17
Trình Vô Song mất hết kiêu ngạo bị đưa về Hầu phủ, phủ Quốc công phái rất nhiều xe ngựa, mang đi toàn bộ dấu vết sinh hoạt của ta.
Thẩm Như Trác đứng ở cửa ra vào, gió thổi trường bào của hắn bay phần phật.
“Song Nhi, nàng khỏe không? Con có khỏe không?”
Hắn thật sự đặt nàng ta trong lòng.
Thẩm mẫu lại xông đến vừa đánh vừa mắng Trình Vô Song: “Đồ sao chổi, Hầu phủ ta thiếu nợ ngươi sao. Ngươi hại chúng ta mang tiếng xấu, còn… còn…”
Bà ta đối với việc mất đi bát vàng tức đến nói không nên lời, chỉ hung hăng xô đẩy đối phương một chút, lấy khăn lau nước mắt: “Ta không nên cho ngươi vào cửa, không nên!”
“Chỉ là một đứa bé mà thôi, nữ nhân khác còn không thể sinh được sao? Sao phải cần cái tai họa này.”
Trình Vô Song mềm yếu ngã xuống đất, cũng tỉnh táo một chút, lại nhìn Thẩm Như Trác dứt khoát nói: “Chàng đối với ta… trước giờ đều là vì nàng sao?”
Tay Thẩm Như Trác muốn ôm nàng lại cứng ngắc tại chỗ, vẻ mặt khó xử: “Hôm nay bên cạnh ta chỉ có mình nàng, sau này chung sống thật tốt, trong lòng ta chỉ có nàng!”
Trình Vô Song cười ra nước mắt: “Được lắm, sống chung thật tốt! Dù sao trong bụng ta còn có thế tử Hầu phủ!”
Sắc mặt nàng điên cuồng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Quán trà của Thẩm phụ bị phủ Hộ quốc công thu hồi trước mặt mọi người, khiến ông ta mất thể diện trước hồ bằng cẩu hữu, vô cùng lo lắng về phủ đã thấy ta rời đi.
Ông ta rốt cuộc không còn cà lơ phất phơ, thậm chí chắn trước người ta nói lời tốt đẹp: “Nàng khiến con không thoải mái, ta giúp con dạy dỗ nàng ta, đừng… đừng như vậy!”
Nàng khiến ta không thoải mái đâu phải mới ngày một ngày hai, chẳng qua là hôm nay thiệt thòi mới rơi trên người ông ta mà thôi.
Thấy ta không có động tĩnh, ông ta nóng nảy lôi kéo Thẩm Như Trác đến xin lỗi ta: “Nhất nhật phu thê bách dạ ân, các con còn có đứa nhỏ, không thể từ từ nói chuyện sao!”
“Hòa ly tổn thương mặt mũi, cả hai đều bị tổn hại, không bên nào có lợi!”
“Nhanh, mau xin lỗi phu nhân ngươi! Lúc trước ngươi cầu hôn nàng đã từng hứa sẽ không để nàng bị ủy khuất. Đi, mau đi thực hiện lời hứa của ngươi!”
“Tuy là hòa ly, nhưng bên ngoài nói nàng cô nhi quả mẫu đều là lời khó nghe.”
Thẩm Như Trác cắn chặt răng, vô cùng khó chịu.
“Đó là do nàng gieo gió gặt bão!”
“Phụ thân, Song Nhi bị thương, ta phải vội về phủ, không cần nhiều lời.”
Ta thong dong cười, vượt qua một nhà Hầu phủ, bước đi không quay đầu lại.
Mưa to đột nhiên đến, mưa to như trút nước, đều nện trên người Thẩm gia lòng tham không đáy.
18
Ta rời đi, cuộc sống của Hầu phủ ngày càng sa sút.
Một số ít cửa hàng và ngân lượng còn lại bởi vì Thẩm Như Trác lấy lòng Trình Vô Song đều rơi vào túi của ta.
Mà khoản tiền ta đưa vào chi tiêu của Thẩm gia trong năm năm qua, Thẩm Như Trác dùng thôn trang để bù vào.
Hầu phủ to như vậy lại không có thu nhập, bắt đầu gặp khó khăn.
Chim hoàng yến của Thẩm lão gia vừa bay vừa chạy, ríu rít đòi ăn thịt nai băm uống nước suối, bị Thẩm phu nhân ném chết trong sân.
Trình Vô Song bụng ngày càng lớn lại bị Thẩm mẫu làm khó dễ, nàng ta ở hậu viện không chịu được đánh mắng, mới hơn một tháng nàng ta như bị rút cạn sức lực, không có linh khí.
Ngược lại nha hoàn bên người lại tìm được khe hở, bò lên giường Thẩm Như Trác.
Ngày Trình Vô Song nhìn thấy trên người Cẩm Nhi chằng chịt dấu hôn, nàng suýt chết. Ngày đó Hầu phủ vô cùng náo nhiệt.
Cẩm Nhi nhu nhược hơn Trình Vô Song, biết nhượng bộ hơn Trình Vô Song, Cẩm Nhi càng biết dỗ dành người khác hơn Trình Vô Song.
Trong lúc Trình Vô Song hung dữ, Thẩm Như Trác thì cứ im lặng, kết quả xô đẩy nàng va phải cột trụ.
Máu tươi văng ba thước, ngất xỉu tại chỗ. Có thể nàng ta phúc trạch thâm hậu, giữ lại được một mạng.
Nắm bắt Thẩm Như Trác áy náy, nàng ta muốn đến thôn trang sống hết quãng đời còn lại.
Thẩm Như Trác cho phép.
Trình Vô Song không chịu được ấm ức và phản bội, lại cầm kéo đâm vào bụng Cẩm Nhi.
Cẩm Nhi nằm trong ngực Thẩm Như Trác, vuốt má hắn, mỉm cười cáo biệt, thổ lộ tâm tình: “Hầu gia không biết, lần đầu tiên ngài vừa ý di nương, đã trộm mất tim của Cẩm Nhi. Ngài yêu di nương bao lâu, Cẩm Nhi cũng ngưỡng mộ ngài bấy lâu.”
“Cẩm Nhi may mắn, có thể được cùng Hầu gia một đêm phu thê, coi như chết không nuối tiếc.”
“Chỉ mong Hầu gia đừng quên Cẩm Nhi, đừng quên Cẩm Nhi đã hèn mọn yêu ngài.”
“Nếu có kiếp sau, để ta đến trước tất cả mọi người, cho ta nhận được toàn bộ yêu thích của ngài.”
Thân thể Thẩm Như Trác phát run, ôm Cẩm Nhi trong ngực, vành mắt ửng đỏ nhìn Trình Vô Song như rắn rết, là hắn nhìn lầm nàng rồi.
Trình Vô Song vừa khóc vừa cười: “Lợi dụng ta? Ngươi cũng xứng sao!”
"Muốn làm phu nhân à? Xuống địa ngục mà mơ mộng đi!"
Nhưng cuối cùng nàng ta vẫn thua, Cẩm Nhi không chết!
Nàng không những không chết mà còn trở thành di nương, được Thẩm Như Trác độc sủng.
Khi bụng Trình Vô Song được bảy tháng, Cẩm Nhi cũng mang thai.
Nàng bị Cẩm Nhi khiêu khích, tức giận tìm Cẩm Nhi đòi giải thích, nhưng trong lúc tranh chấp, đã bị một chiếc kéo giết chết, một xác hai mạng.
Cẩm Nhi cầm kéo run rẩy: "Ta… ta không phải cố ý. Ta… ta…”
"Là nàng muốn giết ta!"
Thẩm Như Trác bị cái chết của Trình Vô Song làm cho sợ hãi, hắn ôm một xác hai mạng trong ngực, đau đớn thất thanh, nhưng hắn lại không hề để ý tới nụ cười nham hiểm trên mặt Cẩm Nhi.
"Hầu gia, ngài trừng phạt ta đi. Ta… ta là kẻ có tội!"
"Tất nhiên ngươi là tội nhân!”
Ta mang theo người của Hình bộ chạy đến tận cửa.
“Ngươi… sao ngươi lại ở đây! Các ngươi muốn gì?”
Ta cười lạnh, hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy chiếm hết mọi thứ của ta, lại dẹp đi đá cản đường thì ngươi là người chiến thắng sao?”
Nàng hướng Thẩm Như Trác lắc đầu: “Thiếp không biết quận chúa đang nói gì.”
“Sao ngươi lại không hiểu? Hao tâm tổn sức muốn dẫm đạp ta dưới chân, Hứa Cẩm Dao, Hứa tiểu thư.”
Sắc mặt Hứa Cẩm Dao lập tức tái nhợt, cháu gái của Binh bộ thị lang Hứa Cẩm Dao đem lòng ái mộ nhị hoàng tử Lục Cảnh Hoài, cam nguyện không cầu danh phận chỉ cần làm một thị thiếp.
Nhưng trong lòng A Cảnh chỉ có ta, trong lòng nào chứa được người khác.
Lúc này mới nghiêm khắc cự tuyệt, cũng hạ tử lệnh không cho nàng đến gần.
Nàng không cam lòng, lại bỏ thuốc vào trà của A Cảnh, âm mưu muốn leo lên giường của chàng, lại bị ta phát hiện ném vào hồ nước lạnh như băng.
Nàng vô cùng hận ta, từng tìm người ám toán ta, ý đồ muốn hủy họai trong sạch của ta, lại bị ta sớm nhìn thấu, ăn miếng trả miếng.
Mặc dù nàng được một mất mười, nhưng đã sờ trúng nghịch lân của A Cảnh.
Chuyện Hứa thị lang kéo bè kéo cánh với Đại hoàng tử tham ô ngân lượng cứu giúp nạn dân bị A Cảnh trình lên công đường.
Hứa thị lang bị chém đầu, toàn bộ người Hứa gia bị lưu vong.
Trước khi đi nàng quỳ gối cầu xin A Cảnh, nhưng ngày ấy A Cảnh không đi gặp nàng, mà đứng trong tuyết trắng cầm một cây lục mai khó có được đến dỗ dành ta vui vẻ.
Hứa Cẩm Dao ghi hận bị ném vào Giáo phường ti, gặp được Trình Vô Song có gương mặt giống Vân quý tần.
Vì vậy nàng ngập tràn cừu hận, cũng tìm được chỗ phát tiết.
Mà ta đây là kẻ cầm đầu, nàng muốn ta không có con nối dõi, bị trượng phu chán ghét vứt bỏ, trở thành hạ đường phụ chịu vạn người cười nhạo.
Tất cả những gì Trình Vô Song làm đều do nàng ở sau lưng bày mưu tính kế.
Bây giờ mục đích đã đạt được, nàng cũng không cam tâm làm nha hoàn của Trình Vô Song, muốn vứt bỏ nàng ta, độc chiếm Hầu phủ.
“Đã tám năm, mặc dù dáng vẻ của ngươi đã thay đổi, nhưng ánh mắt hận thù nhìn ta vẫn không thay đổi. Sao ngươi có thể ngu ngốc nghĩ ta không nhận ra ngươi.”
Hứa Cẩm Dao thấy mọi chuyện đã bại lộ, ngược lại trấn tĩnh trả lời: “Bây giờ ta mang cốt nhục của Hầu gia, Hầu gia chắc chắn cầu xin cho ta con đường sống, dù sao nếu ta không tốt, con của hắn cũng không sống nổi.”
“Hắn chỉ có một đứa con này thôi, dù thế nào cũng phải giữ lại.”
Ta thong dong cười, gọi thái y tới. Nàng thản nhiên giơ tay ra, thái y lại tránh đi, nắm lấy cổ tay Thẩm Như Trác: “Quả nhiên là thế!”
Thẩm Như Trác nghi ngờ, thái y mới từ tốn nói.
Hóa ra đêm giao thừa Thẩm Như Trác bị phạt quỳ, Vân quý tần không nỡ để thân thể hắn bị tổn thương, mới phái người tới xem bệnh cho hắn.
Khi đó thái y mới biết thân thể hắn bị thiếu hụt nghiêm trọng, rất khó chữa trị.
Vân quý tần vốn cho rằng là Trình Vô Song bỏ thuốc hắn, thái y xem mạch đoán cái thai trong bụng Trình Vô Song là nữ, Thẩm gia coi như tuyệt hậu, Văn quý tần mới nói bọn họ bị trời phạt.
Mặt Thẩm Như Trác không còn chút máu, nhìn Hứa Cẩm Dao cũng một mặt trắng bệch: “Ngươi… bên trong bụng ngươi…”
“Đương nhiên không phải của ngươi.”
Ta cười đưa ân khách của Hứa Cẩm Dao đến trước mặt Thẩm Như Trác.
Người nọ nghe được hết thảy, bị dọa xém vỡ mật, quỳ gối trước mặt Thẩm Như Trác: “Hầu gia tha mạng!”
“Là nàng quyến rũ ta, ta cũng không ngờ nàng lại có tâm tư như thế!”
“Hầu gia tha mạng!”
Thẩm Như Trác loạng choạng hai bước, nhìn ta hồi lâu, che ngực phun ra một ngụm máu, ngất ngay tại chỗ.
Hứa Cẩm Dao mưu tài sát hại mạng người, nhân chứng vật chứng đều có, bị đưa vào đại lao.
Gió xuân rất gấp, lộ vẻ đắc ý.
Người khác làm sao biết được, Thẩm Như Trác bị vô sinh là do ta gây nên.
19
Lúc ta gả cho Thẩm Như Trác đã đưa ra ba yêu cầu.
Ứng phó phụ mẫu mà thôi, chỉ làm phu thê hữu danh vô thực, không can thiệp vào chuyện của nhau.
Nhưng vào sinh thần năm đó của A Cảnh, ta say rượu dưới trăng, hắn thừa cơ ôm ta vào phòng, cho ta uống xuân dược, lột xiêm y của ta.
Ta cũng nhìn nhầm hắn thành A Cảnh, có một đêm xuân.
Chúng ta đã trở thành phu thê thật sự.
Ngày hôm sau hắn giả vờ áy náy, ôm ta hứa hẹn: “Ứng phó với phụ mẫu cần có con nối dõi.”
“Ta cam đoan về sau sẽ không khiến nàng khó xử.”
Ta không lên tiếng, chỉ gọi Diêu cô cô giúp ta một thân xanh tím bôi thuốc, bà khóc nói Thẩm phu nhân thừa cơ lúc bà nấu canh giải rượu nhốt bà trong bếp, mới không kịp tới cứu ta, sinh ra hận ý.
Thẩm Như Trác thấy trong bụng ta không có động tĩnh, nhét Diêu cô cô vào trong xe ngựa mẫu thân hắn, đi cầu phúc cho ta.
Mà hắn lại thất hứa, công khai tiến vào tiểu viện của ta, nhốt ta trong phòng, cưỡng ép ta sinh con nối dõi.
Về sau mẫu thân không thấy ta không đến vấn an, mới đánh đến Hầu phủ, mới giải cứu được ta thân thể tiều tụy.
Lúc đó ta đã có thai, mẫu thân khóc đến đỏ mắt, muốn đi tìm Thẩm Như Trác nói lý.
Thẩm phu nhân bên ngoài thì cười bên trong lại không: “Nào có đạo lý nhập phỉ một năm không được viên phòng.”
“Nếu thực sự truyền ra ngoài, ảnh hưởng thanh danh của quận chúa là chuyện nhỏ, chỉ sợ liên lụy đến Thanh Phong Minh Nguyệt cung…”
Bà ta dùng tình ý của ta và A Cảnh để uy hiếp.
Ta cố nén trái đắng, dỗ dành mẫu thân vui vẻ: “Tuy có chút khó khăn nhưng A Ninh đã có đứa bé, từ giờ về sau A Ninh sẽ không còn cô độc.”
Mẫu thân cũng không dây dưa nữa, lấy lý do hỗ trợ ta quản lý hậu viện, đưa cho ta rất nhiều nha hoàn thân thủ cao minh.
Thẩm Như Trác thấy ta có thai, liền lấy đó làm cớ không tiếp cận ta nữa.
Chỉ là không tới mấy ngày, lúc ta đến tìm Thẩm mẫu đưa vải, nghe được bà ta đắc ý nói với Thẩm Như Trác: “Nghe mẫu thân không sai đâu, nếu không phải mẫu thân cao minh, nếu không làm cho nàng mất danh tiết trước mặt mọi người, sao nàng có thể chịu gả thấp đến Hầu phủ chúng ta.”
“Lấy trở về cũng không phải để trang trí, bây giờ đã có thai cũng phải thành thật một chút.”
“Nàng vừa có thể nối dõi tông đường, còn có đồ cưới của nàng, không phải rơi xuống đầu chúng ta sao?”
“Đợi nàng sinh ra con nối dõi của Thẩm gia ta, người của nàng lòng của nàng, kể cả sản nghiệp đồ cưới của nàng, cũng là của Thẩm gia ta.”
“Nghe lời thì giữ lại điều dưỡng, còn không nghe lời, một chén thuốc bỏ mẹ giữ con, đừng nói đến đồ cưới của nàng, ngay cả phủ Hộ quốc công đều theo họ Thẩm ta.”
Thẩm Như Trác ngồi trên xích đu dương dương tự đắc: “Tóm lại người thua thiệt không phải là nam nhân, các người cứ vui đùa cho đã.”
“Chỉ có điều người phải giúp ta. Không thể ngăn cản ta và hồng nhan tri kỷ, nếu không ta viết một bức hưu thư, cắt đứt giấc mộng phú quý của người.”
“Đứa nhỏ ngốc, mẫu thân còn không hiểu ngươi sao! Chỉ cần có thể dấu diếm nàng, tất cả đều theo ý ngươi.”
Khúc vải ngày đó bị ta ném vào chậu than, ánh lửa chiếu sáng mắt ta, tràn ngập hận ý.
Cho nên ta muốn cho hắn trả giá thật đắt, ta muốn hắn mất hết danh tiếng, đoạn tử tuyệt tôn.
Hắn có được tiền của ta giúp đỡ, không còn nhìn chằm chằm ta nữa, ra ngoài tìm rất nhiều oanh oanh yến yến.
Ta cũng không thèm để ý, lại âm thầm lập mưu tính kế, cho đến khi bức họa của Trình Vô Song đặt trên bàn của ta.
Sau này anh hùng cứu mỹ nhân, sau này quỳ trong tuyết, sau này moi tim móc phổi, đều có ta chỉ dẫn thúc đẩy.
Ta muốn hắn vì các nàng hại thân bại danh liệt, mất đi tất cả.
20
Thẩm Như Trác biến thành trò cười của cả kinh thành, mất đi tình yêu và con cái, lúc này mới nhớ ra ta và Ý Nhi.
Hắn tìm cơ hội ép ta và Ý Nhi vào con hẻm nhỏ: “Cùng ta trở về đi!”
“Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, nên ở cùng nhau mới đúng.”
Ý Nhi ngăn cản trước người của ta, ánh mắt tràn đầy căm hận nhìn hắn: “Lúc trước ta trẻ người non dạ, cho rằng phụ thân là trời của ta.”
“Nhưng bây giờ ta trưởng thành rồi, cũng đã hiểu rõ, người tính kế mẫu thân không xứng làm phụ thân ta.”
Thẩm Như Trác vô tư không thèm để ý, thậm chí ép sát mẹ con ta vào bức tường: "Ta là phụ thân của ngươi, ngươi dám ra tay với ta, không cần tiền đồ nữa sao?”
“Bọn họ nói ta không thể có con nối dõi, ta không tin. Cùng ta trở về, chúng ta lại sinh cho Ý Nhi đệ đệ muội muội. Vừa có thể gia tăng tình cảm, vừa có thể xóa bỏ tin đồn.”
“Đừng có làm ra dáng vẻ thanh cao, ngày ấy sinh hoạt vợ chồng, không phải ngươi cũng rất thỏa mãn sao.”
Nói xong tay hắn đưa về phía hông ta, ta cầm chặt trâm cài chưa kịp ra tay, trong nháy mắt một đoản đao đã chạm vào tay hắn.
Một bàn tay máu chảy đầm đìa rơi trên đất, Thẩm Như Trác hai mắt đỏ bừng, ôm lấy cổ tay kêu to.
“Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, ngươi không tin ta cũng không còn cách nào khác.”
Lúc trước phụ thân nói Tạ Ý xương cốt tốt, ta còn không tin.
Nhưng thằng bé một thương đánh gãy răng thạch sư trước cửa, ta lập tức tin.
Chúng ta đưa theo Thẩm Như Trác bị mất một ray tiến cung.
“Hắn đẩy ta và mẫu thân vào hẻm nhỏ, lời nói và hành động ngả ngớn, còn muốn làm chuyện đồi bại với mẫu thân ta, ta chặt tay còn nhẹ với hắn.”
“Tội giết cha ta tình nguyện gánh chịu, nhưng xin Bệ hạ phải chủ trì công đạo cho mẫu thân ta.”
Cả sảnh đường xôn xao, Bệ hạ tức giận.
Tạ Ý tuy bị cấm túc nửa năm, chép sách mười lần. Nhưng Thẩm Như Trác bị đoạt tước vị, cả nhà sau khi bị đánh gậy thì đuổi khỏi Hầu phủ.
Không có sản nghiệp, cũng không có cửa hàng, bọn họ không có chỗ dung thân.
Tay của Thẩm Như Trác không được chữa trị kịp thời, vất vưởng đầu đường, không ai nhận ra.
Trong một đêm giông bão tối tăm, hắn bị một mũi tên xuyên tim, chết trong ngõ tối. Cuộc đời của Ý Nhi còn dài, sao có thể có vết nhơ như thế.
Thẩm phu nhân từ phu nhân cao quý trở thành kẻ ăn mày đầu đường. Không cam lòng bán mình vào xuân lâu, bị đánh đòn, bị sỉ nhục bởi những người bà ta từng coi thường, thậm chí còn chịu đựng tra tấn để nhận vài đồng bạc vụn.
Chỉ là sau khi hầu hạ một tên bào mã tính tình cổ quái, một thân đầy máu chết ở trên giường.
Bị cuốn trong chiếu, ném vào sông hào bảo vệ thành.
Thẩm lão gia cửa nát nhà tan, điên điên khùng khùng, học chim hoàng yến của ông ta suốt ngày kêu ríu rít dưới gốc cây.
Lại cuối thu một năm nữa, gốc lục mai chết héo đột nhiên nảy mầm.
Ý Nhi ôm bài tập đi vào tiểu viện của ta: “Mẫu thân, Từ tiên sinh cho con dẫn sư huynh đến, mẫu thân mau đến xem.”
Ta bị thằng bé kéo vào thiên viện, hoa quế dưới cây vàng óng ánh, người nọ mặc một bộ y phục màu xanh, thân dài đứng thẳng. Quay người cúi đầu thi lễ: “Bái kiến quận chúa.”
Tim ta đập muốn lọt ra ngoài, khiếp sợ đến mức không nói nên lời.
Nốt ruồi son dưới mí mắt của hắn, giống y hệt nốt chu sa trong lòng ta, đều đỏ như nhau.
-Hoàn Thành-