Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
1.
Khi tôi còn nhỏ, cha tôi lấy một con dao làm bếp tự c/h/ặ/t đầu mình.
Người dân trong làng đều nói cha tôi gặp phải thứ gì đó.
Tuy nhiên người ch/ế/t rồi, nợ cũng được xóa, sau đó tôi và mẹ không gặp phải thứ gì không sạch sẽ nữa.
Nhưng chỉ vài năm sau, mẹ tôi nối bước cha tôi.
Một vị đại phu du hành thấy tôi đáng thương nên nhận tôi vào cửa.
Vị sư phụ này của tôi có vài phần năng lực, không chỉ y thuật giỏi mà còn biết một chút đạo pháp.
Khi mới vào cửa, tôi còn có một vị sư huynh tên là Thiết Thập Ngũ.
Khi ấy sư huynh bị người ta lừa đem ra chợ bán, chính là sư phụ cứu anh ấy về đây.
Đáng tiếc tôi và sư huynh còn chưa học được bao nhiêu thì sư phụ đã cưỡi hạc về trời, chỉ để lại cho chúng tôi một nửa cuốn sách y thuật và một nửa cuốn sách đạo thuật.
Chúng tôi bắt đầu đi du hành bốn phương, tôi bán thuốc còn sư huynh xem bói.
Lúc có tiền thì đi uống rượu, lúc không có tiền thì cùng nhau đi xin ăn.
Thoáng chốc đã bảy tám năm, trong khoảng thời gian này có một số chuyện khó mà tưởng tượng nổi xảy ra.
Có thể nói câu chuyện nguy hiểm nhất là quãng thời gian ở Nhị Đạo Bạch Hà.
Vào những ngày hè năm đó, anh em chúng tôi đang đi du hành ở một thị trấn gần Nhị Đạo Bạch Hà.
Thập Ngũ ngồi một mình trên chiếc ghế dài bên ngoài quán trà, đeo một cặp kính râm màu đen, giả vờ là một ông thầy mù xem tướng.
Thực chất là để ngắm mấy cô gái trong trấn, kiếm chút hời mà thôi.
Tôi ngồi trong quán uống trà, kể cho người dân thị trấn nghe câu chuyện du hành:
“Một người tên là Phạm Vô Cao, người còn lại tên là Tạ Tất An. Bọn họ muốn câu h/ồ/n đứa bé đó, còn hỏi tôi xem có đồng ý hay không!”
“Lúc ấy tôi cầm một đôi đũa, múc đầy nửa bát nước.”
“Tôi uống một ngụm to, âm phủ nghe lệnh, còn không nhanh chóng giữ linh h/ồ/n của đứa bé lại.”
“Các người đoán xem kế tiếp xảy ra chuyện gì?”
Tôi nhìn xung quanh, mọi người bàn tán ồn ào:
“Nhanh lên, ngài đừng úp úp mở mở nữa.”
Tôi đập bàn nói:
“Đôi đũa ấy dựng đứng rồi! Tôi đã bảo toàn được mạng sống của đứa bé đó!”
Mọi người lập tức hoan hô, tôi lấy mấy viên đan dược từ trong túi thuốc ra:
“Viên đan dược này…”
Còn chưa kịp rao bán, tôi đã nghe thấy Thập Ngũ hét lên ở bên ngoài:
“Trương hói, ra đây xem bệnh!”
2.
“Xem bệnh cái quái gì? Sao không mua thuốc luôn đi…”
Tôi vừa mở miệng thì Thập Ngũ đã xông vào bịt miệng tôi lại.
Một người phụ nữ xinh đẹp bước vào sau Thập Ngũ, Thập Ngũ đưa tay định kéo mỹ nhân, nhưng cô ta rụt tay lại không để cho Thập Ngũ bắt được.
Nhìn thoáng qua, tôi lập tức hiểu được Thập Ngũ muốn làm gì.
Ngay lập tức tôi kéo Thập Ngũ vào sảnh trong:
“Chết tiệt, nhìn thấy đám phụ nữ thì không khống chế được à?”
Thập Ngũ nói đanh thép:
“Bà cố nội nhà mày, có phải ông đây muốn kiếm tiền mới đi xem tướng cho người ta đâu.”
Tôi trợn mắt nhìn Thập Ngũ:
“Đối với các quý bà thì chỉ xem bói chứ không xem tướng, một lần nửa đồng bạc, còn với các cô gái thì chỉ xem tướng chứ không xem bói, tất cả là do duyên phận, không tính tiền, có đúng không.”
“Vậy anh thu bà chị mà anh dẫn tới bao nhiêu tiền?”
Thập Ngũ thở dài nói, không những không thu tiền mà còn rước họa vào thân.
Vốn dĩ anh ta định xem tướng cho cô ta, sờ mó một chút rồi đi.
Kết quả lúc anh vừa nói đến đoạn “Dương nhận xung nhau không gây sát thương, ắt phải lên pháp trường. Sao Kiếp Sát bàn phùng tú tọa, ác q/u/ỷ án tử hình…”
Người phụ nữ xinh đẹp này lập tức ngồi phịch xuống, quỳ trước mặt Thiết Thập Ngũ.
Cô ta nói rằng mình đang gặp phải họa lớn, hy vọng thầy Thập Ngũ có thể cứu mạng cô ta.
Như vậy Thập Ngũ sợ bị bại lộ chỉ có thể tiếp tục giả thần giả q/u/ỷ, bấm tay tính toán:
“Tôi không cứu được mạng nhà cô, phải cần một vị cao nhân mới được.”
“Vị cao nhân này có thể cứu người từ trong tay sứ giả câu h/ồ/n, pháp lực vô cùng cao cường!”
Nói xong, anh ta dẫn mỹ nhân vào quán tìm tôi.
Tôi nhìn Thiết Thập Ngũ, đá một phát vào mông anh ta:
“Mẹ kiếp, ông đây không quan tâm đến chuyện vớ vẩn nhà anh nữa.”
Thiết Thập Ngũ chưa kịp cầu xin tôi thì bên ngoài đã vang lên một tiếng đập mạnh, tiến lại gần nghe thấy tiếng thùng thùng truyền tới.
Người phụ nữ xinh đẹp kia quỳ lạy về phía tôi rồi nói:
“Cầu xin thầy, cầu xin thầy hãy cứu tôi với!”
3.
“Mạch đập ổn định, nước da hồng hào, chị gái này, chị không bị gì cả.”
Lúc tôi đang nói, Thập Ngũ đưa mắt ra hiệu cho tôi.
Tôi đành phải thở dài:
“Tuy nhiên một số bệnh ẩn chứa bên trong các cơ quan nội tạng, chỉ bắt mạch không thôi thì rất khó phát hiện ra.”
“Ở đây tôi đang có một đơn thần dược, chị mang về dùng hai lần một ngày, sau nửa tháng đảm bảo sẽ tiêu trừ được bệnh ẩn trong người.”
Thập Ngũ nhanh chóng giơ ngón tay cái lên cho tôi ở phía dưới.
Tôi lấy tay ra hiệu cho Thập Ngũ:
“Mau cút đi! Về sau đừng làm phiền ông đây những chuyện thế này!”
Tuy nhiên, người phụ nữ xinh đẹp kia lại đặt viên thần dược của tôi sang một bên rồi cau mày:
“Thầy ơi, không phải là vấn đề ở tôi, mà là con trai tôi.”
Tôi và Thập Ngũ đều lộ ra vẻ bối rối.
Người phụ nữ xinh đẹp kia tên là Triệu Hiểu Linh, con trai của cô ta là Thiết Đản gần đây xảy ra một số vấn đề.
Mấy ngày liền đều không muốn thức dậy, sáng nào cũng kêu buồn ngủ.
Lúc đầu Triệu Hiểu Linh chỉ nghĩ rằng Thiết Đản muốn nằm ườn trên giường. Sau này, quầng thâm trên mắt Thiết Đản ngày một đậm hơn, luôn bị mất ngủ.
Điều này khiến Triệu Hiểu Linh không biết phải làm sao, đặc biệt là có người đã nói với cô ta rằng, nếu cạn kiệt tinh khí thì cái c/h/ế/t không còn xa nữa.
Nghe Triệu Hiểu Linh nói, Thập Ngũ nở nụ cười nham hiểm, tôi cũng lập tức hiểu được đại khái tình huống.
Tuy nhiên, tôi vẫn hỏi lại một câu:
“Xin hỏi lệnh công tử năm nay bao nhiêu tuổi?”
Triệu Hiểu Linh suy nghĩ một lúc:
“Mười bốn tuổi.”
Tôi mỉm cười viết đơn thuốc đưa cho Triệu Hiểu Linh.
Triệu Hiểu Linh rối rít cảm ơn rồi quay người rời đi.
Thập Ngũ nhìn tôi nịnh nọt:
“Cậu vừa kê thuốc gì vậy?”
Tôi tức giận nói:
“Một miếng thịt lợn đục lỗ, nếu có dê cái là tốt nhất!”
Thập Ngũ sững sờ:
“Dê cái?”
Tôi hừ một tiếng:
“Chẳng lẽ thủy thủ mang dê cái lên thuyền là để ăn thịt hay sao?”
Thập Ngũ càng cười hèn hạ hơn!
Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Hiểu Linh tìm đến quán trà nơi chúng tôi đang ở.
Cô ta mặc một bộ váy màu đỏ, trong tay cầm một dải lụa trắng dài ba thước, hai mắt đỏ ngầu:
“Tên lang băm kia, mày hại con trai tao rồi, hôm nay tao mặc bộ váy đỏ này, treo cổ tự tử trước mặt mày.”
“Tao sẽ biến thành ác q/u/ỷ, ngày ngày ám lấy mày!”
4.
“Chị gái, chị nghe tôi nói, cho dù đơn thuốc kia không có tác dụng, cũng sẽ không làm tổn hại đến cơ thể!”
Tôi vội vàng giải thích với Triệu Hiểu Linh.
Đơn thuốc đó chẳng qua chỉ để giải quyết nỗi tương tư của mấy thanh niên kia thôi.
Ngay cả khi nó không có tác dụng thì cũng không thể gây ra vấn đề gì.
Thập Ngũ nhìn tôi, lẩm bẩm trong miệng:
“Chẳng lẽ con dê kia không chịu, đạp trúng… khiến cho tên kia mất giống rồi ư?”
Tôi trợn mắt nhìn Thập Ngũ:
“Mau cút đi!”
Triệu Hiểu Linh cũng là một người thấu tình đạt lý, nhưng chuyện mình thì quáng, chuyện người thì sáng, cô ta nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt ngấn lệ:
“Nhưng Thiết Đản nhà tôi sáng nay đã hôn mê bất tỉnh.”
Tôi cau mày rồi thở dài:
“Chị này, tốt nhất là nhờ chị dẫn chúng tôi đến nhà chị xem tình hình thế nào.”
“Thầy thuốc coi trọng tứ chẩn*, làm sao tôi có thể chữa trị được nếu không tiếp xúc trực tiếp với người bệnh chứ?”
(*Tứ chẩn: bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ.)
Triệu Hiểu Linh thấy lời tôi nói có lý nên cất dải lụa trong tay đi.
Vừa đến nhà của Triệu Hiểu Linh, tôi đã cảm thấy căn nhà này có gì đó không hợp lý.
Khi bước vào một ngôi nhà bình thường sẽ không cảm thấy gì cả.
Nhưng nhà của Triệu Hiểu Linh thì khác, tôi và Thập Ngũ vừa bước vào đã cảm thấy lạnh thấu xương.
Thập Ngũ chọc vào thắt lưng của tôi, chỉ vào cửa sổ bên cạnh.
Vị trí của cửa sổ hướng về phía mặt trời nhưng lại có rất nhiều rêu mọc lên.
Tôi nhìn xung quanh một lượt, thấy vị trí lu nước không gần rêu, bên cạnh cũng không có gì ẩm ướt.
Phải biết rằng bây giờ đang là những ngày hè gay gắt, cho dù ở nơi râm mát có lu nước cũng chưa chắc đã mọc rêu.
Tình trạng này có lẽ là lý do vì sao chúng tôi lại cảm thấy âm u lạnh lẽo khi bước vào sân.
Tôi quay lại nhìn Triệu Hiểu Linh: “Chị ơi, e rằng vấn đề không phải do thuốc, ngôi nhà này của chị…”
Tôi chưa kịp nói xong đã nhìn thấy một đứa trẻ chừng mười bốn, mười lăm tuổi đang đứng ở cửa.
Hai mắt của nó trắng dã, không có lòng đen.
Nhưng trong tay nó lại đang cầm hai con d/a/o mổ lợn!
5.
Thập Ngũ lấy hai lá bùa từ trong túi ra, những lá bùa bay ra khỏi tay như những con bướm.
Lá bùa vàng rực từ từ rơi vào hai mắt của Thiết Đản.
Thiết Đan vốn đang cực kỳ hung ác dường như hoàn toàn mất đi mục tiêu, đứng im tại chỗ.
Thập Ngũ bước đến trước mặt Thiết Đản, vỗ nhẹ vào hai tay nó.
Con d/a/o mổ lợn rơi xuống đất kêu lên leng keng.
Khi hai lá bùa rơi ra khỏi mắt Thiết Đản, Thiết Đản ngửa người ra sau ngã xuống đất.
Tôi nhìn sắc mặt xanh đen của Thiết Đản, xoa xoa giữa hai lông mày:
“Chị này, con của chị không mắc bệnh thông thường.”
“Nhìn tư thế vừa rồi, tôi cũng có thể nhận ra đây là bệnh tâm thần, cũng có nghĩa là gặp phải m/a rồi…”
Sắc mặt Triệu Hiểu Linh tái nhợt, cô ta lại quỳ xuống đất:
“Thầy ơi, con xin các thầy, xin hãy cứu lấy Thiết Đản nhà con.”
Thập Ngũ đưa tay ra đỡ Triệu Tiểu Linh đứng dậy, đồng thời tôi lắc đầu:
“Chị gái này, không phải là chúng tôi thấy c/h/ế/t không cứu, mà đây là chuyện về m/a q/u/ỷ, năng lực của chúng tôi có hạn.”
“Chị vẫn nên đi tìm người cao siêu khác đi, ví dụ như shaman ấy.”
Nói xong, tôi kéo Thập Ngũ quay người rời đi.
Trong mắt tôi hiện lên ý cảnh cáo Thập Ngũ không nên gánh hết mọi thứ lên người mình.
Nửa cuốn đạo thuật mà hai chúng tôi học được kia dùng để du ngạo giang hồ còn được.
Chứ dựa vào nó đi cứu người thì đã chết tám trăm lần từ lâu rồi.
Thập Ngũ cười mỉa một lúc, tỏ ra là mình đã hiểu.
Nhưng Triệu Hiểu Linh ở phía sau chúng tôi vẫn không bỏ qua, lẩm bẩm trong miệng:
“Thưa thầy, nếu như con có cách thì đã không biết xấu hổ như vậy.”
“Cha của thằng nhóc mất sớm, để lại chúng tôi mồ côi góa bụa, nếu như Thiết Đản chết đi, tôi cũng sống không nổi nữa.”
Cô ta than thở khóc lóc, chạm đến điểm yếu trong trái tim tôi.
Cha mẹ tôi đều mất sớm, trong lòng tôi khó chịu nhất khi nghe những câu chuyện như vậy.
Tôi lập tức quay đầu lại:
“Thập Ngũ, cứu người!”
6.
“Đôi tay này của tôi không thể phù phép cứu người được, chỉ là dò xem trên người đứa trẻ có đụng phải thứ gì hay không thôi.”
Tôi bảo Thập Ngũ múc từ lu nước ra nửa chậu nước.
Sau đó lấy đôi đũa Thiết Đản dùng để ăn trong nhà Triệu Hiểu Linh ra.
Tôi dùng đôi đũa chạm vào ấn đường của Thiết Đản, tượng trưng cho việc tiếp dẫn linh đài.
Sau đó nhúng đũa vào nước rồi gõ ba lần xuống đất, thể hiện sự kính nể thần núi thổ địa.
Chỉ cần linh h/ồ/n con người không đi vào âm tào địa phủ thì nó sẽ lảng vảng ở trần gian.
Người bình thường không thể nhìn thấy linh h/ồ/n, nhưng thần núi thổ địa lại chuyên về loại chuyện này.
Có người còn nói, miếu Thành Hoàng thu thập linh h/ồ/n, nhưng nếu linh h/ồ/n lạc lối không nằm dưới sự kiểm soát của Thành Hoàng thì việc thờ cúng cũng vô dụng.
Tôi lấy đồng hồ nhật quỹ* ra, đặt nó dưới ánh mặt trời, lúc đó vừa hay hiển thị giờ Mùi.
(*Đồng hồ nhật quỹ: dựa vào bóng của mặt trời để ước lượng giờ giấc)
Tôi cúi rạp người trước mặt Triệu Hiểu Linh:
“Khi sư phụ dạy cho tôi diệu kế có nói rằng, trong khi làm phép không thể cho người bên cạnh nhìn thấy, mong mọi người thông cảm cho.”
Triệu Hiểu Linh không nói gì, quay người bước ra ngoài.
Tôi đá một phát vào mông Thập Ngũ:
“Đang nghĩ cái quái gì vậy? Mau tìm xem cách niệm chú gọi h/ồ/n của giờ Mùi như thế nào.”
Thập Ngũ nhanh chóng lấy cuốn đạo thuật kia ra, liều mạng lật tìm.
Không cho người khác xem đều là chuyện vớ vẩn, đơn giản là vì chúng tôi học kém, nếu có người nhìn thấy chúng tôi tra sách thì sẽ bị cười nhạo.
Chẳng mấy chốc, Thập Ngũ tìm được một đoạn thần chú, tôi bắt đầu niệm chú:
“Kính xin m/a q/u/ỷ giờ Mùi mau chóng ra ngoài, thống lĩnh chỉ huy trăm vạn q/u/ỷ binh, khởi hành đi khắp thiên hạ, hiện thân gọi h/ồ/n trong đêm…”
“Ba h/ồ/n bảy vía tuyệt đối không ở đây, ta tuân theo lời chỉ dẫn của tổ tiên m Sơn, lập tức tuân lệnh.”
Tôi cắm đũa trong tay vào chậu, trong miệng niệm chú:
“Thiết Đản!”
Đôi đũa thật sự dựng đứng lên trong chậu.
Nhưng một giây tiếp theo, chỉ có một tiếng “rắc” vang lên, hai chiếc đũa bị gãy trong không trung!
Xem thêm...
Bình luận truyện