1.
Ta là Phó Thanh Hoằng, nhị hoàng tử, từ lâu ta đã không nói chuyện với hoàng huynh.
Ta và hoàng huynh có mâu thuẫn với nhau. Khi còn nhỏ, chúng ta đã tranh giành không ngừng nghỉ để giành được sự sủng ái của phụ hoàng.
Khi lớn lên, chúng ta đều hướng tới ngai vàng.
Ta mạnh hơn hoàng huynh rất nhiều, một nửa số quan lại trong triều đình đều đứng về phe ta.
Ta tưởng mình đã chắc chắn giành chiến thắng, mơ ước tạo dựng một tương lai hòa bình, thịnh vượng và lập được những thành tựu to lớn.
Tuy nhiên, vào đêm giao thừa năm ta mười bốn tuổi, khi hoàng cung đang tràn ngập niềm vui, phụ hoàng tốt bụng trước đây của ta đã tố cáo ta là kẻ bất trung, bất hiếu.
Dường như tình yêu và sự tin tưởng trước đây đều là giả dối.
Ông ta đày ta đến thành Bình Dương, ta không được phép vào kinh đô nếu không được triệu tập.
Cùng năm đó, ông ta lập hoàng huynh lên làm Thái tử.
Vị trí mà ta đã tranh giành hơn mười năm nay đã bị hoàng huynh có được một cách dễ dàng.
Còn ta ngày đêm đóng quân ở thành Bình Dương, mang tiếng bất hiếu, bất trung, trấn thủ ngàn dặm sông núi sau lưng.
Lúc đầu, ta nghĩ đến việc trở về kinh thành để bày tỏ lòng trung thành của mình với phụ hoàng.
Mãi cho đến khi cuộc chiến khốc liệt ở Bắc Di, khi ta mang theo thanh đao và chiến đấu hết sức trước cổng thành, ta mới hiểu tại sao phụ hoàng lại đối xử với ta như vậy.
Ta lập nhiều công lớn khiến ông lo sợ. Khi một nửa quan lại trong triều đứng về phe ta, phụ hoàng bắt đầu e ngại.
Thế nên phụ hoàng đã trục xuất ta và thay vào đó là lập hoàng huynh tầm thường của ta lên làm Thái tử.
Dòng dõi đế vương không có tình thân. Từ nhỏ, phụ hoàng đã luôn khiêu khích ta và hoàng huynh để bọn ta đấu đá nhau, với mục đích cân bằng hai bên.
Ông ta muốn bọn ta tiêu diệt lẫn nhau để không trở thành mối đe dọa cho mình. Từ đó ta bắt đầu huấn luyện quân đội và lập một kế hoạch bí mật.
Ba năm sau, phụ hoàng qua đời vì bạo bệnh, hoàng huynh lên ngôi vua.
Một khi Bắc Di bị đánh bại, ta sẽ đem quân tấn công hoàng cung, tự mình ngồi lên ngai vàng.
Ta đã lên kế hoạch cho mọi việc nhưng không ngờ hoàng huynh ngốc nghếch của ta lại hạ thánh chỉ ban hôn.
Hắn ta làm vậy để kiểm soát ta ư, điều đó thực sự nực cười và đáng thương.
Nhưng trước khi thời cơ đến, Bắc Di đã chuẩn bị xâm lược, ta không thể bỏ mặc thành Bình Dương.
Ta phải nuốt cơn giận và nhận Vương phi mà tên hoàng huynh này ban tặng.
2.
Đó là buổi tối lần đầu tiên ta gặp Vương phi, ta vừa liều mạng chiến đấu với Bắc Di được ba ngày, cây thanh đao của ta dính đầy m áu.
Vương phi lặng lẽ đứng sang một bên, cúi đầu, vẻ mặt không rõ ràng, trong khi thái giám đang hét lớn.
Thế nên ta mới để ngựa giẫm lên bụng tên thái giám đó.
Động thái này là để trút giận và cũng là để cảnh báo.
Ta không ngại nuôi một Vương phi, nhưng tốt nhất là nàng ấy không nên có suy nghĩ nào khác, nếu không ta cũng không ngại giet thêm một người.
Nhưng không ngờ, tiểu Vương phi ngước nhìn ta, đầu ngón tay run rẩy vì sợ hãi, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh.
Ta nghĩ đến việc trêu chọc và ném thanh đao trên tay cho nàng ấy.
Cây thanh đao này đã ở trong tay ta từ khi ta mười bốn tuổi, và nó đã cướp đi sinh m ạng của vô số binh lính Bắc Di.
Rất nặng.
Tiểu Vương phi ngập ngừng đưa tay ra và nắm lấy nó bằng một tay.
Chà, nắm rất chắc chắn. Hầu hết mọi người không thể nhấc nó lên bằng một tay, nhưng nàng ấy có thể dễ dàng cầm nó.
Trên tay nàng có những vết chai sạn, sẫm màu, không giống một tiểu thư cho lắm.
Hoàng huynh ngu ngốc của ta, lẽ nào lại đưa một s át thủ đến cạnh ta sao?
Quên đi, để nàng ấy sống thêm vài ngày nữa xem hoàng huynh còn có chiêu trò gì nữa.
Vì vậy ta đã tha m ạng cho nàng và để nàng vào vương phủ.
3.
Tiểu Vương phi đã ở trong phủ gần nửa tháng.
Nàng ấy ở trong viện suốt ngày, im lặng như thể nàng không tồn tại.
Không có những vụ á m s át như ta tưởng tượng.
Cũng không có những chiêu trò lấy lòng như ta nghĩ. Nàng ấy không giống như những phi tần mà ta từng thấy, những người đều hết cố gắng lấy lòng phụ hoàng.
Nàng ấy sống cuộc sống của riêng mình một cách lặng lẽ như thể ta không tồn tại.
Sau khi đánh bại Bắc Di, ta ngồi trong thư phòng cả đêm, không biết phải giải quyết nàng ấy như thế nào.
Ta sẽ tạo phản, ta không thể quan tâm đến nàng, cùng lắm thì ta sẽ viết giấy hoà ly và để nàng tự lo liệu.
Về việc nàng ấy có thể sống sót hay không, ta không có thời gian để quản nó.
Ta cầm tờ giấy hoà ly trên tay rồi đi đến viện của nàng ấy.
Thành Bình Dương tuyết rơi dày đặc suốt đêm, trời đất trắng xóa.
Trước khi vào cửa, ta thấy tiểu Vương phi đang kéo thanh đao ta đưa, ch ém một nhát vào cái cây trong sân, ch ém hai ba nhát rồi cầm đao ch ặt thành từng mảnh, rồi kéo nó vào phòng đốt lửa để sưởi ấm.
Những bông tuyết rũ xuống rơi khắp người ta, khiến ta lạnh thấu xương.
Nàng ấy thực sự là một cô nương mạnh mẽ, khác hẳn với những tiểu thư ngoài kia.
Sẽ rất tốt nếu nuôi dạy một người như vậy.
Ta lại đổi ý, để nàng ấy đi, yêu cầu binh lính sắp xếp một căn nhà nhỏ cho nàng rồi đuổi nàng ra khỏi vương phủ.
4.
Ta đã dẫn quân đến tận kinh đô. Khi chiếm được thành trì thứ ba, ta nhận được báo cáo khẩn cấp.
Tên hoàng huynh ngu ngốc của ta đã mở cổng thành Bình Dương cho Bắc Di vào thành để ngăn ta lại.
Đó là một kế hoạch tốt. Nó thực sự có thể giữ chân ta lại, nhưng nó khiến người dân trong thành gặp nguy hiểm.
Đây không phải là điều mà một Hoàng đế nên làm. Hắn ta mặc kệ sống chet của người dân, ta thì không.
Ta dẫn quân quay về ngay lập tức. Vốn tưởng rằng thành Bình Dương đã bị thất thủ, tràn ngập tang thương.
Nhưng không, người dân trong thành đều đóng cửa lại, thương vong cũng không nhiều.
Có những người đàn ông khỏe mạnh lập thành từng nhóm, cầm cuốc và gậy gỗ, liều m ạng chiến đấu với binh lính của Bắc Di.
Ở cuối con phố dài, ta nhìn thấy tiểu vương phi của mình.
Nàng mang theo thanh đao, người đầy m áu, ch ém và ch ém, không theo bất kỳ chiêu thức nào.
Binh lính ngã xuống xung quanh nàng. Nàng vung thanh đao về phía binh lính của Bắc Di như thể đang ch ặt cây.
Cơ thể nàng run rẩy nhưng vẫn đứng vững..
Sau khi nhìn thấy ta, nàng ngã xuống, như thể nhìn thấy một vị cứu tinh.
Bằng cách nào đó, ta nhớ lại chính mình, người đã ngã xuống trên chiến trường. Chúng ta là những người giống nhau.
Ta kéo nàng lên ngựa và dẫn nàng chiến đấu quyết liệt suốt đêm, cuối cùng bảo vệ được thành Bình Dương.
Ta bắt đầu yêu nàng.
Thê tử ta, Phó Thanh Hoằng, lẽ ra là một cô nương yếu đuối nhưng lại dám cầm đao để bảo vệ sự an toàn của cả thành.
Sau đó, ta dẫn quân vào kinh đô như ý muốn và ngồi trên ngai vàng.
Thiên hạ này là của ta.
Vị trí Hoàng hậu cũng phải là của nàng ấy.
Chỉ có thể là nàng ấy, bất kể thân phận của nàng ấy như thế nào, cho dù nàng ấy có bao nhiêu toan tính và thủ đoạn khi lấy ta.
Hoàng hậu duy nhất của ta, chỉ có thể là nàng.
[HẾT]