Lúc quan binh tiến vào nhà Lưu Tam Cân, ta đang nằm trên người hắn, còn lộ nửa bả vai ra ngoài.
Ta kêu lên một tiếng, nằm lại đàng hoàng, trùm chăn lên.
Trong lúc nhất thời, trước cửa đã chen chúc một đống người.
"Bạch Hoa Nhi, cô cô cô... cô có biết xấu hổ là gì không hả?" - Một cô gái trông có chút quen mắt đứng sau quan binh kêu tên, mặt mũi đỏ gay.
Nàng ta nhìn đến tức cho đỏ cả mặt.
Nếu nàng ta mà biết ngày nào ta với hắn cũng hú hí như này, chắc tức đến lủng mái nhà luôn được nhỉ?
Ta thò đầu ra, trừng mắt nhìn nàng ta: "Không đấy, cô biết xấu hổ là gì nên giờ người nằm trên giường mới là ta chứ không phải cô đó."
Cô gái kia nghe vậy, mặt đen như đít nồi.
Lưu Tam Cân nằm bên cạnh ta, đột nhiên cười một tiếng.
Ta hoảng luôn.
Hắn thế mà lại cười á.
Ta chưa kịp quay đầu lại đã bị hắn quấn chăn chặt hơn, ôm vào người.
"Không biết các vị quan binh sáng sớm đã tới nhà ta như thế này là có chuyện gì?" - Giọng điệu của hắn còn mang theo chút ý cười, cực kỳ dễ nghe, một chút cũng không nhận ra hắn đang bị thương.
Mấy vị quan binh chắc cũng lần đầu gặp phải tình huống như này, chưa kể mặt ta ửng hồng, da dẻ trắng như tuyết, bọn họ đều nhất thời có chút ngây người, nghe Lưu Tam Cân hỏi, trên mặt bọn họ ai cũng có chút ngượng ngùng.
"Nghe nói kẻ ám sát quý nhân đêm qua chạy ta thôn Bạch Vân, chúng ta đến khám xét một chút."
Lưu Ta Cân nhìn quanh phòng, rồi nói với bọn họ: "Vậy mọi người cứ xét đi."
Quan binh lúc này có chút ngại ngùng, lục lọi mấy cái ngăn tủ cho có rồi rời đi, trước lúc đi còn chu đáo đóng cửa lại cho chúng ta.
"Ả Bạch Hoa Nhi đó đúng là con quỷ cái, ban ngày ban mặt mà..." - Không biết ai bên ngoài lại kêu lên.
Miệng ta méo xệch xuống.
Lưu Tam Cân đột nhiên vươn tay che kín lỗ tai ta lại, quay đầu ta lại đối diện với hắn.
Hắn nhíu nhíu mày, cũng chối tai mấy lời mấy người kia nói.
Chờ đến lúc hắn buông tay ra, bên ngoài đã yên tĩnh trở lại rồi.
Hắn ôn nhu giống hệt như cái ngày hắn hỏi vặn lại mấy bà thím lắm chuyện kia "Góa phụ thì sao?" vậy.
Ta vô cùng cảm động, đang muốn mở miệng đã nghe thấy hắn nói: "Xuống đi, đè lên miệng vết thương rồi."
14.
Chuyện ta ngủ với Lưu Tam Cân rất nhanh đã lan ra khắp cả thôn.
Đi đường cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ thì thầm về ta.
Ta mới không thèm quan tâm.
"Xin lỗi." - Lưu Tam Cân nhận lấy bát thuốc trong tay ta, ánh mắt hắn cũng không còn lạnh lùng như trước nữa.
Ta thuận thế ngồi lên giường của hắn: "Không thì ngươi lấy ta đi?"
Lúc đầu đúng là ta chỉ ham muốn thân thể của hắn, chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ muốn một danh phận.
Nhưng đàn bà mà, được voi thì đòi tiên.
Ta đã sớm tơ tưởng đến chuyện làm hắn xiêu lòng rồi.
Lưu Tam Cân nhìn ta, một hồi lâu cũng không nói gì, chỉ uống ực hết thuốc trong chén.
Hắn không muốn.
Vì ta là một góa phụ.
Không ai sẵn lòng lấy một góa phụ cả.
Ta vội vàng cười cười: "Ta đùa ngươi thôi, không chừng có ngày nào đó ta chán ngủ với ngươi cũng nên."
Lưu Tam Cân vừa lúc ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt có ý tứ ta không cách nào nhìn thấu.
"Nhưng lần này ngươi còn dùng nhiều thuốc hơn lần trước, ít nhất phải thêm một tháng nữa đấy, với cả, ngươi còn thiếu ta 3 ngày nữa đó." -Ta bấm ngón tay, "Tổng cộng ngươi đang thiếu ta hai tháng lẻ mười ngày nữa."
Điều làm ta cảm thấy bất ngờ là hắn vậy mà lại không phản bác.
Hắn đặt bát thuốc đã trống không xuống đầu giường, nhẹ giọng đáp lại: "Được."
Một chữ "được" này vậy mà lại làm ta cảm thấy lúng túng vô cùng, ta đã chuẩn bị tinh thần nghe hắn trả treo với mình, sau đó ta sẽ cãi lại hắn.
Mọi chuyện cứ quyết như thế này dường như không có chút thú vị gì.
Sớm biết thế ta đã hét giá 1 năm rồi.
"Nhưng mà ngươi làm nghề gì vậy?" - Ta nhìn qua vết thương của hắn, cảm giác bản thân thực sự không hiểu một chút gì về hắn cả.
Lưu Tam Can buông mắt: "Mổ lợn."
"Trước khi mổ lợn thì sao?"
Hắn ngẩng đầu nhìn ta: "Cô nên trở về rồi."
Nếu như là ta của ngày trước, ta chắc chắn sẽ mặt dày mà tra hỏi cho ra, rồi chờ hắn tức giận đá ta ra ngoài.
Nhưng tình huống hôm nay lại khác, khác chỗ nào ta cũng không rõ.
Ta kéo khóe miệng, đứng dậy:"A, đúng rồi, trâu nhỏ vẫn chưa ăn gì."
15.
Hôm đó ta ngồi bên cạnh trâu nhỏ khóc hết một canh giờ.
"Hắn đúng là tên khốn nạn mà, đúng không?" - Ta nhìn trâu nhỏ, "Ta xinh đẹp có khác gì một bông hoa không, không lẽ lại sợ không xứng với hắn? Hắn thì hay rồi, thế mà lại chê ta là một góa phụ."
Trâu nhỏ nhìn ta, chớp chớp đôi mắt: "Ọooooo!!!".
Ta lau nước mắt, đưa cỏ đến bên miệng trâu nhỏ: "Huhuhu, mi mà không phải con bò chắc chắn cũng là một người đàn ông tốt đẹp hơn hắn."
Trâu nhỏ cảm nhận được lời khen của ta, ngoạm cỏ vào miệng còn không quên khịt khịt mũi với ta.
"Đều là lỗi của ta, lại ngu ngốc để tâm vào chuyện không đâu" - Ta lại nói, "Thế nhưng hắn thật sự hấn tuyệt đó huhuhu!
Người có tốt đến đâu cũng sẽ không có ai tình nguyện đứng ra vì ta mà nói câu "Góa phụ thì sao nào?" lần nữa đâu.
Sau khi chờ trâu nhỏ ăn cỏ xong, ta khóc chán chê mới trở về phòng ngủ.
Kỳ thật chuyện Lưu Tam Cân không muốn cưới ta cũng ở trong dự liệu của ta rồi, vốn định bụng nhân cháy nhà mà hôi của, dù sao chính ta mới là người thừa nước đục thả câu ăn thêm mấy đêm ngủ cùng hắn.
Nhưng mà vẫn rất khổ sở, khổ sở đến mức mấy ngày tiếp theo ta cũng chẳng thèm đến nhà hắn.
Thế nhưng không đến nhà hắn cũng rất khổ sở, không biết hắn ăn ngủ có ngon không, vết thương đã lành chưa.
"Mi lại muốn xúi ta trèo tường à?" - Ta kinh ngạc nhìn trâu nhỏ, "Chuyện này không tốt lắm đâu."
Trâu nhỏ nhai cỏ nhồm nhoàm, nhìn ta.
Ta thấy được sự kiên định trong mắt nó.
"Được rồi, xem các ngươi đều có vần "ưu" trong họ của mình, ta sẽ nghe lời mi lần nữa vậy." - Ta cầm cỏ trong tay ném ta bên cạnh nó, phủi tay xoay người bước đi.
Trâu nhỏ khịt mũi đầy phấn khích.
Thật đúng là trâu nhỏ ngoan ngoãn của ta!!
Đang lúc ta trèo qua tường, trông thấy bên cạnh Lưu Tam Cân có một người phụ nữ, ta thực sự muốn quay về đánh trâu nhỏ một trận ta bời.
Người kia mặc một bộ đồ màu đen, dáng người vô cùng ưa nhìn.
Không phải người trong thôn Bạch Vân.
Bọn họ đang nói chuyện, đột nhiên nàng ta quay đầu nhìn về phía ta.
Ngoài ánh mắt của nàng ta chiếu qua đây, còn có một chiếc phi tiêu phóng ra theo.
Mắt thấy phi tiêu càng ngày càng lại gần mà chân ta căng cứng, không cách nào cử động nổi.
Đột nhiên Lưu Tam Cân ném cái gì đó ra, khiến cái phi tiêu rơi xuống mặt đất.
Trước khi chân ta nhũn ra rồi ngã xuống, giọng điệu rõ ràng lành lạnh của hắn vang lên: "Người của ta."
16.
Lưu Tam Cân nói bậy, phải là người ngủ với hắn mới đúng.
Ta nghĩ sở dĩ hắn không nói ra có lẽ là vì hắn không muốn người phụ nữ trước mặt biết về mối quan hệ của bọn ta.
Người phụ nữ kia có đôi lông mày rậm, bờ môi căng tràn, hoàn toàn khác với ta.
Hóa ra Lưu Tam Cân thích kiểu phụ nữ như này.
"Cô tới đây làm gì?" - Lưu Tam Cân đến bên cạnh ta, có hơi cau mày.
Đã lâu lắm rồi hắn không bày ra biểu cảm như thế trước mặt ta.
Đều là vì người phụ nữ trước mắt này.
Ta nhất thời cảm thấy mình chỉ như kẻ thứ ba chen chân vào cuộc tình của người khác.
"Lạc đường." - Ta tự mình bò dậy, gượng gạo đáp lại.
Khóe mắt Lưu Tam Cân giật giật, nhìn vào bức tường sau lưng ta.
Ta giữ nguyên nụ cười đó: "Mộng du... Đúng, là mộng du... Hai người cứ tiếp tục đi..."
Sau đó ta xoay người đi thẳng về phía bức tường, nhưng bò mãi cũng không có cách nào bò lên được.
Lưu Tam Cân ở phía sau thở dài, nhẹ nhàng nói: "Bạch Hoa Nhi."
Đây là lần đầu tiên hắn gọi thẳng tên ta như thế, còn trong hoàn cảnh chật vật không nhìn nổi như thế này.
Ta hít một hơi sâu, cười trừ quay đầu nhìn hắn: "Tường cao quá, ta đi cửa chính không sao đâu ha."
Nói xong không đợi Lưu Tam Cân đáp lại, một đường đi thẳng ra cửa.
Trên đường về ta đi như chạy.
Là vậy đó.
Ta lại ngồi cạnh chuồng trâu khóc thêm hồi lâu nữa.
"Mi cũng khốn nạn y chang hắn." - Ta lau nước mắt, trừng trâu nhỏ, nói, "Nếu không phải tại nghe lời mi, ta cũng không ra nông nỗi như vậy!"
Trâu nhỏ cũng trừng mắt nhìn ta.
Ta thấy nó như thế, càng khóc lớn hơn.
"Hắn có người phụ nữ khác rồi." - Ta càng nói càng khóc lớn, "Hắn đúng là tên đàn ông không biết xấu hổ, trơ trẽn, huhuhuhu."
Ta không rõ mình khóc bao lâu.
Trâu nhỏ cũng không.
Vì sau cùng nó nằm bẹp xuống ngủ, ta cũng ngủ theo luôn.
Sáng sớm ta tỉnh dậy trong chuồng bò, cả người đau nhức, trâu nhỏ bên cạnh đã sớm thức dậy ăn cỏ.
"Tội nghiệp mi ghê, mỗi ngày đều phải ngủ ở cái chỗ này." - Ta xoa xoa eo, quyết định một lát sẽ vào giường khóc tiếp, ở đây đau lưng quá.
17.
Ta ở nhà uể oải hết mấy ngày.
Mỗi ngày đều nhếch nhác đến khó tả, trâu nhỏ mỗi lần gặp ta ra cho nó ăn cũng bị dọa đến nhảy dựng.
Nhưng ta không ngờ được, Lưu Tam Cân vậy mà lại đến nhà ta.
Dựa theo dòng suy nghĩ của ta, cốt truyện đáng ra sẽ phải phát triển theo kiểu, người phụ nữ kia của hắn sẽ ở bên cạnh hắn hằng đêm, nói với hắn: "Vẫn là ngươi tuyệt nhất."
Hắn còn đâu thời gian để để ý đến một góa phụ như ta cơ chứ.
Hôm nay lúc cho trâu nhỏ ăn xong, ta ra vừa đào một bình rượu lên, chuẩn bị mượn rượu giải sầu, lúc hai tay đầy bùn đất mở cửa phòng ra, lại ngoài ý muốn thấy có người đang ngồi trên giường mình.
Rượu trên tay giờ có rơi vỡ cũng không sao, không quan trọng nữa.
Lưu Tam Cân ngồi đó, nhìn cái đầu bù xù của ta, rồi nhìn xuống bình rượu trên tay ta.
"Ngươi đừng nhìn!" - Ta phản ứng lại kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng đóng cửa lại.
Dáng vẻ này của ta, trâu nhỏ còn chê, chứ nói gì đến Lưu Tam Cân.
Ta đặt rượu xuống trước cửa nhà, chạy ra giếng nước rửa tay rửa mặt chải đầu một lượt.
Rõ ràng trong lòng vẫn bực dọc hết sức, nhưng ta chỉ sợ lúc này mà chậm trễ một chút là hắn sẽ rời đi mất.
May mắn là lúc ta quay trở lại vẫn thấy hắn đang ngồi trên giường.
Ta ôm bình rượu đi vào, ra vẻ lạnh nhạt, nói: "Ngươi tới làm gì?"
Lưu Tam Cân ngồi trên giường, ánh mắt sâu xa nhìn ta: "Đến trả cho em 2 tháng lẻ 10 ngày kia."
Theo lẽ thường mà nói, nghe câu này xong đáng ra ta sẽ phải cực kỳ vui vẻ, sau đó nhào vào lòng hắn, cùng hắn ân ái cả đêm.
Nhưng mà.
Ta lại cảm thấy vô cùng khổ sở.
Hắn đây là muốn nhanh chóng giải thoát cho bản thân, chắc là muốn sớm vạch rõ quan hệ giữa ta với hắn, rồi trở về sống hạnh phúc mãi mãi về sau chứ gì.
Nghĩ đến đây, ta lại cảm thấy có chút xót xa, xót xa đến rơi cả lệ.
Lưu Tam Cân kéo ta lại gần hắn, lấy tay lau nước mắt cho ta: "Em khóc cái gì?"
Giọng hắn có chút trầm.
Ta quay mặt đi: "Rượu cay nên khóc."
Lưu Tam Cân lấy bình rượu trong người ta ra, đặt lên bàn.
Ta lại duỗi tay ôm nó về.
Lặp đi lặp lại như thế mấy lần, hắn thở dài: "Đừng nháo nữa."
18.
Ta thực sự không thèm nháo nữa, vì không có chuyện gì mà tám múi cơ bụng không giải quyết được.
Cơ bụng của Lưu Tam Cân thực sự là thần khí chữa bách bệnh.
Nhưng nghĩ đến người phụ nữ kia, ta cao hứng không nổi.
"Ngươi với nàng ta cũng như thế này à?" - Ta giơ tay ôm lấy cổ hắn, giọng điệu chua xót.
Lưu Tam Cân nhìn ta: "Nàng ta?"
Hắn còn giả ngu với ta nữa.
Lại nghĩ hắn hẳn là còn có rất nhiều người phụ nữ khác nên mới không biết ta đang nói đến ai.
Suy cho cùng ngoại trừ việc biết rõ hắn có tám múi cơ ra, ta không hiểu gì về hắn nữa.
"Người phụ nữ mặc đồ đen kia đó." - Ta có lòng tốt gợi nhớ cho hắn.
Qua một hồi lâu, Lưu Tam Cân bật cười một tiếng.
"Em ăn giấm đấy à?" - Giọng hắn trầm thấp, còn mang theo chút tình dục chưa nguôi.
Đúng vậy, một góa phụ như ta đáng ra không có quyền ghen tị với ai.
Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày hắn sẽ làm ta tủi thân đến mức muốn khóc như thế này.
Quan trọng chính là, đương sự lại chẳng mảy may quan tâm gì.
Hắn nằm bên cạnh ta, nói: "Qua hai ngày nữa ta phải ra ngoài một chuyến."
Lời này của hắn cứ như đang báo cáo lịch trình cho vợ hắn vậy.
Ta quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
Hắn mỉm cười, che mắt ta lại: "Như thường ngày, thiếu một bù mười."
Nếu như là ngày thường, thấy hắn chủ động như thế, ta đáng ra sẽ phải cao hứng muốn chết, nhưng hôm nay ta thấy có gì đó không đúng lắm.
Hắn chắc chắn là muốn đi tìm người phụ nữ kia.
Thế nhưng ta lại không có thân phận gì để chất vấn hắn.
Vì bản thân ta cũng chỉ là một nhân tình của hắn, hơn nữa lại còn là một quả phụ.
Ta hung hăng nói với hắn: "Vật chất leo thang, 1 ngày đổi 1 tháng."
Vốn tưởng hắn sẽ lại mắng ta tham lam độc ác, ai ngờ lại nghe thấy tiếng hắn cười truyền ta: "Được."
Kể từ khi người phụ nữ kia xuất hiện, ta có cảm giác hắn cười nhiều hơn bình thường rất nhiều.
19.
Trâu nhỏ dạo gần đây cũng không được bình thường cho lắm.
Nó bắt đầu chán ăn, lúc nào cũng nhìn chằm chằm ra cửa.
Ta có đem loại cỏ nào đem ta bên miệng nó nó cũng không thèm ăn, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ không sợ chết.
Mãi cho đến khi ta thấy thím Vương nhà bên dắt một con trâu cái đi qua, trâu nhỏ vốn không có chút sức sống nào trong chớp mắt như được hồi sinh.
"Á à, ta biết ngay, mi đúng là anh em bạn dì với tên họ Lưu kia!" - Ta giận dỗi ném cỏ lên mặt đất.
Lưu Tam Cân có người phụ nữ khác thì thôi đi, con trâu này thế mà cũng dám tơ tưởng đến con trâu nhà người ta.
"Uổng công tao chăm sóc mi tận tình từ sáng đến đêm." - Ta nghiến răng, "Mi thế mà lại nhân lúc ta không để ý, thầm thương trộm nhớ trâu cái nhỏ nhà người ta!!!"
Trâu nhỏ trừng mắt nhìn ta.
Ta càng nghĩ càng bực mình.
Ta không đủ tư cách chất vất Lưu Tam Cân, nhưng con trâu này thì không có tuổi với ta nhé.
"Nói, mi chọn nó hay chọn ta."
"Ọooo!" - Trâu nhỏ hướng về phía ta khịt khịt mũi.
Quả nhiên là nó vẫn yêu thương ta.
Ta hài lòng gật đầu, vỗ vỗ đầu nó: "Ngoan quá đi, không hổ là huynh đệ của ta, đúng là không giống tên đàn ông thối kia chút nào."
Trâu nhỏ lại "Ọooo" thêm một tiếng, đột nhiên ta thấy lưng mình có chút ớn lạnh.
"Tên đàn ông thối nào cơ?" - Giọng của Lưu Tam Cân đột nhiên vang lên từ phía sau.
Ta nhìn trâu nhỏ im như hến, lại quay ra nhìn lại về sau.
Cả người hắn mặc một bộ đồ màu đen tuyền, dáng người được phác thảo rõ ràng, trông đến là mê người, thật khó để trí tưởng tượng của ta không đi xa một chút.
Ta nở nụ cười đen tối: "Ngoài cửa mới có người đàn ông dắt chó đi qua ấy mà."
Ta nhìn một thân này của hắn, nuốt nước miếng: "Phải đi rồi à?"
"Ừ." - Hắn nhìn ta, "Đến báo với em một tiếng."
Ta nắm chặt góc áo hắn: "Vào trong nói chuyện chút đi."
"Ngươi với nàng ta qua lại bao lâu rồi?" - Ta ngồi xuống, giúp Lưu Tam Cân sửa sang lại quần áo.
Hắn ôm lấy eo ta, mặc ta muốn làm gì thì làm.
"Lâu rồi." - Lần này hắn không thèm giả ngốc nữa luôn.
Ta không thèm mở miệng nữa, hắn nhéo nhéo eo thịt của ta: "Nếu có người đến hỏi em về ta, cứ đáp là gì cũng không biết."
Hắn nói với ta.
Ta có chút tức giận nắm lấy cổ áo hắn: "Ta thực sự không biết một chút gì cả."
Hắn khẽ nhíu mày: "Ta không có ở đây, không có chuyện gì thì em đừng ra khỏi cửa."
Ta không hiểu vì gì mà đột nhiên hắn lại nói như thế, nhưng ngữ khí vẫn khiến lòng ta có chút mềm nhũn.
"Vậy ngươi đem ta theo đi." - Ta bắt đầu làm loạn.
Hắn nắm lấy tay ta, ánh mắt sâu thẳm: "Ta sẽ sớm quay lại."
20.
Lưu Tam Cân thực sự rất giữ lời.
Hắn đi hai ngày rồi trở lại.
Nhưng lúc trở về còn mang theo cả người phụ nữ kia.
Về phần ta sao mà biết được, không phải là vì ta tới tìm Lưu Tam Cân, mà là người phụ nữ kia tìm đến ta.
Nàng ta ngồi trong phòng ta, tự nhiên rót một chén trà, nhất cử nhất động đều gọn gàng nhanh nhẹn.
"Cô thích hắn ta chỗ nào thế?" - Nàng ta nhấp chén trà, không ngẩng đầu hỏi ta.
Nếu lúc này ta mà đáp ta thích cơ bụng tám múi của hắn, nghe có tục quá không nhỉ?
Vì thế ta quyết định đảo khách thành chủ, hỏi vặn lại: "Vậy cô thích hắn ở điểm nào?"
Người kia nhẹ nhàng lắc chén trà, lạnh nhạt nói: "Ta không thích hắn."
Ầy, không thể nào.
Nhưng mà phải nói, lời này của nàng ta tốt hơn việc hỏi vặn lại của ta nhiều.
Đúng là cao thủ.
"Rời khỏi hắn đi." - Nàng ta uống một ngụm trà, "Cô làm ảnh hưởng đến hắn quá nhiều."
Bình thường loại chuyện thế này, lời thoại như này không phải là để cho mẹ của hắn nói à, đến lượt Lưu Tam Cân, sao lại thành tình nhân nói luôn rồi thế này?
Ta đứng ở cửa, hỏi nàng ta: "Lời này là Lưu Tam Cân nhờ cô chuyển tới à?"
Chỉ cần không phải hắn nói, ta mới không thèm nghe.
Nàng ta lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn ta, dáng vẻ so với đêm đó y đúc, như thế nhìn ta lâu thêm một chút sẽ làm nàng ta khó chịu vậy.
"Hắn quá tự phụ, sẽ không nhận ra cô đang ảnh hưởng đến hắn."
Lời này của nàng ta nghe cứ như nàng ta hiểu vô cùng rõ về Lưu Tam Cân vậy.
Đúng vậy, so với ta hiểu rõ hơn nhiều.
"Trừ khi hắn tự mình nói với ta thì ta sẽ không chủ động rời bỏ hắn đâu."
Ta bước vào, ngồi xuống trước mặt nàng ta.
Rõ ràng là ta đang cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn nhẹ giọng nói với nàng ta: "Ta rất thích hắn, quen biết hắn không lâu bằng cô, nhưng ta thực sự thích hắn."
Nàng ta cười lạnh một tiếng.
"Thật lòng thích hắn thì đừng đẩy hắn vào chỗ chết."