[Zhihu] Gọi hồn

Chương 5




24.

“Nếu đây là quốc nạn, thì tôi có biết hai vị shaman, có thể đi cùng hai cậu.”

Chưa đến nửa ngày, hai vị shaman đã chuẩn bị xong bọc hành lý, bắt đầu xuất phát.

Bởi vì có sự cảnh báo từ tôi và Thập Ngũ, hai vị shaman có thể nói là nhà mình đã mất gia cải.

Hàng trăm lá bùa được sử dụng, còn có đủ ba bốn cân chu sa để trừ tà.

Lúc chúng tôi vội vã trở về nhà Triệu Hiểu Linh thì Thiết Đản đã có thể đứng dậy ăn cháo.

Hai vị shaman nhìn thấy ba cây kim trấn hồn trên đầu Thiết Đản thì đều sững sờ một lúc, sau đó gật đầu:

“Cũng khá đấy, y đạo bất phân, có thể thấy hai vị tiểu tiên sinh này rất có năng lực.”

Tôi và Thập Ngũ cười ngượng ngùng, nói đến chữa bệnh thì trình độ của tôi có hạn.

Về phần đạo thuật thì cả hai người chúng tôi chỉ học được mấy chiêu thức vặt, làm sao bước lên được điện đường phong nhã.

Khi hai vị shaman đến nhà Triệu Hiểu Linh thì lập tức có cảm giác như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.

M/á/u chó đen, m/á/u gà đã được sử dụng rất nhiều, nhiều bùa chú được sơn cả trong và ngoài nhà.

Tất cả các cửa ra vào và cửa sổ cũng được treo bằng những pháp khí mà họ thường sử dụng.

Cuối cùng, toàn bộ ngôi nhà trông giống như tiên phủ của một đạo tôn nào đó.

Làm xong tất cả việc này, hai vị shaman nói:

“Hai vị tiểu tiên sinh, các vị nghĩ sao về sự sắp xếp này? Còn cần bổ sung thêm gì không?”

Thập Ngũ cười khẩy:

“Không có, không có, như vậy là được rồi.”

Hai vị shaman cũng lộ ra ý cười:

“Bố trí thêm chút nữa cũng được, để chúng tôi xem xem bản lĩnh của hai vị tiểu tiên sinh thế nào.”

Đây thực chất là một màn ra oai phủ đầu.

Nhưng so với những vị shaman bản địa này, mặc dù tôi và Thập Ngũ không giỏi đạo thuật, nhưng kinh nghiệm ngao du thiên hạ của chúng tôi bọn họ sao sánh bằng.

Ngay lập tức, tôi và Thập Ngũ chắp tay sau lưng, ưỡn ngực ngẩng cao đầu:

“Bản lĩnh của chúng tôi ấy à, đến lúc đó hai vị sẽ biết thôi!”

“Tục ngữ có câu, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, không cần quan tâm đấy là bà đồng nào, chúng tôi đều sẽ ra tay!”

Hai vị shaman sững sờ một lúc, không thể nói gì khác nữa.

Đêm đến, gió âm lại nổi lên, tôi và Thập Thất vừa bước ra khỏi cửa thì nghe thấy hai tiếng hét trong nhà!

Hai vị shaman đột nhiên chảy m/á/u cả thất khiếu, cùng với m/á/u còn có sâu bọ dày đặc!

25.

"Phía đông giáp ất mộc, phía nam bính đinh hỏa, phía tây canh tân kim, phía bắc nhâm quý thủy, ở giữa mậu kỉ thổ.”

“Thần hộ vệ ngũ phương hiển linh, trận bát quái Thiên Cương, ngự!”

Trận pháp Thiên Cương được trộn lẫn với đội hình bát quái của thầy âm dương.

Hai loại sức mạnh sẽ càng ổn định hơn, ngăn không cho gió âm trước mặt thổi vào.

Lúc đó tôi mới có thể kiểm tra tình hình của hai vị shaman.

Có lẽ đã đoán trước chuyến đi về phía đông này sẽ đầy rẫy nguy hiểm.

Ngay khi Trưởng Đảo Tín Phương đặt chân đến dãy núi Trường Bạch, bà ta đã tìm đến hai vị shaman ở thị trấn này.

Sau đó lén dùng tà thuật niệm chú, sợ hai vị tiên sinh phong thủy sư gây rối sẽ khó giải quyết.

Tuy nhiên, Trưởng Đảo Tín Phương tuyệt đối không ngờ đến hai người giống như hiệp sĩ là tôi và Thập Ngũ lại xuất hiện trong thị trấn.

Nếu không có hai chúng tôi ở đây, e rằng viên đá trấn linh kia đã làm xong.

Bây giờ nó đã được gửi đến đảo quốc, trở thành hòn đá nền của tháp bát phương.

Gió âm bên ngoài đột nhiên nổi lên, càng lúc càng mãnh liệt, tôi cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm m/á/u.

Trận bát quái Thiên Cương phát ra ánh sáng đỏ mờ ảo, ngăn cơn gió âm ở bên ngoài.

Hai tay Thập Ngũ lấy ra bùa truy h/ồ/n, búng tay một cái là có hai ngọn lửa Thiên Cương.

Sau khi bôi tro bùa lên mắt, Thập Ngũ dán bùa phép lên rồi trực tiếp bỏ chạy.

Trong cơn gió âm xuất hiện bóng hình của một bà lão, từng bước một đến gần.

Tuy thân hình lom khom nhưng lại có khí công rất đáng sợ, như thể thần ma hạ giới.

Thấy Thiết Đản gặp nguy hiểm, Triệu Hiểu Linh đứng trước mặt tôi cầm chặt hai con d/a/o giết lợn.

Bà lão xua tay, cách đó không xa đột nhiên có tiếng xào xạc trong bãi cỏ.

Khi âm thanh biến mất, hai con rắn lớn màu đen to bằng miệng bát bò ra từ đám cỏ.

Bà lão nhìn chằm chằm vào tôi:

“Đưa cho ta linh h/ồ/n của đứa bé, nếu không, ta sẽ giết tất cả các ngươi.”

26.

Triệu Hiểu Linh cầm theo hai con d/a/o giết lợn lao về phía hai con rắn đen.

Trưởng Đảo Tín Phương xua tay, một trận mưa m/á/u dày đặc từ trên trời rơi xuống, trận pháp trong phòng đột nhiên phát ra tiếng động lộp bộp.

Những dấu tay đẫm m/á/u lần lượt in lên cửa, như thể có thứ gì đó sắp lao vào.

Lại nhìn về phía Thiết Đản, ba cây kim trấn hồn trên đầu cậu bé không ngừng rung lắc, như thể trong giây tiếp theo chúng sẽ rời khỏi cơ thể cậu nhóc.

Lúc này tôi không còn quan tâm đến đạo thuật gì nữa, tôi cầm lấy pháp khí của hai vị shaman để lại, ném từng cái một về phía những dấu tay đẫm m/á/u.

Cho dù không thể đối phó lại, nhưng suy cho cùng thì nó vẫn là pháp khí, dấu tay đẫm m/á/u nhanh chóng biến mất.

Khi tôi quay lại nhìn, Trưởng Đảo Tín Phương đã biến thành ác q/u/ỷ đòi mạng.

Bà ta mặc đồ trắng, tiếp đất bằng bốn chân, lao nhanh về phía ngôi nhà, miệng vẫn không ngừng phun m/á/u.

Vô số pháp khí đánh vào người Trưởng Đảo Tín Phương, nhưng không hề có tác dụng.

Bà ta là bà đồng nên đương nhiên những pháp khí này chỉ như ném gạch vào người.

Không may bây giờ Trưởng Đảo Tín Phương đang là linh thể, pháp khí trực tiếp xuyên qua cơ thể bà ta.

Tôi nhanh tay lẹ mắt nắm lấy chỗ chu sa còn sót lại ở bên cạnh.

Hai vị shaman mang theo tất cả của cải của mình đến đây.

Tôi dùng một cái giỏ đổ hết ba bốn cân chu sa lên người Trưởng Đảo Tín Phương.

Giây tiếp theo, một tiếng thét chói tai vang lên, cho dù là ma q/u/ỷ hung ác thì ba bốn cân chu sa cũng đủ để g/i/ế/t c/h/ế/t nó.

Bà ta từ một con ác q/u/ỷ mặc áo trắng trở thành một khối m/á/u thịt lẫn lộn, thậm chí một bên mắt đã bị tan chảy.

Nhưng điều này càng khiến cho ác q/u/ỷ điên cuồng hơn, nó bay tới, xé nát kết giới ở cửa phòng thành từng mảnh.

Thấy nó sắp vào được, Triệu Hiểu Linh đột nhiên lao tới cắn vào cần cổ đã nát rữa của ác q/u/ỷ!

27.

“Chạy đi!”

Triệu Hiểu Linh và ác q/u/ỷ chiến đấu với nhau, bảo tôi ôm Thiết Đản chạy đi.

Tôi nhanh chóng ôm lấy Thiết Đản chạy như điên ra ngoài.

Con ác q/u/ỷ mà Trưởng Đảo Tín Phương biến thành trực tiếp ném Triệu Hiểu Linh đi rồi lao về phía tôi.

Hai con rắn đen cực độc lao tới giao chiến với Triệu Hiểu Linh.

Tôi vừa chạy vừa nhìn lại phía sau, cảm nhận được con ác q/u/ỷ lao tới với tốc độ cực nhanh.

Chỉ sau hai lượt, ác q/u/ỷ đã ở phía sau tôi.

Tôi chỉ cảm thấy một cơn gió âm thổi đến từ phía sau, khiến tôi sợ suýt c/h/ế/t.

Khi ác q/u/ỷ đến gần, ba cây kim trấn h/ồ/n trên đầu Thiết Đản bay ra ngoài.

Nhìn thấy Thiết Đản tỉnh táo lại.

Ngay khi ác q/u/ỷ chuẩn bị lao đến trước mặt chúng tôi, tôi vỗ vào mông Thiết Đản:

“Nhanh lên! Đi tiểu!”

Sau đó, tôi kéo quần của Thiết Đản xuống, đồng thời cũng kéo quần của mình xuống.

Ngay lúc ác q/u/ỷ vừa định há miệng cắn thì hai dòng nước tiểu như nước sôi đổ vào đầu nó.

Trong khoảnh khắc ấy, lưỡi của ác q/u/ỷ tan chảy cùng với nước tiểu.

Con ác q/u/ỷ hét lên một tiếng chói tai, đột nhiên liều mạng lao về phía tôi.

Nước tiểu rơi trúng vào quai hàm của ác q/u/ỷ.

Nhưng ác q/u/ỷ vẫn quyết định lao tới, nhe răng ra muốn cắn đứt mạch m/á/u của tôi.

Tôi sợ đến mức vội vàng rút lui, mắng người này thật vô liêm sỉ.

Dù sao bà ta cũng là một bà đồng, sao thấy hai đứa nhóc này lại hăm hở như vậy!

Tôi kéo Thiết Đản quay người bỏ chạy, nhưng quần tôi vừa tụt xuống, ngã dập mặt!

Con ác q/u/ỷ rỏ m/á/u, lao về phía mông tôi với dáng vẻ giận dữ.

Tôi nhắm mắt lại, có vẻ như danh tiết của tôi sắp không còn nữa rồi!

Nhưng giây tiếp theo, con ác q/u/ỷ biến thành tro bụi!

28.

Tôi ôm Thiết Đản trở về nhà, trên người Triệu Hiểu Linh đã đầy m/á/u.

Tuy hai con rắn đen đã c/h/ế/t nhưng cũng gây ra nhiều vết thương cho Triệu Hiểu Linh.

Tôi nhanh chóng giúp Triệu Hiểu Linh hút nọc rắn ra khỏi ngực.

Ngoài cửa bay tới một cái gương bát quái!

Thập Ngũ thở hổn hển, chửi bới:

“Trương hói, tên khốn kiếp nhà mi, ông đây không ở đây, mi lại làm loại chuyện tằng tịu này!”

Tôi mặc kệ anh ấy, vẫn tiếp tục hút nọc độc rắn.

Thập Ngũ tức giận đến mức hét lên:

“Mi được lắm Trương hói, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, không có mi thì ông đây còn sống tốt hơn!”

Sau khi hút nọc độc rắn xong, tôi mới nói:

“Con mẹ nó, anh không thấy chị ấy bị trúng độc sao? Ông đây đang hút độc mà thôi.”

Thập Ngũ lại gần nhìn, sau đó cười mỉa không nói gì.

Thập Ngũ quay về rồi, cuối cùng tôi có thể buông lỏng ngồi thẳng xuống đất:

“Tôi nói cho anh biết, vừa rồi suýt nữa thì ông đây xong đời rồi, may mà thứ đó đã hóa thành tro bụi!”

Thập Ngũ nhìn tôi cười tít mắt:

“Là do ông đây làm đấy, lợi hại không, chỉ đập một viên gạch đã ngã rồi!”

Khi tôi và Thập Ngũ đến đạo trường cách đó không xa mới phát hiện ra Trưởng Đảo Tín Phương chỉ còn hơi tàn, còn bị trói bằng dây thừng.

Đầu của bà ta bị Thập Ngũ dùng đá đập chảy ra một vũng m/á/u.

Tôi quay đầu nhìn Thập Ngũ, anh ấy nói nhỏ với tôi:

“Lúc đó anh không biết phải làm sao, chỉ nhớ đến viên gạch Hồ Thiên Bá đưa cho anh.”

“Anh cứ nghĩ rằng dù sao đây là một con người, dù đạo pháp có lợi hại đến thì con người cũng không làm bằng sắt phải không?”

“Sau đó anh dùng gạch đập bà ta gần c/h/ế/t.”

Tôi giơ ngón tay cái với Thập Thất, rồi nói với Triệu Hiểu Linh rằng, nếu g/i/ế/t c/h/ế/t bà đồng này, linh h/ồ/n của Thiết Đản sẽ quay trở lại.

Triệu Hiểu Linh không chút do dự c/h/ặ/t bay đầu bà đồng.

Ba h/ồ/n bảy vía của Thiết Đản nhập trở lại, sắc mặt trở nên tốt hơn.

Triệu Hiểu Linh trực tiếp quỳ trên mặt đất:

“Ân nhân tại thượng, từ nay về sau Triệu Hiểu Linh sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài!”

Tôi nhanh chóng đỡ Triệu Hiểu Linh đứng dậy, nhưng Thập Ngũ nhìn thấy bộ quần áo rách nát của Triệu Hiểu Linh, lẩm bẩm:

“Chân chị gái trắng quá!”

Triệu Hiểu Linh nhặt con d/a/o g/i/ế/t lợn lên nhắm vào háng của Thập Ngũ.

Thập Ngũ vội vàng lắc đầu:

“Chị gái, tôi đùa thôi, đùa thôi mà!”

Về đến nhà Triệu Hiểu Linh, hai chúng tôi chôn cất hai vị shaman rồi định tiếp tục chuỗi ngày ngao du.

Đến lúc rời đi, Thập Ngũ nghe thấy một giọng nói bên tai.

Hồ Thiên Bá nói:

“Các ngươi mai táng đệ tử shaman, coi như có duyên với ta.”

“Tên bán thuốc, tâm tính ngươi điềm tĩnh, không hợp với ta, nhưng tên nhóc lừa đảo này, mấy viên gạch kia có khí phách của lão tử.”

“Từ nay về sau ngươi chính là đệ tử ký danh của ta. Bất cứ khi nào xảy ra chuyện gì, hãy đọc “Bang binh quyết”, lão tử sẽ đến.”

Nói xong, dường như Hồ Thiên Bá nghĩ đến điều gì đó:

“Tên nhóc thối, nếu ngươi làm ra chuyện gì trái với lẽ trời, lão tử sẽ lột da của ngươi trước!”

Thập Ngũ sợ hãi rụt cổ lại.

Tôi mỉm cười chào tạm biệt Triệu Hiểu Linh, dẫn theo Thập Ngũ đi cùng mình, ngân nga giai điệu của người bán thuốc, ngao du khắp thiên hạ!

(Hết.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.