[Zhihu] Lòng tốt của công chúa

Chương 2




5.

Thấy bọn họ xuất hiện, Triều Dương công chúa thở phào nhẹ nhõm, như chú chim nhỏ vui mừng vỗ cánh bay đến bên cạnh Thái tử, ngẩng cằm cười, vẻ mặt ngây thơ:

"Hoàng huynh đến rồi, huynh có biết Dương tỷ tỷ lợi hại lắm không, vừa rồi suýt chút nữa dọa muội sợ chec khiếp."

Nói rồi nàng ta bĩu môi, mặt mày ủ rũ: "Muội cũng chỉ là nghe nói Dương tỷ tỷ gặp phải bọn cư..ớp bị thương, nên mới hỏi thăm một chút, ai ngờ lại nhầm người còn khiến Dương tỷ tỷ không vui, đều là lỗi của muội, huynh sẽ không trách muội chứ?"

Thái tử đầy cưng chiều vuốt ve mái tóc dài của nàng ta:

"Ngốc nghếch, muội là công chúa, chọc giận người khác thì đã sao, ai dám trách tội muội?"

Nói rồi, liếc nhìn ta với ánh mắt cảnh cáo, nghiêng đầu về phía công chúa.

Ta biết, hắn muốn ta xin lỗi Triều Dương công chúa.

Kiếp trước cũng vậy, mỗi lần Lương Vũ đều bày ra dáng vẻ đáng thương sợ bị ta trách cứ và mỗi lần như vậy, Thái tử đều bắt ta phải xin lỗi dỗ dành nàng ta.

Ta khó hiểu, hỏi hắn xin lỗi cái gì, hắn liền dùng ánh mắt thất vọng nhìn ta:

"Nàng là Thái tử phi tương lai, lẽ ra phải độ lượng một chút, lại khiến A Vũ sợ hãi, chính là nàng sai rồi."

Ta bị ép buộc đến mức không còn cách nào khác, chỉ đành phải cúi đầu xin lỗi hết lần này đến lần khác.

Ngày tháng trôi qua, Thái tử liền cho rằng vị hôn thê này thật kém cỏi, lúc nào cũng làm sai chuyện.

Nghĩ đến đây, ta không để ý đến ám chỉ của hắn, ngược lại còn cong môi cười khẽ, ý tứ sâu xa:

"Điện hạ nói đúng,thân phận công chúa là con gái thiên tử, tự nhiên có thể tùy ý một chút, nhưng nếu thân phận không chính đáng, vậy thì khó mà nói được."

Thái tử nhíu mày:

"Nàng đang nói bậy bạ gì vậy?"

Ta bước đến trước mặt Hoàng hậu nương nương, người vẫn luôn im lặng hiền từ nhìn đôi huynh muội tình thâm, cung kính hành lễ:

"Nghe nói năm đó nương nương vì tìm con gái, đã đích thân đến làng Gia Bình, dưới rừng đào, ôm công chúa khóc nức nở. Tình mẫu tử thiêng liêng cảm động trời đất, chỉ là..."

Ta nhìn thẳng vào mắt bà ta, chậm rãi nói:

"Không biết ngày đó nương nương nhận con gái dưới rừng đào, có phải đã nhận nhầm người hay không?"

Lời vừa nói ra, bốn phía đều kinh hãi.

Bàn tay đang lần tràng hạt của Hoàng hậu khựng lại, ánh mắt đầy vẻ khó tin:

"Ngươi... ý ngươi là gì?"

Ta tiến lên một bước:

"Nương nương, không phải thần nữ cố ý bất kính, chỉ là mấy hôm trước thần nữ có cứu một cô nương, cô nương ấy tặng cho thần nữ một miếng ngọc bội, miếng ngọc bội này giống hệt miếng ngọc mà nương nương và công chúa đã dùng để nhận nhau năm đó. Thần nữ nhìn dung mạo rồi hỏi nàng ấy có nốt ruồi nào đặc biệt không, cho nên... thần nữ không dám tự ý quyết đoán, nên đặc biệt đưa người này đến gặp Hoàng hậu nương nương."

Ta nghiêng người sang một bên, Quỳnh Hoa, người vẫn luôn bị ta che chắn phía sau, xuất hiện trước mặt mọi người.

Ta nghe thấy tiếng hít thở dồn dập vang lên xung quanh.

Cũng không thể trách họ, bởi vì lúc đầu tiên nhìn thấy nàng, ta cũng vô cùng kinh ngạc.

Cô nương Quỳnh Hoa này, trông giống hệt Đức Xương Trưởng công chúa, người đã qua đời hai năm trước.

Mà Đức Xương Trưởng công chúa chính là tỷ tỷ ruột của Hoàng thượng.

Cháu gái giống cô, quả là không sai.

Còn Triều Dương công chúa, chỉ là dung mạo có vài phần giống Hoàng hậu, còn lại không có điểm nào tương đồng.

Ngay cả Hoàng thượng cũng từng nói đùa, Triều Dương tính tình yếu đuối, không giống trẫm.

Còn Hoàng hậu thì lên tiếng bênh vực, A Vũ năm đó lưu lạc bên ngoài, nhút nhát một chút cũng là chuyện bình thường.

"Choang!"

Chiếc chén trà phía sau Lương Vũ bị hất đổ xuống đất, nàng ta loạng choạng suýt ngã, bất lực nắm lấy vai Thái tử, đầu ngón tay gần như biến dạng, đôi mắt đẹp long lanh nước mắt.

"Dương tỷ tỷ, ta biết vừa rồi ta đã đắc tội với tỷ nhưng tỷ cũng không thể hãm hại ta như vậy chứ."

Giọng nàng ta nghẹn ngào, nghe sao mà đau lòng.

"Ta là cốt nhục của mẫu hậu, sao tỷ có thể, sao có thể chia rẽ chúng ta như vậy chứ..."

Nói rồi nhìn về phía Hoàng hậu, muốn tìm kiếm sự đồng tình của bà ta.

Đáng tiếc Hoàng hậu vẫn nhìn chằm chằm vào Quỳnh Hoa, dường như không nghe thấy nàng ta đang nói gì.

Một lúc lâu sau, bà ta thu hồi ánh mắt, lãnh đạm liếc nhìn ta:

"Chuyện này bản cung sẽ điều tra rõ ràng, đây là chuyện liên quan đến huyết mạch hoàng gia, tuyệt đối không thể nhầm lẫn."

Nói xong nhìn thấy Triều Dương công chúa đang khóc lóc nức nở trong lòng Thái tử, bà ta nhíu mày, quát lớn:

"Ôm ấp như vậy còn ra thể thống gì nữa, đều theo ta về cung!"

6.

Trước khi rời khỏi vườn, ta bị Thái tử chặn đường.

Hắn vẻ mặt như muốn tra hỏi, giọng nói trầm xuống:

"Tại sao lại làm A Vũ khó xử?"

Ta khó hiểu: "Khó xử?"

"Chẳng lẽ Điện hạ không muốn biết ai mới là muội muội ruột của mình sao?"

Hắn sững người, sau đó bực bội lắc đầu:

"Tất nhiên là A Vũ, chẳng lẽ nàng cho rằng bất kỳ con mèo con chó nào cũng có thể làm công chúa sao?"

Ta im lặng, trong lòng hắn đã có thành kiến, cho dù chứng cứ có bày ra trước mắt cũng vô dụng.

Như nhận ra điều gì đó, hắn lại hừ lạnh một tiếng:

"Cho dù không phải thì đã sao, A Vũ đã làm công chúa bao nhiêu năm nay, dù sao cũng là muội muội của ta."

"Còn nàng, vị hôn thê tương lai của ta, không nói đến việc giúp đỡ, che chở cho muội ấy, vậy mà còn liên kết với người ngoài bắt nạt muội ấy, đây chính là cách nàng yêu thương trân trọng ta sao?"

Ta mím môi, giọng nói lạnh nhạt:

"Điện hạ có từng nghĩ tới, hôm nay công chúa nhắc đến chuyện này, nếu như người bị đồn đại mất đi trong trắng là ta, ta sẽ phải trả giá như thế nào cho câu nói đó của nàng ta?"

Hắn cau mày:

"Uyển Khanh sao nàng có thể như vậy, ta nhớ rõ nàng vốn không phải là người nhỏ bụng dạ đến thế, A Vũ tính tình ngây thơ hồn nhiên, từ trước đến nay luôn thẳng thắn, nàng ta cũng chỉ là thuận miệng nói ra, nào có ý hãm hại nàng, hơn nữa chuyện này chẳng phải đã được giải quyết rồi sao?"

Nói rồi đánh giá ta từ trên xuống dưới, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Hơn nữa, ngay cả ta cũng không so đo người bị bắt cóc có phải là nàng hay không, nàng còn muốn thế nào nữa?"

Ta ngẩn người, như trở lại kiếp trước, hắn đứng trước mộ ta thở dài:

"Nàng chết đi coi như là giải thoát, thật sự rất sảng khoái, chỉ đáng thương A Vũ của ta cả ngày ủ rũ không vui."

"Nàng chỉ mất đi một cái mạng, còn A Vũ nàng ấy mất đi nụ cười đấy."

Hành động lời nói, không gì không chứng minh hắn đối với Lương Vũ có tình ý khác thường.

Mà người này, hình như hoàn toàn không tự biết.

Không nghe thấy ta trả lời, hắn càng thêm tức giận:

"Dương Uyển Khanh, hành động của nàng như vậy, bảo ta làm sao tin tưởng nàng có thể làm tốt Thái tử phi của ta?"

Ta nhắm mắt lại, trong lòng chán ghét:

"Không làm tốt được, vậy thì đừng làm nữa."

Hắn lập tức sững sờ, nhìn ta với vẻ mặt khó tin, run rẩy không nói nên lời.

Ta mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt vẫn chưa hoàn hồn của hắn, ý tứ sâu xa:

"Ta có một câu hỏi muốn hỏi Điện hạ."

"Nếu như nương nương điều tra ra, Quỳnh Hoa mới là cốt nhục của bà ấy, vậy Điện hạ sẽ xử lý Triều Dương công chúa như thế nào?"

Con ngươi hắn khẽ chuyển động, dường như vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc vừa rồi.

Ta tiến lên một bước, ghé sát tai hắn:

"Điện hạ có muốn cưới nàng ta không?"

Cả người hắn run lên, vội vàng đẩy ta ra, như thể đang nhìn thấy quái vật gì đó đáng sợ.

Rất nhanh sau đó, không biết nghĩ đến điều gì mà lắc đầu lia lịa, như thể có thứ gì đó đang đảo lộn nhận thức của hắn.

Ta giả vờ thở dài:

"Công chúa thật đáng thương, tội danh mạo nhận huyết thống hoàng thất e là sẽ mất mạng."

"Nếu muốn sống, chỉ sợ phải tìm một con đường khác thôi..."

07

Trở về phủ, tam muội đã bị cấm túc.

Chưa kịp để ta hỏi, nha hoàn ở cửa đã nhanh nhảu cười nói lấy lòng:

"Nghe nói tam tiểu thư bị bọn cướp bắt cóc thì cũng đã đành, vậy mà còn dám trắng trợn vu oan giá họa cho đại tiểu thư trước mặt công chúa, lão gia tức giận lắm, nổi trận lôi đình luôn ạ."

Ta nhướng mày, phụ thân quả nhiên là người biết nhìn xa trông rộng, tình yêu thương của ông ấy dành cho con cái là thật lòng, nhưng đối với tương lai của Dương gia cũng không hề mơ hồ.

Tam muội vừa được đưa về, ông ấy đã hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, đồng thời đưa ra lựa chọn thích hợp.

Dù sao thì, trong mắt ông, vị hôn thê của Thái tử này vẫn có chút trọng lượng.

Chỉ là, có lẽ sẽ khiến ông ấy phải thất vọng rồi.

Ta không đến thư phòng tìm ông ấy, mà đi gặp tam muội.

Ả đang quỳ trên mặt đất, trên mặt vẫn còn vương vệt nước mắt, trông vô cùng đáng thương.

Ta chống cằm nhìn một lúc lâu, tam muội dung mạo xinh đẹp, lại giỏi giang yếu đuối, xem ra Thái tử cũng thích kiểu người như vậy.

Thấy ta, trên mặt ả tràn đầy oán hận:

"Sự tốt đẹp mà đại tỷ thể hiện bấy lâu nay, hóa ra đều là giả tạo sao?"

Ta không phủ nhận cũng không khẳng định, lười biếng ném chiếc khăn tay trong tay về phía ả.

Ả khó hiểu nhặt lên, lập tức kinh hãi mà mặt mũi biến sắc:

"Sao lại ở chỗ tỷ?"

Ta cúi đầu nhìn xuống ả, ánh mắt lộ vẻ thương hại:

"Muội có biết thứ này được tìm thấy ở đâu không?"

"Trên người một tên ăn mày."

Ả sững sờ, trợn to mắt không dám tin:

"Không thể nào."

Ta cười nhạo: "Có gì là không thể, chẳng lẽ Thái tử điện hạ còn muốn giữ gìn đồ của muội bên mình, ngày ngày hương khói cúng bái sao?"

Ả như bị kích thích, ngây ngốc lẩm bẩm:

"Sao có thể như vậy?"

Ta cúi người xuống, bóp chặt cằm ả, lạnh lùng nói:

"Muội cho rằng giao dịch giữa muội và công chúa có thể qua mắt được ai sao?"

"Nàng ta đã đáp ứng muội điều gì? Để Thái tử nạp muội làm trắc phi? Vì vậy muội mới bất chấp phản bội ta, muốn khiến ta thân bại danh liệt?"

"Là như vậy phải không?"

Ả vùng vẫy lùi về sau, ánh mắt hoảng sợ nhìn ta:

"Sao tỷ biết? Rõ ràng muội chưa làm gì cả!"

Ta cong môi cười khẽ:

"Ta biết bằng cách nào không quan trọng nhưng nếu tam muội muốn vào Đông cung như vậy, ta có thể chỉ cho muội một con đường sáng..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.