[Zhihu] Một nhành u lan

Chương 2: Phần 2




6.

Mãi đến khi ngựa hú lên một tiếng, xe dừng lại, ta mới phát hiện cả người đã lạnh buốt mất cảm giác.

Lục Nhân vẫn cầm tay ta, liên tục hà hơi làm ấm, nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay ta.

Ta rút tay ra, lau nước mắt cho Lục Nhân: “Đồ ngốc này, khóc cái gì?”

Khóc vì một kẻ lòng lang dạ sói như vậy, không đáng.

Ta càng lau, Lục Nhân càng khóc lớn hơn.

Cứ như người bị phản bội là nàng ấy chứ không phải ta nữa.

“Em… chỉ là em đau lòng cho tiểu thư.”

Màn xe bị vén lên, người tới khoác một chiếc áo choàng nhung lên người ta.

Đợi đến khi ta phản ứng lại, thần trí mới chậm rãi khôi phục.

Là Thái Tử điện hạ đã lâu không thấy.

Ta không có lòng nào nghĩ xem sao Thái Tử điện hạ lại ở đây, khóe miệng cố gắng cong lên, nở nụ cười.

Ánh mắt Thái Tử phức tạp, không nói gì, chỉ phân phó xa phu đi tới sơn trang Kim Kiều.

Trong nhã gian đã bày đầy các món ăn hảo hạng, tất cả đều là những món bình thường ta thích ăn.

Ta như bị rút mất linh hồn, thân thể trống rỗng, ngực đau thắt, không ăn uống được gì.

Thái Tử không nói gì, yên lặng ngồi cùng ta. Mãi sau đó ta mới kéo về được một tia lý trí, đứng dậy quy quy củ củ hành lễ với Thái Tử:

“Đa tạ điện hạ khoản đãi, thần nữ vô cùng cảm kích.”

Trước mặt trữ quân, những gì ta vừa làm là không hợp quy củ, sao dám để Thái Tử bồi mình thêm nữa.

Thiên tử nổi giận, máu đổ ngàn dặm.

Những đau khổ của ta ở trước mặt người tôn quý thế này, thật sự không đáng nhắc tới.

Thái Tử xua xua tay: “Trời lạnh lắm, để Cô đưa cô nương về.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Thái Tử không trách tội là tốt rồi.

Không thể vì chút chuyện tình cảm của bản thân mình mà đắc tội với người nắm giữ giang sơn trong tương lai được.

Thái Tử đưa ta đến trước cổng phủ Quốc công, trước khi đi vào, ta định cởi áo choàng ra trả lại nhưng Thái Tử ngăn lại.

“Gió lớn lắm, cô nương cứ mặc đi.”

“Đồ vật của trữ quân trân quý, thần nữ không dám đi quá giới hạn.”

“Một cái áo choàng mà thôi, nếu cô nương cảm thấy quá giới hạn thì lần sau gặp trả lại cho Cô.”

Không thể từ chối, ta đành nói lời cảm tạ rồi vội vàng vào phủ.

Mấy ngày liên tiếp, ta uể oải. Lục Nhân đổi hết món này đến món khác để dỗ ta ăn:

“Tiểu thư, tốt xấu gì cũng ăn vài miếng đi, tự hành hạ mình như thế có ích gì?”

Trong lòng ta rối loạn, không có hứng ăn uống, mất kiên nhẫn xua xua tay.

Không chỉ thương tâm, ta còn đang phải đau đầu suy nghĩ xem nên nói chuyện này với phụ mẫu thế nào.

Mạnh Diên Khanh đã phản bội, ta không cần nữa.

Nhưng chuyện hôn sự từ nhỏ là lệnh phụ mẫu, lời người mai mối.

Dù ta có từ hôn hay chấp nhận gả cho Mạnh Diên Khanh, ngay khi Trần Liên ôm bụng lớn tiến vào Hầu phủ.

Ta đều sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành này.

Trong lúc ta đang phiền lòng, có người tới báo: “Thái Tử đang nói chuyện với lão gia ở chính sảnh, thỉnh tiểu thư qua đó.”

7.

Sao Thái Tử lại tới nữa rồi?

Phụ thân ta tuy là Quốc công do Hoàng Thượng thân phong, nhưng mấy năm gần đây an phận thủ thường, không dính dáng gì đến chuyện tranh đấu giữa các hoàng tử.

Ta cùng Thái Tử cũng không có quan hệ thân tình gì…

Lục Nhân vội vàng trang điểm cho ta, khác với phong cách nhẹ nhàng thanh nhã thường ngày, hôm nay Lục Nhân trang điểm cho ta đậm hơn nhiều, che đi đôi mắt sưng lớn.

Trong chính sảnh.

Từ xa đã nghe thấy tiếng cười ha hả của phụ thân ta.

Thái Tử nhìn thấy ta, rõ ràng có chút bất ngờ: “Lục cô nương?”

“Thái Tử điện hạ kim an.”

“Sắp đến ngày mừng thọ mẫu hậu, Cô muốn nhờ Lục cô nương thay Cô chọn lễ vật cho mẫu hậu.”

Phụ thân ta vội vàng hành lễ: “Điện hạ nói thế nào thì là thế ấy, có thể chọn lựa lễ vật cho Hoàng Hậu nương nương là phúc khí của tiểu nữ.”

Thái Tử quay đầu ho nhẹ một tiếng: “Làm phiền cô nương rồi.”

Ta không có lý do gì để từ chối, dưới ánh mắt ra hiệu của phụ thân, cùng Thái Tử ra ngoài.

Chỉ là… sao tai Thái Tử đỏ vậy chứ, không lẽ bị ốm rồi?

Trên xe ngựa, ta cùng Thái Tử một đường không nói chuyện.

Chờ đến lúc xuống xe ngựa mới phát hiện, xe ngựa lại dừng ở sơn trang Kim Kiều.

Thái Tử nói: “Ăn tạm chút gì đã rồi đi.”

Lại là một bàn đồ ăn đầy ắp, toàn là những món ta thích.

Lục Nhân đứng một bên gắp thức ăn cho ta, hận không thể nhét hết giò trên bàn vào bát của ta.

Thái Tử cũng gắp cho ta vài miếng thịt, chẳng mấy chốc mà bát ta đã thành một ngọn núi nhỏ.

“Cô thấy Lục cô nương gầy đi không ít, ăn nhiều chút đi.”

Thái Tử đã lên tiếng, ta dù có no căng cũng phải cố ăn.

Nhưng vừa ăn được mấy miếng, Mạnh Diên Khanh mà lúc này ta không muốn nhìn thấy nhất lại xuất hiện trước mặt.

Hắn mỉm cười, ánh mắt nhìn ta không khác gì trước đây.

Tràn đầy yêu chiều.

Mạnh Diên Khanh hành lễ với Thái Tử xong, quay sang cười nói với ta: “Tiểu Lan Nhi thật là khó tìm.”

Ta nhìn đi chỗ khác: “Huynh đến đây làm gì?”

Không để ý đến sự lạnh lùng trong giọng nói của ta, Mạnh Diên Khanh nhìn lướt qua bàn thức ăn đầy ắp, cầm cây quạt khẽ gõ gõ lên trán ta: “Không phải nói chờ ta về rồi cùng ăn giò kho sao?”

“Mèo nhỏ thèm ăn này, còn không đợi ta về.” Mạnh Diễn Khanh khẽ vuốt vuốt tóc ta đầy thân thiết.

Cách nói chuyện thân mật vẫn như trước đây, nhưng giờ phút này lại khiến ta thấy thật ghê tởm.

Không phải ta ghê tởm chuyện Mạnh Diên Khanh có ngoại thất.

Mà ghê tởm chuyện hắn đang lừa dối ta.

Hắn từng đứng trước mặt ta phát lời thề vĩnh viễn không nạp thiếp.

Hắn từng tha thiết nói với ta: “Lan nhi, ta không giống bọn họ.”

Nếu ngay từ đầu hắn không thề thốt hứa hẹn, có lẽ ta cũng sẽ giống như những tiểu thư quý nữ khác, an an tĩnh tĩnh tiếp nhận an bài dành cho mình.

Sau khi cập kê gả vào một hào môn thế gia làm đương gia chủ mẫu, giúp trượng phu sinh con đẻ cái, quản lý hậu trạch.

Tìm cách đe nẹt thị thiếp thông phòng để củng cố địa vị bản thân.

Ta vốn cũng có thể làm được như vậy.

Nhưng chính hắn ngay từ đầu đã dệt cho ta một giấc mộng, nói với ta, ta sẽ không phải sống như những tiểu thư quý nữ khác.

Cuối cùng khi ta chuẩn bị cập kê, cũng chính hắn đã phá tan giấc mộng ấy.

8.

Ta đè nén chua xót trong lòng, cố gắng kiềm chế để mình không thất thố: “Ta cảm thấy không khỏe, huynh về đi.”

Có lẽ Mạnh Diên Khanh đã nhận ra ta không giống thường ngày: “Lan nhi…”

“Lục cô nương đã nói thấy không khỏe, Mạnh ái khanh vẫn nên về đi thôi.” Thái Tử lạnh lùng lên tiếng, giọng nói thể hiện rõ sự uy nghiêm.

“Lan nhi là thê tử chưa qua cửa của thần, thần sao có thể để nàng ấy lại một mình mà rời đi.”

“Thật ra Thái Tử ở cùng một chỗ với thê tử của thần, truyền ra ngoài không khỏi sẽ ảnh hưởng thanh danh của Lan nhi.”

Mạnh Diên Khanh châm chọc xong, tiến lên nắm lấy cổ tay ta: “Lan nhi, có chuyện gì chúng ta quay về…”

“Đủ rồi!”

Ta hất tay Mạnh Diên Khanh ra, cho hắn một cái tát.

“Chuyện đã đến nước này huynh còn diễn kịch, huynh đang nuôi ai ở biệt viện ngoài thành, còn muốn ta phải nói thẳng ra sao?”

Sau khi ta gào lên mấy câu này, Mạnh Diên Khanh chớp mắt không còn chút khí thế.

“Chưa nạp sính lễ, chưa bái đường không thể tính đã thành hôn, Cô ở cùng ai có liên quan gì đến Mạnh ái khanh?”

Thái Tử chắn trước người ta, che đi tầm mắt của Mạnh Diên Khanh:

“Huống chi, Lục cô nương không muốn gặp ngươi, ngươi không nghe rõ sao?”

“Đây là chuyện riêng của nhà thần, thỉnh điện hạ để thần tự xử lý.”

Thái Tử cười khẩy một tiếng, giọng nói càng tăng thêm phần áp bách: “Vậy phải xem hôm nay Mạnh ái khanh có bản lĩnh kéo Lục cô nương từ chỗ Cô đi không, để xem ngươi có dám đánh bạc toàn bộ tương lai của phủ Đan Hoa Hầu hay không.”

Không khí giương cung bạt kiếm hồi lâu, cuối cùng Mạnh Diên Khanh nói: “Lan nhi, lát nữa ta sẽ đến tìm muội.”

Sau khi tiếng bước chân rời đi xa, ta mới bước ra từ sau lưng Thái Tử: “Đa tạ điện hạ giải vây cho thần nữ.”

“Chuyện nhỏ mà thôi, huồng chi Cô… cũng là nói thật.”

“Gì cơ ạ?”

Tai Thái Tử lại đỏ lên, mặt hơi do dự: “Lục cô nương, ta biết bây giờ nói chuyện này có chút đường đột, nhưng ta muốn hỏi cô nương…”

“Cô nương có nguyện ý làm Thái Tử Phi của ta không?”

Thái Tử nói xong câu đó, ta ngẩn cả người.

Làm… Thái Tử Phi?

Ai có thể ngờ rằng, đường đường Thái Tử Phi lại đừng trong một nhã gian của tửu lâu, trước một bàn đồ ăn, hỏi ta có muốn làm Thái Tử Phi không.

“Đông Cung lớn như vậy còn thiếu một đương gia chủ mẫu, bất luận gia thế, phẩm chất hay… vẻ ngoài, cô nương đều vô cùng thích hợp.”

“Ta sẽ không hứa hẹn chuyện không nạp thiếp nhưng ta đảm bảo sẽ luôn giữ vị trí tôn quý nhất cho cô nương, trao cho cô nương quyền sinh quyền sát, dưới một người, trên vạn người. Những người khác gặp cô nương, sẽ phải quỳ dưới chân.”

Giọng nói của Thái Tử đầy cuốn hút: “Dù gì cũng là một con đường đó, cớ gì không gả cho người cao quý nhất?”

“Thần nữ......”

“Lục cô nương không cần trả lời ngay, trong tiệc mừng thọ mẫu hậu tới đây, nếu cô nương đồng ý thì hãy dâng tặng lễ vật, còn nếu không, ta cũng sẽ không ép cô nương, được không?”

9.

Thái Tử đưa ta hồi phủ, Mạnh Diên Khanh đã chờ từ lâu.

Trước nay phủ Tĩnh Quốc công cũng như nhà của hắn, ra vào không cần thông truyền.

Nhưng mấy ngày đây ta đã hạ lệnh, không có sự đồng ý không được cho hắn vào.

Thái Tử không nhìn Mạnh Diên Khanh, choàng áo choàng lên người ta, dặn dò: “Cô nương muốn tìm ta thì cứ cho người tới Đông Cung báo tin, trời lạnh rồi, đi vào nhớ dặn tỳ nữ nấu ít nước lê đường phèn uống cho ấm người.”

“Đa tạ điện hạ quan tâm.”

Thái Tử đi rồi, Mạnh Diên Khanh mới tiến tới:

“Lan nhi, muội nghe ta giải thích đã.”

Ta rảo bước về phía trước, không để ý đến hắn.

“Là Trần Liên kia cứ dây dưa với ta, ta cũng bất đắc dĩ.”

“Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, trong chốc lát ta không thể nói chi tiết với muội. Nàng ta lấy cái ch*t bức ta, ta thật sự không có cách nào.”

“Ta với nàng ta chỉ là gặp dịp thì chơi, muội yên tâm, ta với muội mới là tình yêu thật sự!”

Mạnh Diên Khanh càng nói càng kích động.

Ta thì càng thấy nực cười.

Chuyện đã tới nước này hắn còn biện giải.

Lúc ấy nữ nhân bị nhóm thổ phỉ bắt nhiều như vậy, sao lại chỉ dẫn theo một mình Trần Liên trở về.

Sợ là từ lúc đó hai người đã nảy sinh tình cảm, chỉ là Mạnh Diên Khanh không muốn thừa nhận mà thôi.

“Lan nhi, muội phải tin ta, chúng ta là thanh mai trúc mã, tình cảm ta dành cho muội có nhật nguyệt chứng giám, Lan nhi.”

Mạnh Diên Khanh bị ngăn ngoài cổng, mắt thấy ta sắp đi vào trong, nhất thời nóng nảy, lên tiếng:

“Công tử thế gia cả Trường Kinh này có ai mà không thê thiếp thành đàn? Ta cũng chỉ phạm vào lỗi lầm nam nhân nào cũng sẽ phạm, muội tha thứ cho ta một lần không được sao?”

“Vị trí phu nhân phủ Đan Hoa Hầu dù thế nào cũng là của muội, vậy còn chưa đủ sao?”

Ta không quay đầu lại, mặc kệ hắn gào thét.

“Rõ ràng ta mới là con ruột nhưng cha mẹ ta còn cưng muội hơn. Tất cả thời gian của ta đều dùng để bồi muội, chạy theo muội, muội biết ta mệt thế nào không?”

“Những công tử trong kinh sau lưng đều gọi ta là đồ bám váy nữ nhân, vì muội, ta không ngẩng được đầu lên, ta làm cho muội nhiều như vậy còn chưa đủ hay sao, Lục m Lan!”

Ta bật cười.

Nhìn đi, ta yêu dạng nam nhân gì thế này.

Hệt một tên cẩu tạp chủng.

Khi yêu thì coi như trân bảo, khi không còn yêu thì chỗ nào cũng có tỳ vết.

Đem ta đùa giỡn không còn chút mặt mũi nào, còn ra vẻ vô tội.

Sai là sai, ta sẽ không tha thứ.

Ta nên cảm thấy may vì phát hiện ra con người thật của hắn khi chưa chính thức thành thân.

Nếu thành thân rồi, chẳng phải cả đời này thua trên tay hắn hay sao?

10.

Ta thỉnh phụ mẫu đến chính sảnh, trịnh trọng thông báo chuyện ta muốn từ hôn.

Vẻ mặt của phụ thân khá bình tĩnh, tựa hồ như mọi chuyện đã nằm trong dự liệu, vậy là quản gia sớm đã bẩm báo lại.

Nhưng mẫu thân lại khá lo lắng:

“Nếu như vậy, thanh danh Lan Nhi nhà ta sẽ thế nào…”

“So với hạnh phúc cả đời của Lan nhi, thanh danh có gì quan trọng?”

Phụ thân nhìn ta: “Nữ nhi của ta, cho dù cả đời không gả, ta cũng nuôi được! Kẻ nào dám nói linh tinh, ta lấy rìu ra bổ vào mặt hắn!”

Ta với mẫu thân bị phụ thân chọc cho bật cười, mẫu thân đấm đấm phụ thân: “Ông nghĩ cái thân này của ông đánh được ai hả?”

Không khí căng thẳng được giảm bớt, phụ mẫu lập tức quyết định sáng mai sẽ tìm Mạnh bá phụ cùng Mạnh bá mẫu nói chuyện từ hôn.

Quan hệ thế gia quý tộc rắc rối khó gỡ, ta cũng không muốn vì chuyện từ hôn mà làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai nhà.

Chuyện tình cảm vĩnh viễn phải xếp dưới lợi ích, đó là bí quyết bảo trì vinh hoa muôn đời của các thế gia.

Hôm sau trời vừa sáng, ta đã gọi Lục Nhân vào rửa mặt chải đầu, mặc xiêm y.

Lục Nhân lại trang điểm cho ta thật minh diễm, mặc một bộ xiêm y quý giá đẹp đẽ.

Đây là để nói với trưởng bối Lục gia, từ hôn là ý muốn của ta.

Thương tâm mấy ngày vậy là đủ rồi.

Vì tình mà đòi sống đòi ch*t, đó là chuyện chỉ kẻ ngu mới làm.

Phụ thân, mẫu thân cũng ăn mặc long trọng, dáng người họ vốn cao lớn, đứng chung một chỗ khiến người ta cảm giác áp bách rất lớn.

Mạnh Diên Khanh không ở nhà, chắc lại đi tìm Trần Liên rồi.

Chỉ khổ hai vị trưởng bối, đến bây giờ vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Phụ thân ta kể hết từ đầu đến cuối xong, móc canh thiếp(*) ra trả lại.

(*) Canh thiếp: Lá thiếp biên tên, tuổi (nhân trong thiếp có biên tuổi, tức niên canh, nên gọi là canh thiếp). Theo hôn lễ xưa, khi bắt đầu dạm hỏi, nhà trai, nhà gái trao đổi canh thiếp của trai gái để đính ước với nhau.

“Mạnh lão huynh, thỉnh huynh cũng trả lại canh thiếp cho Lan nhi nhà ta.”

Mạnh bá mẫu tức đến mức đập bàn: “Nghịch tử, thằng nghịch tử này!”

Ta tiến lên vỗ lưng nhuận khí cho Mạnh bá mẫu, sau đó trả lại vòng ngọc gia truyền của Mạnh gia:

“Vật quý giá thế này, thỉnh bá mẫu thu hồi lại.”

Mạnh bá mẫu cầm tay ta, nước mắt chảy ròng ròng, lòng ta cũng chua xót.

“Lão tỷ tỷ đừng khóc nữa, tiểu tử nhà tỷ làm ra chuyện hoang đường thế này, Lan nhi nhà ta mới nên đau lòng đây này.”

Mạnh bá phụ là quan văn, luôn chú trọng thể diện, lúc này mặt đã tím tái hết đi.

Phụ mẫu ta cũng không cho bọn họ thời gian nói dông dài, hừ lạnh rồi rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.