9.
Thôn chúng tôi rất nghèo, người trong thôn đến 18 tuổi thường sẽ tùy tiện tìm một t ấm d a để thay.
Có lúc là nam nữ sống một mình ở thôn bên cạnh, có lúc đi xa một chút, vào trong thành tìm kẻ lang thang.
Người trong thôn rất nhát gan, không dám tùy tiện ra tay với những t ấm d a tốt kia. Ba mẹ và bà tôi đều như vậy.
Nhưng chị họ thì khác. Chị họ là sinh viên đại học đầu tiên trong làng chúng tôi. Mặc dù chỉ là một trường đại học bình thường.
Tôi không thường xuyên nghe tin tức về chị ấy, ngoại trừ vào năm thứ hai chị ấy đi học, chị ấy đã bị bắt nạt.
Đối phương là phú nhị đại kiêu căng nổi tiếng của Học viện Nghệ thuật. Năm thứ ba, tôi nghe nói chị họ đã th ay d a, là một t ấm d a rất đẹp.
Sau đó, chính là một tháng trước khi 《 Hoán đổi nhân sinh 》bắt đầu quay. Mẹ kéo tôi vào trong nhà, hưng phấn nói với tôi: "Chị họ con rất có tiền đồ, sắp trở về xây dựng quê hương rồi."
“Con bé đã tìm cho con và anh trai con một t ấm d a tốt!"
“......”
Chị họ hiện tại gọi là Tống Thanh Noãn, có tư lịch, có bối cảnh. Chắc hẳn không ai có thể nghĩ tới, dưới lớp d a của chị ấy, là một người khác.
“Đây là tư liệu cụ thể của Tần Nghiên từ nhỏ đến lớn.”
Chị họ ném một quyển sổ thật dày tới: “Cách nhà em còn năm tiếng, em nhớ kỹ nó đi. Em nên biết... "
Giọng chị họ hơi khựng lại, giọng nói nghiêm túc: “Loại người như chúng ta nếu bị phát hiện, sẽ sống không được.”
Dị loại sẽ bị coi là q uái v ật, sẽ trở thành đối tượng để mọi người cùng nhau t ấn c ông. Bởi vì không biết, cho nên sợ hãi.
Tôi nhận lấy quyển sổ, ánh mắt khẽ động: "Em biết rồi.”
......”
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tòa nhà và xe hơi như vậy. Sự phồn hoa của thành phố lớn vượt quá sức tưởng tượng của tôi.
Tôi nắm chặt ống tay áo, kiềm chế sự kích động trong lòng. Xe dần dần lái vào khu nhà giàu ở trung tâm thành phố, nơi này đều là biệt thự trang hoàng xa hoa.
Xe chậm rãi dừng lại trước một tòa biệt thự ở sâu bên trong. Tôi mở cửa xuống xe, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng dáng đứng ở cửa.
Thiếu niên lười biếng tựa vào cây cột, ôm cánh tay nhìn về phía bên này. Rõ ràng là một gương mặt xa lạ, nhưng ánh mắt kia lại rất quen thuộc.
Là anh trai đã th ay d a của tôi, Lâm Thành.
Hiện tại, anh ấy tên là Tần An.
10.
“Ba mẹ! Tiểu đáng ghét của hai người đã trở lại rồi kìa!” Anh tôi hét vào trong.
Không lâu sau, một người phụ nữ giàu có, sang trọng vội vàng chạy ra.
"Ôi, con gái tôi về rồi à?"
Tôi bĩu môi với bà ta: "Mẹ, con ở đó phải chịu khổ muốn chet, mẹ cũng không biết đi đón con!"
Người phụ nữ giàu có nở nụ cười: "Hiện tại không phải đã trở về rồi sao! Mau vào đi, dì Từ đã làm một bàn tiệc lớn cho con rồi.”
Bà ta kéo tay tôi, thân mật kéo tôi đi vào trong biệt thự xa hoa. Một giây trước khi đi vào biệt thự, tôi quay đầu nhìn về phía sau.
Chị họ đeo kính râm, ngồi trong xe vẫy vẫy tay với tôi, lập tức nhấn ga, nghênh ngang rời đi.
Chị ấy tặng cho tôi một t ấm d a tốt, tiếp theo, có thể giữ lại tất cả những gì có trong t ấm d a này hay không, phải dựa vào bản thân tôi...
Vừa về đến nhà, ba mẹ Tần đã hỏi han ân cần với tôi. Ăn cơm xong, mẹ Tần hừ lạnh một tiếng: "Lâm Thành kia thật giống em gái nó, một tên nhà quê, còn thích gây náo loạn.”
Nghe vậy, tôi nở nụ cười: "Anh trai không chăm sóc tốt cho hắn sao?”
Mẹ Tần nhìn anh trai, lời nói tràn đầy đắc ý: "Anh trai con rất lợi hại, không đến ba ngày, Lâm Thành đã biết thành thật hơn rồi.”
Trên mặt anh trai hiện ra vẻ khinh thường: "Một tên nhà quê mà thôi, còn coi bản thân vào được đây sẽ biến thành thiếu gia?”
“Ha ha ha, con trai ta nói đúng!"
Tôi nhìn anh trai một cái, bất động thanh sắc dời tầm mắt đi. Diễn xuất của anh trai tôi còn tốt hơn tôi.
Anh ấy cũng may mắn hơn tôi. Tần An và anh ấy đều đang trong giai đoạn đổi giọng, vốn âm thanh nghe rất giống nhau, hiện tại hai người đã đ ổi da, trên cơ bản không hề có sơ hở gì.
“.....”
Mãi đến nửa đêm, tôi mới tìm được cơ hội gặp mặt anh trai một mình. Trong phòng, tôi hỏi anh ấy vị Tần thiếu gia kia hiện tại ở đâu.
Anh trai cười cười: "Sau khi th ay d a xong, thừa dịp trong nhà không có ai, chị họ đã sai người đến đón nó đi, hiện tại hẳn là đã đưa về thôn Hoan Sơn rồi.”
Về phần ba Tần mẹ Tần thì rất dễ ăn nói. Chỉ cần nói thằng nhà quê Lâm Thành kia không chịu nổi khi bị khi dễ như vậy, nên thừa dịp không có ai đã bỏ chạy.
Có đoàn quay phim ở đây, hắn cũng sẽ không có chuyện gì.
Ba mẹ Tần mỗi ngày đều phải quản những hạng mục mấy chục triệu, làm gì có thời gian quan tâm một đứa hạ đẳng kia sống hay chet.
Bọn họ không thèm để ý, ngược lại càng thuận tiện cho chúng tôi hơn.
11.
Ba Tần mẹ Tần không thường ở nhà, bọn họ thường xuyên đi công tác, trong nhà chỉ có mấy bảo mẫu chăm sóc tôi và anh trai.
Nhưng chúng tôi không hề buông thả. Nắm chắc mọi cơ hội học tập cách sống của Tần Nghiên và Tần An.
Trong nháy mắt, thời gian một tháng đã qua. Kỳ nghỉ hè cũng sắp kết thúc.
Ngày mai, chúng tôi sẽ đi học. Đây sẽ là một thách thức mới.
Anh trai lặng lẽ đến gặp tôi vào buổi tối, anh ấy kể cho tôi nghe tình hình mới nhất trong nhà.
“Tiền chúng ta gửi về đã cho bà nội làm phẫu thuật, mắt bà rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy.”
Tôi thực sự vui mừng: "Thật tốt quá.”
Nhìn xem, chỉ cần một chiếc đồng hồ hoặc một bộ quần áo của những thiếu gia tiểu thư này cũng có thể cứu sống một người bình thường.
Thế giới này, thật sự rất không công bằng.
“Tần Nghiên và Tần An đâu?”
Anh trai cúi thấp đầu, mặt mày ẩn trong bóng tối do tóc che phủ, làm cho người ta không thấy rõ thần sắc của anh.
“Tần Nghiên ở thôn bên cạnh, có người đặc biệt theo dõi cô ta, nghe nói cô ta gây náo loạn mấy ngày, nói muốn giet em.”
“Về phần Tần An, hắn bị nhốt trong hầm nhà chúng ta.”
Lúc nói đến Tần An, giọng nói của anh trai có chút kỳ quái. Có hả giận, cũng có vui sướng.
Tôi đoán, hẳn là tên thiếu gia được nuông chiều từ bé đã làm chuyện không tốt với anh trai….
Tôi đi tới, đưa tay vỗ vỗ bờ vai anh ấy.
“Anh trai, chúng ta không có đường lui.”
Chúng tôi sẽ không sợ hãi, không cảm thấy tội lỗi. Sẽ không vì cướp đi cuộc sống của người khác mà ngủ không yên.
Dù sao chúng tôi cũng không phải người tốt gì......Người của thôn Hoán Bì, không có người tốt.
12.
Ngày hôm sau, tài xế lái xe sang trọng đưa tôi và anh trai đến trường.
“Tần Nghiên! Cuối cùng cậu cũng về rồi!”
Một cô gái xinh đẹp cười từ một chiếc xe khác bước xuống. Trong đầu tôi hiện lên tư liệu chị họ đưa cho tôi.
Đây là bạn học của Tần Nghiên, Giang Tâm Nguyệt, cũng là một phú nhị đại.
“Tần Nghiên, nhìn không ra nha, diễn xuất của cậu thật không tồi, ha ha ha ha."
Cô ta trêu chọc tôi một cách kỳ quái. Tôi đẩy cô ta một cái: "Đừng nói nữa, chỗ chim không thèm ị kia sắp hành hạ chet tôi rồi.”
Một tuần trước, chương trình này được phát sóng. Tần Nghiên ở trước ống kính biểu hiện ra ngoài, chính là một đại tiểu thư có chút yếu ớt nhưng rất hiểu chuyện, thiện lương.
Có đôi khi còn hơi ngốc nghếch, loại cảm giác tương phản này đã giúp cho cô thu hoạch được một lượng lớn fan hâm mộ.
Khán giả xem chương trình không biết Tần Nghiên là người như thế nào, nhưng Giang Tâm Nguyệt có thể không biết sao?
Cô ta cười nhạo: "Đám người kia thật đúng là không có đầu óc, chương trình đã được biên tập lại vậy mà bọn họ cũng tin?"
Cô ta vừa nói vừa móc điếu thuốc từ trong túi ra, theo bản năng cũng lôi ra một điếu đưa cho tôi.
Tôi sửng sốt một chút, đưa tay nhận lấy, cầm trên tay. Giang Tâm Nguyệt hút được một nửa, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
“Sao cậu không hút? Không phải cậu rất thích hút thuốc sao?”
Tôi hơi bực bội nhíu mày, mặt không đổi sắc nói: "Ở nơi quỷ quái đó một thời gian, không quen khí hậu, cổ họng h ỏng rồi.”
Dứt lời, tôi trừng mắt nhìn cô ta một cái: "Cậu có phải là bạn tốt của tôi không vậy, giọng của tôi đã thành như vậy rồi, cậu nghe không ra à!"
Giang Tâm Nguyệt cười mỉa: "Ha ha ha ha, vừa rồi cũng cảm giác giọng của cậu không giống lắm, thì ra là như vậy.”
Sau khi trò chuyện với cô ta một lúc, chúng tôi cùng nhau đi đến lớp học. Tần Nghiên bình thường ở trường học không học tập.
Gia đình đã thuê một gia sư riêng cho cô ta, và ba mẹ cô ta cũng đã liên hệ với các trường nước ngoài để cô ta có thể ra ngoài theo đuổi sự nghiệp sau khi tốt nghiệp trung học.
Cho nên tôi ở trường học cũng không cần ngụy trang nhiều, đi học trực tiếp nằm sấp ngủ là được rồi.
Không có giáo viên nào đến làm phiền tôi. Đến giờ tan học, tôi duỗi lưng định ra khỏi phòng, Giang Tâm Nguyệt đột nhiên giữ chặt tay của tôi lại.
“Cậu làm gì vậy?”
“Về nhà.”
Cô ta nhìn tôi một cái, có chút nghi hoặc: "Tần Nghiên, sao hôm nay cậu cứ là lạ?”
Lòng tôi khẽ động, mặt không đổi sắc nói: "Nói cái gì vậy?”
Giang Tâm Nguyệt nhìn điện thoại di động: "Quên đi, không nói nhiều với cậu nữa."
“Hôm nay sau khi tan học có hoạt động đặc biệt, cậu lại quên à?"
“Mau mau mau, hẳn là đã bắt đầu rồi, anh của cậu chắc cũng đã tới đó rồi!”
Cô ta vừa nói vừa kéo tôi ra khỏi phòng học. Sau đó từ cầu thang bên cạnh tòa nhà dạy học một đường leo lên sân thượng.
Lúc này hoàng hôn cũng vừa xuống, ánh nắng chiều vào sân thượng trống trải. Nam nữ mặc đồng phục học sinh cười thoải mái.
Đây vốn là một bức tranh rất thanh xuân tốt đẹp, nếu như bỏ qua mấy bóng người đang cuộn mình trên mặt đất.
Chúng tôi quả nhiên là đến cuối cùng! Giang Tâm Nguyệt có chút hưng phấn chạy tới.
Cô ta nhìn xuống một nữ sinh ngồi dưới đất, trực tiếp vươn tay nắm lấy tóc nữ sinh đó.
"Cả kỳ nghỉ hè không gặp, nhớ tao không?" Nữ sinh đó đau đến run rẩy, nhưng Giang Tâm Nguyệt vẫn không buông tay.
Ngược lại cô ta còn lấy điếu thuốc còn đang ch áy d úi vào cánh tay của nữ sinh đó.
“Aaaaa!?”
Tiếng kêu thảm thiết của nữ sinh làm cho tôi hoàn hồn lại. Tôi theo bản năng quay đầu nhìn về phía anh trai.
Vẻ mặt của anh trai cũng rất khó coi, anh ấy nhìn về phía tôi lắc đầu nhẹ.