Thông tin truyện

[Zhihu] Hai kiếp nhân sinh

[Zhihu] Hai kiếp nhân sinh

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Nguồn:

Sưu Tầm

Trạng thái:

Full
Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
1.



Trong núi có mưa nhẹ, vắng vẻ và mát mẻ.



Chỉ trong giấc mơ của ta, có một ngọn l//ửa không bao giờ tắt.



Kể từ lúc thành thân, ta đã nhiều năm rồi không mơ về kiếp trước của mình.



Ngọn l//ửa bao trùm tường cung, xà nhà s//ụp đ//ổ, nỗi đau gặm nhấm x//ương c//ốt đ//ốt ch//áy trái tim, thai nhi——————



Bây giờ nằm mơ thấy lại cứ như đã mấy kiếp trôi qua.



Khi màn đêm buông xuống, vạn vật tĩnh lặng, tiếng chuông vang vọng, đánh thức ta tỉnh dậy.



Ta mở mắt ra, thở hổn hển, ngước nhìn ra ngoài cửa sổ.



Lại một mùa xuân, tiết Thanh Minh đã đến. Hôm trước, Thẩm Như An còn nói, đợi trời đẹp sẽ đưa ta đi du ngoạn núi U Minh.



Nhưng hôm nay lại là một ngày mưa.



Một cơn mưa phùn nhẹ.



Nữ nhân được Thẩm Như An lén lút nuôi bên ngoài đang yếu ớt quỳ dưới màn mưa, trong tay ôm một đứa trẻ ba tuổi.



“Cầu xin phu nhân tha thứ. Chỉ cần phu nhân gật đầu, cho hai mẹ con ta vào phủ, cho dù ta có làm nô tỳ của Tướng quân thôi ta cũng cam lòng.”



Ta còn nghĩ cô nương từ nơi nào đến dám ăn nói hàm hồ nhưng khi đứa trẻ ba tuổi ngẩng mặt lên.



Một khuôn mặt giống hệt Thẩm Như An đó đã đập tan mọi niềm tin của ta.



“Phu nhân, Diệc Nhi không thể trở thành một đứa trẻ không có cha. Diệc Nhi là con ruột của Tướng quân, thưa phu nhân.”



“Phu nhân tốt bụng và từ bi, xin người hãy thương xót, thưa phu nhân——“



Lúc đó, ta chỉ cảm thấy có gì đó đã hoàn toàn t//an v//ỡ.



Trái tim ta, vốn đã từng bị đ//ốt thành tro bụi, gần một đời chữa lành nó, nay lại tiếp tục v//ỡ thành từng mảnh.



Sau ngày hôm đó, ta đến chùa ở đã được vài ngày, ta hiểu rằng mình đang trốn chạy, không dám đối mặt với sự thật.



Nhưng giữa ta và Thẩm Như An nhất định phải có một kết thúc.



“Phu nhân, Tướng quân đã đứng ngoài chùa suốt đêm, dầm mưa——”



Người đến không phải là nha hoàn Thanh Đại của ta, mà là đại nha hoàn Tử Phúc bên cạnh lão phu nhân.



Thấy ta không nói gì, Tử Phúc cúi xuống nói tiếp: “Nô tỳ không dám nhiều lời, nhưng về nữ nhân đó… Ở kinh thành đã bắt đầu có một số tin đồn, có thể sẽ gây bất lợi cho phu nhân…”



Ta liếc nhìn nàng ta: “Tin đồn gì? Nói ta ghen tị? Độc đoán? Hay nói ta bất hiếu, bất kính?”



Tử Phúc không hề hoảng sợ, chỉ khom lưng sâu hơn: “Nô tỳ không dám.”



“Tử Phúc.” Ta đi tới đỡ nàng ta đứng dậy: “Đừng dùng những lời này để thử ta. Các đại thần trong triều có ai là không nuôi ngoại thất bên ngoài, nhưng tất cả đều là bí mật không dám công khai, nếu để lộ ra thì há chẳng phải rất mất mặt sao? Chỉ riêng nước bọt của các quan Ngự sử cũng đủ để Tướng quân bị dìm chet rồi.”



Nữ nhân đó dám đi thẳng đến trước mặt ta như thế, nói không có sự chỉ dẫn hay hỗ trợ của ai thì ta tuyệt đối không tin.



Mà cái gọi là tin đồn ở kinh thành này chỉ là dùng để thử ta mà thôi, lão phu nhân không dám ép buộc Thẩm Như An, liền gây áp lực cho ta, yêu cầu ta nhượng bộ.



Nghe vậy, sắc mặt Tử Phúc thay đổi, quỳ xuống: "Hy vọng phu nhân vì Thẩm gia, suy nghĩ cho đại cục.”



Ta gả vào nhà họ Thẩm đã sáu năm nhưng chưa sinh được đứa con nào, lão phu nhân hẳn đã hết kiên nhẫn.



Tuy nhiên, người khiến ta thất vọng nhất chính là Thẩm Như An.



Người từng thề với trời đất rằng kiếp này sẽ không bao giờ phản bội ta, bây giờ đã thay lòng.



Thanh Đại nắm tay ta nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu thư, chúng ta vẫn về Thẩm phủ sao?”



Ta lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, nhỏ giọng nói: “Để ta… ở một mình chút đi, Thanh Đại, ta cần phải suy nghĩ xem mình nên đi tiếp phần đời còn lại như thế nào.”



Kiếp trước ta đã sai lầm, ta cứ tưởng kiếp này gặp được người mình yêu rồi sống nốt quãng đời còn lại.



Nhưng cuối cùng, ta nhận ra rằng thứ tình cảm này không hề bền vững.



2.



Lúc ra khỏi cửa chùa, ta nhìn thấy Thẩm Như An đang đứng dưới mưa.



Một vị Tướng quân nổi tiếng là sát thần trên chiến trường. Nghe tên hắn trẻ con cũng phải nín khóc. Không ai không sợ hắn, không ai dám coi thường hắn.



Nhưng lúc này, hắn ta trông giống như một con chó sói bị bỏ rơi, cố chấp mở to mắt nhìn ta.



Ta bước đến gần hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn một cách cẩn thận.



Mặt hắn đỏ bừng, môi trắng bệch, có vẻ hắn đã bị bệnh rồi.



“Uyển Uyển, nàng tha thứ cho ta được không?" Hắn cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú lấm lem nước, dáng người cao lớn có chút gầy gò.



Khi ta mới tái sinh, bất cứ khi nào ta cảm thấy khó chịu, suy nghĩ không thông, ta lại thích sống trong chùa để được thanh tịnh.



Sau khi thành thân, ta chưa từng đến đây.



Thẩm Như An không biết tại sao ta lại đến ở trong chùa. Hắn chỉ nghĩ có lẽ mình đã làm gì sai khiến ta không vui.



Dù không biết mình đã phạm sai lầm gì hay sai ở đâu nhưng hắn cũng tức tốc đến tìm gặp ta để nhận sai.



Ta không muốn gặp hắn nên hắn đứng ngoài chùa cả đêm.



Ai đi ngang qua cũng đều thở dài, cảm thán rằng Tướng quân thực sự yêu thê tử đến tận x//ương tủy, hết lòng chiều chuộng nàng.



Sau khi thành thân, ta chưa bao giờ yêu cầu hắn đi đâu thì phải về trước nửa đêm.



Nhưng hắn luôn nói với bằng hữu rằng thê tử đang đợi hắn về.



Làm sao có chuyện hắn không yêu ta chứ?



Ánh mắt và trái tim hắn rõ ràng yêu ta rất nhiều.



Nhưng mà, hắn không chỉ yêu một mình ta.



Ta tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, nhìn dãy núi đầy sương mù, nhẹ nhàng nói: “Về thôi.”



Thẩm Như An vóc người cao lớn, bây giờ lại chen vào xe ngựa của ta, không gian lập tức bị thu hẹp lại.



Người luôn lạnh lùng như sắt, không biểu lộ cảm xúc, giờ đây khóe miệng lại cong lên vui vẻ, nhìn ta một cách trìu mến rồi đưa tay ra như thường lệ, muốn nắm lấy tay ta.



Toàn thân ta căng cứng, vô thức tránh né: “Đừng chạm vào ta.”



Tay Thẩm Như An dừng lại giữa không trung, hắn ngơ ngác nhìn ta, như đang tìm kiếm câu trả lời.



Im lặng hồi lâu, hắn mới thả tay xuống, nghiêng người về trong góc: “Suýt nữa thì ta quên mất, người ta vừa ướt vừa lạnh, không nên lại gần nàng, nàng đừng khó chịu, ta sẽ ngồi cách xa ra ngay.”



Hắn co ro trong một góc xe ngựa.



Ta quay lại nhìn hắn, như thể ta đang gặp lại hắn ở kiếp trước.



Tuyết rơi khắp trời, Thẩm Như An ôm tro cốt của ta trên tay, cứ ba bước một lạy, máu chảy từng dòng, bước hết 900 bậc thang để cầu nguyện cho ta.



Ta nhìn vào mắt hắn, nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của mình trong đôi mắt ấy.



Trong phút chốc, mọi đắng cay dâng trào, ta lấy tay che mặt, nước mắt rơi lã chã.



Ta khóc ra m//áu, nước mắt không ngừng rơi ra từ kẽ ngón tay, như muốn khóc lên số phận giữa ta và hắn.



Thẩm Như An nhìn thấy thì vô cùng hoảng loạn.



3.



“Uyển Uyển, đừng khóc.”



“Ai làm nàng khó chịu, ta liền giet hắn, ta xin nàng, đừng khóc…”



Một tình yêu ấm áp và lâu dài như vậy, kéo dài hai cuộc đời bất kể sống chet, làm sao ta có thể tỉnh táo mà không chìm đắm?



Kiếp trước sau khi chet, linh hồn ta bị nhốt ở bên cạnh Tiêu Ngọc Dương, nhìn hắn suốt ngày phát đ//iên.



Ta cứ tưởng mình sẽ mãi mãi bị nhốt ở đây.



Cho đến ngày đó, Thẩm Như An trở lại.



Thẩm gia đã trung thành với hoàng tộc từ thế hệ này sang thế hệ khác, không ai có thể ngờ rằng Thẩm Như An sẽ dấy quân nổi dậy, chiếm lấy kinh thành.



Hắn bước vào hoàng cung, bộ áo giáp dính đầy m//áu, chĩa k//iếm vào người Hoàng đế, hắn hỏi: “Th//i th//ể của Khương Uyển đang ở đâu?”



Tiêu Ngọc Dương nhìn hắn cười lớn: “Thẩm Như An, ngươi luôn chậm một bước. Khương Uyển là Hoàng hậu của ta, nàng chet rồi cũng sẽ mãi là thê tử của ta, hahaha——"



Khóe miệng Tiêu Ngọc Dương trào ra m//áu.



Sau đó, Thẩm Như An giam Tiêu Ngọc Dương vào ngục, mỗi ngày đều lấy đ//ao tr//a t//ấn.



Hắn ta lục soát toàn bộ cung điện và lăng mộ hoàng gia, cuối cùng tìm thấy ta trong căn phòng bí mật ở tẩm cung của Tiêu Ngọc Dương.



Lúc đó, ta chưa bao giờ biết hắn yêu ta nhiều đến vậy.



Ta thực sự đã sai lầm khi tin rằng hai chữ tình yêu có thể ngăn cản mọi ham muốn và thành kiến trần thế.



Trăng sáng, gió lại nổi, lòng như tro tàn.



Ta lấy cây bút đặt lên tờ giấy trắng, viết hai chữ “Hoà ly.”



“Phu nhân, Tướng quân bị bệnh nặng rồi, mong người ghé qua xem một chút.” Người hầu của Thẩm Như An ở ngoài cửa thấp giọng cầu xin.



Ta ngừng viết, im lặng một lúc, chậm rãi nói: “Nếu có bệnh thì mời đại phu. Ta không biết chữa.”



"Cái này..." Mặc Oánh nhất thời không biết phải nói gì.



Trước đây, khi Thẩm Như An làm sai chuyện gì, hắn luôn dùng cách này để gạt ta, khiến ta lo lắng.



Ta dù biết nhưng vẫn luôn rơi vào bẫy của hắn, vừa nghe tin hắn bị bệnh, ta liền chạy đến xem.



Có lẽ đây là lần đầu tiên ta lạnh nhạt với hắn như vậy.



Đang mê man ngủ, đến nửa đêm, ta chợt cảm thấy mu bàn tay nóng rát, ngơ ngác tỉnh dậy.



Ta mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Như An quỳ trước giường, tựa vầng trán nóng bừng lên mu bàn tay ta.



Ta cố gắng hết sức để rút ra nhưng hắn ôm ta rất chặt.



Hắn lẩm bẩm: “Uyển Uyển, ta bị bệnh thật đấy, ta không lừa nàng, sao nàng không đến thăm ta?”



Hắn hoảng sợ và vô cùng bối rối, nước mắt lần lượt rơi xuống mu bàn tay ta.



“Ta đã làm gì sai? Nàng nói đi, ta nhất định sẽ sửa. Đừng phớt lờ ta như thế này. Nếu nàng cứ như vậy, ta sẽ phát đ//iên mất——“



Ta dựa vào đầu giường nhìn thân hình cao lớn của hắn, sau lưng đeo một thanh k//iếm nhỏ tinh xảo.



Hắn đã đích thân chế tạo nó cho ta, cả trọng lượng lẫn hình dáng đều phù hợp với ta.



Hắn cầm k//iếm, như một người đ//iên nói: “Uyển Uyển, thanh k//iếm này làm bằng sắt đen, giet người giống như chém bùn, nếu ta có gì khiến nàng không vừa lòng, nàng cứ cầm thanh k//iếm này ch//ém ta.”



Ta: “…”



Ta rút tay ra, nhìn quanh tìm chiếc khăn tay để lau tay, Thẩm Như An cẩn thận dùng ống tay áo lau nước mắt trên mu bàn tay ta.



“Thẩm Như An, chàng có từng làm chuyện gì có lỗi với ta không?" Ta bình tĩnh hỏi.



Hắn ngừng tay lại, sau đó ngẩng đầu lên thề: "Không hề, ta chưa từng làm gì có lỗi với nàng.”



Ngực ta run lên và đau nhức, ta miễn cưỡng nhìn đi nhìn lại vẻ mặt của hắn.



Trên mặt hắn không có chút cảm giác tội lỗi nào, nếu như không phải ta đã sớm biết sự thật, thì chắc hẳn đã bị vẻ ngoài của hắn đánh lừa.



Ta quay mặt lại, cố gắng bình tĩnh, bất đắc dĩ cười: “Chàng còn nhớ lúc thành thân, chàng đã nói gì không?”



Hắn đương nhiên nhớ rõ: “Uyển Uyển, dù trong hoàn cảnh nào, ta cũng chỉ yêu một mình nàng. Nàng là người duy nhất ta yêu.”



Đúng vậy, hắn đã từng nói rằng cả đời này sẽ chỉ có một mình ta, nhưng bây giờ hắn đã thay đổi.



Thẩm Như An, lời hứa năm ấy đã hoàn toàn vô giá trị trong mắt ta.



“Uyển Uyển, ta lại mơ thấy giấc mơ kỳ lạ đó.” Hắn nắm chặt tay ta, như sợ ta sẽ chạy mất, “Ta luôn mơ thấy có người c//ướp nàng đi, có khi là Tiêu Ngọc Dương, có khi lại không nhìn thấy được ...Bọn chúng c//ướp nàng đi nhưng không hề đối xử tốt với nàng. Thật May là Tiêu Ngọc Dương đã chet——"



Khi mới thành thân, đêm nào hắn cũng mơ như vậy suốt một tháng. Hắn thường bị thức giấc vào ban đêm, đôi tay run rẩy chạm vào ta đang ngủ bên cạnh rồi ôm ta thật chặt trong vòng tay.



Ta chưa bao giờ nói với hắn rằng đó không phải là giấc mơ mà là kiếp trước của ta.



Kiếp trước ta đã chọn sai người, chính là Tiêu Ngọc Dương, hắn cũng chính là kẻ thù đã t//àn s//át toàn bộ người nhà Khương gia của ta sau khi lên ngôi vua.



Thẩm Như An phát sốt, nhưng bàn tay ôm lấy ta vẫn không chịu buông ra, hắn buồn ngủ thì thầm: “Uyển Uyển, dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng không rời xa nàng…”



Ta dùng ngón tay cẩn thận lần theo chân mày, sống mũi và đôi môi mỏng của hắn.



Đời này ta không muốn tái hôn nữa. Đức Phật cổ Thanh Đăng sẽ đồng hành cùng ta cho đến khi già đi. Đây là con đường ta đã quyết định chọn cho mình.



Thẩm Như An, ta đã phải lấy hết dũng khí mới dám yêu, rồi thành thân lần nữa. Nhưng rốt cuộc, chàng đã làm ta thất vọng.



4.



Ngày hôm sau, ta đến Từ đường một mình.



Tổ mẫu của Thẩm Như An đang đợi ta.Tóc người đã bạc trắng, nhưng vì luyện võ từ nhỏ nên lưng người vẫn thẳng tắp, trông không hề già đi.



Ta lễ phép chào hỏi, tổ mẫu thở dài nhẹ giọng nói: “Bích Lan... chính là nữ nhân đó. Chắc con cũng biết Từ gia có một vị tiểu thư.”



Ta cúi đầu xuống, suy nghĩ.



Kiếp trước quả thật ta từng nghe nói Từ gia có một vị tiểu thư được nuôi dưỡng ở thôn trang, sau này mới vào kinh, nàng ta khác hẳn với những tiểu thư thế gia, dám yêu dám hận, khiến nhiều công tử đem lòng ngưỡng mộ.



Tuy nhiên, sau này ta quá bận nên không còn để ý đến chuyện đó nữa.



Không ngờ nàng ta bây giờ lại chấp nhận làm thiếp.



“Chuyện của Từ thiểu thư chắc cũng là do tổ mẫu dặn dò. Vậy người muốn con phải làm gì?” Ta bình tĩnh hỏi.



Người không trả lời câu hỏi ta mà nói sang chuyện khác: “Bốn năm trước, Bích Lan cải trang thành nam nhân, theo quân đội đến biên giới vì An Nhi. Con bé làm việc không biết mệt mỏi, ở bên cạnh An Nhi suốt một năm, bất chấp cái lạnh và gian khổ ở đó. Thật tội nghiệp, ngay cả đứa trẻ cũng phải sinh ra ở biên giới khắc nghiệt đó. Vì An Nhi, Bích Lan đã rời khỏi Từ gia, nếu không còn lựa chọn nào khác, nó cũng không muốn xuất hiện…”



Hóa ra là sớm như vậy, bốn năm trước, lúc đó Thẩm Như An và ta chỉ mới thành thân được hai năm, Từ Bích Lan đã quay về kinh thành ba năm nay, Thẩm Như An đã nói cho tổ mẫu biết mọi chuyện.



Ta là kẻ ngốc duy nhất không biết chuyện gì.



Ta nhắm mắt lại, đứng thẳng: “Vậy tổ mẫu muốn Khương Uyển làm gì?”



Người trầm mặc hồi lâu: “Huyết mạch Thẩm gia không thể lưu lạc ở bên ngoài, Bích Lan nhất định phải được đưa vào phủ, con bé không muốn làm thiếp nên muốn An Nhi nhận nó làm bình thê…”



Nàng ta có lòng tự trọng không muốn làm thiếp, vậy mà lại nguyện ý làm ngoại thất suốt ba năm, thật buồn cười.



“Uyển Nhi, ta không thể phụ lòng tổ tiên của Thẩm gia. An Nhi làm loạn, ta không thể khuyên giải nó. Thẩm gia cần phải có người thừa kế!"



Ta chợt cười, hỏi từng chữ một: “Tỗ mẫu, người quên vì sao con không thể mang thai rồi sao? Vào giây phút cuối cùng khi giúp Tam hoàng tử đoạt lấy ngai vàng, nếu không phải cứu Thẩm Như An, con cũng sẽ không bị ngâm trong ao nước lạnh một ngày một đêm, để cơ thể bị tổn thương, không thể sinh con được nữa.”



"Nhưng con không trách chàng ấy. Bởi vì con không có ý định thành thân với ai.”



“Khi chàng ấy đến ngỏ lời bàn chuyện hôn sự, con đã nhiều lần nhấn mạnh rằng nếu chàng ấy cưới con thì sẽ không có người nối dõi. Con cũng sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện nạp thêm thiếp.”



"Chính chàng ấy đã đi khắp kinh thành Trường An, trong một ngày, tuyên bố rằng con là thê tử duy nhất.”



"Chàng ấy chỉ muốn sống mãi một đời bên cạnh con.”



"Tổ mẫu, đây là chàng ấy hứa với con, con không hề ép buộc.”



Sắc mặt tổ mẫu thay đổi, một lúc sau, thái độ của người đột nhiên trở nên cứng rắn: “Hầu hết lời hứa của nam nhân đều chỉ là lời nói suông thôi. Ngươi ngu ngốc nên mới tin nó.”



"Hơn nữa, nam nhân nào mà chẳng tam thê tứ thiếp. Mấy năm nay, An Nhi chỉ có một mình ngươi trong phủ rồi. Mấy ai có thể làm được điều này? Khương Uyển, ngươi nên rộng lượng hơn.”



Ta gật đầu, ta thật sự quá ngu ngốc, sau khi trải qua đủ mọi chuyện tàn khốc ở kiếp trước, vậy mà ta vẫn tin vào tình yêu.



"Cho dù người muốn Từ Bích Lan vào phủ làm thiếp hay là bình thê, Khương Uyển đều sẽ không ngăn cản. Tuy nhiên, sau này nếu Khương Uyển muốn làm chuyện gì, hi vọng tổ mẫu sẽ thành toàn.”



Trong mắt người hiện lên niềm vui: “Chỉ cần con đảm bảo, ta tuyệt đối không can thiệp vào chuyện của con.”



"Không được!" Lúc này, ngoài sân truyền đến một tiếng hét lớn.



Là muội muội của Thẩm Như An.



“Tẩu tẩu, tẩu không được đồng ý.” Muội ấy nắm tay ta, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.



"Con tới đây làm gì! Còn dám nói nhảm!" Tổ mẫu sắc mặt tối sầm.



Ta vỗ nhẹ tay Thẩm Ninh, thấp giọng thở dài: “Lòng người đã thay đổi, không nên ép buộc.”



Ta bước từng bước ra khỏi sân, không hề ngoảnh lại.



Trong Từ đường, Thẩm Ninh thẳng thắn nói.



"Tổ mẫu, nếu năm đó không có tẩu tẩu, ca ca con đời này sẽ không bao giờ thành thân với ai. Người lại lợi dụng Từ Bích Lan để dẫn dụ ca ca phạm sai lầm, khiến huynh ấy suốt ngày sợ hãi bất an."



“Ca ca đã trốn tránh ba năm vì sợ tẩu tẩu biết chuyện, nhưng người lại không hề quan tâm đến huynh ấy mà còn để tẩu tẩu biết chuyện.”



"Tổ mẫu." Thẩm Ninh có chút nghẹn ngào, "Người không biết ca ca yêu tẩu tẩu đến mức nào đâu. Người... sẽ huỷ hoại ca ca mất.”



Tổ mẫu nắm chặt cây gậy trong tay, gõ mạnh xuống đất, trầm giọng nói: “Con đã là thê tử của người khác rồi, không có việc gì thì đừng về. Đây là chuyện của Thẩm gia, không liên quan đến con.”



Tổ mẫu dường như đang tự thuyết phục chính mình, lẩm bẩm nói: "Chỉ là một Khương Uyển mà thôi, làm sao mà An Nhi…có thể vì một nữ nhân mà huỷ hoại chính bản thân.”



5.



Thẩm Như An là một người cảnh giác. Hắn chắc chắn đã điều tra sự bất thường của ta trong những ngày qua.



Bích Lan đã sống trong một ngôi nhà ở vùng ngoại ô phía Tây được hơn ba năm.



Ta bảo Thanh Đại đến đó xem xét tình hình. Ở đó có đầy đủ người hầu chăm sóc cho mẹ con họ.



Thanh Đại nhân cơ hội trò chuyện với một người hầu chuẩn bị đi chợ, người hầu kia nhận một thỏi bạc mà Thanh Đại đưa cho, nói:



“Tướng quân thường đi xa, mỗi tháng đều về một hai lần. Ngươi đã từng gặp Tướng quân của chúng ta chưa? Ngài ấy khôi ngô và trông rất uy nghiêm.”



"Ngày thường chỉ cần hầu hạ phu nhân cùng Tướng quân, nhiều người như vậy, công việc không hề nặng nhọc. Người khác không may mắn như bọn ta đâu.”



"Tướng quân đương nhiên rất yêu phu nhân của chúng ta, đồ ăn, quần áo, vật dụng đều là chất lượng cao nhất, mỗi tháng đều gửi đến đây như nước!"



Hắn đã cùng người phụ nữ khác có một mái nhà riêng.



Từ kinh thành đến ngôi nhà ở ngoại ô phía Tây, đi đi về về phải mất một ngày.



Ta và Thanh Đại đến đã là buổi trưa, theo thói quen của Thẩm Như An, hôm nay hắn nhất định sẽ tới đây.



Một lúc sau, ta nhìn qua cửa sổ ở quán trà, thấy một nữ nhân mặc trang phục màu xanh, áo khoác mỏng màu hồng đang đứng trước sân, thỉnh thoảng nhón chân đi lại.



Nơi đây được coi là khu vực thịnh vượng nhất vùng ngoại ô phía Tây nên tiếng vó ngựa dồn dập đặc biệt nổi bật.



Ta liếc nhìn xung quanh, thấy Thẩm Như An mặc bộ đồ đen, hoạ tiết là những con trăn vàng. Khi nhảy xuống ngựa, hắn ta ném roi cho lính canh phía sau.



Nữ nhân kia vui mừng nhảy cẫng lên, nhìn khẩu hình giống như đang gọi hai tiếng…phu quân.



Thẩm Như An quay lưng về phía ta, chỉ thấy hắn ta đột nhiên dùng tay b//óp c//ổ nàng ta, không biết hắn ta nói gì.



Nữ nhân kia rưng rưng nước mắt, lắc đầu và nói gì đó một cách khốn khổ.



Sau vài hơi thở, hắn ta buông nữ nhân đó ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên má nàng ta, động tác dịu dàng.



Thẩm Như An cúi xuống, bế đứa trẻ lên chọc ghẹo, đứa trẻ cười vui vẻ.



Ta nghĩ hắn chắc hẳn đã có một thời gian khó khăn.



Có lẽ hắn chỉ muốn có một đứa con, hoặc có thể hắn chỉ đang bối rối không biết phải làm sao.



Nhưng ta thấy rõ ràng Thẩm Như An cũng đang mỉm cười.



Mẹ yêu thương, cha nghiêm khắc, con cười đùa.



Thật là một gia đình ba người hòa thuận.



Chỉ có mình ta như trò đùa.



Thẩm Như An dường như nhận ra điều đó, nhìn sang đây, ta nhanh chóng đóng cửa sổ lại.



Dựa lưng vào bệ cửa sổ, ta từ từ nhắm mắt lại, đầu ngón tay khẽ run lên, trong lòng tràn ngập sự đau đớn.



Ta thở hổn hển, ngực phập phồng, vừa cười vừa khóc, không nhịn được hỏi: “Thanh Đại, ta không xứng… được đối xử tốt sao?”



Nếu không thì tại sao họ lại luôn phản bội ta, dù đi những con đường khác nhau nhưng cuối cùng lại có chung một kết cục, họ sẽ phản bội niềm tin của ta, nếu không làm được thì tại sao lại hứa với ta làm gì?



Thanh Đại nghiến răng nghiến lợi, mắt đỏ hoe: “Phu nhân, đây không phải lỗi của người! Là đám nam nhân kia thay lòng đổi dạ, là họ có lỗi, tham lam, đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!”



Ta chợt hiểu rằng sự chân thành là điều quan trọng nhất, nhưng lòng người lại luôn thay đổi.



Sau khi trở về phủ tướng quân, mãi đến tối ta mới nghe thấy giọng nói của Thẩm Như An.



“Uyển Uyển, hôm nay sau khi huấn luyện quân đội xong, ta đã đi mua bánh hạt dẻ mà nàng thích nhất.”



"Hôm nay tâm trạng của nàng có tốt hơn không?"



Hắn cúi xuống, bàn tay từng chạm vào người khác đang nhẹ nhàng chạm vào má ta, khiến ta chợt thấy ghê tởm.



Khi làn gió chiều thổi qua hắn, ta ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng.



Ta chợt muốn hỏi hắn tại sao lại lừa dối ta như vậy.



Chỉ cần hắn thành thật nói với ta, ta nhất định sẽ không quấy rầy hắn nữa.



Nếu hắn muốn có con hay muốn bất kỳ người phụ nữ nào khác, hắn có thể nói với ta và ta sẽ không ngăn cản hắn.



“Thẩm Như An.” Ta mệt mỏi chớp mắt, nhìn hắn dưới ánh nến, bình tĩnh nói: “Ta hối hận rồi.”



Tình cờ lúc này hắn đang cúi xuống đặt đôi giày thêu của ta vào vị trí mà ta thường giẫm lên, đôi giày trên tay hắn chợt rơi xuống đất.



Hắn cúi người xuống, vuốt thẳng đôi giày bằng đôi bàn tay run rẩy, giơ tay áo lên lau nhẹ vài lần.



Sau đó, hắn từ từ ngẩng đầu lên nhìn ta.



Xem thêm...

Bình luận truyện