[Zhihu] Goá phụ

Chương 4: Phần 4




Từ trước ta nay ta luôn là kiểu người mắt thấy mới tin, tai nghe không thật.

Ngoại trừ những gì liên quan đến Lưu Tam Cân ra.

Người phụ nữ kia nói nếu ta không rời khỏi hắn, ta sẽ hại chết hắn.

Ta không dám cược, cũng không muốn cược.

Nhưng Lưu Tam Cân thực sự là một yêu tinh.

Đêm đó ta nằm trong ngực hắn, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, thở dài một hơn.

"Mai đừng tới nữa." - Cằm ta gác trên vai hắn, khó khăn nói.

Lưu Tam Cân sững sờ.

Trong phòng yên tĩnh hồi lâu mới nghe hắn hỏi: "Đến kỳ à?"

...

Bầu không khí lâm ly bi đát vừa rồi theo một câu này của hắn tan thành mây khói luôn rồi.

Ta xoay người lại, lúng túng nói: "Không phải..."

"Thế thì sao lại đừng tới?" - Lưu Tam Cân lại sáp lại gần ta thêm chút nữa.

Ta cảm nhận được tám múi cơ bụng của hắn một cách vô cùng rõ ràng.

Đầu óc ta đột nhiên trống rỗng luôn rồi.

Bắc thang lên hỏi ông trời, ai đời cưỡng lại được sắc đẹp như vậy hỡi ơi?

Bồ Tát hiển linh thì may ra mới cản được ta lại.

"Thật lòng thích hắn thì đừng đẩy hắn vào chỗ chết." - Lời của người phụ nữ kia như một gáo nước lạnh dội vào trái tim ta.

Ta nhìn thẳng vào mắt Lưu Tam Cân, hỏi hắn: "Thật ra ngươi không phải là tên mổ lợn đúng không?"

Trong phòng lại yên tĩnh thêm một hồi nữa, ngay lúc ta gần như thiếp đi, hắn thản nhiên "Ừm" một tiếng.

Nhìn dáng vẻ của hắn không có ý giải thích thêm, ta nói: "Nhưng ta là một góa phụ, chỉ xứng với tên mổ lợn thôi."

Lời này của ta đủ thâm sâu, không chỉ cố ý hạ thấp mình, đề cao hắn, mà còn bày tỏ ý tứ muốn chia tay.

"Vậy em chỉ cần nghĩ ta là một tên mổ lợn là được rồi." - Lưu Tam Cân nói bên tai ta.

Hơi thở ấm áp của hắn phả vào tai ta, đốt cháy ngọn lửa ta vừa mới khó khăn lắm mới dập tắt được.

Ta thở dài, im lặng nhắm mắt.

Được rồi.

Vậy thêm vài ngày nữa đi.

Ngủ thêm vài ngày nữa vậy.

22.

Nói ngủ thêm vài ngày thực sự là chỉ ngủ thêm vài ngày.

Đêm cuối cùng, ta vô cùng dốc sức, muốn để lại cho hắn kí ức khó quên.

Mong sau này lúc hắn ngủ với người phụ nữ khác, vẫn nhớ đến ta.

Xong chuyện, Lưu Tam Cân ôm lấy ta, cười nói: "Em đúng là yêu tinh lẳng lơ."

"Như nhau." - Ta ôm lấy hắn, nhưng không có cách nào cười nổi.

Vì những lời ta nói sau đây hẳn sẽ làm đau hắn, làm đau cả chính mình.

Ta thoát khỏi vòng tay hắn, quay lưng về phía hắn: "Lưu Tam Cân, mai ngươi đừng đến."

Lưu Tam Cân hiển nhiên không nghĩ ta sẽ đột ngột đề cập đến chuyện này.

Trong phòng yên tĩnh hồi lâu.

Lúc ta định nói tiếp, hắn lại nhẹ giọng hỏi: "Thế ngày mốt thì sao?"

Câu này nói ra mềm mại đến độ không phù hợp với hình tượng người đàn ông cao to tám múi của hắn tí nào.

Ta cảm thấy vô cùng khổ sở, nhưng vẫn cố kìm nén sự chua chát đang lan rộng trong tim xuống: "Cũng đừng đến."

"Từ nay về sau, ngươi không cần đến nữa." - Ta bổ sung.

Trong phòng im lặng không một tiếng động.

Lưu Tam Cân đột nhiên vươn tay xoay người ta lại đối diện với hắn.

Trông hắn có chút bối rối, tựa như đứa trẻ mắc lỗi nhưng không biết mình sai ở đâu.

Dáng vẻ hắn bây giờ so với lần đầu ta gặp hắn không giống nhau chút nào.

Người phụ nữ kia nói với ta, ta có ảnh hưởng rất lớn với hắn.

"Có chuyện gì xảy ra à?" - Hắn nhìn ta, như muốn nhìn thấu vào tâm can ta.

Ta nhìn hắn, lắc đầu, nói ra lời mình đã chuẩn bị sẵn: "Cố Đại Lang ở thôn Đông muốn cưới ta, ta thấy như vậy cũng tốt."

Lời này cũng không hẳn là lừa gạt hắn, Cố Đại Đông thực sự đã nói thế.

Anh ta nói mẹ ta đến nói chuyện với mẹ anh ta nên anh ta mới qua đây cầu hôn ta.

Nhưng ta không đồng ý.

Ta chỉ muốn Lưu Tam Cân thôi.

Nghe lời này xong, hai mắt hắn ta sầm: "Vì ta không thể cưới em?"

Không phải.

Nếu không phải ta sẽ hại chết hắn, dù hắn không thể cưới ta, ta cũng bằng lòng ngủ với hắn cả đời.

Ta lắc đầu: "Ta chán ngươi rồi, muốn thử với người đàn ông khác."

Mặc dù ngoài miệng mạnh miệng nói thế, nhưng trong lòng ta khổ sở đến khó thở.

Không biết có phải ta diễn đạt quá không hay từ trước ta nay trong lòng hắn ta vẫn luôn là một người đàn bà lẳng lơ như thế.

Mà hắn thật lòng tin, mắt hắn đỏ ửng, hung ác nhìn ta: "Em đừng hối hận!"

Tim ta đau thắt lại.

Ta cười nhạt một tiếng: "Ta chưa bao giờ biết hối hận là gì."

23.

Lưu Tam Cân tức giận rời đi.

Sau khi hắn đi, ta cả đêm không ngủ.

Không chỉ bên cạnh trống rỗng, trong tim ta dường như cũng trống rỗng theo luôn rồi.

"Trâu nhỏ, ta sai rồi." - Ta ôm sừng trâu nhỏ khóc đến chảy nước mũi: "Như này cũng khó chịu quá, ta sẽ không bao giờ ngăn cản mi với trâu cái nhỏ nhà bên cạnh nữa."

Trâu nhỏ mặc cho ta ôm, chờ ta nói xong một câu nó lại "Ọooo" lên một tiếng, như thể đang chăm chú lắng nghe từng lời ta nói vậy.

Điều này làm ta cảm động vô cùng.

"Mi chờ chút, ta sang nhà bên cạnh mai mối cho mi." - Ta khóc xong thì lấy cỏ đặt trước miệng trâu nhỏ.

Trâu nhỏ không thèm ăn cỏ, chỉ hướng về phía ta khịt khịt mũi.

Nhìn thế cũng hiểu nó thích con trâu nhà bên cạnh đến nhường nào, thích đến mức cỏ cũng không thèm ăn.

Lưu Tam Cân rất nghe lời, liên tiếp mấy ngày cũng không thấy ta tìm ta.

Ta thay mặt trâu nhỏ đi ta nhà thím Vương bên cạnh cầu hôn trâu cái, thím Vương hỏi ta: "Lưu Tam Cân mấy ngày nay không thấy mở quán, cậu ta đi đâu à?"

Ta lắc đầu, không biết.

Thế nhưng hắn vẫn luôn như vậy, có chuyện thì sẽ đóng cửa.

Qua vài ngày lại quay trở lại.

Nhưng lần này ngoài ý muốn, đã qua mấy ngày rồi vẫn không thấy hắn mở cửa.

Có phải bị thương rồi không có ai chăm sóc không?

Cuối cùng, một đêm gió lạnh trăng thanh, ta không chịu được, đi trèo tường lẻn vào nhà Lưu Tam Cân.

Lần này ta không nhìn thấy người phụ nữ nào ở đây.

Không chỉ phụ nữ, nơi đây không một bóng người.

Lưu Tam Cân đi rồi.

Thực sự đi rồi.

Trong nhà trống rỗng, đồ đạc cũng đều biến mất.

Tựa như hắn từ trước ta giờ chưa từng ở trong ngôi nhà này.

Ta vốn cho rằng mình đã tệ bạc lắm rồi, ai ngờ Lưu Tam Cân còn khốn nạn hơn.

Ta chỉ nói có vài câu thôi mà, dù sao tệ lắm thì chúng ta vẫn có thể làm bạn mà.

Tốt xấu gì thì ta cũng ngủ với hắn lâu như thế, hắn thế mà lại rời đi trong âm thầm như này, một câu chào cũng không thèm nói.

Đêm đó ta không biết mình về nhà như thế nào, về đến nhà, ta lại ngồi trong chuồng trâu khóc cả đêm.

Ta giận cá chém thớt, quyết định cho trâu nhỏ cô đơn cả đời với ta luôn.

Trâu nhỏ nhìn ta lấy nước mắt rửa mặt, khịt mũi chống cự ý định này của ta.

Chống cự không có tác dụng.

24.

Nhưng lần này không giống lần trước nữa.

Ta không ủ rũ mặt mày, tóc tai bù xù, mượn rượu giải sầu nữa.

Vì lần này ta biết có khả năng Lưu Tam Cân sẽ vĩnh viễn không quay trở lại nữa.

Hắn tựa như một giấc mộng, vừa đẹp đẽ vừa hoang đường.

Tỉnh mộng rồi thì vẫn phải tiếp tục sống.

Nhưng ta không hề nghĩ tới, người phụ nữ kia sẽ tới tìm ta.

Nàng ta vẫn mặc một bộ đồ đen như cũ, dáng người được phác thảo đến là xinh đẹp.

Nhưng lần này nàng ta không tự nhiên ngồi xuống bàn rót trà nhâm nhi như lần trước, mà đứng bên cạnh bàn.

Thấy ta mở cửa, nàng ta nhanh chóng quỳ phịch xuống.

Ta sống từ đó đến giờ, chưa từng nhận đại lễ như thế, nàng ta làm như thế khiến ta có hơi giật mình.

Chờ đến lúc ta phản ứng lại mới vội vàng bước lên đỡ nàng ta đứng dậy.

"Xin cô giúp ta một việc." - Nàng ta quỳ trên mặt đất, mặc kệ ta dùng sức kéo thế nào cũng không chịu đứng dậy.

Không biết vì cái gì, nhưng lúc nàng ta thỉnh cầu ta giúp đỡ, trái tim ta đột nhiên trở nên vô cùng hoảng loạn.

Ta buông tay, tỏ vẻ bình tĩnh, hỏi: "Đứng lên nói chuyện đàng hoàng đi."

Nàng ta nghe vậy thì đứng dậy, một tay cầm kiếm, lúc này ta mới nghe thấy mùi máu tươi nồng nặc trên người nàng ta.

Nàng ta lấy trong người ra một thứ gì đó được bọc kín, ta không thể phân biệt nổi đó là gì.

"Đây là thuốc cứu mạng hắn, cầu xin cô, đem nó đến cho chủ tử." - Nàng ta dùng hai bàn tay nâng bọc thuốc lên.

Ta nhìn bọc thuốc trên tay nàng ta, lại nhìn qua nàng ta: "Lưu Tam Cân?"

Nàng ta khó khăn nuốt nước miếng: "Hắn không cho phép ta nói với cô, nhưng hiện giờ chỉ có cô mới có thể đem nó ta đó."

Nàng ta cam chịu nói.

Ta nhận lấy bọc thuốc, nàng ta lấy một cái bản đồ trong người đem cho ta.

"Là chỗ này, đến đó sẽ có người tiếp ứng, cô chỉ cần đưa thuốc lên đến núi là được." - Nàng ta chỉ vào điểm đỏ trên bản đồ, lại nói thêm: "Vạn nhất không thể để lỡ thời giờ."

Ta gật đầu, hỏi nàng ta: "Cô thì sao, không..."

Còn chưa dứt lời, nàng ta đã ngất đi.

Ta đỡ nàng ta lên giường, cho nàng ta uống thuốc, để lại một mảnh giấy nhắc nhở nàng ta cho trâu nhỏ ăn rồi nhanh chóng rời đi.

25.

Đây là lần đầu tiên từ trước tới nay ta rời khỏi thôn Bạch Vân.

Ta từng nghĩ nếu ta rời khỏi đó, trên đường có khả năng sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề, gặp phải rất nhiều chuyện nguy hiểm.

Thế mà một đường này lại không có chuyện gì xảy ra cả.

Nhưng ai mà ngờ được, trở ngại lớn nhất ta gặp phải, chính là, ta bị lạc đường.

Lạc ngay dưới chân núi.

Rõ ràng là ta đi theo bản đồ mà, sao đi thế nào cũng không qua núi được.

Ngay lúc ta đang gấp đến độ ngồi xổm trên mặt đất khóc thành tiếng, trước mặt ta đột nhiên có người xuất hiện.

Một cái khăn lụa được đưa đến trước mặt ta.

Ta vừa ngẩng đầu lên thì thấy một cậu thư sinh gầy gò.

"Cô sao thế?" - Cậu thư sinh kia ngồi xổm xuống bên cạnh ta.

Vốn một đường ta đây ta vẫn luôn rất cảnh giác nên cho dù lạc đường cũng không dám hỏi đường người khác.

Nhưng giờ ta thực sự vô cùng sợ hãi.

Ta sợ mình tới muộn một chút Lưu Tam Cân sẽ chết mất.

Vì thế ta liền thút thít lấy bản đồ ra hỏi hắn: "Cậu có biết muốn lên núi phải đi đường nào không?"

Cậu ta nhìn ta một lúc, mới cười nói: "Trên núi có hổ dữ sói hoang, cô lên núi làm gì?"

"Chồng ta lên núi, mãi không thấy về, ta phải đi tìm anh ấy,"

Ta càng ngày càng khóc to.

Người phụ nữ kia nói ta không thể làm lỡ thời giờ, đây là chuyện mạng sống của Lưu Tam Cân đó.

Nhưng ta đã bỏ dở không biết bao nhiêu thời gian rồi.

Sau cùng cậu thư sinh kia bị ta khóc đến phiền, hỏi ta: "Chồng cô mà thấy cô khóc như thế này thì có thích nổi cô nữa không chứ?"

Ta sững sờ.

Hắn lắc đầu, đứng lên: "Đi với ta."

Sau đó ta thấy hắn thản nhiên đá vào cái cây bên cạnh, bụi cây trước mặt liền mở ra một đường đi.

Thần kỳ đến độ ta phải mở to hai mắt mà nhìn, sợ nhìn nhầm.

Có cậu thư sinh kia dẫn đường, ta lên núi nhanh hơn nhiều.

Ta thi thoảng sẽ liếc nhìn bản đồ, phát hiện đường đi cậu ta dẫn thực sự trùng khớp với hình vẽ trong bản đồ.

Mãi cho khi đi ta điểm đỏ được đánh dấu trên bản đồ, trước cửa quả thật có hai người đàn ông đứng chờ.

Dựa vào kinh nghiệm của ta nhìn qua, hai người này cũng rất cường tráng.

Một trong số đó tiến về phía bọn ta, nói với cậu thư sinh kia: "Thần y, ngài rốt cuộc cũng ta rồi."

26.

Ta còn chưa kịp truyền đạt lại lời người phụ nữ kia nói, đã bị coi như người giúp việc của thần y, bị bọn họ đón vào.

Ta vốn tưởng nơi ở giữa sườn núi thế này hẳn là hang động âm u mịt mù chướng khí, vào ta nơi mới biết chỗ này không khác gì một cung điện.

Lúc thần y mở cửa, cuối cùng ta cũng đến được bên giường của Lưu Tam Cân.

Mới nửa tháng không gặp, hình như hắn gầy đi không ít.

Ta lao tới, bước mắt trào ra trên gương mặt ta.

"Hắn sao rồi?" - Ta quay đầu nhìn về phía thần y.

Thần y thở dài, vươn tay: "Thuốc đâu rồi?"

Ta sững sờ một chút rồi mới nhận ra cậu ta đang nói đến cái gì.

"Ở dưới chân núi, thuốc trên người cô." - Cậu ta nhíu mày, "Còn đơ ra nữa là Bồ Tát cũng cứu không nổi đâu đó."

Ta giật mình, vội vàng lấy thuốc ra đưa cho cậu ta.

Cậu ta cầm thuốc rồi đi ra ngoài, người dẫn đường khi nãy quay lại nhìn ta.

Hắn đang muốn mở miệng, lại bị thần y chặn họng: "Muốn sống thì khóa cái miệng của mình lại."

Người dẫn đường lập tức im lặng, cùng thần y rời đi.

Lưu Tam Cân nằm trên giường, mặt mày không chút huyết sắc.

Dù ta không hiểu y thuật, nhưng cũng đủ để biết lần này hắn bị thương nặng hơn so với hai lần trước nhiều.

Ta cầm tay hắn nhưng không nhận lại được cái siết tay mạnh mẽ của hắn nữa.

Vì cái gì mà chỉ mới nửa tháng hắn đã biến thành bộ dạng này?

Sớm biết thế này, khi ấy ta đã không để hắn rời đi.

Nếu hắn ngoan ngoãn ở lại thôn Bạch Vân thì chắc chắn sẽ không chịu trọng thương như vậy.

Lúc thần y bưng bát thuốc trở về, ta đã khóc được một hồi lâu.

Cậu ta đem thuốc cho ta.

Ta nhìn bát thuốc, lại nhìn sang cậu ta.

"Hắn giờ sao mà tự uống thuốc được." - Cậu ta bĩu môi, trông có chút buồn cười, ta vừa nhìn đã hiểu.

Là muốn ta đút.

27.

Lưu Tam Cân tỉnh lại vào ngày thứ 3 sau khi ta đến.

Hắn tỉnh lại lúc ta đang ngủ bên cạnh hắn.

Vì lo lắng nên ta không ngủ sâu.

Hắn vừa động một chút là ta cũng tỉnh luôn rồi.

"Ngươi tỉnh rồi!" - Cơn buồn ngủ lập tức tan biến.

Lưu Tam Cân dần nhìn rõ mọi thứ, hắn nhìn thấy ta thì sửng sốt một lúc.

"Sao em lại tới đây?" - Hắn khàn giọng hỏi ta.

Ta vội vàng chạy dậy lấy nước đem cho hắn uống.

Chờ hắn uống xong, ta mới nói: "Người phụ nữ kia đột nhiên chạy đến nhà ta, nói anh sắp chết, cần uống thuốc mới sống được. Cô ấy bị thương rất nặng mới đem thuốc ta cho ta được, nên ta thay cô ấy đem thuốc đến đây."

Lưu Tam Cân ngồi dậy, đặt chén nước trong tay xuống.

"Tự mình tới?" - Hắn nhìn ta.

Ta có chút không được tự nhiên đáp: "Ừm..."

"Rất nguy hiểm, lần sau cấm em làm mấy chuyện như thế này nữa!" - Hắn nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn.

Ta tủi thân quay đầu đi.

"Nguy hiểm lắm thì chết thôi chứ có gì, ta chết rồi, anh có thể cưới người phụ nữ kia về làm vợ, anh không vui à?" - Ta kéo áo hắn xuống, để lộ bả vai rồi hung hăng cắn mạnh vào đó.

Hắn để mặc chờ ta cắn xong mới bóp cằm ta, nói: "Em dám chết thử mà xem."

Đây là lần đầu ta thấy dáng vẻ này của Lưu Tam Cân, vô cùng mê người, so với lúc còn là tên mổ lợn càng mê người hơn.

Ta vẫn không biết Lưu Tam Cân làm nghề gì, nhưng những người ở đây đều cung kính gọi hắn một tiếng "Chủ tử".

"Bọn họ đều là người dưới trướng của anh à?" - Ta tò mò nhìn Lưu Tam Cân.

Ta biết hắn có thân phận khác, nhưng không dám tự mình suy diễn quá xa.

Ai mà dám nghĩ hắn lại là một chủ tử có cả trăm người dưới trướng như thế này chứ?

Lưu Tam Cân nhìn ta, cười rồi gật đầu.

"Người phụ nữ kia cũng là?" - Ta hỏi tiếp.

Lưu Tam Cân lắc đầu: "Là sư muội."

Sư muội là có ý gì?

Sư muội?

Vậy là sư muội thật sao?

Ta an tâm rồi.

28.

Dạo gần đây ta có chút mơ màng.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, mấy người ở đây bắt đầu gọi ta là chủ mẫu.

Đại khái là chỉ cần ta bảo bọn họ đi hướng đông, bọn họ chắc chắn không dám đi hướng tây.

Điều này làm ta bất chợt nảy sinh một suy nghĩ.

Ta nắm lấy tay Lưu Tam Cân: "Lưu Tam Cân, ta đưa trâu nhỏ đến đây luôn được không?"

Lưu Tam Cân nghẹn giọng: "Việc này tính sau đi nhé."

Vậy để tính sau vậy.

Ngày tiếp theo nha hoàn dọn dẹp phòng ốc, ta chỉ dám rúc trong lồng ngực Lưu Tam Cân không dám ngẩng đầu.

Ta lén nhìn lên, thấy mặt các nàng đều đỏ ửng một mảng.

Được rồi.

Ta không còn mặt mũi nào nhìn mặt mọi người nữa rồi.

Đừng nói chi là sống ở đây, giờ ta chỉ ước đào được lỗ mà chui xuống đất cho rồi thôi.

Lúc thần y bước vào, nhìn ta rồi lại nhìn Lưu Tam Cân, vẻ mặt một lời khó nói hết: "Thân thể còn chưa hồi phục, cái gì cần tiết chế thì phải biết tiết chế."

Câu này có hơi ẩn ý, nhưng ta nghe hiểu hết đó.

Nhưng có phải ta dụ dỗ hắn đâu! Là tại hắn đang thiếu nợ ta hơn một tháng lận mà.

Nhưng lời này nói ra cũng không ai tin.

"Ta phải về, trâu nhỏ chắc chắn đang ở nhà đợi ta về." - Ta bắt đầu vô lý làm loạn.

Lưu Tam Cân ôm ta: "Không phải nói muốn đem nó ta đây sao?"

Đến lúc nói về chuyện này rồi chứ gì.

Lúc ta đề cập chuyện này với hắn, hắn phản ứng thế nào cơ chứ!

Ta quay đầu đi: "Trâu nhỏ nhìn trúng trâu cái nhỏ nhà bên cạnh, ngươi có đem được trâu cái nhỏ ta đây luôn không. Trâu cái nhỏ là trâu nhà thím Vương, bà ấy chắc chắn không nỡ bán rẻ, ngươi sẽ phải nói chuyện với cả nhà thím Vương. Nhà thím Vương lại có một cô con gái, ngươi sẽ phải nói chuyện với con gái bà ấy, còn có..."

Chờ đến khi ta đem cả thôn Bạch Vân liên kết với nhau xong mới nhìn hắn: "Ngươi sẽ ở lại đây sao?"

Lưu Tam Cân nở nụ cười nhìn ta, hắn dạo này cực kỳ thích cười.

"Ta cùng em trở về, được không?"

Lưu Tam Cân chưa từng biết nuốt lời là gì.

Hắn thực sự dọn đồ, theo ta trở về thôn Bạch Vân.

Hắn nói, hắn rút lui rồi, từ giờ không thèm làm chủ thượng nữa, sẽ theo ta quay về thôn Bạch Vân.

Ta rất hài lòng.

Vì ta cảm thấy tên mổ lợn vẫn hợp với ta hơn.

Về phần trước đây hắn làm nghề gì, ta không biết cũng chẳng sao.

29.

Ta thực sự hoàn toàn không nghĩ đến.

Ta mới ra ngoài có một chuyến, trở về đã thấy trâu nhỏ và trâu cái nhỏ quấn quýt bên nhau rồi.

Mà đầu sỏ lại chính là vị sư muội kia của Lưu Tam Cân.

"Ta thấy nó thường mỏi mắt ngóng trông trâu của nhà bên cạnh nên mới không đành lòng..." - Nàng ta nói.

Lúc này Cố Đại Lang cũng đột nhiên đi qua đây.

Cố Đại Lang nhìn thấy ta thì sững sờ, như thể ta không nên có mặt ở đây vậy.

Sư muội vội vàng trốn ra sau lưng ta.

Cố Đại Lang đem cái giỏ trong tay giấu ra sau lưng, cười hai tiếng: "Bạch Hoa Nhi về rồi hả?"

Ta gật đầu, không đáp.

Nhưng ta cảm nhận được sát khí từ người Lưu Tam Cân.

"Ta tới tìm Âm Âm cô nương, lần trước ta tới tìm ngươi thì thấy Âm Âm cô nương ở trong nhà..." - Cố Đại Lang giải thích.

Ta nhìn trâu cái nhỏ ngoài chuồng bò, nở nụ cười đẩy sư muội lên trước.

"Vậy ngươi đi chơi đi, về muộn một chút."

Sư muội quay đầu trừng ta một cái.

Nàng ta hướng về phía Lưu Tam Cân.

Lưu Tam Cân ôm ta vào lòng, nhún nhún vai, tỏ ý hắn không quản chuyện này.

Không hổ là người đàn ông của ta.

Ta nhìn sư muội giả lả nở nụ cười, rời khỏi nhà trong sự ân cần của Cố Đại Lang, phất tay: "Đi chơi vui nhé!"

Ta nhanh chóng đóng cửa lại, nhìn Lưu Tam Cân, vỗ vỗ vai hắn.

"Biểu hiện không tồi, ta lại thưởng cho ngươi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.