9.
Khi ta trốn thoát khỏi Phủ Thừa tướng, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ.
Nhưng ta lại gặp một chút rắc rối khi rời khỏi kinh thành, ở đó canh chừng nghiêm ngặt hơn rất nhiều, may mắn thay, ta, một cô nương yếu đuối, không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, vì vậy ta đã tìm một chiếc xe lừa rồi ra ngoài.
Khi đi đón mẹ ta đã gặp một tên c ướp. Thính giác của ta rất tốt từ khi còn nhỏ nên ta đã sớm nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau mình.
Nhìn lại, ta thấy một nhóm lính trẻ hung dữ dưới ánh trăng. Những thanh k iếm và giáo họ cầm trên tay phản chiếu ánh sáng dưới trăng.
Gặp họ chắc ta chet mất.
Nơi này trước sau chỉ có một con đường, bên trái là vách đá, bên phải là hàng rào săn bắn, mùa đông cây cỏ trơ trụi, không có chỗ ẩn nấp.
Ta chạy về phía trước khi họ không chú ý, cách đó không xa ta nhìn thấy một hàng rào bị gãy, có một lỗ có thể chui vào bãi săn.
Đây là một nơi tốt để ẩn náu. Ta cúi xuống và chui vào. Đợi cho đến khi họ đi qua rồi mới từ từ đứng dậy.
Nhưng ta lại nhìn thấy một người đàn ông im lặng đứng trước mặt, người hắn đầy mùi m áu.
Hắn ta cầm thanh k iếm trong tay trái rồi chĩa thanh k iếm vào cổ ta với ánh mắt đầy s át ý.
Tim ta đập thình thịch nhưng phản ứng của ta rất nhanh nhẹn, vội giơ đao lên chặn lại.
Bất ngờ, ta nghe thấy giọng nói trong trẻo của người đàn ông: “Là ta đây, tiểu Hoàng hậu.”
"Thứ nữ phủ thừa tướng, thay thế Hoàng hậu, Lục Thương Nhĩ!"
Hắn bị một mũi tên cắm vào vai phải, vết thương có vẻ khá nặng, nhưng khóe miệng lại nhếch lên: "Gan to hơn rồi nhỉ, còn dám đụng vào ta."
"Lần trước ta để ngươi đi, nhưng lần này, đừng nghĩ đến chuyện dễ dàng rời đi.”
10.
Nghe hắn nói như vậy, ta bất giác rùng mình.
Mặc dù Phó Thanh Hoằng đã biết từ lâu ta không phải là trưởng nữ của phủ Thừa tướng, nhưng không ngờ hắn còn có thể biết được Triệu Nguyệt trong cung không phải là ta.
Liệu ta có bị hắn ch ém chet không? Giống như khi hắn b ắn một mũi tên xuyên qua ngực của tiên đế, tiễn những kẻ có âm mưu chống lại hắn đi chầu Diêm vương.
Ta run rẩy nhìn lên, chỉ thấy Phó Thanh Hoằng lảo đảo ngã về phía ta. Hắn tựa vào tai ta, giọng nói yếu ớt đến mức gần như không nghe được: "Thương Nhĩ, ở đây đợi một chút, đừng chạy lung tung.”
Ta ôm hắn vào lòng, ánh trăng chiếu xuống, ta nhìn thấy rõ khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mày đang cau lại của hắn.
Tay ta dính đầy m áu, khắp mũi toàn mùi tanh. Ta gọi Phó Thanh Hoằng dậy, thấy hắn không trả lời, ta chợt nhớ ra, cánh tay phải của hắn ta, có một vết thương cũ từ lúc còn ở thành Bình Dương.
Cả người Phó Thanh Hoằng nóng như lửa, có lẽ là đã sốt cao, ta nửa kéo nửa ôm đưa hắn vào sau một hang động kín gió, ta muốn ra ngoài tìm chút nước để giúp hắn hạ sốt, nhưng nhìn vào vết thương gần như xuyên qua vai phải của hắn lại không dám lộn xộn.
Hắn là một vị Hoàng đế uy nghiêm, xung quanh có rất nhiều mật vệ. Làm sao lại rơi vào tình thế nguy hiểm như vậy?
Ta không dám cử động, hái một ít cỏ dại che kín hang động, thấy Phó Thanh Hoằng vẫn run rẩy, ta liền ôm hắn ta vào lòng.
Cả đêm ta không dám ngủ, ta mơ hồ nhớ ra lúc chúng ta ở thành phố Bình Dương, hắn cũng bị thương nặng như thế này.
Tiên đế mở cổng thành, dẫn Bắc Di vào thành. Binh lính còn sót lại trong thành đã cố hết sức chống cự và nhanh chóng truyền tin tức cho Phó Thanh Hoằng.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, lẽ ra là cơ hội tốt để ta trốn thoát, nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông lực lưỡng vác cuốc cày ruộng, liều mạng chiến đấu với một tên lính mặc áo giáp mang theo một ngọn giáo sắc bén, ta đã không còn tâm trí để chạy trốn nữa.
Ta lôi thanh đại đao mà Phó Thanh Hoằng đã đưa cho mình ra. Vì lớn lên từ nhỏ ở thôn quê, nên sức ta lớn hơn nhiều so với những cô nương bình thường, lại quen thuộc với người trong cơ quan hộ tống, ta cũng miễn cưỡng biết một hai chiêu thức.
Chỉ với ba chiêu mèo cào vụng về, ta đánh nhau từ trưa đến chiều tối, gặp ai cũng ch ém, ch ém đến mức người dính đầy m áu, gió thổi qua là lạnh run người.
Cánh tay của ta đau nhức, vết thương trên người đau đến mức tê dại, thậm chí mắt ta còn lấm tấm m áu.
Nhưng vẫn còn hai ba tên lính vây quanh, muốn lấy m ạng ta.
Đúng lúc này Phó Thanh Hoằng đi tới, hắn cưỡi ngựa, người đầy bụi, thương còn dính m áu, nhìn thấy ta, kinh ngạc nhướng mày: "Là ngươi?"
Hắn ta đưa cây thương về phía ta bằng tay trái: “Theo ta hay để chúng đưa ngươi về?”
Không biết lấy dũng khí từ đâu mà ta nắm lấy cây thương hắn đưa ra để hắn bế mình lên ngựa.
Hắn ta lấy tay trái giật cây thanh đao khỏi tay ta rồi bỏ ngọn thương vào tay ta: “Nếu ngươi đã quyết định đi theo ta thì hãy giet hết bọn chúng. Cánh tay phải của ta đang bị thương, không thể cầm k iếm được.”
Đêm đó, Phó Thanh Hoằng dẫn quân về thành tiếp viện.
Hắn cưỡi ngựa đưa ta qua mọi ngõ ngách trong thành. Khi gặp lính Bắc Di, hắn sẽ ra lệnh cho ta dùng thương đ âm chet tên linh đó.
Ta dựa nửa người vào vòng tay hắn, không biết bao nhiêu sinh m ạng đã ra đi. Khi trời vừa sáng, hai người chúng ta đánh đuổi một toán quân Bắc Di ra khỏi thành, sau đó dựa vào tường thành nghỉ ngơi.
Phó Thanh Hoằng suốt đêm không nói gì, bỗng nhiên hỏi: "Ngươi không phải là nữ nhi của phủ thừa tướng, ngươi là ai?"
Ta thành thật thú nhận: “Ta là Lục Thương Nhĩ. Triệu tiểu thư không muốn gả đến đây nên ép ta thế chỗ.”
Tim ta đập như trống, nhưng Phó Thanh Hoằng lại không nói gì.
Hắn không hỏi ta tại sao có thể kiên trì lâu vậy, cũng không hỏi danh tính thật của ta, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt trời đang từ từ mọc lên ở đằng xa: "Dù sao cũng không quan trọng, ngươi vẫn là Vương phi của ta, là Hoàng hậu tương lai."
Rõ ràng hắn còn chưa thành công tiến vào đế đô, nhưng giọng điệu lại rất kiên quyết.
Hắn mỉm cười: "Ngươi đã lập được đại công, muốn thưởng gì nào?”
Ý định muốn nói "Ta muốn cứu mẹ của mình" cứ quanh quẩn trên đầu lưỡi, nhưng rồi ta lại nuốt xuống. Ta mở lời: "Tìm người dạy ta luyện võ đi."
Luyện võ, có võ công bên mình, ta mới có thể cứu mẹ ra khỏi phủ thừa tướng.
Phó Thanh Hoằng gật đầu đồng ý. Sau đó, ta vẫn ở lại căn nhà nhỏ trước đây, ngày ngày luyện tập không ngừng nghỉ, sử dụng cây thanh đao một cách thành thục.
11.
Phó Thanh Hoằng tỉnh dậy khi mặt trời chiếu xuyên qua đám cỏ dại mà ta đã lấp ở cửa hang.
Trong mắt hắn hiện lên nụ cười giễu cợt: "Này, ngươi không nhân cơ hội chạy trốn sao?"
“Sợ ta sẽ chet ở đây à?”
Ta dừng lại một chút rồi nói: “Ta sợ lúc ngươi khoẻ lại sẽ đ âm chet ta.”
Hắn cười khúc khích: “Ta đáng sợ đến vậy à? Ta tưởng sáng hôm đó ta đã nói rõ với ngươi rồi.”
Hắn đã nói gì? Ta cúi đầu xuống và không trả lời.
Phó Thanh Hoằng tựa hồ tâm tình rất tốt: “Lần trước ngươi cùng nữ nhân ngu xuẩn kia bỏ đi, ta không truy cứu nữa, nhưng sau này sẽ không có chuyện tốt như vậy đâu.”
“Hoàng hậu trốn khỏi cung, chuyện gì sẽ xảy ra ngươi cũng hiểu chứ?”
Hắn muốn ta hồi cung sao? Không biết Phó Thanh Hoằng đang nghĩ gì nữa: “ Tại sao ta phải hồi cung? Nếu cần một người làm Hoàng hậu, Triệu Nguyệt so với ta càng thích hợp hơn."
Phó Thanh Hoằng cười lạnh: "Ta chọn thê tử còn cần ngươi quản sao? Triệu Nguyệt xứng sao? Hoàng tử tương lai có thể để cho cô ta sinh ra được sao?”
Ta không hiểu điều này có gì khác biệt. Hắn không phải là người quan tâm đến mấy chuyện này, vậy tại sao hôm nay hắn lại cứng đầu khi chọn thê tử như thế?
Nhưng nghe giọng nói giận dữ của hắn, ta biết rằng hắn đang không vui.
Nên ta không dám nói nữa.
Bầu không khí căng thẳng trong giây lát, ta liền đổi chủ đề: “Tại sao ngươi lại bị thương?”
Phó Thanh Hoằng thản nhiên liếc nhìn vết thương: “Không sao, bọn chúng là số binh lính do tiên đế nuôi dưỡng. Ta đã chờ gần một tháng, cuối cùng trong lần đi săn này cũng dụ được bọn chúng ra ngoài.”
"Vậy ngươi không có động tĩnh gì suốt một tháng qua là để tóm gọn bọn chúng à?"
"Không, ta đang thu thập chứng cứ phạm tội của các quan lại để xử lý chúng. Vì vậy ta mới muốn một mẻ bắt gọn chúng rồi thay thế bằng người của mình.”
Ta gật đầu, chuẩn bị nói chuyện khác với hắn, thì nghe thấy những giọng nói ồn ào bên ngoài.
Ta cầm thanh đao trong tay, Phó Thanh Hoằng cũng giơ k iếm lên bằng tay trái, dường như muốn đứng dậy đi ra ngoài nhìn.
Hắn vẫn còn bị thương, nếu không chăm sóc tốt cánh tay của mình, có thể sẽ để lại di chứng. Ta giữ hắn lại và nói: “Ta đi xem xem. Nếu không phải mật vệ mà là người khác, ta sẽ nghĩ cách để giet hết bọn chúng, nếu không được, lúc đó ngươi ra ngoài cũng chưa muộn."
Phó Thanh Hoằng đứng yên lại.
Ta cầm thanh đao nhìn qua lỗ một lúc lâu, cuối cùng xác nhận được đó là mật vệ của Phó Thanh Hoằng
Người mà Phó Thanh Hoằng đưa đến để dạy võ cho ta chính là mật vệ, và ta biết một vài cử chỉ đặc biệt của họ.
Cảm ơn trời, Phó Thanh Hoằng đã được cứu.
Nhưng khi mật vệ đưa hắn đi, Phó Thanh Hoằng lại nhìn ta: “Mang theo Hoàng hậu về cung.”
Ta lo lắng nói: “Không được, ta còn phải cứu mẹ mình”.
Phó Thanh Hoằng hừ lạnh một tiếng rồi rời đi, không biết thái độ của hắn như thế nào, chỉ thấy mật vệ đã dạy võ cho ta mỉm cười nói : “Hoàng hậu yên tâm, Bệ hạ đã ra lệnh cho bọn ta cứu mẹ của người lâu rồi.”
Ta chợt nhận ra, Phó Thanh Hoằng đang đợi ta một mình trốn về ngôi làng đó phải không?
Hắn chắc chắn ta sẽ đến ngôi làng đó, đến đó ta sẽ chỉ nhận được tin tức về mật vệ.
Cho tới lúc đó, ta vẫn phải ngoan ngoãn trở về cung.
Chẳng trách hắn lại có kiên nhẫn như vậy, cho phép ta ở ngoài cung lâu như vậy mà không đưa ta về.
Nhưng dù thế nào đi nữa, mẹ ta vẫn bình an vô sự, tảng đá lớn trong lòng ta cuối cùng cũng rơi xuống.
12.
Phó Thanh Hoằng đưa ta trở lại cung điện lúc đầu.
Triệu Nguyệt cũng ở đó, vừa nhìn thấy ta liền lao tới: "Lục Thương Nhĩ, ngươi giả vờ hay lắm.”
"Ngươi dụ dỗ Phó Thanh Hoằng yêu ngươi từ khi nào? Hắn ta đã yêu ngươi rồi, sao ngươi còn giả vờ đồng ý đổi lại thân phận với ta?”
“Chơi đùa ta như vậy, ngươi vui lắm phải không?”
Ta:"???"
Ta sững sờ tại chỗ, không kịp phản ứng. Một thị nữ đã trấn áp Triệu Nguyệt và nhốt nàng ta vào sảnh bên.
Tay chân ta cứng đờ, được người hầu đỡ ngồi xuống nhưng ta vẫn chưa tỉnh táo lại.
Một người như Phó Thanh Hoằng lại thích ta sao?
Ta im lặng, chỉ cảm thấy điều này không có thật.
Nhưng trong trường hợp này, sự bao dung của hắn dành cho ta dường như có lời giải thích.
Ta ngồi ngơ ngác cho đến khi người hầu dẫn mẹ ta đến.
Mẹ cho ta xem một khế ước đất đai với vẻ mặt thần bí: “Thương Nhĩ, đừng lo lắng cho mẹ, bệ hạ đã cho mẹ một căn nhà lớn, ngay bên ngoài cung điện.”
Mẹ vỗ nhẹ vào tay ta: “Con cứ thoải mái sống một cuộc sống tốt đẹp của riêng mình đi.”
Mẹ đã an toàn, ta cảm thấy thoải mái hơn, ngồi nói chuyện với mẹ một lúc.
Ta chậm rãi kể lại chuyện xảy ra ở thành Bình Dương, khi nói về cuộc vây hãm của Bắc Di, ta chợt nhận ra rằng trước đây Phó Thanh Hoằng đã đối xử với mình như một người xa lạ bình thường. Cho đến ngày đó, thái độ của hắn đối với ta đã thay đổi rất nhiều.
Là vậy sao? Chàng trai cầm giáo bình định giang sơn ấy, cũng yêu thích một cô nương dám cầm đao chống giặc ngoại xâm như ta sao?
13.
Ta còn chưa kịp nghĩ ra thì Phó Thanh Hoằng đã đi tới, vết thương trên cánh tay phải đã được băng bó cẩn thận, thay một bộ áo bào màu trắng, vẻ mặt tràn đầy sinh lực: “Thương Nhĩ, ngươi có muốn ra ngoài báo thù không?”
Báo thù?
Kẻ thù duy nhất của ta là phủ thừa tướng. Ta nhìn Phó Thanh Hoằng, nghĩ đến những lời Triệu Nguyệt nói, nên ta nuốt lời từ chối xuống cổ họng.
Hắn đưa ta ra khỏi cung điện. Trời đã tối, ở kinh thành đang có lệnh giới nghiêm nên trên đường không có người.
Có nhóm lính tuần tra đường phố và ngõ hẻm.
Phó Thanh Hoằng đưa cuốn danh sách trong tay cho ta xem: "Tất cả đều là lính trong thành Bình Dương, giờ là giờ giới nghiêm cũng không quấy rầy dân chúng, chúng ta chơi một ván lớn nào."
Cuốn sách dày đó chứa đựng vô số bằng chứng về tội ác của các quan lại.
"Ta đã ra lệnh cho người lục soát nhà và bắt người." Phó Thanh Hoằng kéo tay áo ta, dẫn ta đi về phía Phủ Thừa tướng. "Về phần Phủ Thừa tướng, chúng ta đích thân đi.”
“Triệu thừa tướng là một tên quan lại xấu xa, lúc còn trẻ đã làm rất nhiều chuyện, ức hiếp dân chúng, chiếm cứ đất đai. Những năm gần đây, hắn càng ngày càng ngu xuẩn, giet một kẻ bất tài như vậy cũng không phải là quá đáng."
"Họa không đến người nhà, vợ con và người trong tộc của hắn, giáng chức làm thứ dân đi. Thương Nhĩ, ngươi nghĩ sao?"
Hắn đang hỏi ý kiến của ta phải không? Ta gật đầu. Dù sao khả năng xử lý mọi chuyện của hắn cũng rất xuất sắc.
Khi hai người chúng ta bước vào, binh lính đã lục soát khắp phủ, người của phủ thừa tướng đều bị bắt ra trước sân, vẻ mặt hoảng sợ của Triệu phu nhân chuyển sang giận dữ sau khi nhìn thấy ta: “Lục Thương Nhĩ, thì ra là vậy, tất cả đều do ngươi gây ra đúng không?”
"Ngươi hận ta đem ngươi gả đi, cho nên mới xúi giục bệ hạ lục soát phủ Thừa tướng. Lục Thương Nhĩ, ta tự hỏi, ta chưa bao giờ đối xử tệ bạc với ngươi, tại sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy?"
Ta nhìn khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận của bà ta, tiến về phía trước hai bước: “Triệu phu nhặn, bà còn nhớ không? Dáng vẻ trịch thượng của bà lúc bà lấy mẹ ra uy hiếp ta gả thay cho con mình.”
"Bà nói hai mẹ con chúng ta là con kiến trong tay mình, nhưng bây giờ bà nhìn xem, con kiến đó là ai?"
Họ sẽ như thế này trong suốt quãng đời còn lại. Ta không còn muốn tính sổ với họ nữa mà thay vào đó liếc nhìn Triệu Thừa tướng.
Ông ta dường như đã dự đoán trước được kết cục này, cả người già đi rất nhiều, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.
Ta cười: “Triệu thừa tướng, khi ông lừa gạt mẹ ta, ông có nghĩ đến ngày hôm nay không?”
"Mẹ ta vì tìm ông mà lặn lội đường xa đến kinh thành, hỏi han mọi người mới biết ông đã có thê tử từ lâu, thậm chí con cái còn lớn hơn ta vài tuổi. Chúng ta không hề quấy rầy ông, mẹ ta chịu thiệt thòi lớn như vậy nhưng mẹ vẫn nhịn nhục, còn ông thì sao? Ông đã làm gì?"
Ta bật cười: "Chắc hẳn ông đã sớm biết mẹ con ta ở kinh thành rồi nhỉ? Chúng ta không đến tìm ông, hẳn là ông thở phào nhẹ nhõm lắm?"
"Nếu chúng ta cứ sống như vậy, không can thiệp lẫn nhau, ta còn coi ông là cha, còn ông thì sao? Ông đã làm gì ?"
"Nếu Triệu Nguyệt không muốn gả đi, nếu ông muốn để ta gả thay, ông vẫn nên tiết lộ danh tính thật sự của ta cho Triệu phu nhân biết chứ? Làm sao có thể nói rằng chúng ta tình cờ gặp nhau trên đường? Trên đời sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?"
"Hiện tại gặp phải tình huống này, thật sự là quả báo."
Ta nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài,bất chợt một đôi bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay ta: “Ra là vậy.”
Giọng nói của Phó Thanh Hoằng rất bình tĩnh, không hề có chút cảm xúc gì: “Là do hoàn cảnh kết hợp nên ta mới có được một thê tử tốt như vậy.”
Tim ta đập mạnh, ngón tay run rẩy, ta đã cố tình vạch trần sự thật cho Phó Thanh Hoằng biết, để hắn biết ta là người thủ đoạn như thế nào.
Ta muốn hắn biết mọi chuyện.
Để xem sau khi biết hết tất cả, hắn có còn yêu ta hay không?
Ta luôn chậm chạp trong chuyện tình cảm, ta bối rối nghĩ ngợi cả buổi chiều, nhưng ta vẫn không biết được bản thân đang nghĩ gì chứ đừng nói đến việc đoán được Phó Thanh Hoằng đang nghĩ gì.
Vị tướng trẻ đóng quân ở biên giới, trấn giữ sông núi phía sau ba ngàn dặm.
Có phải ta đã bị cám dỗ bởi một người xuất sắc như hắn không?
Khi ta nhìn thấy vạt áo của hắn tung bay trong gió vào lần đầu gặp nhau, khi ta nhìn thấy nụ cười đầy mê hoặc của hắn, khi hắn đưa cho ta một ngọn giáo đẫm m áu ở thành Bình Dương và cuối cùng là khi hắn ngã vào vòng tay ta mà không có chút đề phòng nào.
Ta cúi đầu suy nghĩ lung tung, lại bị Phó Thanh Hoằng kéo vào nhà kho: “Phủ thừa tướng có rất nhiều đồ tốt, thích cái gì thì lấy về cất vào kho trong cung.”
“Đã là Hoàng Hậu rồi, không thể túng thiếu như vậy, ngược lại cứ như thể ta nuôi không nổi nàng.”
Ta giật mình và chet đứng tại chỗ. Phó Thanh Hoằng quay đầu nhìn ta: "Đang suy nghĩ cái gì? Còn chưa hiểu sao?"
Hắn ta lấy ra một mặt dây chuyền ngọc xanh từ trong kho của Phủ Thừa tướng, đặt vào tay ta, hơi cúi đầu nhìn ta: “Thương Nhĩ, nàng là hoàng hậu, cũng là thê thử của ta, không liên quan gì đến thân phận hay quá khứ của nàng.”
"Người ta thích là Lục Tương Nhĩ ở thành Bình Dương.”
Ta phản ứng chậm chạp, vô thức vuốt ve mặt dây chuyền ngọc trong tay, Phó Thanh Hoằng mỉm cười: “Nàng không yêu ta, ta sẽ không ép nàng, Thương Nhĩ, thử đi, làm thê tử của ta.”
"Chúng ta vẫn còn rất nhiều năm nữa."