1.
Ta là một góa phụ ở thôn Bạch Vân, nhưng ta không giống với những góa phụ khác.
Không giống ở chỗ, ta đẹp, còn lắm tiền.
À, không đúng, không thể nói là ta lắm tiền, tiền này đều là của người chồng đã chết của ta.
Nhưng mà, ổng chết rồi.
Ngày ổng chết, ta trốn trong chăn, cắn chặt mép chăn, chỉ sợ mình bật cười thành tiếng.
Nghe thì như phim, nhưng ta bị hắn bắt về làm vợ.
Trước ta còn có tám người phụ nữ bị hắn ép làm vợ, đáng tiếc là các nàng ấy không có được may mắn như ta, thà chết cũng phải bảo toàn trinh tiết, sau cùng đều chết oan trong cái nhà này.
Ta không giống vậy.
Ta muốn sống.
Kết quả ai mà nghĩ tới, mới gả về đây được hai ngày, tên đàn ông kia lại chết trong tay của một tên mổ lợn.
Bảy ngày sau khi hắn ta chết, ta mang hết gia sản đến tìm anh mổ lợn kia.
Tên mổ lợn tên là Lưu Tam Cân, ở đầu thôn.
Tính cách hắn ta tăm tối u ám, thủ đoạn tàn nhẫn vang danh khắp các thôn.
Nghe đồn mấy con lợn hắn mổ, một đao là chết toi.
Ta cứ tưởng hắn sẽ là một tên đàn ông cao lớn thô kệch, tai to mặt béo.
Ai mà ngờ...
Ta đứng trước cửa nhìn chằm chằm cơ bụng của hắn, nước miếng chảy ròng ròng.
2.
“Lưu ca." - Ta vén vạt váy bước vào cửa.
Lưu Tam Cân thấy ta ta thì lấy đại một chiếc áo khoác trên kệ mặc vào.
...
Cứ làm như ta đây là yêu tinh ăn thịt người không bằng.
"Cô là ai?" - Lưu Tam Cân nhìn thấy ta, đôi lông mày rậm nhíu chặt lại.
"Ta là vợ của Tần Tự." - Ta dịu dàng đáp lại.
Lưu Tam Cân nghĩ ngợi một chút, rồi xoay người cầm con dao phay to đùng lên, găm mạnh xuống cái thớt.
Tiếng vang lớn làm ta không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
Hắn cười lạnh: "Làm sao? Muốn đi theo hắn ta à?"
Không không, hiểu nhầm rồi hiểu nhầm rồi. Con chó điên đó có gì tốt mà đòi kéo được ta đi theo, so với ông ta, ta thích ngươi hơn nè. Nhưng mà nhìn tình hình hiện tại như thế này, ta cũng không đủ can đảm mở miệng nói thế.
So với sắc đẹp trước mắt, bảo toàn tính mạng vẫn quan trọng hơn.
Ta vỗ vỗ ngực, rồi lấy ngân phiếu trong tay áo ra, run rẩy đặt lên trên cái thớt to của hắn.
Lưu Tam Cân nhìn thoáng qua ngân phiếu, rồi lại đánh mắt qua cái cổ áo bị ta kéo xuống thấp hết cỡ.
Hắn nhíu mày: "Hửm?"
Ta vốn muốn nói, đây là tiền cảm tạ hắn đã giết tên đàn ông kia giùm ta.
Ai mà ngờ miệng lưỡi gì dính hết vào nhau, ta lại nói thành: "Đây là tiền cảm tạ anh làm chồng ta."
Lưu Tam Cân sửng sốt.
Ta sững sờ.
Tuy rằng ta đói khát thật, nhưng nhìn con dao phay còn dính máu lợn, ta hoảng hồn nuốt một ngụm nước miếng.
Thèm khát thì thèm khát thật nhưng mà ta còn chưa ăn được gan hùm gan hổ gì đâu huhu.
"Nghe nói góa phụ ở Bạch Vân mang tiếng lẳng lơ trăng hoa, hôm nay ta được mở mang tri thức rồi."
3.
Không phải bàn cãi, ta bị Lưu Tam Cân đuổi ra ngoài ngay sau đó.
Không lý gì mà một người đàn ông cường tráng như thế lại chỉ có mình ta thèm thuồng.
Nên vừa quay đầu lại, nhìn thấy một chị em gái cũng đang ghé đầu nhìn vào trong, ta nghĩ cũng dễ hiểu thôi.
"Cô kia, ở đây ngắm trai cũng có quy tắc đó, ra sau xếp hàng đi!" - Một cô gái trong nhóm người đó đẩy ta ra.
Giờ ta mới hiểu sao Lưu Tam Cân lại được gọi là Lưu Tam Cân.
Không phải là Lưu Tam Cân, là Chảy Ba Cân mới đúng.
*Trong tiếng trong, họ Lưu 刘 và 流: chảy đều đọc là "Líu".
Mỗi ngày mấy cô gái đứng trước cửa nhà hắn phải chảy được ba cân nước dãi luôn rồi.
Ta không giống vậy, ta về ngồi trong chuồng bò ở nhà chảy dãi một mình.
"Trâu nhỏ à, mi mà thấy được cơ bụng tám múi kia, ta thề là mi cũng sẽ chảy dãi giống ta thôi." - Ta ngồi giảng giải rõ lý do nước miếng cứ không ngừng chảy bên miệng ta cho con trâu nghe.
Quan hệ của ta với con trâu này không đơn giản đâu đó.
Ngày ta với tên ác bá kia kết hôn, nó nhảy từ trong chuồng trâu ra, quấy cho cái hôn lễ nát tan.
Ta còn tưởng nó muốn cướp dâu không đó.
Thế nên đêm đó, lúc tên ác bá kia muốn làm thịt nó, ta đã thay nó van nài rát cả họng.
Cũng xem như là có chút giao tình.
Con trâu nhìn ta “Ọooo" một tiếng, đôi mắt to tròn chớp chớp.
"Mi kêu ta đêm khuya vậy đi leo tường hả?" - Ta kéo kéo góc áo, ngượng ngùng cười:"Không được đâu, người ta là con gái chưa mất lần đầu đâu đó... Ý lộn, người ta là cô gái nhỏ có giáo dưỡng nha."
Trâu nhỏ: "Ọooooo~"
"Mi kêu ta phải dũng cảm theo đuổi tình yêu á hả?" - Ta thẹn thùng vỗ đầu nó một cái: "Được, ta nghe lời mi!"
Trâu nhỏ: "Ọooooo~"
Được trâu nhỏ ủng hộ, đêm đó ta lẻn vào nhà Lưu Tam Cân.
4.
Mọi người nghe đồn không có sai.
Lưu Tam Cân không chỉ một dao giết chết con lợn, mà giết người cũng thế.
Ta vừa lẻn vào được nhà hắn, đã thấy hắn lưu loát cất dao đi.
Nhìn người mặc áo đen nằm im trên mặt đất, ta trừng mắt, trong đầu tự hỏi phải làm sao mới có thể rời khỏi hiện trường án mạng một cách lịch sự mà không gượng gạo.
Nhưng không chờ ta nghĩ ra đáp án đã bị một vật thể bay không xác định đập vào đầu, trước mắt ta tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Ta thực sự không ngờ tới, ta vậy mà lại leo lên được giường của Lưu Tam Cân, mặc dù là bị trói lên.
Lưu Tam Cân ngồi bên giường, xoèn xoẹt mài con dao phay của mình.
Tựa như chỉ cần ta la lên một tiếng, con dao kia có thể lập tức chặt đứt cổ ta.
"Ai phái cô tới." - Giọng điệu của hắn từa tựa tiếng mài dao, lạnh như băng.
Ta run rẩy, đáp lại: "Là con trâu."
*Trong tiếng Trung, con trâu được phiên âm Hán Việt là ngưu lang, ở đây có thể hiểu Lưu Tam Cân xem ngưu lang là tên người.
"Phái cô tới làm gì?" - Ngữ khí này, giống như giây sau sẽ kết thúc cuộc đời phi phàm của ta ngay tại đây vậy.
Trước kia dù sao nó cũng từng cứu ta một mạng, giờ là lúc để ta báo đáp nó rồi.
Ta nhìn con dao trong tay hắn, run run nói: "Nó kêu ta tới đây ngủ với anh một giấc, ta... thật ra ta cũng không muốn tới đâu..."
Sau cùng, hai người chúng ta cô nam quả nữ đến trước chuồng trâu.
Lưu Tam Cân nhìn quanh, lông mày nhíu chặt: "Người đâu?"
Ta cũng nhíu mày theo, tay ta vẫn còn bị trói sau lưng, chỉ có thể hướng về phía trâu nhỏ trước mặt bĩu môi: "Đây nè."
Trâu nhỏ không hề biết mình vừa bị ta phản bội, còn vui vẻ phì phì mũi kêu lên một tiếng với ta:
"Ọooooo~"
Lưu Tam Cân nhìn con trâu, lại nhìn ta, lạnh mặt kéo ta trở về.
5.
Ta và Lưu Tam Cân ngồi đối diện nhau.
Nhìn thấy con dao phay trong tay hắn, ta trừng to mắt.
"Còn dám đùa giỡn ta?" - Giọng hắn dễ nghe thật đấy, nhưng mà lạnh quá đi huhu.
Từ nhỏ ta vẫn luôn tự nhận thức được rằng mình chẳng được chút tích sự gì, chỉ có giỏi nhất là nói dối.
Nhưng sao mà hắn nhìn qua nhìn lại mấy cái đã phát hiện ra được rồi vậy?
Bàn tay bị trói đã bắt đầu tê rần, ta động đậy chút mà con dao kia đã dừng bên cổ ta rồi.
"Không phải, anh, ta, tay tê rồi..." - Ta rũ mắt xuống, nhìn lưỡi dao sắc bén, không dám thở mạnh.
Lưu Tam Cân cũng chẳng thèm nghe ta giải thích.
"Ai phái cô tới?" - Hắn nhìn ta.
Ta hít vào một hơi, ngoan ngoãn nói: "Là... là ta tự mình tới mà. Nghe ta giải thích đã, chuyện là thế này..."
Ta rưng rưng mắt nhìn hắn.
Hắn bày ra vẻ mặt muốn xem xem ta còn có thể bịa ra trò bịp bợm gì.
Vì để minh oan cho bản thân, ta bắt đầu kể lại sự tình, từ chuyện tên ác bá kia bắt ta về làm vợ, đến chuyện trâu nhỏ đã đại náo đám cưới của chúng ta như thế nào, lưỡi kiếm trên cổ ta càng ngày càng kề sát lại cổ ta hơn.
Hắn không nói một lời nào, nhưng ta biết, chỉ cần ta nói thêm một câu vô nghĩa nữa, ta sẽ giống như tên mặc áo đen kia, nằm chỏng chơ trên mặt đất.
"Là... là tại... ta thích ngươi đó." - Ta nói xong vội vàng nhắm mắt chờ chết.
Không khí lập tức trở nên ngưng đọng.
Một lát sau, ta không nghe thấy tiếng động gì, mới dám he hé một con mắt ra.
Lưu Tam Cân cả người sững sờ, trên mặt còn có chút mất tự nhiên.
Không thể nào không thể nào!
Không lẽ mỗi ngày trước cửa nhà hắn có cả đám phụ nữ như vậy mà hắn còn chưa từng ngủ cùng ai sao!
Nghĩ đến đây, ta đột nhiên cảm thấy có chút thương xót cho hắn.
Không biết có phải sự thương hại của ta biểu hiện ra mặt rõ quá làm hắn buồn tủi không, mà hắn trực tiếp ném ta ra khỏi cửa.
Ta nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, giật giật đôi tay đôi chân còn đang bị trói, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi cởi trói cho ta đi đã được không?"
Đáp lại câu hỏi của ta là tiếng cửa đóng cái sầm.