[Zhihu] Mỹ Nhân Sườn Xám

Chương 5: Phần 5 END




"Ngài không cần phải tức giận như vậy đâu, nơi này từ đầu đã không thuộc về ngài, giờ là vật về nguyên chủ thôi."

"Ngài nói tất cả mọi thứ sớm muộn gì cũng là của tôi, tôi không nên tính kế ngài. Thật ra lúc đó chúng ta cũng không hề biết là ai đang tính kế ai, đúng không?"

Tôi đi tới bên cạnh ông ta, không kiềm chế nữa mà nói bằng giọng điệu giễu cợt:

"Ngài kết hôn với mẹ tôi năm năm mà đã vượt quá giới hạn mấy lần rồi. Lúc mà bà ấy đang giãy giụa trong đau khổ và uất ức thì người phụ nữ ngài nuôi bên ngoài tìm tới cửa khiến cho bà ấy phải nhảy lầu."

"Mấy năm nay, ngài phải giấu nhiều đứa con riêng như vậy cũng rất vất vả, ngài đúng thật là cũng không dễ dàng gì."

"Sau này ngài không cần phải giấu giếm làm gì nữa, sẽ không ai lấy đó làm nhược điểm để lay động vị trí của ngài nữa đâu."

"Bởi vì từ nay về sau, ngài chẳng còn gì cả."

Ánh mắt Minh Duệ nhìn về phía tôi tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi.

Một lúc lâu sau, ông ta giống như một con gà trống đã thua trận, khàn giọng cầu xin:

"... Dù sao chúng cũng là anh em với con, con có thể...."

"Không thể." Tôi nói thẳng không do dự một chút nào: "Tới tận bây giờ tôi chưa từng có anh chị em nào cả."

......

Buổi tối, lúc call viedeo với Yến Sâm tôi đang chải tóc và cảm thấy hơi xúc động.

Tôi đúng thật là vẫn mềm lòng.

Thế mà bệnh tim của Minh Duệ lại tái phát, phải gọi xe cấp cứu.

"Thù Thù không làm gì sai cả, Thù Thù chỉ là quá tốt bụng thôi."

Yến Sâm và tôi đều có cảm xúc giống.

Công ty con ở Nhạc Thành của Yến thị gặp một chút vấn đề nên Yến Sâm phải đi công tác một khoảng thời gian.

Đứng trước mặt Yến Sâm, tôi đã cởi hai cúc sườn xám.

Tôi vén tóc sang hai bên để lộ ra bờ vai trắng ngần.

Yến Sâm chớp mắt, ánh mắt tràn đầy mùi nguy hiểm, anh hỏi tôi bằng giọng nói hơi thô lỗ: "Cuối tuần anh mới trở về, em làm như vậy.... không sợ sao?"

"Tại sao cuối tuần anh mới về?" Tôi tiếc nuối nói: "Tối nay không được sao? Bây giờ không được sao?"

Qua điện thoại di động tôi cũng nghe được tiếng thở dốc của Yến Sâm.

Đối với chuyện trêu chọc Yến Sâm thì tôi không kiêng nể gì cả và cũng không hề nương tay.

Tôi nở nụ cười, tất cả sự đoan trang thường ngày đã biến mất, hiện giờ trông tôi giống như một yêu tinh chuyên đi quyến rũ người khác.

"Minh Thù."

"Chờ anh quay về nhất định sẽ dạy lại em."

Cách xa ngàn dặm nhưng tôi vẫn nghe thấy giọng nói mất kiên nhẫn của Yến Sâm, phản ứng của tôi chính là kéo sườn xám lên cao và tiếp tục khiêu khích anh.

Khi Yến Sâm sắp tức giận thì tôi cười phá lên.

Tôi thích đối đầu với anh, cường cường quyết đấu.

Cho dù là cùng nhau trong công việc hay là trong lúc đùa giỡn với nhau.

Trước khi đi ngủ, tôi đã tưởng tượng đến cuối tuần lúc anh trở về tôi phải làm sao để thêm dầu vào lửa, trêu anh thêm mới được.

Thế mà ngay lúc tôi chuẩn bị thiếp đi thì xung quanh bỗng chấn động.

Sau khi tôi giật mình tỉnh giấc thì nhanh chóng phản ứng lại chuyện xảy ra và tất nhiên là tôi đã bị chấn động.

May mà chỉ là động đất không ảnh hưởng gì và cũng không mạnh lắm.

Nhưng tâm động của trận động đất này là Nhạc Thành.

15.

Tin tức 24h không gián đoạn mà đưa tin về tình hình thiên tai.

Động đất ở Nhạc Thành gây ra rất nhiều thương vong.

Giao thông bị đình trệ, toàn bộ điện nước đều bị mất, toàn bộ thông tin đều bị gián đoạn.

"Nhóm vật tư đầu tiên đã được chuẩn bị đầy đủ nhưng đường quốc lộ không thuận lợi nên phải hai ngày mới có thể đi vào đường quốc lộ dẫn tới Nhạc Thành."

"Tôi không chờ lâu như thế được."

Giọng tôi khàn khàn nhưng trong mắt hiện lên ánh sáng:

"Tôi sẽ chuẩn bị một ít vật tư, tôi sẽ tự đi."

"Chị định mang những gì đi?" Chu Ngạn hỏi.

"Hai bình nước khoáng, một hộp cứu thương, ba túi bánh mì, một cái áo mưa, thuê trực thăng tới chỗ cao nhất thì nhảy dù xuống." Tôi nói.

Chu Ngạn hoảng sợ: "Vậy thì chi phí rất cao."

Hai ngày nay tôi không thể nào chợp mắt được, trong mắt chăng đầy tơ máu: "Trước mắt vẫn chưa thông được đường nên phải nhảy dù."

Chu Ngạn muốn nói lại thôi, thấy thái độ kiên quyết của tôi chỉ có thể gật đầu.

Máy bay không người lái gửi hình ảnh của Nhạc Thành tới.

Khung cảnh tan hoang.

Nhà cao tầng đều đổ xuống, rất nhiều người bị đè ở phía dưới.

Không biết trong đó có Yến Sâm không...

Tôi không dám nghĩ tới cũng không cho phép mình nghĩ tới.

Chưa đầy hai ngày, đường vào thành phố đã được đả thông trước hạn.

Chu Ngạn ở lại hậu phương còn tôi đi theo xe vật tư tiến vào Nhạc Thành.

Hiện trường động đất rất chân thực, nó khác xa so với hình chụp và cũng thảm thương hơn rất nhiều.

Khắp nơi đều là những người bị thương đang kêu rên trên người đầy đất bụi và những xác chết đã nát rữa.

Sau khi đem vật tư giao cho nhân viên phụ trách tôi lại khu tai nạn không trở về.

Tôi không ngủ mà không ngừng đi tìm Yến Sâm, tôi phải phân biệt từng người bị thường, từng người đã thiệt mạng.

Mãi cho đến khi tinh lực của tôi đã hoàn toàn cạn kiệt, không thể đứng vững được nữa.

Mọ thứ trước mắt đều mơ hồ, tôi cố gắng mở mắt nhìn về phía những đám mây đen đang đè lên nhau trên bầu trời, lần đầu tiên tôi cần đến sự giúp đỡ.

Tiếng ồn ào và gào thét dần biến mất.

Tôi hoảng hốt nghe thấy có người hỏi tôi:

"Cô muốn tìm người tên là Yến Sâm đúng không?"

Tôi chết lặng mà nhìn về phía đối phương, trong tai tôi vang lên tiếng ù ù. Trước khi ngất đi, rốt cuộc tôi vẫn chưa nói được câu nói kia.

Yến Sâm... em tới tìm anh đây.

16.

"Thù Thù."

Giọng trẻ con....

"Thù Thù, tỉnh lại đi."

Em đúng là không biết an phận chút nào...

"Thù Thù."

Muốn trêu đùa với kẻ mạnh hơn trong lòng bàn tay...

Tôi giống như đang nằm mơ nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.

Tôi thấy Yến Sâm lúc còn trẻ đang mỉm cười với tôi, tôi cũng có thể nghe được tiếng Yến Sâm gọi tôi.

Tôi cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, ánh đèn sáng chiếu vào mắt tôi khiến đôi mắt tê nhức.

Ý thức còn chưa kịp quay về thì bên cạnh tai tôi nghe thấy tiếng cười trầm thấp nhưng lại lười biếng vô cugf quen thuộc: "Người đẹp ngủ trong rừng của anh, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi."

.....

Tôi và Yến Sâm đều nằm viện.

Anh bị gãy tay còn tôi thì bị tụt huyết áp.

Anh thảm hơn, ngoại trừ bị gãy tay ra thì trên người anh còn có rất nhiều vết trầy xước và vết cắt, móng tay cũng dài hơn trước.

Lúc y tá thay băng, tôi nhìn thấy móng tay anh đầy thịt vụn và máu khô, tim tôi quặn thắt lại.

Lúc động đất, Yến Sâm dựa vào việc thân thủ của mình tốt nên đã nhảy từ lầu ba của khách sạn xuống.

Đáng lẽ là bình yên vô sự nhưng anh đã tham gia cứu viện.

Khi đó, khắp nơi từ phố lớn cho tới ngõ nhỏ đều gặp lũ lại còn gặp rất nhiều dư chấn sau động đất.

Yến Sâm đã cứu rất nhiều người, chính anh cũng đã bị thương không nhẹ.

Mãi cho tới lúc bị gãy tay, sức lực cạn kiệt anh mới được nhân viên đưa đến bệnh viện Lâm thị nơi không bị ảnh hưởng nặng bởi thảm họa.

"Thù Thù." Anh nhìn tôi mỉm cười: "Em đừng khóc mà."

Viền mắt tôi đã khô rát nhưng tôi vẫn lạnh lùng nói: "Trước khi gặp anh em không khóc, chẳng hiểu sao sau khi gặp anh lại khóc."

Anh chỉ cười, chờ y tá đi rồi tôi tự rút kim tiêm đi về phía anh.

"Thù Thù?"

"Lần trước call video, anh bảo cuối tuần về muốn dạy lại em."

Tôi đi tới cạnh giường anh, nhìn khuôn mặt chưa cạo râu của anh, mặt không chút biểu cảm nói: "Hôm nay chính là cuối tuần."

Lúc hôn Yến Sâm tôi nếm được vị của thuốc khử trùng.

Vị thuốc khử trùng đắng chát không ngon lắm nhưng tôi lại rất thích. Tôi chỉ hận không thể bị cuốn vào trong sự đắng chát này.

"Đợi một chút." Yến Sâm vò tóc, dở khóc dở cười nói: "Thù Thù, anh là một người bệnh, cơ thể không có chút sức lực nào."

"Không sao." Tôi bình tĩnh đến gần vô tình nói: "Em có sức."

17.

Tôi lại hôn tới.

Chờ vị đắng chát qua đi tôi mới nếm được mùi vị của Yến Sâm.

Anh còn sống.

Thật là tốt.

Yến Sâm khẽ thở hổn hển, đôi mắt đen sâu đầy bí ẩn dừng lại ở dây kéo áo của tôi:

"Anh vẫn thích dáng vẻ lúc em mặc sườn xám, là mỹ nhân khiến anh không thể rời mắt được."

Tôi kéo khóa, cởi chiếc áo khoác nặng trịch ra.

Dưới ánh mắt chờ đợi của Yến Sâm tôi nằm bên cạnh người anh, ôm eo anh thở dài.

Xung quang đều là mùi hương của anh, khắp nơi tràn đầy hơi thở của anh.

Không thể sai được.

"Thù Thù."

"Dạ?" Giọng của tôi bé đến nỗi gần như không thể nghe thấy.

"....Thế này là?" Anh hỏi.

"Ừm." Lại là một câu trả lời nhẹ tựa lông hồng.

Yến Sâm khẽ cười, kéo tôi qua.

"Anh kể cho em nghe một câu chuyện xưa nhé?" Anh hỏi.

Tôi gật đầu, vùi mặt vào hõm vai anh, ngáp một cái.

"Rất nhiều năm trước, anh đi lính ở phía Nam, có một ngày đến một ngõ nhỏ ở nơi khác làm nhiệm vụ. Trong ngõ nhỏ đó anh gặp hai người đang giữ một cô gái nhỏ."

"Mà quần áo của cô gái nhỏ kia đã bị bẩn, khuôn mặt cũng rất bẩn, mái tóc lại không thể nào diễn tả lại được, ánh mắt cũng rất xinh đẹp vừa to vừa sáng. Còn có một hàm răng rất trắng đang cắn chặt đối phương, ăn tới mức chảy máu còn cắt đứt một miếng thịt."

"Thấy anh mặc quân phục thì lập tức hô cứu mạng, khi hai người kia nhìn thấy anh thì nói đó là con của bọn chúng."

"Em đoán thử xem kết quả như thế nào?"

"Cô gái nhỏ không kêu cứu mạng nữa mà nói một tràng dài toàn tiếng Anh, nói hết tiếng Anh lại chuyển sang tiếng Đức."

"Câu từ chính xác, êm dịu, người ta phải kéo dài lỗ tai ra để nghe. Đây không phải là một đứa trẻ bình thường."

"Anh đã cứu cô nhóc ấy, hỏi nhà cô nhóc ở đâu mà nhóc không nói, ảnh bảo muốn đưa nhóc đến cục cảnh sát cũng không đi."

"Hai người cứ trợn mắt nhìn nhau, sau đó cô nhóc nói là đói bụng nhưng lại không ăn cơm, không ăn thức ăn, chỉ đòi ăn kem."

"Đúng là một tiểu tổ tông."

"Anh mua cho cô nhóc một que kem, nhóc rất vui vẻ sau đó mới hợp tác với anh."

"Cô nhóc trốn khỏi nhà muốn tự mình kiếm sống ở bên ngoài được vài ngày rồi."

"Đây là lần đầu tiên anh thấy một đứa nhóc chín tuổi có mạch não kỳ lạ như thế."

"Có điều anh rất thích đứa nhóc kia, bướng bỉnh không chịu phục, lớn dạ lại thông minh khiến người ta nhìn một lần khó quên."

"Ngay khi anh đang nghĩ xem làm sao đưa cô nhóc về thì nhóc nói là phải về nhà. Bởi vì thấy mạo hiểm bên ngoài chẳng có gì thú vị, đấu tranh với những người có quyền lực hơn mình đều vô nghĩa, "Tôi cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.", đây là nguyên văn câu nói của nhóc.

"Anh nghĩ anh không những thích cô nhóc đó mà thậm chí còn có hơi tán thưởng nhóc."

"Đầu gối của nhóc bị thương nên anh đã cõng nhóc về nhà. Dọc đường đi anh đều nói chuyện với nhóc."

... Nhóc à, anh thấy nhóc đúng là một đứa trẻ không biết an phận.

Nhóc có lá gan lớn cũng vô dụng thôi, nhóc cần phải học được cách đóng kịch, phải biết nhẫn nại và tỏ ra yếu kém.

Chỉ có vậy mới có thể chơi đùa những kẻ mạnh khác ở trong lòng bàn tay mà không phải là rơi vào lòng bàn tay của người khác....

"Lúc đưa cô nhóc về anh mới biết hóa ra cô nhóc là con gái của nhà họ Minh được nuôi ở phía Nam, chính là vợ chưa cưới bé nhỏ của anh."

"Cô nhóc nói sẽ báo đáp anh và đưa cho anh một chiếc khăn vuông nói đây là loại gấm thời Tống chỉ có bà ngoại nhóc mới dệt được."

"Lại trải qua rất lâu rất lâu sau đó, anh lại lấy tấm vải kia ra.

Giọng kể chuyện của Yến Sâm rất nhẹ, tôi không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ mơ hồ cảm nhận được trán bị hôn một cái.

"Anh biết, cô nhóc nhỏ của anh đã trưởng thành rồi."

"Lúc cô nhóc ra đời, anh đã ôm nhóc."

"Chờ tới sau này nghe thấy nhóc nói muốn cùng nhau an tán trên biển."

[HOÀN]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.