơi một ván.

Thật ra tôi thấy chơi một ván thì không đủ nhưng cũng chẳng còn cách nào khác người trước mặt đã xé hết bài rồi.

Tôi có hơi tiếc, đã nhiều năm rồi không ai muốn chơi bài cùng tôi cả.

Đại sảnh du thuyền to như thế mà yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của người kia.

Tôi cầm lấy đồng hồ đưa cho Yến Sâm.

Yến Sâm cũng không thèm nhìn tới cái đồng hồ có thương hiệu xa xỉ này mà lại lấy chiếc khăn trong tay tôi đi.

Tôi để lại cái đồng hồ lên bàn rồi mỉm cười với kẻ thua cuộc đang đỏ mắt.

Tôi bị Yến Sâm dẫn tới phòng nghỉ của anh.

"Rốt cuộc thì em còn bao nhiêu cái bí mật mà anh chưa biết thế, hửm?"

Tôi bị ép lên cánh cửa nhưng không hề hoang mang mà cười tươi như hoa:

"Chỉ là một ván bài thôi, có gì mà đáng kinh ngạc đâu chứ."

"Chơi thắng, anh cũng không thấy kinh ngạc gì. Điều làm anh kinh ngạc chính là thế mà em lại dám gian lận."

Anh cúi đầu cười: "Minh Thù à, em cũng đáng để cho anh phải nhìn với cặp mắt khác đấy."

"Vậy sau này anh có muốn an táng dưới biển với em không?" Tôi hỏi.

"... Cũng không phải là không thể."

Anh đưa tay lên búi tóc của tôi, rút chiếc trâm cài tóc ra rồi khẽ ngửi vài sợ, mùi thơm ngào ngạt thoáng thoảng qua mũi tôi.

"Chỉ cần em nói cho anh biết, rốt cuộc thì em muốn cái gì."

Tôi ngẩng đầu, thở thật nhẹ rồi chậm rãi mỉm cười: "Em muốn cược một ván với anh, với thân phận của người sáng lập Vân Lãm... tiền cược là, bảy trăm triệu."

Anh cài lại cúc cổ sườn xám cho tôi rồi mỉm cười đầy mập mờ:

"Thương hiệu Vân Lãm không tới bảy trăm triệu."

Còn tập đoàn Minh thị thì sao?

Nói tới chuyện làm ăn, anh có hơi tiếc nuối mà lùi lại một bước chỉnh sửa lại quần áo cho tôi.

Minh thị và Yến thị đều làm nganh may mặc.

Nhưng Minh thị kinh doanh cũng không khá lắm, thị trường ngày càng bị thu hẹp tới nổi phải nhờ tới Yến thị thay mặt giúp đỡ.

Đây cũng chính là lý do vì sao cha tôi muốn nịnh bợ nhà họ Yến và thúc đẩy quan hệ thông gia.

"Cổ phần và quyền lực của Minh Thị em muốn một nửa, em còn muốn thêm một nửa dây chuyền sản xuất, nửa cổ phần và quyền lực còn lại đều cho anh."

Tôi phân chia miếng bánh ngọt này một cách khá hời hợt.

"Nghe cũng khá thú vị, không hề bị thiệt chút nào."

"Nhưng mà, em muốn lấy lại cổ phần và quyền lực như thế nào?"

"Em muốn anh giúp em như thế nào?"

"Anh chỉ cần làm một chuyện là được rồi." Tôi nhìn về phía Yến Sâm, gằn từng chữ: "Kết hôn với em."

10.

Tiệc tối trên du thuyền còn náo nhiệt hơn.

Nhìn thấy hành động lúc sáng của tôi nên cũng có không ít người đến chào hỏi nhưng cũng rất nhanh đã bị Yến Sâm mời đi.

Minh Dao cầm hai ly rượu đi lại đây nói muốn xin lỗi tôi.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của cô ta, ngón tay thì run rẩy, trong mắt không giấu được sự đố kỵ nên có thể dễ dàng đoán được trong rượu có vấn đề.

Gậy ông đập lưng ông, sau đó tôi đã đổi hai ly rượu, trên mặt Minh Dao xuất hiện một lớp màu đỏ hồng.

Hóa ra là cái trò hề này...

Tôi gọi một nữ phục vụ tới và giao Minh Dao cho cô ấy:

"Em gái tôi uống rượu say rồi, làm phiền cô đưa cô ấy đến phòng ngủ của tôi giúp tôi. Đợi một lát nữa bớt người tôi sẽ tới chăm sóc cô ấy."

Nhìn thấy Minh Dao say khướt ở trước mặt đã được đưa đi, tôi lại cầm ly rượu lên.

"Em làm thế mà không có tí do dự nào nhỉ."

Yến Sâm không biết đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào, tôi không để ý mà nhấp một ngụm rượu.

"Nếu như cô ấy bằng lòng làm ngốc bạch ngọt (ngốc nhưng lương thiện), thỉnh thoảng làm mấy trò đùa vớ vẩn mua vui cho em thì em cũng sẽ coi cô ấy như một người ngốc."

"Có điều, cô ấy lại dùng mánh khóe này thì tính chất đã thay đổi rồi, không "đáng yêu" cũng không "thú vị" nữa."

Tôi dời tầm mắt về phía Yến Sâm nhếch đôi môi đỏ mọng nước: "Làm sao vậy? Anh đang trách em tàn nhẫn sao?"

"Không."

Nụ cười của Yến Sâm càng sâu thêm, khuôn mặt khôi ngô, thân thể cường tráng thoạt nhìn có hơi tà mị: "Là trái ngược lại mới đứng. Anh cảm thấy em vừa đáng yêu lại có chút thú vị. Anh không hề trách em mà trái ngược lại càng tán thưởng cách làm này."

"Vậy anh có thể an táng dưới biển với em không?"

"Ừm... có thể chứ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.