Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
1
Từ nhỏ mẫu thân đã nói với ta, tất cả nam nhân đều là mây bay, chỉ có quyền lực mới là thứ nữ nhân cần để mắt. Ta cực kỳ đồng tình.
Vì thế sáu tuổi, khi ở hồ nước cho cá ăn, ta vả mặt tam hoàng tử nói năng lỗ mãng.
Bảy tuổi, ta xốc ngói phòng, rơi vào đâu tứ hoàng tử hay thích gây chuyện.
Tám tuổi, tại thư phòng của Hoàng đế, ta đốt cháy một đống tấu chương phê bình phụ mẫu ta.
Hoàng đế bá bá không hề tức giận mà còn sờ đầu ta, lại khen ta.
“Đốt hay lắm.”
Mùi vị của quyền lực, từ nhỏ ta đã được nhấm nháp qua.
Tiếc là thứ quyền lực này đến từ phụ mẫu ta, mà không phải ta.
Thế nên, từ nhỏ ta đã bừng bừng tham vọng, ta phải trở thành người đứng trên đỉnh thế giới này.
Chỉ đợi đến lúc ta kế thừa sự nghiệp trong nhà, chắc chắn sẽ suất lĩnh thiên quân vạn mã, hoành hành thiên hạ, nhất thống giang sơn.
Sau đó, phụ mẫu ta vô tình đá ta ra khỏi gia môn.
Trước khi đi, còn bủn xỉn ném cho ta một cái chén.
Trên cạnh chén còn có một vết nứt nhỏ.
Cười chết, cầm một chiếc chén vỡ chinh phục thiên hạ.
2
Hiện giờ triều cương hỗn loạn, Thánh Thượng ngu ngốc, một lũ ô hợp trong triều đình ngang ngược khiến dân chúng lâm vào cảnh lầm than.
Thiên hạ chia năm xẻ bảy, quần hùng khởi nghĩa, tranh quyền đoạt lợi, có thể thấy Vạn Tấn Triều sắp đi đến hồi kết.
Đây đúng là thời cơ tốt để khởi nghĩa vũ trang, tranh bá một phương.
Ta nhìn nhìn chiếc chén vỡ bình thường trong tay.
Có chút nghẹn họng.
Chuyện đầu tiên là đi ăn xin cái đã.
Sau đó ta ăn xin tới được Giang Châu.
Có người tinh mắt nhận ra ta.
….
Thật ra là nhận ra cái chén trên tay ta.
Hắn quỳ gối trước mặt ta than trời gọi đất.
“Đại nhân, rốt cuộc ta cũng tìm ra người!”
Hả?
Thì ra Giang Châu là địa bàn phụ mẫu đã để lại cho ta.
Tín vật là một cái chén.
Một tháng này khổ cực đi ăn xin cuối cùng lại vô ích.
3
Miếng đất Giang Châu này rộng lớn nhưng thật sự hiếm người ở.
Hoang vắng, rất phù hợp để chiêu binh mãi mã.
Nhưng nó quá nghèo nàn, không đủ sức lao động cũng là sự thật.
Cũng may suốt quãng đường ăn xin ta kết giao với không ít huynh đệ tốt, xây dựng được một Cái Bang khổng lồ.
Dù sao thì ở thời đại này ăn không đủ no là chuyện bình thường.
Vấn đề thiếu lao động xem như tạm thời được giải quyết.
Ngày ấy Trương quản gia kêu trời khóc đất đón ta hồi phủ nói với ta.
“Đại nhân, lương thực ở nhà kho chỉ đủ ăn ba tháng.”
Một người một cái miệng, mấy ngàn người chính là mấy ngàn cái miệng.
Làm thế nào để nuôi sống toàn bộ Cái Bang quả thật là vấn đề khó giải quyết.
Đầu tiên cho ta một chút thời gian, ta sửa trị trong ngoài, trên dưới một lòng, chế tạo địa bàn của ta thành một cái thùng sắt chật như nêm.
Trương quản gia nói.
“Đại nhân, không còn lương thực.”
Ta lấy ra một túi khoai tây, khoai lang đỏ, đậu giá có sản lượng cực tốt, nông dân cười đến không khép được miệng.
Mọi người đều hoan hô, về sau sẽ không phải chịu đói nữa.
Trương quản gia nói.
“Đại nhân, không còn tiền.”
Ta lập tức tổ chức một thương đội, để bọn họ đưa phương pháp luyện chế rượu ngon kỹ thuật cao, vốn nhỏ đến biên cảnh kiếm một số tiền lớn từ dị tộc.
Trương quản gia lại nói.
Ta mệt đến thở hồng hộc, sống không còn gì luyến tiếc.
“Lại thiếu cái gì?”
Trương quản gia nói.
“Đại nhân, người nên nghỉ ngơi rồi.”
4
Ta thừa nhận, ta có bàn tay vàng.
Nhưng mở ra bàn tay vàng, không phải ta, mà là đôi phụ mẫu ăn no chờ chết của ta.
Mẫu thân ta đã trùng sinh.
Đời trước bà ấy là quý nữ cao môn, hòn ngọc quý trên tay người nhà.
Khổ nỗi mắt mù, coi trọng một tên vô ơn nghèo trắng tay.
Bà ấy không những tiêu tốn sạch tiền tài vào tay hắn ta, cả đời cũng bị tính kế, bị lợi dụng đến sạch sành sanh, còn mất luôn cả tánh mạng.
Trở lại một đời, mẫu thân ta từ nỏ não yêu đương, tay cầm kịch bản trùng sinh báo thù, đại sát tứ phương, tỏa sáng rực rỡ.
Bởi vậy bà ấy nói với ta, nam nhân đều là mây bay, chỉ có tiền tài và quyền lực trong tay mới là chân thật.
Rất có lý.
Nhưng dù cho tất cả những người quyền quý trong kinh đô đều là phủ phục dưới váy mẫu thân ta, mẫu thân ta lại rất nghe lời, dễ nói chuyện với phụ thân ta.
Thật ra phụ thân ta cũng không đơn giản.
Bởi vì phụ thân ta là người xuyên việt.
Phụ thân ta vốn là thiên tài nghiên cứu khoa học ở hiện đại.
Vừa xuyên qua, nhà khoa học không bao giờ phải lo chuyện ăn uống, được người người kính trọng lại trở thành dân lưu lạc không tiền không hộ khẩu của xã hội phong kiến.
Để có thể nằm yên làm cá mặn, không phải lo gì, phụ thân ta ở rể nhà mẫu thân.
Từ đây không quan tâm chuyện gì, một lòng chỉ hầu hạ mẫu thân ta.
Phụ thân ta luôn nói với ta, học giỏi lý hóa sẽ có thể hoành hành ngang dọc thiên hạ.
Nhưng ông ấy lại ỷ vào việc mình biết rõ lịch sử, giả dạng thiên sư đi lừa bịp.
Còn về ta, được dạy dỗ kết hợp giữa giáo dục hiện đại và giáo dục phong kiến, tư tưởng của ta không hoàn toàn giống một cổ nhân.
Từ nhỏ ta đã có những suy nghĩ kỳ lạ.
Chẳng hạn như, ta có thể làm nữ đế được không?
Hay chẳng hạn như, ta có thể có một hệ thống xây dựng hay không?
5
Phụ thân ta xoa đầu ta, trìu mến nói với ta.
“Ngoan, phụ thân con chỉ xuyên việt, không phải vạn năng.”
“Không mọc thêm được bốn cánh tay tám cái chân, cũng không biến ra được một hệ thống.”
Nhưng học giỏi lý hóa, có thể vạn năng.
Như hiện tại, ta đang nghiên cứu xà phòng.
Sau này còn muốn nghiên cứu phát minh bàn chải đánh răng, kem đánh răng, son môi, nước hoa, thủy tinh các loại.
Nói đến cùng, vẫn là không có tiền không làm được việc.
Mà tiền của quý tộc thế gia là dễ kiếm nhất.
Ta đã nghĩ kỹ các loại sách lược marketing, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Chỉ đợi đến khi nhập kinh, nhất định có thể khiến người ta tranh giành, ta sẽ kiếm được đầy bồn đầy chén.
Đúng vậy, ta muốn hồi kinh.
Ta tin tưởng phụ mẫu giao cho ta chiếc chén vỡ kia trước khi đi nhất định là có thâm ý.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, quyết định cầm chén bể đi ăn xin tới nơi tới chốn.
Có khi lại may mắn chiếm được toàn bộ giang sơn cũng nên.
Bước đầu tiên để ăn xin, hồi kinh kiếm tiền.
Mẫu thân ta nắm mười vạn đại quân trong tay, đóng giữ biên cảnh, lúc này không ở kinh thành.
Phụ thân ta ái thê như mạng, tất nhiên cũng đã tung tăng đi theo mẫu thân.
Không sao, không phải chuyện gì lớn.
Tuy phụ mẫu ta không ở kinh, nhưng ở kinh thành còn có thần tử quỳ dưới váy mẫu thân ta.
Hàng năm ta đều đến nhà bọn họ thăm hỏi, bọn họ luôn nắm tay ta ân cần dặn dò.
“Người cứ coi đây là nhà của mình!”
Nếu đã là nhà, vậy ta về kiếm tiền thì có sao?
6
Nếu muốn ngàn dặm xa xôi hồi kinh ăn xin, vậy cũng cần một lưới bắt hết đám đạo tặc bên đường.
Sau đó cướp đoạt vàng bạc tài bảo trong trại, đón đi người già, phụ nữ và trẻ em trong trại, gia tăng số lượng dân cư ở Giang Châu.
Còn về mấy kẻ phạm phải tội ác tày trời, tất cả đều làm thịt cho dân chúng hả giận.
Những kẻ làm sai nhưng không hại đến mạng người ta không giết ngay, phạt tất cả đi làm lao dịch, mấy việc khổ việc nặng phải đến tay chúng đầu tiên.
Phải biết rằng làm xây dựng rất hao phí nhân lực.
Càn quét một đợt như vậy, còn chưa hồi kinh mà ta đã thu hoạch được kha khá, hầu bao cuối cùng cũng phồng lên một chút.
Cái này phải cảm tạ phụ thân già một lòng ăn no chờ chết của ta.
Bởi vì mẫu thân ta nhiều năm lãnh binh tác chiến, một thân bản lĩnh của phụ thân ta cũng được dùng đến.
Trải qua nhiều năm thực tiễn và cải tiến, trong quân doanh của mẫu thân từ áo giáp, vũ khí đến kỹ thuật luyện binh đều được nâng cao, cũng chỉ dẫn đầu thời đại này mấy trăm năm mà thôi.
Đứa con gái không biết xấu hổ như ta, đương nhiên là sao chép toàn bộ.
Áo giáp kiên cố, xong!
Đao kiếm sắc bén, xong!
Hỏa khí lực sát thương siêu lớn, xong!
Cái này, cái này, còn có cái này, ta đều phải làm!
Phối trí xong xuôi tất cả vũ khí thiết bị, ta rốt cuộc mới yên tâm.
Quả nhiên, chỉ có vũ lực cường đại mới đem lại cho ta cảm giác an toàn.
Giờ là thời điểm nên đốt giết đánh cướp!
À không, là ăn xin người trong thiên hạ.
Chẳng hạn như cướp đoạt một ít tiền tài của đạo tặc, cướp đoạt một ít nhân tài của quận huyện khác, lén lút mở rộng một chút địa bàn, lại ném sang địa bàn của người khác vài nội ứng mà thôi.
Ngay cả con chó đi qua phải bị ta sờ sờ mới được đi tiếp.
Rốt cuộc Giang Châu của ta một nghèo hai trắng, muốn người không có người, đòi tiền không có tiền, tất cả người và tiền đoạt được đều dùng vào xây dựng cả rồi, ngay cả tiền riêng vốn dĩ chồng chất như núi của ta cũng đã rỗng tuếch.
Ta đã nghèo túng đến thế rồi, mong mọi người đừng bủn xỉn mà ném hết tiền tài và nhân tài vào chiếc chén vỡ của ta đi!
7
Chuyện như ăn xin này cần có kỹ xảo.
Tiền nhân nói, tiên lễ hậu binh.
Mỗi lần thấy có người đi qua, trước tiên phải ôm chén vỡ khóc lóc kể lể một chút về thân thế thê thảm của mình, vận mệnh nhiều chông gai, khiến người nghe rơi lệ, người nhìn bi thương.
Tiếp theo lại bịa một chút về quan hệ thân thích quăng tám cái sào cũng không tới, ví dụ như nói mẫu thân ta là tỷ tỷ của tẩu tử của biểu ca của tỷ phu của mỗ mỗ ngươi, phụ thân ta là ca ca của muội phu của biểu cữu của mỗ mỗ hàng xóm ngươi.
Cái gì? Ngươi nói mẫu thân ta là cao môn quý nữ, ngươi không trèo tới được? Phụ thân ta là lưu dân không hộ khẩu, ông ấy không xứng?
Không không không, ta có nghe thấy gì đâu.
Hôm nay ta và ngươi nhất kiến như cố, chúng ta hãy kết nghĩa đào viên, trở thành huynh muội khác họ.
Cứ như vậy, không cần tốn nhiều sức đã xin được tiền của người ta.
Mà gặp phải cái loại người quyết ý giữ mình, ngang bướng hồ đồ thì phải lấy ra hàng nóng.
Đương nhiên, trừ khi cần thiết, ta sẽ không thật sự lấy súng thật đạn thật ra nói chuyện.
Đều là làm bộ làm tịch thôi, ngươi không cần sợ hãi, ta chỉ tới ăn xin.
Trương quản gia hỏi:
“Khi cần thiết là khi nào?”
Ta đáp:
“Quân tử động khẩu bất động thủ, không dao động liền động thủ.”
Nói xong, ta lại nọ thêm một câu:
“Đánh không lại liền chạy, khi chạy nhớ phải buông lời hung ác.”
Mặt Trương quản gia hiện vẻ nghi hoặc.
Ta nói:
“Nhớ rõ nói thêm một câu 'Trình tướng quân và Trương thiên sư sẽ không buông tha các ngươi, chúng ta sẽ báo thù', hiểu không?”
Trương quản gia như suy tư gì.
Thật ra, Trình tướng quân là mẫu thân ta, Trương thiên sư là phụ thân ta.
Đây chỉ là một kỹ xảo thường thấy của ăn xin thôi.
8
Suốt đoạn đường ăn xin không phải lúc nào cũng luôn thuận buồm xuôi gió.
Chẳng hạn như như hiện tại, luôn có người muốn dùng mỹ nam kế hủy hoại sự trong sạch của ta, âm mưu phá hoại nghiệp lớn của ta.
Thư sinh bạch y ôn tồn lễ độ, nho nhã, nói năng bất phàm, tự tự châu ngọc.
Giương mắt đối diện, liếc mắt đưa tình với ta vô số lần.
Ta yên lạnh vẫy vẫy tay kêu hắn lui ra, quay đầu hỏi Trương quản gia:
“Hắn đang quyến rũ ta sao?”
Trương quản gia không thể khống chế được sắc mặt cho ta một ánh mắt xem thường:
“Đại nhân, ngươi cả tin quá rồi.”
“Hắn chỉ muốn làm quân sư của người.”
Ta hít sâu một hơi:
“Cái gì? Hắn muốn có được tâm ta cơ à!”
Trương quản gia nhìn ta đầy sâu sa:
“Đại nhân, có ai nói với người bao giờ chưa, người thật sự rất lưu manh.”
9
Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng ta cũng ăn xin được đến kinh thành.
Vừa xuống xe ngựa, ta đã phong trần mệt mỏi, mặt xám mày tro tiến vào lòng của Hoàng đế bá bá, thành thạo khóc lóc kể lể mình cả đoạn đường khó nhọc, kể lể mình rời nhà đi bị bắt nạt.
Hoàng đế bá bá quả nhiên đau lòng không thôi, ban thưởng như nước đưa vào phủ của ta.
Ta nhìn một rương lại một rương vàng bạc châu báu, cười đến không khép được miệng.
Quả nhiên, tư khố của Hoàng đế như bọt nước biển, lúc nào cũng dồi dào.
Tiếp theo, ta cầm chiếc chén vỡ phụ mẫu cho ta đi ăn xin hào môn quý tộc khắp nơi trong kinh thành.
Cảm tạ quan hệ của mẫu thân ta, mỗi nhà mỗi hộ ta kiếm được kha khá, đi vào hai tay trống trơn, đi ra lại nặng đầy hai tay.
Kể đến mấy thần tử dưới váy mẫu thân ta, như Đường bá bá, Tống bá bá, Dương bá bá… không thể đếm hết được.
Bọn họ thấy ta là lúm đồng tiền như hoa, thấy chén liền hai mắt tỏa sáng.
Bởi vì chiếc chén vỡ này có ý nghĩa rất trọng đại với họ.
Nhớ năm đó mẫu thân ta kén rể khác người, không dùng cầu thêu hoa chiêu thân, mà là chiếc chén vỡ này.
Ta dám cam đoan mẫu thân ta lúc trước có ý đồ “Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, lão nương thề sẽ độc thân cả đời”.
Nhưng khi đó phụ thân ta lại trùng hợp lưu lạc kinh thành, muốn tìm một chiếc chén vỡ để ăn xin, thế là nhặt luôn cái chén đi.
Nhớ lại chuyện trước kia, bọn họ đến nay vẫn còn đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi.
Vậy là một chiếc chén vỡ tương đương việc chung thân đại sự của mẫu thân ta?
Thế thì không được, bán phụ thân ta làm được trôi chảy, bán mẫu thân ta lại sợ bị mẫu thân ta đánh chết.
Không thó được cái chén, bọn họ lại muốn tìm hiểu tin tức của mẫu thân ta.
Vẫn mấy câu hỏi cũ:
“Uyển nương vẫn khoẻ chứ?”
“Kẻ lừa đảo họ Trương kia khi nào mới chết?”
“Uyển nương có từng nhắc tới ta không?”
Mẫu thân ta tên Trình Uyển Uyển, kẻ lừa đảo họ Trương trong miệng bọn họ chính là phụ thân ta.
Ta nhìn chiếc chén vỡ rỗng tuếch trong tay ta, lộ ra vẻ mặt vô cùng đáng thương.
“Bá bá, đói đói, cơm cơm.”
Vàng bạc châu báu chồng chất như núi trước mặt, ta cảm thấy mỹ mãn vô cùng.
Xong việc, bọn họ mỗi người kéo ta đến góc nhỏ thầm thì.
“Ha Ha, giúp ta nói với Uyển nương, ta sẽ luôn chờ nàng.”
Ta theo họ mẫu thân, đại danh Trình Thất Thất, nhũ danh Trình Ha Ha.
Chỉ vì mẫu thân ta cảm thấy ta mới sinh ra đã ăn rất được, thế nên ta liền có một nhũ danh như vậy, quả là lịch sử đen cả đời của ta.
10
Ăn nhậu chơi bời mãi, cuối cùng cũng bị trưởng bối nói đến chuyện tiểu bối không tình nguyện tương thân.
Ta mât cao hơn đầu thầm thì.
“Nam nhân chỉ gây trở ngại cho nghiệp lớn của ta mà thôi!”
Nhưng ta không nghĩ tới, nam nhân trong kinh thành còn khá thú vị.
Ngươi nhìn Trạng Nguyên hồng bào kia, khí phách hăng hái, thần thái sáng láng.
Ngươi nhìn thế gia công tử kia, ôn nhuận nho nhã, khiêm tốn có lễ.
Ngươi nhìn con cháu hoàng gia kia, hậu duệ quý tộc, khí phách hiên ngang.
Ngươi nhìn thiếu niên tướng quân kia, cao lớn uy mãnh, phẩm mạo phi phàm.
Ngay cả thiếu gia nhà nghèo tuấn tiếu kia, cũng mi thanh mục tú, mặt như quan ngọc, có phong tư rất khác biệt.
Máu mũi của ta không biết cố gắng mà chảy ra từ lỗ mũi.
Từ nhỏ phụ thân ta đã dạy dỗ, yêu đương cần phải nhất sinh nhất thế nhất song nhân.
Nhưng ở nơi phồn hoa thế này, quá nhiều thứ mê người, làm tra nữ, sao có thể chỉ yêu một gốc cỏ?
Tất nhiên là… ai ta cũng muốn.
Trương quản gia ở bên cạnh móc mỉa:
“Nam nhân chỉ gây trở ngại cho nghiệp lớn của ta mà thôi!”
Ta quay đầu tập trung nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên phát hiện:
“Trương quản gia, dáng vẻ ngươi cũng không tệ nha.”
Trương quản gia vô cùng hoảng sợ, né xa ba thước, run bần bật ôm chặt bản thân:
“Người đừng có lại gần đây!”
Bình luận truyện