[Zhihu] Hoa Đào Nở

Chương 3: Phần 3




3

Tửu lượng của tôi quả thật chỉ có như vậy, rượu sâm panh ngon đến mức tôi quên mất đó là rượu, mới uống hai ly không được bao lâu tôi đã cảm thấy ngây ngất.

Khi tôi tìm được Giang Toàn, qua đôi má nóng bừng của tôi, cô ấy lập tức nhận ra tôi đã uống quá nhiều, liền dìu tôi đi vào trong biệt thự.

Tầng hai rất yên tĩnh, mọi người đều rất biết quy tắc, hiểu rõ không được tùy tiện bước lên tầng hai, đó là không gian riêng tư của chủ nhà.

Cô ấy đỡ tôi vào phòng cô ấy, tôi bị ảnh hưởng bởi rượu, cuối cùng đã bắt đầu say rượu.

“Cô em xinh đẹp, lại còn giàu có như vậy, sao không tham gia cùng tôi? Tôi rất mạnh mẽ có thể khiến em cảm thấy thoải mái mỗi ngày.” Nói xong, tôi ôm lấy mặt Giang Toàn và bắt đầu hôn cô ấy.

“...Cứu với.” Giang Toàn mới đầu vui vẻ hợp tác với tôi, nhưng khi bị tôi hôn đầy mặt, lại bị tôi kéo váy lên thì mới nhận ra là tôi đã điên rồi.

“Chu Dã Tĩnh đâu?” Giọng nói của Giang Đạc vang lên ở bên ngoài, nghe có vẻ hơi căng thẳng.

Giang Toàn điên cuồng hét lên như tìm được vị cứu tinh: "Anh ơi, Anh ơi, mau vào đây giúp em với."

Có lẽ là vì Giang Toàn kêu khóc quá thê thảm, Giang Đạc nổi giận đùng đùng chạy vào, sắc mặt lạnh như băng.

Chỉ là anh không ngờ được rằng người muốn làm chuyện bất chính với em gái mình lại chính là tôi, Chu Dã Tĩnh, người mà anh đang tìm.

Trong nháy mắt không khí đã đóng băng.

Vẻ mặt của Giang Đạc là sự pha trộn giữa khiếp sợ, bối rối, tổn thương, không hiểu, tức giận và bất bình.

Tất cả đều ở đó.

Đầu óc tôi gần như tỉnh táo trong một giây.

Sau đó tôi tự nhiên ôm lấy cằm Giang Toàn và bắt đầu hôn cô ấy.

“Anh ơi, cô ấy say và điên rồi. Cứu em với.” Giang Toàn nắm chặt lấy váy, ra sức quay đầu đi.

Giang Đạc dường như sống lại ngay lập tức, kéo tôi ra khỏi em gái anh.

Tôi giống như người không có xương, từ từ ngồi xuống dọc theo chân Giang Đạc, ngơ ngác ôm lấy anh.

“Anh... Anh khỏe hơn, anh hãy chăm sóc cho cô ấy đi. Em sẽ sang phòng bên cạnh để thay quần áo. Anh tuyệt đối đừng làm chuyện không bằng cầm thú với cô ấy.” Giang Toàn vẫn chưa hoàn hồn, kéo váy nhìn chúng tôi.

“Anh là loại người đó sao?” Giang Đạc nhìn xuống tôi, không để ý đến lời vu khống của Giang Toàn.

“Anh không phải, em biết anh không phải, anh trai em là người đàng hoàng. Em đi đây.” Giang Toàn chưa kịp nói xong đã bỏ chạy.

Giang Đạc liếc nhìn bóng lưng cô ấy, bất lực kéo tôi lên khỏi mặt đất: "Em giỏi lắm, muốn em đừng uống say làm loạn, em lại cư xử như một kẻ lưu manh, phải không?"

Tôi lợi dụng sức mạnh của Giang Đạc kéo tôi dậy, tiện thể ôm lấy cổ anh và hôn anh, cạy đôi môi mỏng của anh ra để cướp đi vị ngọt bên trong.

Giang Đạc chỉ dừng lại một giây rồi đổi khách thành chủ.

Một lúc lâu sau, tôi mới tách anh ra một chút, dùng giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành anh: “Hãy nghe lời em đi, làm ơn, em thật sự có thể khiến anh cảm thấy thoải mái mỗi ngày. Tin không? Em rất giỏi."

Giang Đạc nhắm mắt lại, quay đầu đi không nhìn tôi, giọng nói rất nhỏ và thiếu tự tin: "Em là cái loại quỷ biến thái gì vậy?"

Tôi sờ lên eo anh, nhẹ nhàng xoa xoa: “Anh dám nói không thích à?”

Anh ngừng nói và tôi biết anh thích điều đó.

Cảm giác rất thoải mái.

Đi xuống, Giang Đạc rên rỉ, nắm chặt tay tôi: “Đừng làm loạn.”

“Vậy là anh không chịu nghe lời?”

“Ừ.” Giang Đạc kéo chăn đắp cho tôi, “Anh đi lấy trà giải rượu cho em, em ngoan ngoãn đợt một chút nhé.”

“Vợ, ở lại với anh nhé.” Tôi cố gắng vặn người dưới chăn để quyến rũ anh, nhưng chỉ cảm thấy mình như một con nhộng không thể làm gì.

Sắc mặt Giang Đạc lập tức đen hơn mực, anh cúi xuống nhéo mặt tôi: “Em gọi anh là gì?”

“Chồng? Được rồi, được rồi, chỉ vì tình yêu thôi.”

Anh rụt tay lại như phải bỏng và bỏ chạy.

Tôi không chịu uống trà giải rượu mà làm đổ ra ga trải giường, Giang Đạc giữ lấy mặt tôi và ép tôi uống, cảm giác đặc biệt khó chịu.

Sau đó tôi bất tỉnh.

Rồi sau đó chính là lúc này, tôi tỉnh dậy trên chiếc giường size king của cô chủ lớn, ánh trăng dịu dàng xuyên qua cửa kính, tựa như nụ hôn tình nhân.

Tôi không quên điều gì nên đương nhiên biết mình đã làm điều gì đó còn tệ hơn cả cầm thú với anh em họ Giang.

Họ nói chủ nghĩa tư bản là ăn thịt người.

Tôi không biết liệu họ có âm mưu giết tôi hay không.

Nếu bây giờ tôi chạy thì có còn kịp không?

Tôi lặng lẽ đứng dậy khỏi giường, phát hiện thấy có đồ vệ sinh cá nhân và một bộ váy màu xanh đậm mới đặt trên ghế sofa, chắc là họ không có ý định giết tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thu dọn đồ đạc vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi mặc váy vào.

Phải nói là cô chủ lớn có gu thẩm mỹ rất tốt.

Chiếc váy màu xanh đậm như biển đêm huyền bí, khiến người mặc trở nên bí ẩn hơn cả đêm tối. Thiết kế ôm sát làm nổi bật những đường cong tinh tế, mặc dù không lộ da thịt nhiều nhưng lại khiến người ta phải tưởng tượng.

Tôi xách váy đi xuống lầu, phát hiện mọi người vẫn đang chơi rất vui vẻ. Người được chúc mừng sinh nhật và em gái anh đang ngồi ở chiếc bàn dài lớn nhất ngoài sân, cùng mọi người chơi trò chơi. Chiếc bánh bên cạnh có nến nhưng vẫn chưa được thắp sáng.

Khi đến gần hơn, tôi mới nhận ra người được mừng sinh nhật đã thay bộ đồ màu xanh đậm.

Cứu với.

Quần áo là do Giang Đạc chuẩn bị.

Anh liếc nhìn tôi một cách hài lòng, sau đó quay sang nhìn những người khác đang nhìn chằm chằm vào tôi. Vẻ mặt anh trở nên phức tạp hơn: “Lại đây.”

Dù sao lúc này tôi cảm thấy rất áy náy nên đã nghe theo động tác vẫy tay của cậu chủ mà ngồi xuống bên cạnh anh, anh tự nhiên nắm lấy tay tôi.

“Cậu chủ Giang cuối cùng đã chinh phục được người đẹp Chu rồi sao? Hoá ra món quà sinh nhật tuyệt vời nhất hôm nay chính là cái này.” Người anh em tốt của Giang Đạc, Tống Phóng bắt đầu trêu chọc.

Xung quanh vang lên những tiếng la ó.

Chỉ có sắc mặt Trần Ninh trông hơi khó coi nhưng cô ta vẫn mỉm cười và vỗ tay như những người khác.

Chiếc bánh được đẩy ra và mọi người dụ dỗ cậu chủ lớn hãy thầm ước, không ngờ anh lại nói thẳng ra: “Nếu năm sau có thể được như thế này thì tốt.”

“Anh nói ra thì sẽ không có tác dụng đâu.” Tôi vô thức nói thêm vào.

Giang Đạc nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, cười nói: "Em muốn vứt bỏ anh à? Sao lại không linh?"

"Thật là xui xẻo, hóa ra chúng ta chỉ là diễn viên phụ mà thôi." Tống Phóng cười để làm dịu không khí: "Chị dâu, hãy mời anh của chúng ta một ly rượu, sao mới ở bên nhau đã nói những lời như vậy?"

Thực ra... chuyện xảy ra giữa tôi và Giang Đạc rõ ràng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Bây giờ có nhiều người như vậy, tôi không biết phải giải thích thế nào với anh nhưng ít nhất tôi không thể để anh mất mặt.

Hơn nữa ngay cả khi tôi thích anh thật tôi cũng không có ý định ở bên anh…

Anh quá buông thả, không thể nắm bắt được, tôi vẫn phù hợp với một chàng trai ngoan ngoãn, không thích nói chuyện, không thích chơi bời hơn.

Tôi cầm ly rượu nâng cốc chúc mừng anh: “Xin lỗi, em…”

Tôi còn chưa nói xong, Giang Đạc đã cầm tay tôi uống hết rượu trong ly: "Em thật sự muốn uống à? Không cần để ý đến cậu ta."

Vừa nói anh vừa vui vẻ xoa đầu tôi.

Mọi người đang chia nhau chiếc bánh và ăn ngon lành nhưng không hiểu sao đột nhiên lại có người bôi bơ lên mặt người khác và cuộc chiến bánh ngọt lập tức bùng nổ.

Tôi là người duy nhất sống sót trong toàn bộ cuộc chiến đó vì Giang Đạc đã chặn những đòn tấn công đó cho tôi.

“Thật ra bị đánh một chút cũng không sao.” Tôi được anh che chở, tim đập thình thịch.

“Không.” Giang Đạc nhíu mày khó chịu.

Chiếc bánh ba tầng cuối cùng cũng bị bọn họ đập nát.

Giang Toàn rên rỉ ôm chặt lấy tôi, bảo tôi đưa cô ấy lên lầu tắm rửa.

"Cậu thực sự muốn đến với anh trai tôi à?" Giang Toàn lau bánh trên mặt, vẻ mặt cô ấy rất ngạc nhiên.

Tôi cười nhạo dáng vẻ buồn cười của cô ấy: "Sao có thể? Chẳng phải tôi đã hứa với cậu rằng tôi sẽ phá hủy quan hệ giữa anh trai cậu và Trần Ninh sao? Đó chỉ là hiểu lầm giữa tôi và anh trai cậu. Chờ khi mọi người về hết tôi sẽ giải thích với anh ấy một chút là được."

"Cậu có chắc không? Tôi cảm thấy anh trai tôi đang nghiêm túc ..." Giọng nói của Giang Toàn càng lúc càng nhỏ cho đến khi không nghe thấy gì nữa.

Hai chúng tôi đều như hóa đá khi nhìn thấy Giang Đạc đang tựa vào góc tường chết lặng, không biết phải làm sao.

"Chết tiệt, Giang Đạc, tất cả đều là lỗi của em. Chẳng qua là em ghét Trần Ninh quá, còn anh thì luôn bắt nạt em. Đừng bí mật trả thù, nếu không sẽ không xong với em đâu. Em hứa sau này khi anh lấy vợ em sẽ không can thiệp.” Giang Toàn đẩy tôi ra phía sau

Tôi nhìn về phía Giang Đạc, vẻ mặt anh không rõ ràng.

Anh không nói gì, chỉ liếc nhìn chúng tôi rồi đi lên lầu, như thể không nghe thấy gì.

Giang Toàn kéo tôi lên lầu, cô ấy lao vào phòng tắm và tắm thật nhanh rồi nói muốn đưa tôi rời khỏi nơi thị phị này càng sớm càng tốt.

Lúc tôi đang ngồi ở bên ngoài, tôi bấm vào cửa sổ trò chuyện WeChat của Giang Đạc không biết bao nhiêu lần nhưng không gửi một chữ nào.

Chuyện như này phải nói chuyện trực tiếp, sao có thể nói trên WeChat được, nhất là hôm nay tôi vừa mới lợi dụng người ta.

Câu nói “Tôi cảm thấy anh trai tôi đang nghiêm túc” của Giang Toàn cứ như một cây đuốc không ngừng đốt cháy trong lòng tôi, khiến tôi không thể ngồi yên.

Tôi đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa, mò mẫm cửa phòng Giang Đạc, gõ cửa.

“Mời vào.” Giọng Giang Đạc nghe rất bình thường.

Nhìn quanh một hồi tôi mới phát hiện anh đã đi tắm rồi, dù sao con trai tắm cũng nhanh hơn con gái.

Giang Đạc mặc áo choàng tắm ngồi trên sofa, xem gì đó trên điện thoại di động, uống gần hết ly rượu trên bàn.

Khi đến gần hơn, tôi nhận ra anh ấy đang xem lịch sử trò chuyện của tôi.

Màn hình tối đen, anh tắt điện thoại, đặt lên bàn rồi cầm ly rượu lên: "Có chuyện gì vậy?"

"Ban ngày em uống say, em xin lỗi."

"Còn gì nữa không?"

"Em cũng xin lỗi vì đã trêu đùa anh."

"Ừ, là anh trêu chọc em, xin lỗi gì chứ, còn gì nữa?" Lông mi dài của Giang Đạc cụp xuống, giọng nói rất nhẹ nhàng, dường như không hề tức giận cũng chẳng thèm quan tâm.

Dù sao hắn cũng là Vua của biển, chuyện này có lẽ thực sự không là gì.

Tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút nhưng cũng lại thấy hơi buồn.

"Không, dù sao thì em cũng xin lỗi."

Giang Đạc cuối cùng cũng chịu nhìn tôi, anh dường như có thể nhìn thấu tôi từ trên xuống dưới, anh mỉm cười và nói với vẻ rất cảm động: “Điều ước mà nói nói ra thật sự sẽ không linh nghiệm.”

Có lẽ vậy.

Tôi không trả lời, nhưng cứ như thể tôi vừa chạm phải nỗi đau của anh, vẻ mặt bình tĩnh vừa rồi của Giang Đạc đột nhiên trở nên khó coi, đôi mắt anh ấy đỏ hoe, như muốn ăn thịt tôi. Tôi sợ hãi lùi lại hai bước.

"Chu Dã Tĩnh, đây là lần đầu tiên có người dám chơi đùa với anh như thế này, em có biết không? Mẹ kiếp Giang Toàn đã em bao nhiêu lá gan?" Giang Đạc không quan tâm tôi có sợ hay không mà kéo tôi lên đùi anh.

Tôi kêu lên và giữ chặt lấy vai anh, da đầu tôi tê dại vì sợ hãi.

Có lẽ Giang Đạc cũng cảm nhận được là tôi đang run rẩy nên anh đã hơi buông tôi ra: "Như vậy em không thích anh một chút nào sao, chỉ là nghe lời Giang Toàn đến để lừa gạt anh thôi sao?"

Tôi tự trách mình, cúi đầu xin lỗi: “Em xin lỗi…”

"Cút."

Tim tôi thắt lại không hiểu sao, tôi bò ra khỏi vòng tay anh, tôi liếc nhìn Giang Đạc đang tức giận đến sắp khóc, không dám ở lại nữa mà quay người rời đi.

Nhưng vừa mới bước ra ngoài tôi đã nghe thấy tiếng ly rượu vỡ ở bên trong.

Và tiếng chửi: "Bảo em cút thì em cút luôn đúng không, đồ dối trá."

Điên rồi, làm sao có thể, cậu chủ lớn tức giận đến bật khóc, làm sao có thể mong đợi tôi ở lại làm phiền anh.

Tôi lắc đầu, vô tình đụng phải Giang Toàn đang vội vã bước ra khỏi phòng tắm: “Cậu làm tôi sợ chết khiếp, tôi tưởng anh tôi đến gây chuyện với cậu, mau mau mau, tôi đưa cậu trở về trường.”

Giang Toàn vội vàng dẫn tôi xuống lầu.

Ở tầng dưới mọi người vẫn đang chơi rất vui vẻ, có vẻ như họ vẫn chưa muốn dừng cuộc chơi, thậm chí còn chào đón chúng tôi.

Chiếc Ferrari màu đỏ xuyên qua màn đêm đen, tiếng động cơ gầm rú xoa dịu trái tim đang dao động của tôi.

Mọi thứ trở nên im lặng.

Giang Toàn mới bắt đầu nói chuyện với tôi.

Tôi thừa nhận, tôi đã động lòng với Giang Đạc nhưng tôi không dám ở bên anh. Tôi sợ mình sa vào thì sẽ bị anh chơi đùa và bỏ rơi.

Hơn nữa, cuộc gặp gỡ của chúng tôi đầy tính toán, anh không thể không bận tâm.

Đôi bàn tay thon dài của Giang Toàn gõ lên vô lăng, lắc lư theo điệu nhạc, cô cười rạng rỡ: “Tùy cậu, tôi sẽ luôn ủng hộ cậu. Nhưng anh trai tôi đối xử với cậu thực sự không giống với những người khác. Anh ấy đúng là người mê gái nhưng tôi chưa bao giờ nói xấu anh ấy. Anh ấy đã bắt đầu yêu đường từ hồi cấp hai, lên cấp ba anh ấy hẹn hò với mấy người cùng một lúc. Bạn gái của anh ấy đều quen biết nhau nhưng không hề gây chuyện với nhau, tài nghệ của anh ấy thực sự khiến người ta thán phục. Không ở bên nhau cũng tốt. Quả nhiên là người con gái mà tôi đã chọn, sẽ không bị mỹ nam kế hạ gục.”

7

Sau khi trở về ký túc xá, Giang Toàn kiểm tra vòng bạn bè rồi điên cuồng phàn nàn với tôi.

Cô ấy quét đến hình ảnh bữa tiệc sau khi chúng tôi rời đi.

Giang Đạc bị mọi người vây quanh đang uống rượu và chơi trò chơi, Trần Ninh đứng ngay bên cạnh anh, cầm ly rượu cho anh, thâm mật đến mức không thể tưởng tượng nổi, trà xanh này cuối cùng đã được lên chức.

Tôi nhìn vào bức ảnh.

Bên ngoài biệt thự nhà họ Giang, ánh đèn mờ ảo.

Một nhóm người đang ngồi ở chiếc bàn dài chơi game, ngồi cạnh Giang Đạc là Trần Ninh, cô ta thậm chí còn kéo vạt tay áo ngắn của Giang Đạc, đưa ly rượu cho anh.

Độ mập mờ của mối quan hệ này càng làm cho người ta cảm thấy mập mờ hơn.

Mắt tôi có chút cay đắng, đành đẩy điện thoại của Giang Toàn ra, cười an ủi cô ấy: “Thôi bỏ đi, ngủ thôi. Đây có lẽ là nghiệt duyên của họ. Dù cậu có làm thế nào cũng không thể cắt đứt được đâu.”

"Đồ cặn bã, hôm nay tôi còn định nói chuyện với anh ấy..."

"Chuyện giữa tôi và anh ấy nhất định là vấn đề của chúng tôi. Đừng mắng nữa. Ha ha ha, đi ngủ sớm đi." Tôi xoa đầu Giang Toàn, cười chân thành hơn.

Nhưng thật không may, tôi đã thức cả đêm, cho đến khi tiếng chim hót bên ngoài dần trở nên rõ ràng.

May mà không giờ học nên tôi đã ngủ bù suốt nửa ngày. Buổi chiều tôi đến phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, đồ án, mệt đến mức hoàn toàn quên mất tại sao mình đã không ngủ ngon cả đêm qua.

Sau khi quay lại, cuộc sống của tôi trở nên vô cùng phong phú.

Giang Đạc biến mất khỏi cuộc đời tôi cho đến tận đêm trước kỳ nghỉ đông.

Bởi vì trường của chúng tôi và trường bên cạnh có mối quan hệ hợp tác chặt chẽ, ngày nào cũng gặp nhau nên có rất nhiều dự án hợp tác. Giáo viên đã dẫn cả phòng thí nghiệm của chúng tôi sang thăm phòng thí nghiệm hợp tác của trường bên cạnh.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Giang Đạc nghiêm túc.

Khi chúng tôi đẩy cửa vào, anh đang đeo kính gọng bạc, xử lý dữ liệu trên máy tính, tay đang ghi chép gì đó.

Thấy chúng tôi đến, ánh mắt anh liếc qua không dừng lại, anh lịch sự chào hỏi rồi tiếp tục làm việc của mình.

Anh không phải là người chịu trách dẫn chúng tôi đi tham quan và giảng giải cho chúng tôi vì vậy anh có thể nghiêm túc làm việc của mình.

Sau khi tham quan phòng thí nghiệm, chúng tôi lần lượt đi ra ngoài, ở cửa đại học A, Lục Tử Chu lấy điện thoại di động ra: "Em gái khóa dưới, có thể thêm WeChat của em không?"

Mặc dù chỉ ở bên nhau ba tiếng đồng hồ nhưng chúng tôi thực sự có thể cảm nhận được Lục Tử Chu là người như thế nào.

Nghiêm túc, hiền lành, là một chàng trai ngoan ngoãn, không thích chơi đùa hay nói chuyện.

Tôi nghĩ đó là mẫu người lý tưởng của tôi.

Tôi nhìn về phía sau, chạm vào ánh mắt của Giang Đạc.

Anh rất thẳng thắn, quay chiếc ghế xoay của mình lại và nhìn thẳng vào tôi.

Tôi đã nói một câu rõ ràng là nói dối: "Xin lỗi học trưởng, tôi không mang theo điện thoại di động."

Lục Tử Chu cũng không phải đồ ngốc, anh ta lập tức hiểu ra, cười lấy lại điện thoại: "Không sao đâu."

Đúng lúc đó, điện thoại di động trong túi tôi reo lên.

Tôi xấu hổ đến mức hụt hơi, thậm chí không biết đặt chân như thế nào.

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra trả lời mà không thèm nhìn tên người gọi đến. Một giọng nam trong trẻo vang lên từ cả điện thoại và phòng thí nghiệm: "Này, con mèo nhỏ đâu rồi?"

Giang Đạc, cái tên chết tiệt này.

Tôi và Lục Tử Chu cùng lúc đưa mắt nhìn về phía Giang Đạc.

Anh duỗi đôi chân dài, cầm điện thoại bằng đôi bàn tay dài mà như không có sức lực, nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt cười lạ lùng.

Tôi quyết liệt nhấn nút cúp máy, áy náy mỉm cười xin lỗi Lục Tử Chu rồi cúi đầu chạy ra cửa.

Thật là xấu hổ, tim tôi đập dồn dập.

Còn chưa đi được mấy bước, Giang Đạc đã gửi tin nhắn: “Đợi anh ở dưới lầu, nếu dám thì chạy thử xem.”

Tôi không muốn đợi, nhưng tôi thực sự không dám chạy.

Tôi ngồi trên bồn hoa trước tòa nhà thí nghiệm vật lý, chưa được bao lâu, Giang Đạc đã từ từ bước ra ngoài.

Anh quả thực đẹp trai đến phát điên, đường nét hàm rõ ràng và mượt mà, khá lạnh lùng và cứng rắn, gần như chạm đến trái tim tôi.

Tôi đứng dậy, lúng túng nhìn anh, không biết tại sao anh lại muốn tôi đợi, tôi bối rối hỏi.

Giang Đạc liếc nhìn thời gian, nói: "Anh đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn đi."

Anh dường như không muốn quan tâm đến tôi nên đã một mình bước đôi chân dài miên man ra khỏi cổng trường.

Nếu anh không muốn để ý đến tôi thì đừng bảo tôi đi ăn cơm cùng anh, tôi cảm thấy khó hiểu, cả người đều không thoải mái, chỉ muốn bỏ chạy.

Cuối cùng, tôi không thể nhịn được nữa bước tới nắm lấy cổ tay anh.

Giang Đạc cúi đầu liếc nhìn tay tôi, sau đó lại nhìn tôi, giọng nói dịu dàng hơn một chút, chỉ một chút thôi như là ảo giác vậy: "Sao vậy?"

"Rốt cuộc là anh có việc thì nói đi, em còn phải quay về trường sắp xếp hành lý cho kịp chuyến tàu cao tốc. Em dự định sẽ ăn cơm ở ga tàu cao tốc, em còn phải về quê.”

Anh gạt tay tôi ra, cười nhạt: "Anh có chuyện nhảm nhí muốn nói với em. Đi thôi, sẽ không làm phiền em nữa."

Giọng điệu này thật là quái gở.

Thực ra tôi vẫn rất hiểu anh: “Vậy là anh muốn ở bên em thêm một lát nữa à?”

"Em thật xinh đẹp." Cậu chủ cười rất giễu cợt.

"Vậy anh có thể vui lòng đưa em đến ga tàu cao tốc không, em sẽ đãi anh bữa tối được không?"

“Được.” Cậu chủ tiếp tục đi về phía cổng trường.

Tôi cười, đi theo, phát hiện mùi hương của cậu chủ rất quen, chính là loại nước hoa tôi tặng anh vào ngày sinh nhật.

Không phải anh ấy nói nó... gợi cảm sao?

8

Chiếc Lamborghini của Giang Đạc màu đen nhám, vô cùng ấn tượng. Tôi không ngờ chỉ trong một học kỳ ngắn ngủi, tôi lại có may mắn được ngồi vào ghế phụ của hai chiếc xe sang trọng bậc nhất.

Xe dừng ở ga tàu cao tốc, tôi dùng bữa nhẹ với cậu chủ, cuối cùng anh cũng nói ra điều mà bấy lâu giữ trong lòng.

Vì sao ba tháng qua tôi không liên lạc với anh, anh không nghĩ rằng tôi không quan tâm đến anh..

Vâng, rất tự tin và có phong thái của tư bản.

Thấy anh có vẻ muốn nói chuyện với tôi, tôi nghĩ cần phải nói chuyện một cách nghiêm túc và thành thật.

Dù sao cũng không phải là vô nghĩa, anh và tôi đã có cảm tình với nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Đúng là em có thích anh, nhưng tình cảm này không đủ để em bỏ qua tất cả những điều không phù hợp giữa chúng ta và lựa chọn ở bên anh. Chuyện tình cảm phải có kết quả, em quan tâm đến kết quả, không phải chỉ là quá trình. Em không muốn đến cuối cùng chúng ta lại chán ghét và hành hạ lẫn nhau.”

"Chưa nói chuyện với anh đã nói sẽ không thích anh, em được lắm." Cậu chủ bị chọc tức, cười lạnh lùng và mắng tôi, còn muốn đập bàn. May mắn là anh là người có bản lĩnh nên vẫn kiềm chế lại được.

Tôi vỗ nhẹ vào tay Giang Đạc, anh giống như một con mèo được vuốt ve, xuôi theo: “Ý em không phải vậy, nếu chúng ta ở bên nhau, em sẽ càng thích anh nhưng anh lại rất thích chơi bời, còn em thì không. Anh không giữ khoảng cách với các nữ sinh khác mà em lại không có cảm giác an toàn. Anh còn có lịch sử tình trường rất phong phú mà em thì không chắc mình có gì khác biệt với những người trước đó. Sau này em sẽ vì lo được lo mất mà biến thành người khác. Anh ghét em, mà em cũng ghét chính mình. Em không thể chấp nhận được kết quả này.”

"Anh chưa từng thích ai, cũng chưa từng làm gì cả, anh chỉ chơi..."

Giọng điệu của Giang Đạc càng lúc càng nhỏ, như thể anh không thể nói tiếp được nữa. Dùng cảm xúc để mua vui thì thật là tồi tệ, thật không đáng tin cậy.

Đã gần đến giờ, tôi và Giang Đạc xua tay kéo vali vào ga.

Anh nói rằng người không biết trân trọng tình cảm của người khác thì sau này sẽ gặp khó khăn khi đối diện với tình yêu như một con chó lạc lối.

Tôi nói mình không biết..

Chỉ là tôi không được lớn lên trong một môi trường tràn ngập tình yêu thương nên không thể chấp nhận được sau này phải lo lắng chuyện được mất mà thôi.

Chỉ là chúng ta không thích hợp, mà anh không phải là kẻ thua cuộc, kẻ thua cuộc là tôi.

Khi tàu cao tốc về đến nhà tôi thì trời đã tối rồi.

Trên xe buýt có rất nhiều sinh viên đang trở về nhà, nhiều phụ huynh đang đứng chờ ở bên ngoài nhà ga.

Tôi thậm chí còn không thèm nhìn mà ra ngoài, gọi taxi về nhà.

Trong nhà tối om nên tôi bật đèn lên rồi lên tầng hai thu dọn hành lý mang về.

Tiếng cửa vang lên, tiếng bước chân đến gần, mẹ tôi nhìn thấy tôi đứng ở cửa thì hét lên: "Tinh Tinh về rồi à? Tiếc là tài xế của nhà mình không ở nhà, bố con lại ra ngoài giao lưu rồi. Mẹ đi chơi cả ngày cũng mệt rồi, em trai con sắp kết thúc buổi học tối, con hãy đến trường đón nó nhé.”

"Vâng." Tôi vừa đóng vali và trả lời.

Tôi cầm chiếc chìa khóa xe mẹ bỏ lại và xuống nhà, lái chiếc BMW của bà đến trường ngôn ngữ N ở thành phố, đỗ bên ngoài chờ. Trời bên ngoài trời rất lạnh tôi lười xuống xe nên chỉ bật đèn và ngồi trong xe đợi Chu Dã Lĩnh.

Tôi chờ khoảng hai mươi phút vẫn không thấy Chu Dã Lĩnh ra. Tôi kéo chặt cổ áo khoác, chào bảo vệ rồi đi vào tìm.

Dưới gốc cây ngô đồng khổng lồ, Chu Dã Lĩnh đang hôn một cô gái. Cậu ta cao ráo và có ngoại hình tinh tế, trông giống như đang đóng một cảnh trong phim ngôn tình.

Tôi khoanh tay và cười khẩy.

Có lẽ cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn, Chu Dã Lĩnh và cô gái hơi tách nhau ra, thở hổn hển. Cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía tôi, nhếch môi cười, nhìn tôi, rồi lại cúi đầu hôn lần nữa.

Tôi không thể chịu đựng được nữa nên bước tới nắm lấy cánh tay cậu ta kéo ra ngoài: “Em có tin chị sẽ về nhà nói với mẹ không?”

Chu Dã Lĩnh không có phản kháng, khàn khàn cười nói: "Nói đi."

Ngu ngốc.

Tôi đẩy cậu ta vào ghế phụ rồi lái xe đưa cậu ta về nhà, trong lòng rất tức giận.

Thật ra khi còn nhỏ mối quan hệ của chúng tôi rất tốt, nhưng khi Chu Dã Lĩnh năm tuổi, cậu ta bị lạc, bị bọn buôn người bắt cóc vào khe núi, cuộc sống rất tồi tệ, mãi đến mười một tuổi mới được tìm thấy.

Vì vậy, tôi và bố mẹ đã ra sức để bù đắp cho cậu ta. Ở trường tiểu học, mỗi lần cậu ta bị trêu chọc vì giọng nói, học vấn hay vùng da bị nứt nẻ tôi đều đánh nhau vì cậu ta.

Nhưng kể từ khi quay về cậu ta vẫn luôn ghét tôi.

Luôn chống lại tôi và giành lấy những thứ tôi thích.

Bố mẹ tôi không biết là vì cảm giác mắc nợ hay vì lý do gì khác mà họ luôn luôn chọn Chu Dã Lĩnh. Lâu ngày tôi không chỉ ghét cậu ta mà còn bắt đầu không muốn quay về ngôi nhà này.

Nhà họ Chu là nhà của Chu Dã Lĩnh, không phải của Chu Dã Tĩnh.

Chỉ cần cậu ta không thích tôi, tôi sẽ sống như một con chó.

May mắn thay, sau khi vào cấp ba, cậu ta không còn chống đối tôi nữa, cùng lắm là thỉnh thoảng trêu chọc tôi, tôi cũng cảm thấy nhà cũng không phải là nơi mình cần phải chạy trốn nữa.

Nhưng nó thực sự cũng không phải là nơi để sống.

Bố mẹ tôi, máu đặc hơn nước, có thể dễ dàng từ bỏ tôi chứ đừng nói đến những tình cảm hư vô mờ mịt khác.

Tôi đã nửa năm không lái xe, kỹ năng lái xe của tôi cũng chỉ ở mức trung bình, trong khi tôi đang suy nghĩ thì tôi đã va chạm trực diện với một chiếc ô tô. Mặc dù tôi có cố gắng cứu vãn thế nào đi chăng nữa, Chu Dã Lĩnh vẫn bị thương. Đầu cậu ta bị va đập mạnh, chảy rất nhiều máu.

Thực ra tôi không có tình cảm với cậu ta lắm nhưng tôi vẫn sợ đến phát khóc.

“Em không sao, khóc cái gì mà khóc.” Chu Dã Lĩnh không biết trên dưới đưa tay chọc vào mặt tôi.

Xe cứu thương đến, người ta đặt cậu ta lên cáng, tôi đi theo.

Đến bệnh viện không lâu, bố mẹ tôi cũng đến, mẹ tôi ôm lấy tôi khóc lóc, nhưng bố tôi thì không nói lời nào mà tát tôi, cái tát khiến tai tôi hơi ù đi: “Tại sao em trai mày lại bị thương?”

Tôi có nên dùng mạng sống của mình để bảo vệ một đứa nhóc đáng ghét không?

Đầu óc tôi choáng váng, mặt nóng bừng, có lẽ ánh mắt tôi quá sắc bén, bố tôi lại định tát tôi lần nữa nhưng may là có y tá tới ngăn lại và bảo chúng tôi im lặng.

Chu Dã Lĩnh được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, bố mẹ tôi vội vàng chen lên. Tôi ngồi bên nhìn cậu bé sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, trong lòng vừa cảm thấy cay đắng vừa thấy khó chịu.

Không biết qua bao lâu, mẹ tôi đột nhiên bước ra và nói với tôi rằng Chu Dã Lĩnh gọi tôi vào.

Khi trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi, Chu Dã Lĩnh đột nhiên cười nói: “Chị, chị muốn em chết à?”

"Em nghĩ sao?"

“Chị có biết chị là do bố mẹ nhận nuôi, vậy thì chị dựa vào cái gì mà lấy đi mọi thứ của em? Em sống một mình bên ngoài khổ sở như vậy, đương nhiên là em ghét chị, nhất là khi em mới về, chị rõ ràng là không thích em nhưng vẫn còn mặt mũi lấy lòng em. Thật là ghê tởm. Bây giờ em nói cho chị biết, chị có thể cút đi và đừng làm phiền cuộc sống của em được không?”

Tôi sững sờ tại chỗ.

Tôi mãi vẫn không thể lấy lại bình tĩnh, thế giới quan của tôi dường như đã sụp đổ.

Nhưng điều này rất dễ dàng chứng minh, quả thực tôi đã vô số lần nghi ngờ mình không phải con ruột của bố mẹ. Tôi và họ không giống nhau, họ thay đổi thái độ với tôi mà không hề cảm thấy có áy náy một chút nào.

Lúc này tôi chợt thấy mình thật đáng thương.

"Nếu quả thực chị muốn bình yên ở lại trong cái nhà này cũng được, hãy đổi cách lấy lòng em. Chị rất xinh đẹp, em cũng đâu đến nỗi nào, phải không?” Mắt Chu Dã Lĩnh híp lại, có vẻ khá thoải mái.

"Bố mẹ nhận nuôi chị. Về mặt pháp lý, chị là chị gái của em, chúng ta có quyền lợi như nhau. Cái nhà này chỉ cần em có một phần thì chị cũng có một phần, em dựa vào cái gì mà đuổi chị cút đi?” Tôi đã phớt lờ sự trêu chọc của cậu ta mà mỉm cười giải thích.

Nếu họ không phải là bố mẹ ruột của tôi thì cũng chẳng có gì đáng giận hay cảm thấy bất công cả. Khi ra ngoài tôi tự an ủi mình như vậy nhưng vẫn không kiềm được nước mắt.

Tuy vậy tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Có lẽ tôi đã vô số lần mơ mộng về điều này, thà rằng tôi không phải là con ruột của họ còn hơn.

Nhìn bố tôi đang ngồi bên ngoài vẫn không chịu nói chuyện với tôi, tôi lau nước mắt và yếu ớt giải thích: “…Bố, xe tông vào con từ hướng ghế phụ, con đã cố gắng hết sức rồi, nếu có thể con sẽ không để em trai bị thương."

Người đàn ông trung niên này dường như không ngờ rằng con gái mình lại chịu cúi đầu, ông ta sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu cứng rắn thể hiện là mình đã biết.

9

Vết thương của Chu Dã Lĩnh không nghiêm trọng lắm, ngày hôm sau cậu ta đã được xuất viện.

Cậu ta ở nhà rất trà xanh, bảo bố mẹ bận thì cứ để chị gái chăm sóc mình cũng được.

Thế là tôi trở thành con ở của cậu ta, giúp cậu ta bưng trà rót nước, đút cháo, đút nước hoa quả.

Ngay khi bố mẹ tôi rời đi, tôi đặt đĩa xuống.

"Sau kỳ nghỉ đông chị sẽ cố gắng không quay lại đây nữa, cái nhà này này trả cho em."

Chu Dã Lĩnh dừng lại, đột nhiên đi tới: "Chị, ngày hôm qua chị còn nói em không đáng để đuổi chị đi, sao hôm nay chị lại ngoan ngoãn như vậy?"

"Việc em cố chấp và việc chị từ bỏ là hai khái niệm khác nhau. Chị không muốn tranh giành với bất kỳ ai, khi năm học mới bắt đầu chị sẽ đi."

Chu Dã Lĩnh cười lạnh lùng nói: "Chị nói thật hay đùa."

Đùa cái con mẹ.

Tôi không thèm để ý đến cậu ta, quay người đi lên lầu, bật máy tính và bắt đầu đặt mật mã riêng của mình.

Cho đến ngày Tết, Chu Dã Lĩnh đột nhiên nói mình bị chóng mặt, bố mẹ tôi sợ cậu ta bị di chứng sau vụ tai nạn ô tô nên vội vàng đưa cậu ta đi bệnh viện, cậu ta nháy mắt với tôi là tôi hiểu.

Vào dịp Tết cuối cùng này, cậu ta muốn tôi ở nhà một mình trong căn nhà trống trải này.

Có vẻ cậu ta thực sự rất ghét tôi.

Trời tối dần, sau khi đám mây hồng cuối cùng biến mất ở phía tây, màn đêm buông xuống hoàn toàn, trong nhà tối đen như mực, tôi ngơ ngác ngồi trong phòng khách không biết bao lâu.

Tôi chỉ biết rằng tiếng báo tin nhắn WeChat đã khiến tôi tỉnh táo trở lại.

Rất nhiều bạn cùng lớp đã gửi lời chúc mừng năm mới.

Có thể họ đã gửi hàng loạt nhưng tôi đang buồn chán nên đã gửi trả lời từng người một "Chúc mừng năm mới".

Sau khi nhận được, Giang Đạc hỏi tôi đang làm gì.

“Đang ngơ ngẩn một mình trong phòng khách.”

"?"

Nghe có vẻ như một cuộc trò chuyện theo phong cách quen thuộc của cậu chủ.

"Ha ha ha, em lừa anh đấy, em đang cùng bố mẹ và em trai, ăn hạt dưa, xem Gala Lễ hội mùa xuân.”

Cậu chủ không trả lời tôi.

Chậc.

Bên ngoài trời tuyết đang rơi, tôi lên lầu thay áo choàng dài rồi đi dạo.

Dù Tết có vui đến mấy thì nửa đêm ở ngoài đường vẫn vô cùng vắng vẻ.

Không biết là tôi đã đi ở ngoài được bao lâu, tay chân tôi đều đã tê cứng, khi tôi đang chuẩn bị đi về thì điện thoại đột nhiên vang lên, là Giang Đạc.

"Nhà của em ở đâu?"

"Không phải em đã nói với anh rồi sao, Thành phố Z."

“Anh đang hỏi địa chỉ cụ thể.”

"Sao vậy, anh muốn đến để đòi tiền lì xì à? Nhà em rất nghèo, không có tiền cho anh đâu." Tôi bối rối nói đùa, nhưng đầu óc đột nhiên như bị điện giật: "Anh... đến thành phố Z?"

“Ừ.” Giọng nói của Giang Đạc rất dịu dàng, hơi thở nhẹ nhàng, truyền theo dòng điện vào tai tôi, khiến màng nhĩ rung lên, rất là quyến rũ.

Tôi thực sự điên rồi.

"Đợi em ở ga tàu cao tốc."

"Không còn vé tàu cao tốc nữa, anh lái xe tới, gửi địa chỉ cho anh."

Tôi ngồi xổm dưới ánh đèn đường đợi anh.

Nhịp tim của tôi không hề chậm lại mà vẫn như đang vận động mạnh một cách điên cuồng.

Tiếng động cơ gầm rú từ xa vọng lại, tôi theo tiếng động nhìn sang, chiếc Lamborghini màu đen xuyên qua màn tuyết đầy trời và dừng lại chắc chắn trước mặt tôi.

Cửa xe mở ra, cậu chủ nghiêng đầu nhìn sang: "Lên xe."

Trong xe thật ấm áp, ấm đến tận đáy lòng.

Tôi rất tò mò không hiểu vì sao anh lại lái xe suốt một khoảng thời gian dài như vậy để đến thành phố Z vào đêm giao thừa.

Giang Đạc nói với tôi: "Em nói em không có cảm giác an toàn nên anh đến để cho em cảm giác an toàn. Nhỡ đâu con mèo nhỏ thực sự ngồi một mình trong phòng khách thì sao?"

“Vậy nếu em thực sự ngồi ăn hạt dưa xem Gala Lễ hội mùa xuân thì sao?”

"Thì lại quay về.”

“Cậu chủ thật là có hứng.” Tôi mặc dù trêu chọc anh nhưng dường như khó cầm được nước mắt.

Đã quá lâu rồi chưa có ai làm điều này với tôi.

Tôi vừa tham lam vừa sợ hãi.

Tôi chỉ có thể quay đầu sang nhìn tuyết đang rơi bên ngoài.

Xe dừng lại bên một hồ nước nhân tạo, Giang Đạc cùng tôi đi dạo.

Anh mặc rất ít, chỉ có áo phông và áo khoác mỏng, nhìn đã thấy lạnh.

Tôi cởi chiếc khăn quàng cổ của mình xuống và đưa cho anh.

“Màu đỏ…” Mí mắt cậu chủ giật giật.

"Anh quàng rất đẹp, hợp với anh.”

“6.” Cậu chủ nhận lấy và quàng quanh cổ, miệng cười không khép lại.

Anh lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì màu đỏ đưa cho tôi: “Tiền lì xì”.

“Em không mang theo một xu nào cả.”

Giang Đạc nhét tiền vào tay tôi, thản nhiên nhún vai: “Bù đắp bằng cái khác.”

Tôi nghi ngờ nhìn anh, anh hơi quay mặt lại là tôi hiểu.

Tôi cởi khăn quàng cổ của anh ra, hôn nhẹ lên một bên mặt của anh. Anh đột nhiên nghiêng đầu, đôi môi mỏng của chúng tôi chạm vào nhau.

Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, nhưng tôi vẫn kiềm chế lùi lại nửa bước, nhân tiện đẩy Giang Đạc đang nhắm mắt ra.

Anh ủ rũ dựa vào lan can bên hồ, không nói gì, chỉ nhìn khung cảnh hồ.

Điều này cũng tốt, tôi lặng lẽ đứng bên cạnh anh.

Lúc trời gần sáng, Giang Đạc thấy mắt tôi toàn xanh đen nên nửa đẩy nửa ôm tôi lên xe, đưa tôi về nhà. Anh chỉ dặn tôi ngủ một một giấc thật ngon rồi chuẩn bị rời đi.

"Giang Đạc."

“Cái gì?” Giang Đạc đang cúi người thì dừng lại, giữ cửa xe, mỉm cười nhìn tôi: “Không nỡ chia tay anh à?”

"Tìm khách sạn ngủ một giấc rồi hãy về, lái xe rất mệt."

Anh không nói gì, sắc mặt đen lại ngồi vào trong xe, rồi biến mất như một làn khói.

Thực ra năm mới này cũng không tệ.

Ngày tôi rời đi, Chu Dã Lĩnh đứng ở cửa sổ tầng hai, nhìn tôi rất lâu.

Tôi không biết là cậu ta hy vọng tôi sẽ không bao giờ quay trở lại hay là hy vọng tôi sẽ chết trên đường.

Tất nhiên là lời nguyền rủa của cậu ta đã không có tác dụng, tôi đã trở về trường an toàn.

Giang Toàn vẫn xuất hiện trong ký túc xá một cách lấp lánh, cô ấy mang quà đến cho tất cả chúng tôi. Cô ấy cho tôi không chỉ cho tôi một cái túi mà còn có một chiếc khăn quàng cổ.

"Chiếc khăn này là anh trai tôi trả cho cậu, anh ấy muốn tôi nói vậy. Sao anh ấy lại làm hỏng khăn của cậu vào ngày Tết nhỉ?” Giang Toàn cười rất tục tĩu.

"Làm sao cậu biết…"

"Cả nhà chúng tôi đều biết. Ôi, hai người thật là..."

Biết Giang Toàn đã hiểu lầm mình, tôi vội ngắt lời cô ấy: "Không xảy ra chuyện gì cả. Cậu đừng nói bậy, chỉ là tôi cho anh ấy mượn khăn quàng mà thôi, sao anh ấy lại không đem trả lại cho tôi được."

Cô chủ lớn tặc lưỡi, lắc đầu không vui.

10

Tôi và Giang Đạc dường như đã tự nhiên trở về như trước đây, có chút mập mờ.

Chỉ là Giang Đạc dường như đã thực sự thay đổi, những đặc điểm gắn với anh từ trước đến nay cũng đã thay đổi.

“Vua của biển hình như đang gặp rắc rối” “Cậu chủ Giang đã lên bờ” “Siêu lạnh lùng, không thể liên lạc được” “Rất khó hẹn đi chơi, chưa thành công lần nào” đặc điểm của anh giờ đã trở thành những thứ này.

Không thể nói rằng tôi không cảm động.

Giữa tôi và anh, là tôi nợ anh nhiều hơn, ngay khi tôi quyết định tin tưởng anh một lần thì lại có tin anh và Trần Ninh ở bên nhau.

Mọi người đều nói rằng Trần Ninh là người đã khiến Giang Đạc thay đổi và tôi dường như đã trở thành trò cười.

Giang Toàn tức giận đến phát điên trong ký túc xá.

Cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra với tôi và anh trai cô ấy, cô ấy vừa mắng Trần Ninh là trà xanh vừa nói Giang Đạc đã mù mắt.

Thực ra tôi rất muốn đi gặp anh, nhưng lại sợ kết quả cuối cùng sẽ khiến mọi người xấu hổ.

Nhưng tôi luôn cảm thấy, nếu như tôi hiểu lần anh thì thật không tốt. Hơn nữa cũng thật không công bằng nếu tôi không sẵn lòng tiến tới vì quan hệ giữa chúng tôi.

Vì vậy sau khi suy nghĩ, tôi an ủi Giang Toàn nói: "Biết đâu chuyện không phải như vậy, để tôi đi hỏi xem thế nào."

Sau đó tôi chuẩn bị đi đến trường đại học A phía đối diện.

Không ngờ tôi vừa tới cửa, Giang Đạc đã xuất hiện trước mặt tôi: "Mẹ kiếp, sao em không trả lời điện thoại của anh?"

Giang Đạc chống đầu gối và thở hổn hển trước mặt tôi.

Tôi vỗ lưng anh rồi lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện điện thoại mình đã hết tiền.

"Máy em hết tiền..."

"Chuyện của Trần Ninh lần này là ảnh sinh nhật trước đây của anh bị lan truyền ra ngoài. Lúc đó anh không hề dựa vào cô ấy, chỉ là do góc ảnh thôi. Thực tế là anh ở rất gần em nhưng đáng tiếc không có bức hình chung nào của chúng ta bị lộ ra cả, mà lại… Thật phiền phức, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến anh, anh sẽ giải quyết, em không được phép phớt lờ anh.”

"Em không phớt lờ anh, Giang Đạc. Chúng ta hãy ở bên nhau đi. Dù không có kết quả cũng không sao. Thích một người là phải có dũng khí thích người đó cho đến lúc mình không còn thích nữa."

Sắc mặt Giang Đạc liên tục thay đổi, lúc đầu còn khá vui vẻ, sau đó lại đen lại: "Sao lại xui xẻo như vậy? Tại sao ở bên anh lại không có kết quả?"

Tôi không thể nhịn được cười.

Giang Đạc không nhịn được mà cúi người hôn tôi.

Đây đang là cổng trường, tôi chết mất thôi.

Tôi bất ngờ đẩy anh ra.

Nhưng cậu chủ Giang là một người toàn tâm toàn ý, khi hôn tôi, anh đã khéo léo chụp ảnh nụ hôn với phông nền là cổng trường của chúng tôi.

Anh cụp mắt ngắm nghía một hồi, không biết đang nghĩ gì: “Đẹp quá, không muốn đăng nữa, chậc chậc.”

Giang Đạc đưa tôi trở lại ký túc xá, dây dưa một hồi thì tình cờ gặp Giang Toàn đang ra ngoài ăn.

Cô ấy há hốc miệng rộng đến mức có thể đặt một quả trứng gà: "Giang Đạc, anh có thể đừng làm chướng mắt trước mặt em được không?"

"Đồ khốn nạn..."

"Đừng làm hoen ố hình ảnh của anh nữa. Nếu sau này em mà còn nói xấu anh với chị dâu, em biết hậu quả như thế nào rồi đấy." Giang Đạc nheo mắt, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, nhưng lời nói lại phát ra từ miệng anh lại rất cay độc.

Cuối cùng Giang Toàn cũng kéo tôi đi ăn tối với cô ấy.

Cô ấy yêu cầu tôi nếu thành thật sẽ được khoan hồng, chống cứ sẽ bị nghiêm trị, tôi chỉ còn cách thành thật.

Cô chủ lớn nghe xong thì không cần giữ hình tượng mà cười nhạo không ngờ Giang Đạc cũng có ngày hôm nay. Cuối cùng cô ấy lại gắp thêm một miếng cơm, nghiêm túc nói lời từ đáy lòng: “Thật ra anh trai tôi tuy là cặn bã nhưng trước đây là anh ấy chưa nghĩ thông suốt, cậu có thể tin tưởng anh ấy. Còn cái con chó cái Trần Ninh đó, tôi nhất định sẽ cùng với anh trai tôi liên thủ trừng phạt cô ta. Cô ta muốn tung tin đồn thất thiệt thì cứ để tôi xử lý. Cậu cứ yên tâm, chị dâu yêu quý của tôi.” Khi Giang Toàn gọi tôi như vậy tôi thực sự hơi áy náy.

11

Lãng tử quay đâu trong câu chuyện truyền kỳ nữ chủ đã trở thành chuyên của tôi.

Thực ra Giang Đạc thực sự cư xử rất tốt.

Hàng ngày, ngoài giờ học và làm thí nghiệm, anh đều dành thời gian bên tôi, ngay cả khi ra ngoài chơi game với bạn bè, anh cũng muốn tôi đi cùng.

Tôi không có sở thích gì nên thường xuyên ngồi cùng họ ở quán net chơi game. Dần dần tôi học được cách chơi game, từ hỗ trợ chuyển sang đường giữa, rồi từ đường giữa thành đường trên, cuối cùng là lấy đi vị trí đi rừng của Giang Đạc.

Anh cũng nũng nịu để tôi đưa anh đi.

Đáng tiếc dạo gần đây tâm trạng của Giang Đạc không tốt lắm vì bố mẹ anh muốn anh sang Mỹ du học.

"Anh cứ đi đi. Đúng lúc năm thứ ba trường em có chương trình liên kết 3+2 với Đại học M. Sau này em có thể học cao học tại Đại học M. Anh chỉ cần đợi em một năm thôi."

“Một năm sau, em đổi ý thì phải làm thế nào?” Giang Đạc cắn tôi.

“Em rất ngoan.” Tôi nhéo eo anh: “Hơn nữa anh thì rất đẹp trai.”

“Thật sao?” Ánh mắt Giang Đạc trở nên có chút nguy hiểm, bàn tay thon dài của anh đưa đến eo tôi, trở nên có chút không quy củ.

Tôi thừa dịp kéo anh xuống, nhắm mắt lại hôn anh say đắm: “Anh đẹp trai đến mức em muốn ăn vào bụng.”

Giang Đạc đặt một tay lên tai tôi, nhẹ nhàng mỉm cười: “Cho em ăn đấy, con mèo tham lam.”

Anh ấy chạm vào răng tôi và nói: “Răng của mèo con sắc quá, một chiếc răng của em cũng làm anh đau.”

Đủ rồi Giang Đạc.

Tôi tiễn Giang Đạc lên máy bay, trước khi đi, đôi mắt anh đỏ hoe, anh lạnh lùng và tức giận hỏi tôi tại sao không khóc, có phải sau khi anh đi không ai làm phiền tôi nữa nên tôi mới lén lút vui vẻ như vậy?

Thực ra là tôi không dám khóc, những giọt nước mắt không ai quan tâm cũng vô giá trị.

Sau khi anh đi rồi, tôi cảm thấy má mình ướt đẫm.

Sau một năm xa cách, tôi đã đủ điều kiện tham gia một dự án hợp tác và thành công xin được offer của Đại học M. Tôi nóng lòng muốn chạy tới Mỹ để gây bất ngờ cho Giang Đạc.

Khi đến trường Đại học M, tôi dự định sẽ gọi điện cho anh khi đang đi dạo.

Hay thật, tôi đã nhìn thấy một cái gì đó.

Giang Đạc vừa đi vừa trò chuyện cùng một cô gái xinh đẹp người Mỹ, cô ta còn cười lớn.

Tôi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi đi đến trước mặt anh, không ngờ anh không hề cảm thấy chột dạ chút nào. Đôi mắt đen láy bỗng trở nên lạnh lùng, anh chỉ vào tôi và nói với cô gái đó: “My girlfriend.”

Vừa nói anh ta vừa chạy tới bế tôi lên.

Tôi vòng tay qua cổ anh và nhìn vào mắt anh.

Giang Đạc cười điên cuồng: “Con mèo nhỏ, vừa rồi em tức giận à?”

Tôi còn chưa kịp giải thích, Giang Đạc đã đặt tôi xuống và nói: “Khi tức giận trông em rất đẹp.”

"Anh là đồ biến thái." Tôi đập anh một cái nhưng đã bị anh nắm lấy cổ tay tôi và hôn tôi.

Nước Mỹ thật sự rất thoải mái, mọi người cười đi qua chúng tôi, không ai dừng lại.

"Cô ấy vừa nhất quyết nói anh không có bạn gái thì em xuất hiện, thật tốt quá.”

Giang Đạc, anh cũng thật biết điều.

Khoảnh khắc anh để em thấy hai người, em chỉ ghen tị chứ không hề sợ hãi.

Em sẵn sàng thích anh cho đến ngày em không thể thích anh nữa, vĩnh viễn không ngừng.

- Hết -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.