Phiên ngoại ‧ Thái Tử
1.
Lục Âm Lan cùng Mạnh Diên Khanh là đôi kim đồng ngọc nữ nổi tiếng nhất thành Trường Kinh.
Mạnh Diên Khanh là người thích khoe khoang, cả ngày khen ngợi Lục Âm Lan trước mặt các quý công tử khác.
Hôm nay kể Lục Âm Lan học được cưỡi ngựa, ngày mai khoe Lục Âm Lan học xong thêu thùa.
Nhưng mà túi thơm Lục Âm Lan thêu xiêu xiêu vẹo vẹo, còn bị công tử nhà Kinh Triệu Doãn cười nhạo một phen.
Mạnh Diên Khanh tức giận, đ/á/nh công tử nhà Kinh Triệu Doãn một trận.
Sau đó Mạnh hầu gia tự mình dẫn nhi tử tới cửa nhận lỗi mới được Kinh Triệu Doãn tha thứ.
Nhưng bọn họ không biết, Kinh Triệu Doãn chỉ có duy nhất một nhi tử bảo bối, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Là có ta tác động mới có thể chuyện lớn hóa nhỏ.
Chính ta cũng không hiểu tại sao mình lại giúp Mạnh Diên Khanh.
Chỉ là cảm thấy, một cô nương hoạt bát đáng yêu như vậy, không nên vì tình lang mà ưu sầu.
2.
Chút tâm tư không hợp lễ nghĩa này, ta tưởng rằng cả đời chỉ có thể chôn trong lòng.
Nhưng sau khi Mạnh Diên Khanh đi diệt thổ phỉ trở về, lại dây dưa với nữ tử tên Trần Liên kia.
Sau lưng Lan nhi, bọn họ còn lén lút ôm ôm hôn hôn.
Trong lúc đó Lan nhi còn đang ngốc nghếch ngồi ở nhà thêu áo cưới.
Khi biết được chuyện này, trong lòng ta vậy mà không phẫn nộ, lại còn mừng thầm.
Rốt cuộc ta cũng có cơ hội.
Cô nương tươi đẹp như hoa đó, phải thuộc về ta mới đúng.
Ta cẩn thận bố trí để Mạnh Diên Khanh cùng Trần Liên sa vào lưới tình, rồi để lộ dấu vết.
Sau đó từng chút từng chút dẫn dắt cho Lan nhi phát hiện ra, để nàng tận mắt chứng kiến Mạnh Diên Khanh phản bội nàng.
Khi nàng bất lực thống khổ nhất, ta xuất hiện bên cạnh, trợ giúp nàng.
Ta biết, nếu lúc này ta nói yêu nàng, nàng sẽ không tin.
Vậy là ta dùng vị trí Thái Tử Phi trao đổi với nàng, khiến nàng nghĩ rằng quan hệ giữa chúng ta chỉ là đôi bên cùng có lợi.
Ta nói cho nàng, nếu trong tiệc mừng thọ mẫu hậu nàng dâng lễ vật lên, vậy nghĩa là nàng đồng ý trở thành Thái Tử Phi.
Khoảng thời gian đó, ta sống trong thấp thỏm, lại bị phái đi Hồ Châu cứu tế nên không thể gặp nàng.
Ta viết cho nàng vài bức thư, nhưng phải cố kiềm chế không biểu đạt tâm ý qua từng con chữ.
Cuối cùng, trong tiệc mừng thọ, nàng đã dâng một bức bình phong lên cho mẫu hậu.
Khi nhận được tin đó, ta cao hứng đến mức suýt nhảy cẫng lên.
Rốt cuộc thì… nàng cũng muốn trở thành thê tử của ta.
3.
Ta nhanh chóng giải quyết hết những công vụ còn lại, chạy ch*t mười con ngựa mới kịp về đúng lễ cập kê của nàng.
Tên khốn Mạnh Diên Khanh kia thế mà lại dám mang Trần Liên đang mang thai tới cầu thân nàng.
Cũng chỉ ngốc cô nương trong lòng ta mới dám đứng trước mặt tất cả các thế gia kinh thành, không hề cố kỵ cho Mạnh Diên Khanh cùng Trần Liên hai bạt tai.
Hai cái tát này cũng giúp ta hoàn toàn tin tưởng, Lan nhi thực sự không còn yêu Mạnh Diên Khanh nữa.
Hoặc cũng có thể, nàng đã sớm coi ta là chỗ dựa nên mới dám ra tay đánh người.
Ta xuất hiện đúng lúc, mắng Mạnh Diên Khanh một hồi.
Hắn không yêu Lan nhi sao?
Không phải. Ai trong thành Trường Kinh này cũng có thể nhìn ra hắn rất yêu Lan nhi.
Nhưng yêu lâu như vậy khiến Mạnh Diên Khanh sinh ra cảm giác mệt mỏi.
Trần Liên xuất hiện biến thành một tia an ủi trong lòng hắn.
Hắn đã hưởng qua cảm giác được nữ nhân đặt lên đầu, quỳ dưới chân theo đuổi nên không bỏ được Trần Liên.
Thời khắc Lan nhi nhận thánh chỉ tứ hôn, cuối cùng ta cũng buông xuống được tảng đá trong lòng.
4.
Đêm tân hôn, ta vốn định chờ đến khi nàng tự nguyện giao toàn tâm toàn thân cho ta.
Nhưng ngay khi hai tay nàng quàng lên cổ ta, lý trí ta nháy mắt đã bay biến, cuối cùng bị nàng khiêu khích cho lao vào lửa không còn một manh giáp.
Sao ta lại không nhìn ra sự lạnh nhạt trong đáy mắt nàng chứ.
Nhưng ta chấp nhận, ta vui vẻ chịu đựng.
Nàng thực sự là một Thái Tử Phi hoàn hảo, xử lý chuyện trong Đông Cung đâu ra đấy.
Ngay cả khi ta nạp hết nữ nhân này đến nữ nhân khác vào phủ làm trắc phi, thị thiếp, nàng vẫn tươi cười chấp nhận, an bài ổn thỏa cho những nữ nhân đó.
Trong lúc đó, Mạnh Diên Khanh vẫn chưa từ bỏ ý định, còn dám cầu ta tặng Lan nhi cho hắn.
Hắn quỳ trên mặt đất khóc đến đáng thương, nói mình đã biết sai.
Nhưng sai là sai, sai thì phải nhận phạt.
Ta tước đoạt phong hào Đan Hoa Hầu, lệnh cho Mạnh gia rời khỏi kinh thành, vĩnh viễn không được hồi kinh.
Cho dù hắn dùng hết thủ đoạn tr///a t///ấn Trần Liên kia đến sống không bằng ch*t, Lan nhi cũng không thèm liếc hắn một lần.
Đã theo hổ, há gì phải để ý chó hoang.
5.
Phụ hoàng băng hà, ta tiếp ngôi, thánh chỉ đầu tiên hạ xuống là đồng thời cử hành đại lễ đăng cơ cùng đại điển phong hậu.
Sau khi đăng cơ, ta chăm lo chuyện nước, dùng tốc độ nhanh nhất xử lý thỏa đáng chuyện lớn chuyện nhỏ trong triều.
Sau khi hoàng quyền hoàn toàn thuộc về ta, ta lại hạ chỉ giải tán hậu cung, ban thưởng cho những nữ tử đó, để họ thoải mái gả cho người khác.
Những ai không muốn về nhà mẹ đẻ gả chồng thì chuyển đến hành cung suối nước nóng, đó là nơi phong cảnh đẹp, khí hậu tốt, thích hợp để dưỡng già.
Có mấy phi tần phiền phức không muốn đi, ta lại ban cho các nàng mấy tiểu lang quân môi hồng răng trắng.
Không ai có thể ngăn cản ta cùng Lan nhi làm một đôi nhất sinh nhất thế.
Năm 53 tuổi, ta ly thế trước nàng.
Tiểu Lan nhi của ta cuối cùng cũng rơi nước mắt vì ta.
Ta run run rẩy rẩy giơ tay lên, xoa mặt nàng.
“Tiểu Lan nhi, nàng… nàng còn nhớ tên ta không?”
Ta là điện hạ, là Thái Tử, là Hoàng Thượng, là phu quân trong miệng nàng.
Nhưng đời này, nàng chưa từng một lần gọi tên ta.
“Ôn Diễn, ta luôn nhớ, tên chàng là Ôn Diễn…”
Ta dùng hết sức lực cố gắng lau nước mắt cho nàng.
Đừng khóc…
Đời này có thể mang đến những thứ tốt đẹp nhất cho nàng, ta đã thỏa mãn rồi.
Nếu có kiếp sau.
Mong chúng ta có tìm thấy và nhận ra nhau.
(Hoàn)