Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
1.
"Nuôi heo tết, vỗ béo ngỗng, không bằng nuôi một con Long Hỏa."
"Ngàn trùng chui, vạn trùng cắn, mẹ ruột nhận cả rổ thịt đầy."
Hai câu đồng dao này là hai câu người già trong làng chúng tôi thích hát nhất.
Tôi vốn không biết hàm nghĩa của bài đồng dao này, kiếp trước, mãi đến khi hấp hối thì tôi mới hiểu ra.
Cái gọi là Long Hỏa kia, là một loại cổ trùng nuôi từ xác thịt, có tên gọi khác là Hóa Long.
Cổ Hóa Long là cổ trùng quý giá nhất của Miêu Cương, có thể khiến người c/h/ế/t sống lại.
Mấy tên giàu có ở thành phố lớn thường đến làng tôi để xin Hóa Long, một con Hóa Long giá phải hơn trăm vạn.
Mà thịt đầy kia ý chỉ khi Hóa Long chưa thành hình, vẫn là một cục thịt lớn trong cơ thể người.
Nhà tôi là nhà nghèo nhất làng.
Khi mẹ tôi đẻ một cặp sinh đôi nam, bà rầu thối ruột.
Bà cứ nói mãi với cha tôi:
"Làm sao bây giờ, hẳn hai thằng con trai, sau này chúng nó còn lấy vợ, sao có thể dùng mạng của nó chứ."
Sau đó, cha tôi cắn răng giậm chân, quyết định rời khỏi làng, đi làm công bên ngoài.
Cha tôi suy nghĩ rất tích cực, định kiếm vợ cho anh em chúng tôi.
Tiếc là cha mới đi một năm đã xảy ra chuyện.
Tường trên công trường sập, chôn sống cha tôi bên dưới.
Đốc công bồi thường ba vạn tệ.
Vì để nối dõi tông đường, để cha tôi có thể nhắm mắt xuôi tay, mẹ tôi cắn răng, quyết định nuôi một con Hóa Long.
Giữa hai anh em chúng tôi, mẹ tôi vẫn xót em trai tôi hơn.
Kể từ hôm đó, mẹ tôi bắt đầu nuôi béo tôi.
Gà vịt trong nhà bưng hết lên bàn ăn, ngay cả canh gà cũng là của tôi.
Em tôi chỉ cần ăn vụng một miếng là bị mẹ đánh túi bụi.
Ban đầu, tôi cứ tưởng mẹ tốt với tôi, không thích em trai.
Nhưng ba tháng sau, tôi bị nuôi thành một đứa mập hơn trăm cân rưỡi, mẹ lập tức nhốt tôi vào một căn phòng dưới hầm kín.
Trong hầm kín có đủ loại côn trùng tôi chưa từng thấy.
Con rết đỏ ngòm dài chừng một thước, con nhện xanh lè to hơn cả bàn tay.
Tôi bị mẹ xích lại bằng xích chó, chỉ có thể mặc cho đám côn trùng cắn xé bụng tôi.
Chúng chui vào da tôi, tham lam gặm mỡ dưới lớp da của tôi.
Có lẽ là vì độc tố nên tôi không thấy đau đớn, nhưng lại ngứa ngáy khó nhịn.
Cái cảm giác này quả thực khiến tôi phát điên, giống như mỗi tấc da tấc thịt đều có vô vàn con kiến đang bò.
Tôi ngứa đến độ cả người run rẩy dữ dội, miệng trào bọt mép.
Tôi sống trong hầm kín suốt ba ngày trời.
Đợi đến khi thịt mỡ trên người tôi bị đám côn trùng ăn sạch, từng con từng con một tỏa ra ánh sáng đỏ ngòm, mẹ mới chịu thả tôi ra.
Bà lạnh lùng nhìn tôi chòng chọc:
"Mày không được kể chuyện này cho em trai, nếu không tao sẽ ném mày vào hầm, vĩnh viễn không cho mày đi ra."
Vừa nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ trong hầm kín, tôi rùng mình, lập tức đồng ý với lời của mẹ tôi.
Những ngày tiếp theo, mẹ tôi lại bắt đầu chu kì mới: Chăn heo.
Người vốn chưa từng ngâm nga ca dao như bà lại bắt đầu vừa đút đồ ăn cho tôi vừa hát:
"Nuôi heo tết, vỗ béo ngỗng, không bằng nuôi một con Long Hỏa."
"Ngàn trùng chui, vạn trùng cắn, mẹ ruột nhận cả rổ thịt đầy."
Bà nở nụ cười, giống như đang nhìn cục thịt Hóa Long bà nuôi ra vậy.
Mà em tôi, cuối cùng không nhịn nổi nữa!
2.
Lần thứ hai bị giam vào hầm kín, tôi gần như hấp hối.
Phải lặp đi lặp lại như này bốn lần, trong cơ thể tôi mới đủ trứng trùng để ngưng tụ thành cổ trùng Hóa Long.
Cho nên mới phải chăm cho tôi béo mập, giống như nuôi heo tết vậy.
Đêm mẹ tôi dẫn tôi ra ngoài, em trai đột nhiên làm nũng, đòi ngủ chung với tôi.
Trước kia mẹ cực kì căm ghét tôi, không cho tôi và em trai ngủ cùng nhau.
Nhưng nhìn gương mặt trẻ con của em trai, mẹ vẫn mềm lòng.
Bà nói với em trai:
"Chỉ một đêm thôi nhé. Con lớn rồi, không thể quấn lấy anh trai mãi thế được."
Em trai gật đầu, trong mắt lộ ra sự độc địa không thuộc về lứa tuổi của nó.
Tôi hấp hối trên giường, mẹ nói với em trai:
"Anh con mệt lắm đấy, con không được làm phiền anh, biết chưa?"
Em tôi cười híp mắt, gật đầu.
Vào nửa đêm canh ba, nó ngồi cạnh tôi, trong tay cầm con dao sắc bén cha để lại.
Em trai sờ lên mặt tôi, giả vờ nặn ra mấy giọt nước mắt:
"Anh à, chúng ta cùng một mẹ sinh ra, nhưng có anh ở đây thì mẹ sẽ không yêu em."
"Anh biết không, mỗi khi anh ăn đùi gà, giò heo, em nhìn mà thèm muốn c/h/ế/t."
"Anh ăn no lắm rồi mẹ vẫn chỉ gắp đầy thịt vào bát anh. Em sắp c/h/ế/t đói đến nơi mà mẹ chẳng chịu cho em dù chỉ một miếng."
"Không công bằng, bất công lắm đó anh biết không?"
Em trai tức điên rồi, nhưng nó vẫn nhỏ giọng thủ thỉ.
Tôi bị độc trùng gặm nát cơ thể, hoàn toàn không thể phản kháng, chỉ biết trơ mắt nhìn em trai ch/é/m từng nhát lên người tôi.
M/á/u tươi bắn tung tóe lên mặt em trai.
Dưới ánh trăng, mặt nó dữ tợn đến đáng sợ.
Tôi nhìn chằm chằm nó, muốn nói sự thật cho nó biết.
Nó sợ mẹ tôi nghe thấy nên bịt chặt miệng tôi, không cho tôi phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nhưng mẹ tôi vẫn nghe thấy động tĩnh nên đi tới.
Bà dùng ánh mắt bàng hoàng mà nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt.
Con út nhà mình đâm c/h/ế/t đứa cả.
Bà không biểu cảm gì, chỉ thở dài:
"Út này, mày g/i/ế/t thằng anh mày là tự hủy tiền đồ của mày rồi!"
"Mày hồ đồ lắm, hồ đồ lắm!"
Em trai khó hiểu nhìn mẹ tôi, mẹ tôi không giải thích gì với nó cả.
Mẹ vội vàng cầm con dao bên cạnh lên, cứa thẳng vào họng tôi.
Tôi c/h/ế/t trân nhìn mẹ tôi, mãi đến khi tắt thở, trong mắt tôi đều là bóng dáng của em trai và mẹ.
Tôi không cam lòng, cực kì oán hận, càng không thể hiểu tại sao hai mẹ con họ có thể làm ra việc táng tận lương tâm nhường ấy.
Thấy tôi ch/ếtrồi, mẹ nhanh chóng lấy cái chiếu bên cạnh cuốn xác tôi lại.
Bà và em trai mỗi người khiêng một đầu, vội vã rời khỏi nhà.
Men theo ánh trăng sáng, hai người họ đào một cái hố sâu trong khu rừng gần đó.
Mẹ tôi thuần thục ném tôi vào hố, đắp một lớp đất dày lên.
Em trai nghe lời mẹ, tìm một cái cây non trồng lên trên mộ tôi.
Như thế có thể che giấu mọi dấu vết, không ai nhận ra dưới này chôn x/á/c người.
Dù sao thì mẹ tôi là người phụ nữ chuẩn mực của gia đình, dẫu biết chút ít tà thuật vu cổ thì vẫn có sai sót.
Cái cây non em trai tôi tìm được kia là cây hòe.
Cây hòe là loài chiêu âm, một nửa là cây, một nửa là quỷ.
Đến khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về trong ngăn tủ trong nhà.
Tôi đẩy cửa tủ ra, thấy em trai cười vỗ tay:
"Anh ơi, em tìm được anh rồi, anh thua rồi."
Đúng lúc này, cửa nhà bị đẩy ra, giọng thím Vương nhà bên vang lên:
"Quyên Tử, Quyên Tử, ông Trương nhà cô xảy ra chuyện rồi!"
3.
Tôi nhìn mẹ tôi tổ chức tang lễ cho cha, bà khóc sướt mướt.
Khi tang lễ kết thúc, tôi dùng dao cứa nhẹ vào tay.
Đau nhức, còn chảy m/á/u nữa. Lúc này tôi mới nhận ra, tôi không phải là quỷ, chỉ là tôi sống lại rồi thôi.
Giống như kiếp trước, sau đêm mẹ tôi tổ chức tang lễ cho cha xong, bà vẫn hạ quyết tâm đưa ra quyết định đó.
Bà phải cung cấp cho cổ Hóa Long một "lò luyện" thượng hạng, từ đó luyện ra cổ Hóa Long để bán với giá cực phẩm.
Tôi yên lặng nhìn mẹ tôi chặt gà vịt trong vườn thành miếng, sau đó hầm nhừ trong nồi.
Khóe mắt mẹ còn vương ánh lệ.
Bấy giờ bà vẫn chưa phát điên, vẫn còn quan tâm đến hai đứa con của mình.
Chỉ là kiếp trước, từ khi tôi càng lúc càng béo, thật sự biến thành "lò luyện" cho cổ Hóa Long, bà mới dần dần thay đổi.
Lần đầu hầm canh, mẹ tôi vừa canh nồi, vừa khóc nức nở.
Nhưng đến lần thứ hai, bà trở nên kiên định, không đối xử với tôi như con mình nữa.
Tôi biết, đây là cơ hội duy nhất của tôi. Nhân lúc mẹ còn chút ít tình thân với tôi, tôi vẫn còn cơ hội đào thoát.
Mẹ tôi hầm gà vịt xong, tôi cũng vừa phá xong hàng rào sân nhà thím Vương.
Thím Vương nổi giận đùng đùng tới tìm mẹ tính sổ.
Tôi thừa cơ tìm em trai tôi, tôi nói cho nó biết:
"Em trai, mẹ nấu gà vịt đấy, mình lâu rồi chưa ăn, em đi ăn vụng trước đi."
"Anh vừa phá hàng rào nhà thím Vương, mẹ bị thím Vương gọi đi rồi."
"Nhớ phần anh cái đùi gà đấy nhá."
Sau khi em tôi vui vẻ chạy vào bếp, tôi lạnh lùng nhìn bóng lưng nó chạy đi.
Cho tới bây giờ, tôi vẫn không tài nào tưởng tượng nổi, người em trai tôi yêu thương nhất lại vì tranh giành tình thương của mẹ mà g/i/ế/t c/h/ế/t tôi.
Trong cơ thể nhỏ bé của nó lại ẩn chứa trái tim lạnh lùng, m/á/u lạnh đến thế.
Quả nhiên, mẹ tôi bị thím Vương mắng vốn lập tức gọi tôi tới.
Bà chửi rủa thẳng vào mặt tôi.
Thím Vương cũng hùa theo:
"Cha mày vừa c/h/ế/t vậy mà thằng nhõi như mày cũng không khiến người ta bớt lo hơn gì cả."
"Mấy thằng nhãi như này ấy, nên đánh, phạt nó không được phép ăn cơm một bữa!"
Thím Vương nói xong, sắc mặt mẹ tôi lập tức thay đổi, bà vẫn còn đang hầm một nồi gà vịt.
Nhưng con gà vịt này cũng không phải gà vịt thông thường, thật ra mỗi con gà con vịt đều được ngâm m/á/u độc trùng.
Cho nên kiếp trước tôi yêu thích đống gà vịt này đến mức không nỡ buông tay, chúng có hương vị khiến người ta muốn ngừng cũng không được.
Cái cảm giác đó y như nghiện thuốc vậy, một ngày không ăn, cả người bứt rứt.
Đến khi thím Vương rời đi, mẹ tôi thở dài, đưa tay xoa đầu tôi:
"Con này, dù mẹ trách con bướng bỉnh nhưng vẫn rất thương con, tối sẽ không phạt con nhịn đâu."
"Đi thôi, mẹ hầm gà vịt cho con đấy, ăn xong không được nghịch nữa nhé."
Lời của mẹ ngọt ngào đến thế, nhưng lại khiến tôi lạnh thấu xương.
Quả nhiên, kiếp này mẹ vẫn muốn dùng tôi làm "lò luyện" như trước.
Người mẹ yêu nhất vốn không phải đứa con cả tôi đây, mà là đứa em trai kia.
Mẹ tôi kéo tay tôi, từng bước từng bước đi tới phòng bếp.
Nhưng một giây sau, mẹ trợn tròn mắt.
Cả nồi gà vịt không còn tí nào.
Em tôi như bị điên, không ngừng đút gà vịt vào mồm.
Thậm chí có vài miếng gà vịt vẫn còn rớm m/á/u, nó cũng không buông tha.
Xương gà vịt bị em tôi nhai rau ráu.
Đến khi mút sạch tủy bên trong xương nó mới phun ra.
Mẹ tôi run lên, giơ tay đánh lên người em tôi:
"Mày làm gì đấy? Đây là thứ mày có thể ăn à? Mày đang đòi cái mạng già của mẹ mày đấy hả?"
Xem thêm...
Bình luận truyện