[Zhihu] Một nhành u lan

Chương 1: Phần 1




1.

Ai trong thành Trường Kinh này cũng biết Mạnh Diên Khanh là quý công tử si tình có tiếng, ta đi đến đâu, hắn theo đến đó.

Nói đơn giản là ta với hắn là thanh mai trúc mã, hai nhà vốn có mối quan hệ thân thiết.

Năm đó mẫu thân ta cùng Mạnh bá mẫu đồng thời có thai, hai nhà hứa hẹn chỉ cần sinh một nam một nữ thì sẽ kết làm thông gia.

Vì mối quan hệ này, chúng ta cực kỳ thân thiết, cũng chẳng cố kị chuyện nam nữ không được quá thân thiết.

Hắn có thể tùy ý đến phủ Tĩnh Quốc công nhà ta, không cần đệ thiệp thông báo.

Ta cũng có thể tùy ý đến Đan Hoa Hầu phủ nhà hắn, tự do thoải mái như ở phủ nhà mình.

Để lấy lòng ta, Mạnh Diên Khanh từng làm ra không ít chuyện đáng chê cười.

Năm mười tuổi, không biết Mạnh Diên Khanh nghe được ở đâu chuyện cưới tân nương tử cần tặng sính lễ.

Vậy là hắn lập tức cầm rất nhiều trang sức quý báu đến nhét vào tay ta: “Cách hai ngày ta lại đưa cho muội một ít, muội ngàn vạn lần không được gả cho người khác đâu đấy.”

Chuyện hoang đường này kéo dài không bao lâu thì bị Mạnh bá mẫu phát hiện.

Nguyên nhân là vì Mạnh bá mẫu thấy tiểu kim khố của mình mất hai rương trang sức, châu báu.

Cho rằng có trộm, Mạnh bá mẫu phái người đi tìm khắp nơi, suýt chút nữa còn báo quan.

Cùng lúc đó, mẫu thân tìm thấy dưới gầm giường ta có hai cái rương lớn.

Ta còn nhìn mẫu thân, nghiêm túc nói: “Đây là sính lễ Mạnh Diên Khanh đưa cho con.”

Sự tình được làm rõ, mẫu thân ta cùng Mạnh bá mẫu dở khóc dở cười.

Mẫu thân muốn trả lại hai rương châu báu kia nhưng Mạnh bá mẫu nhất định không chịu.

“Khanh nhi nhà ta nói đúng, sính lễ đã đưa cho tức phụ tương lai, sao có thể lấy lại chứ.”

Không chỉ vậy, Mạnh bá mẫu còn tháo một chiếc vòng ngọc trên tay ra, đặt vào tay ta:

“Đây là vòng ngọc truyền qua nhiều thế hệ của Mạnh gia, Lan nhi nhận đi, chờ sau này con gả vào hầu phủ nhà ta rồi, người làm mẹ chồng ta đây còn rất nhiều thứ tốt tặng con.”

Mạnh bá mẫu dùng ngón trỏ điểm điểm lên trán ta, trong mắt tràn đầy yêu thương.

Mẫu thân liên tục từ chối: “Cái khác không nói nhưng vòng ngọc này là vật trân quý, Lan nhi còn nhỏ, tỷ tỷ tặng vật này quả thật quá sớm rồi.”

Mạnh bá mẫu không chịu, nhét vòng ngọc vào lòng ta: “Hai đứa nhỏ này sinh ra đã có duyên phận, muội muội còn sợ xảy ra biến số hay sao?”

Giành qua kéo lại một hồi, cuối cùng mẫu thân vẫn thay ta nhận chiếc vòng ngọc đó.

Mạnh bá mẫu và Mạnh bá phụ luôn coi ta như hài tử thân sinh.

Ngay cả bản thân ta cũng kiên định nghĩ rằng mình sẽ gả cho Mạnh Diên Khanh.

Không ai ngờ, câu nói năm ấy của Mạnh bá mẫu thật sự là tiên tri cho tương lai giữa ta và Mạnh Diên Khanh.

2.

Năm mười sáu tuổi, Mạnh Diên Khanh đã là công tử xuất sắc nhất Trường Kinh.

Phong tục triều Lương chúng ta khá thoải mái, khi Mạnh Diên Khanh cưỡi ngựa ra phố, có rất nhiều cô nương trẻ tuổi ném tú cầu, khăn tay thêu về phía hắn.

Ta thường trêu chọc hắn: “Từ cổ chí kim cũng chỉ có Phan An mới được ném tú cầu vào xe thôi đó.”

Sau đó ta còn đặt cho hắn biệt hiệu Mạnh Phan An.

Mạnh Diên Khanh chưa bao giờ chạm vào những thứ đó, lần nào cũng ra lệnh cho hạ nhân đốt sạch sẽ, nhìn ta với vẻ mặt vô tội:

“Không phải đồ của Lan nhi, ta không thèm!”

Trên người hắn trước nay chỉ đeo đồ ta thêu.

Cho dù ta không giỏi nữ công, thêu cây trúc nhìn như sâu lông, nhưng Mạnh Diên Khanh nguyện ý lúc nào cũng mang bên người.

Có quý công tử hỏi tới, Mạnh Diên Khanh còn rất tự hào khoe ra: “Đây là Lan nhi nhà ta tặng đó, độc nhất vô nhị, các ngươi có không?”

Công tử nhà Kinh Triệu Doãn cười nhạo: “Thêu gì mà xiên xẹo xấu muốn ch*t, thế cũng lấy ra khoe… A!”

Còn chưa dứt lời đã ăn ngay một đấm của Mạnh Diên Khanh:

“Con lợn ch*t tiệt này, ngươi là cái thá gì mà dám nói Lan nhi nhà ta như vậy, ta đ/á/nh ch*t ngươi.”

Một đấm lại một đấm hạ xuống khiến công tử nhà Kinh Triệu Doãn kêu cha gọi mẹ.

Mạnh bá phụ biết được chuyện này, lột sách quần áo ngoài của Mạnh Diên Khanh, cầm roi mây áp giải hắn đến phủ Kinh Triệu Doãn nhận tội.

Nhưng mặc kệ Mạnh bá phụ có nói gì, Mạnh Diên Khanh vẫn nhất định không chịu nhận tội:

“Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất sao có thể để người khác làm ô uế thanh danh nương tử mình?”

Sau khi Kinh Triệu Doãn đại nhân biết được từ đầu đến cuối sự việc, cũng không truy cứu nữa.

Từ sau lần đó, tất cả thế gia trong kinh đều biết đích trưởng nữ phủ Tĩnh Quốc công, Lục m Lan, là người trên đầu quả tim của thế tử nhà Đan Hoa Hầu.

Không chỉ có hai nhà Mạnh Lục cho là vậy, ngay cả bản thân ta cũng tin tưởng chắc chắn.

Tình yêu Mạnh Diên Khanh dành cho ta quả thực ai ai cũng biết, không thể giả dối được.

Cho đến một ngày, ta bỗng nhiên phát hiện bên hông hắn đeo một tiếc túi thơm được thêu cực kỳ tinh xảo.

Đó không phải đồ ta thêu.

Ta ngẩn người: “Duyên Khanh, túi thơm này ai đưa cho huynh?”

Mạnh Diên Khanh cầm một miếng bánh hạt dẻ đưa đến bên miệng ta, vẻ mặt không đổi: “Đây là túi thơm đeo để cầu bình an, mẫu thân ta cầu ở Thiên Phật Tự, nhất định bắt ta phải đeo.”

Dứt lời còn bĩu bĩu môi, giọng nói có vẻ cực kỳ không tình nguyện: “Hoàng Thượng thỉnh thoảng lại giao chuyện cho ta, ta sợ lăn lộn bên ngoài làm bẩn mất túi thơm muội đưa, nên mới chấp nhận đeo cái này.”

Một lời giải thích thật hoàn hảo, nhưng ta nghe xong cả người lại lạnh run.

Hắn đang nói dối.

Khi còn trẻ Mạnh bá mẫu chịu nhiều vất vả, để lại di chứng ở chân, thời tiết chỉ cần hơi chuyển lạnh đã đau đớn khó chịu.

Bây giờ đã là cuối thu, Mạnh bá mẫu tuyệt đối sẽ không đến Thiên Phật Tự thắp hương.

Túi thơm này tuy chỉ làm bằng loại vải thông thường nhưng rất mới, nhìn thoáng qua đã biết là vừa mới làm.

Huống chi, túi thơm bình an của Thiên Phật Tự luôn chỉ có một màu trắng trơn, không trang trí gì cả, tượng trưng cho lời dạy của Phật: “Ngũ uẩn giai không, phản phác quy chân.”

Túi thơm này tuy màu trắng nhưng miệng túi lại thêu một đóa hoa sen, hình thêu tinh xảo, sinh động, rõ ràng là do nữ tử làm.

Rõ ràng không phải túi thơm cầu bình an của Thiên Phật Tự.

Hắn cũng đã quên, ta chỉ thích ăn hạt dẻ chứ không ăn bánh hạt dẻ bao giờ.

Ta đè nén sóng to gió lớn trong lòng, khẽ cắn một miếng nhỏ bánh hạt dẻ.

Mạnh Diên Khanh không phát hiện ta khác thường, ân cần giúp ta gắp đồ ăn, không khác gì so với trước đây.

Trong chốc lát, trong đầu ta điểm qua những cái tên có thể là người làm túi thơm cho Mạnh Diên Khanh.

Điểm qua vài đáp án trong lòng, trước khi về, ta làm bộ lơ đãng hỏi về nữ ngư dân kia.

3.

Nữ ngư dân đó được Mạnh Diên Khanh cứu trong lần đi diệt thổ phỉ năm ngoái.

Từ đó trở đi, nàng ta ngày ngày quấn lấy Mạnh Diên Khanh, dù biết thân phận giữa cả hai khác biệt vẫn không từ bỏ.

Không vào được hầu phủ, nàng ta ngày nào cũng nấu canh rồi đứng chờ trước cổng.

Chỉ cần nhìn thấy Mạnh Diên Khanh ra cửa, nàng ta sẽ lập tức đưa canh đến trước mặt, nói là muốn báo đáp ơn cứu mạng của Mạnh Diên Khanh.

Mạnh Diên Khanh khó chịu tránh đi, nàng ta liền quỳ sụp xuống than thở khóc lóc, cầu Mạnh Diên Khanh rủ lòng thương:

“Thảo dân không có gì nhiều, cuộc đời này chỉ nguyện báo đáp đại ân của công tử, cầu công tử thành toàn.”

Ngoài cổng cửa đến người đi, Mạnh Diên Khanh sợ mất mặt nên để tránh cô nương đó, đành chọn đi cửa sau.

Khoảng thời gian đó, ngày nào Mạnh Diên Khanh cũng ở trước mặt ta mắng nàng ta:

“Lan nhi, nàng ta quả thực là mắc bệnh tâm thần, ngày nào cũng nấu canh cho ta, ta đường đường là Thế tử Đan Hoa Hầu, cần gì uống canh của nàng ta?”

“Kẻ điên đó lại đứng trước cổng phủ ta cả đêm, Lan nhi, hu hu hu, ta sợ quá.”

“Nàng ta bày một quầy bán cá ở gần cổng nhà ta, chỉ cần ta ra khỏi nhà là nàng ta thấy. Giờ nàng ta không cầu ta ăn canh nữa mà cứ lẽo đẽo sau lưng gọi ta công tử này công tử nọ, ta mất hết mặt mũi rồi!”

Mạnh Diên Khanh càng nói càng tức giận, giọng nói thể hiện sự mất kiên nhẫn với nữ ngư dân.

Có một lần, để tránh nàng ta, hắn liền dẫn ta ra ngoài tử cửa sau.

Nhưng nàng ta như đã đoán trước và đứng đó chờ sẵn.

Vậy là chúng ta chạm mặt ở cửa sau, đó là lần đầu ta gặp nàng ta.

Nàng ta mặc quần áo bằng vải bố, trên đầu cài một cây trâm bạc, trong tay ôm một cành hoa đào còn vương sương sớm.

Cả người toát ra vẻ nhu nhược đáng thương.

Khiến người ta không nhịn được muốn bảo hộ.

“Công tử, hoa đào trên núi mới nở, ta đã đi từ đêm để hái cho công tử cành hoa đẹp nhất, xin dâng lên công tử.”

Nàng ta đưa cành hoa đến trước mặt Mạnh Diên Khanh, động tác nhẹ nhàng, có chút dè dặt.

Mạnh Diên Khanh kéo tay ta đi lướt qua, không thèm liếc nhìn nàng ta lấy một lần:

“Muốn ta nói bao nhiêu lần nữa, bổn Thế tử không cần những thứ này, cứu ngươi chỉ là tiện tay, ngươi muốn thì cảm tạ triều đình ấy.”

Cô nương ngư dân kia đưa cành hoa lên đỉnh đầu, cả người cúi rạp xuống: “Công tử, thảo dân chỉ muốn báo đáp công tử trong khả năng của bản thân…”

Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Diên Khanh, mắt rưng rưng, ta đứng cạnh còn cảm nhận được trái tim nàng ta như sắp tan nát.

Đột nhiên, Mạnh Diên Khanh giật lấy cành hoa đào trong tay nàng ta, hung hăng quật xuống đất, sau đó còn cho nàng ta một bạt tai:

“Tiện nhân, còn dám tới tìm ta, bổn Thế tử không ngại xử ngươi đâu.”

Hoa đào tan nát đầy đất, cô nương kia ôm mặt, không kịp phòng bị ngã sõng soài.

Mạnh Diên Khanh không thèm quay đầu lại, kéo tay ta rời đi, ta quay lại nhìn, thấy cô nương ngư dân kia đang quỳ gối, cẩn thận nhặt lại từng bông hoa đào tả tơi dưới đất.

Ta có chút không đành lòng, Mạnh Diên Khanh ưu tú như vậy, có nữ tử thích cũng hết sức bình thường.

“Duyên Khanh, hay là cho nàng ta ít bạc rồi bảo nàng ta rời thành Trường Kinh.”

Mạnh Diên Khanh dừng lại: “Thứ tiện nhân đó tốt nhất là để tự sinh tự diệt đi, không cần dây vào đâu.”

Từ sau lần đó, nữ ngư dân kia không còn dây dưa với Mạnh Diên Khanh nữa.

Giống như bốc hơi giữa nhân gian, không còn thấy tin tức gì.

4.

Ta cẩn thận quan sát vẻ mặt Mạnh Diên Khanh.

Khi ta hỏi đến cô nương kia, hắn rõ ràng hơi ngập ngừng một chút, nhìn đi chỗ khác, giọng nói mất tự nhiên: “Tiện nhân Trần Liên đó, có khi ch*t ở xó xỉnh nào đó rồi. Lan nhi hỏi nàng ta làm gì? Thứ ti tiện đó không thể ảnh hưởng gì đến cảm tình của chúng ta.”

Nhưng đã là tiện nhân, sao lại nhớ tên nàng ta?

Trước đó, ta không hề biết nàng ta tên Trần Liên, Mạnh Diên cũng chưa từng nhắc đến với ta.

Cả một đêm, ta không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lộn lại suy tư.

Ta tự tin trước đó hắn chưa từng nói dối ta, nhưng hành vi lần này của hắn thật sự quá mức khả nghi.

Hôm sau, ta cầm lễ vật đến Hầu phủ vấn an Mạnh bá mẫu từ sớm.

Ngày hôm qua khi chia tay nhau, Mạnh Diên Khanh nói phải đi xử lý chuyện công vụ vài ngày.

Ta nhân dịp này phải tìm hiểu một chút xem lời nói của hắn là thật hay giả.

Mạnh bá mẫu đang nằm trên giường tĩnh dưỡng.

Mới cuối thu, trong phòng đã đốt lò sưởi, không khí ấm áp.

Ta tự tay đặt túi thơm cầu bình an lên đầu giường Mạnh bá mẫu:

“Bá mẫu, túi thơm cầu bình an này là do trụ trì Thiên Phật Tự đích thân khai quang, hưởng qua hương khói lâu ngày, bên trong còn thêm ít đàn hương giúp sảng khoái tinh thần, đêm ngủ ngon hơn.”

Mạnh bá mẫu liên tục khen ta hiểu chuyện: “Con gái của ta thật chu đáo, tiếc là chân ta không tiện, không lên chùa cầu phúc cho các con được, còn để các con phải nhọc lòng.”

“Bá mẫu nói gì vậy, bá mẫu yêu thương Lan nhi như vậy, Lan nhi hiếu kính mới phải lẽ.”

Ta cúi đầu cười thẹn thùng, kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra, cố gắng nói chuyện với Mạnh bá mẫu.

Mạnh bá mẫu còn đang trêu chọc chuyện giữa ta cùng Mạnh Diên Khanh.

Trước đây nghe những lời này, trong lòng ta luôn thấy thật ngọt ngào, nhưng bây giờ nghe vào chỉ càng thêm khó chịu.

Sau khi hồi phủ, trước tiên ta gọi quản gia tới, nhờ ông tìm vài người đáng tin cậy theo dõi động tĩnh của Mạnh Diên Khanh.

Quản gia là người do chính tay tổ phụ nâng đỡ, làm việc cẩn thận, ổn trọng.

Ngoài ra, làm thế này cũng coi như ra tin hiệu cho cha mẹ ta biết Mạnh Diên Khanh đang làm chuyện hoang đường.

Hãy chuẩn bị sẵn sàng từ hôn.

Tuy sự tình còn chưa rõ ràng, nhưng ta đã tính đến tình huống xấu nhất.

5.

Quả nhiên quản gia làm việc cực kỳ thỏa đáng, chưa đến ba ngày đã có tin hồi đáp.

Đúng thật là Mạnh Diên Khanh không phải ra ngoài làm công vụ.

Mà ba ngày nay đều ở một biệt viện ngoài thành.

Quản gia cân nhắc lời nói, do dự một hồi mới hồi bẩm ta: “Người phía dưới thấy Thế tử cùng một nữ tử trẻ tuổi cùng ra vào biệt viện, cử chỉ thân mật, tay nữ tử kia còn đỡ eo… giống như…”

“Giống như… đang mang thai.”

Quản gia cúi đầu ngày càng thấp, đầu như sắp dính xuống nền đất.

Tình cảm Mạnh Diên Khanh dành cho ta thật sự quá trắng trợn, bá đạo, còn không cho phép bất cứ nam nhân nào đến gần ta.

Ta từng oán trách hắn không cần phô trương như thế, nhưng hắn lại nói:

“Ta muốn cho tất cả người trong thiên hạ này biết ta đối với Lan nhi tình sâu thăm thẳm, để những kẻ khác không dòm ngó Lan nhi của ta.”

Trăm nghe không bằng một thấy, ta lập tức phân phó quản gia chuẩn bị xe ngựa.

Ta muốn tận mắt nhìn xem mọi chuyện rốt cuộc là thế nào.

Không chừng nữ nhân kia là bà con họ hàng gì đó của Mạnh Diên Khanh.

Nhưng ngay khi ta nhìn thấy nữ ngư dân kia, chân tướng đã rõ ràng.

Lúc này, Trần Liên không còn bộ dáng đơn sơ mộc mạc, nhu nhược đáng thương như trước nữa.

Chiếc áo khoác lông cáo trắng tinh khoác trên người nàng ta đẹp đẽ, quý giá vô cùng, trân châu đá quý cài trên tóc sáng rỡ dưới ánh mặt trời.

Hình như Mạnh Diên Khanh nói gì rất thú vị, khiến nàng ta nhoẻn miệng cười, còn nắm tay đấm đầm vào ngực hắn làm nũng.

Thật là một đôi hoàn hảo.

Ta siết chặt nắm tay, móng tay ngày thường được cắt giũa gọn gàng, giờ như mũi dao sắc bén cắm vào lòng bàn tay.

Lục Nhân sợ tới mức ôm chặt lấy ta: “Tiểu thư, người đừng làm em sợ, tiểu thư…”

Cả người ta run rẩy, ký ức như đèn kéo quân lướt qua trong đầu, tất cả đều là cảnh tượng giữa ta và Mạnh Diên Khanh.

Lục Nhân gỡ tay ta ra, xoa xoa, miệng lúc đóng lúc mỡ, chần chờ mãi không biết nên nói gì.

Xe ngựa chầm chậm di chuyển, gió lạnh điên cuồng xuyên qua khe cửa sổ, thổi lên người ta.

Vào đông rồi.

Gió, thật lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.