Thông tin truyện

[Zhihu] Khỉ núi ma

[Zhihu] Khỉ núi ma

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Nguồn:

Sưu Tầm

Trạng thái:

Full
Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
1.



Anh tôi hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn không có bà mối nào tìm tới cửa.



Các bạn cùng trang lứa đều có gia đình, con nhỏ chạy đầy sân.



Thế là anh tôi chạy thẳng lên núi.



Anh ấy nói Ngưu Lang còn tình cờ gặp được Chức Nữ ở bờ sông, nói không chừng anh ấy cũng có thể tình cờ gặp được tình yêu ở trên núi.



Anh tôi trở về trước nửa đêm.



Dưới ánh trăng, anh ấy cầm một đầu dây thừng, kéo theo thứ gì đó rất kỳ quái.



“Em có chị dâu rồi.”



Anh tôi ngẩng đầu kiêu ngạo nói, rồi đẩy thứ kia tới trước mặt tôi.



Tôi vô cùng khiếp sợ, hét lên chói tai, suýt chút nữa làm đổ xô nước lạnh.



Đó là một con khỉ hoang cao như một người phụ nữ.



Cả người nó khoác bộ lông dài màu đỏ, khuôn mặt rất giống với con người, hai mắt nhô ra, răng nanh còn dài hơn tay của tôi.



Dưới cái mông đầy màu sắc sặc sỡ của nó toàn là m/á/u, con khỉ được buộc vào lưng quần của anh trai tôi.



Vẻ mặt của anh tôi vô cùng thỏa mãn.



Khoé mắt của con khỉ ướt át, nhưng con ngươi màu cam lại lóe lên một tia sáng khác thường.



Một ý nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu tôi, mặt tôi bỗng trắng bệch.



Sau khi lấy lại tinh thần, tôi phát hiện con khỉ kia đang vừa cười vừa nhìn về phía tôi.



Chiếc răng nanh trắng của nó lộ ra như một con người đang cười.



Tôi bị nó nhìn chằm chằm đến phát run.



Trong nháy mắt, những ký ức kinh hoàng đó lại hiện lên giống như vết mực nhuốm màu tấm vải trắng, khiến lòng bàn chân tôi lạnh buốt.



Nhìn thấy con khỉ hoang kia, sự nôn nao và hoảng hốt làm tôi muốn nôn khan lại kẹt giữa cổ họng.



Nghe thấy tiếng hét của tôi, mẹ tôi ra khỏi phòng.



Vừa đi đến, thấy cảnh tượng trước mắt, bà hiểu ngay là chuyện gì.



Bà ấy nhíu lông mi, kéo tôi đang ngồi dưới đất đứng lên, mắng anh trai tôi:



“Con không sợ mất mặt hay sao mà mang thứ này về nhà?”



Anh tôi tức giận, đẩy con khỉ hoang kia vào nhà, để lại cho chúng tôi một câu:



“Không cưới được vợ mới mất mặt.”



Mẹ tôi còn chưa kịp phản ứng, anh ấy vội đóng cửa phòng phía Tây.



Từ đó về sau, anh tôi căn bản không hề ra khỏi phòng, mỗi ngày đều dính con khỉ hoang kia như sam.



Ngay từ đầu, con khỉ hoang đó còn kháng cự, kêu lên thảm thiết và thê lương.



Nhưng sau khi bị anh trai tôi dùng cờ lê sắt đánh mấy lần, nó ngoan ngoãn ngừng kêu.



Nghe nói trong tự nhiên, loài khỉ cũng giống phụ nữ, khi có bạn đời thì sẽ biết cách hầu hạ đối phương.



Mà những con khỉ cái lại càng hiểu rõ.



Chúng có dáng người mảnh mai, còn có thể đọc được lòng người.



Vì vậy, chúng cũng chính là những bảo bối được nâng niu của những nghệ nhân biểu diễn xiếc ảo thuật bên đường của triều Thanh.



Chúng vừa có thể bán nghệ kiếm tiền, lại có thể để cho một số người chơi đùa.



Nghe anh tôi vui vẻ ngâm nga mấy câu hát, hiển nhiên là con khỉ hoang kia hầu hạ anh ấy khá tốt.



2.



Nhưng anh ấy không ra khỏi phòng trong ba ngày liên tiếp rồi.



Tôi thấy mẹ lo lắng nhìn chiếc rèm được kéo kín ở căn phòng phía Tây.



“Nếu cứ tiếp tục như thế sức khoẻ của Diệu Tông sẽ không chịu nổi nữa.”



Nhìn mẹ tôi lo lắng nhăn mi, tôi bất chấp đứng lên, đi gọi anh tôi ra ăn cơm.



Nhưng tôi còn chưa đến cửa, một chiếc búa bị ném ra từ cửa sổ.



Cơ thể tôi nhỏ gầy nên cả người rất linh hoạt.



Sau khi tôi né được, chiếc búa đập vào vị trí ban đầu của tôi.



Anh tôi rất khỏe, chiếc búa đập xuống đất tạo thành một cái hố, bụi bay mù mịt.



Tôi làm phiền tâm trạng tốt của anh ấy, nên anh ấy đang trút giận.



Theo sau đó là giọng nói khàn khàn tràn ngập lửa giận của anh tôi vang lên.



“Chết tiệt! Mày tránh xa một chút! Đừng gây phiền cho anh mày làm việc!”



Ý tốt của mình bất ngờ bị mắng mỏ, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng tủi thân.



Mẹ tôi nghiêm mặt nhặt búa lên, sắc mặt trắng bệch, lải nhải nói tiếp:



“Làm gì có ai đứng đắn mà lại ngủ cùng với một con khỉ hoang cơ chứ...”



Mặt trời dần dần xuống núi, sương mù bao phủ quanh ngọn núi ở phía sau nhà.



Tôi thấy bóng con khỉ hoang lấp ló qua khe cửa sổ, miệng như đang ngậm gừng.



Anh tôi cưỡng chiếm con khỉ hoang.



Nhưng anh ấy không biết rằng nó vốn không bình thường.



Đến khuya, cả tôi và mẹ đều mang những tâm tư riêng đi ngủ.



Khoảng mười hai giờ đêm, trong căn phòng phía Tây bỗng vang lên tiếng đổ bàn ghế.



Một âm thanh chói tai và ngắt quãng vang lên.



“Mẹ... Mẹ...”



Tôi nhanh chóng mặc thêm quần áo rồi ngồi dậy trên giường, mẹ tôi có dự cảm không lành, nhanh chóng cùng tôi chạy qua đó.



Chúng tôi vừa bước vào thềm cửa, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên thật buồn nôn.



Anh trai tôi đang trần truồng nằm trên giường, sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng.



Anh ấy kiệt sức, sắp mất mạng rồi.



Cửa sổ sau tường vẫn mở, trong hay ngoài phòng đều không thấy bóng dáng của con khỉ hoang kia.



Nó bỏ chạy rồi.



Cả người anh tôi lạnh lẽo, hai chân run rẩy cứng ngắc, mẹ tôi lo đến mức rơi nước mắt.



“Phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ...”



Bà ấy đưa tay với vào miệng anh trai tôi, lo anh ấy sẽ cắn đứt đầu lưỡi mình.



Bà ấy lại nhìn về phía tôi, thúc giục:



“Hồng Tú, mau đến thôn Đông mời chú Liễu sang đây!”



3.



Tôi mím môi tìm kiếm những ký ức còn sót lại trong đầu.



Sau khi nhớ ra vị trí nhà chú Liễu, tôi vội cầm đèn pin chạy ra ngoài.



Màn đêm đen kịt, trên bầu trời chỉ có một vầng trăng tròn, vô cùng lạnh lẽo.



Nếu hai bên đường ở nông thôn không phải là những cánh đồng ruộng hoang vắng, thì chính là những ngôi mộ đứng sừng sững với đủ kích cỡ.



Dù là hàng xóm ở chung quê nhưng mọi người cũng không quá thân nhau.



Mỗi nhà đều cách nhau rất xa, mỗi hộ giữ một mảnh đất.



Tôi chạy đến nỗi lồng ngực rực lên, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.



Cách đó vài bước, trong rừng vang lên tiếng kêu của chim đỗ quyên.



Tôi lập tức dừng bước.



Tôi chiếu thẳng đèn pin trắng vào bụi gai cách đó không xa, nhưng lại không thấy gì.



Tôi nhấc chân, chạy về phía trước mấy bước.



“Lộc cộc, lộc cộc...”



Con đường nhỏ ở quê trống trải, nên chắc hẳn chỉ có tiếng chân của một mình tôi mới đúng.



Sao lại có hơn một tiếng bước chân?



Tôi nhạy bén quan sát xung quanh, ước lượng khoảng cách từ chỗ tôi đến căn nhà sáng đèn gần nhất còn mấy chục bước chân.



Tiếng sột soạt phía sau cách tôi càng ngày càng gần.



Nhưng mỗi khi tôi quay lại thì chỉ nhìn thấy mấy ngọn cỏ dại bên đường dưới ánh trăng đang nhẹ nhàng lay động theo gió.



Ngoài ra, tôi không thấy gì nữa.



Tim tôi đập nhanh đến mức sắp vọt lên cổ họng.



Tôi nắm chặt đèn pin, hít sâu và cúi đầu nhìn theo bóng của mình.



Tôi phải híp mắt nhìn kỹ mới phát hiện được một bóng đen nhỏ gầy đang chăm chú đứng ở sau lưng mình, dường như hoà làm một với bóng của tôi.



Da đầu tôi tê dại, tôi cầm chiếc đèn pin ném mạnh ra sau.



Cái bóng kia chạy đi, cách tôi rất xa, hét lên khe khẽ chói tai.



Nhờ ánh trăng và đèn pin, tôi thấy rõ chủ nhân của cái bóng chính là con khỉ hoang.



Không biết từ khi nào, nó nín thở theo sát bên người, mà tôi lại không phát hiện.



Nó muốn làm gì?



Ánh mắt màu da cam của con khỉ hoang nhìn chằm chằm vào tôi, hai mắt như muốn nứt ra.



Cái miệng màu đỏ tươi mở to như đầu người.



Vốn dĩ nó trông giống một con ác quỷ.



Lúc này, trông nó rất tức giận vì quỷ kế bị vạch trần, chiếc răng nanh trắng của nó chĩa thẳng về phía tôi.



Nó còn mơ hồ hét lên:



“Của tao! Đó là của tao!”



Hai chân tôi xụi lơ, hét to chạy về phía trước.



Con khỉ hoang ngồi lên người tôi, cào vào sau lưng tôi như một người đàn bà chanh chua, gào thét:



“Của tao! Của tao!”



“Trả lại cho tao...!”



Tôi bị nó đánh cho choáng đầu, hình như mơ hồ nghe được tiếng mẹ gọi.



Xem thêm...

Các chương mới nhất

Danh sách chương

      Bình luận truyện