9
Vài ngày sau, Diêu cô cô hốt hoảng chạy đến chỗ ta: "Con rắn độc đó mặc thường phục, quỳ trước cửa phủ Quốc công, ồn ào không ngớt!"
"Quốc công gia và phu nhân tức giận đến mức suýt ngất đi."
Ta bình tĩnh đi theo ra cửa, mới phát hiện Trình Vô Song đã đổ một chậu nước bẩn lớn lên người ta.
Nàng ta ôm cái bụng bầu, được sự giúp đỡ của nha hoàn, kêu lên thảm thiết: "Tỷ tỷ, đều là lỗi của ta, muốn đánh muốn phạt tùy người."
"Ta chỉ xin tỷ đừng làm khó Hầu gia. Trái phải đều là người thân của chàng, chàng dù bản thân chịu ủy khuất bị trách phạt, cũng không nỡ để con mình bị chỉ trích.”
"Tỷ không thích ta, ngày mai ta sẽ tự mình rời đi. Xin hãy bớt giận, quay về Hầu phủ."
Chỉ trong vài lời ngắn ngủi, nàng ta đã phủi sạch chuyện làm hại Thẩm Ý, liên lụy Thẩm Như Trác bị trách phạt.
Không chỉ gán cho ta thanh danh ghen tuông, còn ám chỉ Thẩm Ý bị ta xui khiến, mới hại nàng ta không thành lại tự hại mình bị thương.
Mà Thẩm Như Trác chịu đòn là vì che đậy cho mẫu tử chúng ta.
Còn nàng ta thiện lương thế nào, không tiếc mang thân thể mang thai đến cầu xin ta hồi phủ.
Chẳng trách phụ thân mẫu thân lại tức giận như vậy.
Trên thế gian hiếm có người nào vô liêm sỉ thay trắng đổi đen như vậy.
Ta đẩy cửa ra, nhìn Trình Vô Song đang khóc nức nở, ta giống trống khua chiêng hét lớn: “Mọi người hãy giúp ta làm chứng.”
"Hôm nay nàng ta mang thai quỳ trước phủ Quốc công, hoàn toàn là tự nguyện! Nếu chốc lát có chuyện gì, xin hãy nói một lời tốt đẹp giúp ta.”
Sau đó ta ngồi thẳng trên chiếc ghế thái sư, từ trên cao nhìn xuống Trình Vô Song: "Lúc trước ngươi còn chưa vào Hầu phủ, ở trên đường cái kinh thành đã từng xem ngươi biểu diễn. Thật sự rất hay."
"Hát tiếp đi."
Không chỉ có ta xem, ta còn sắp xếp băng ghế, trà bánh cho những người vây xem xung quanh.
Nàng ta chết lặng ngơ ngác nhìn ta.
Những người trước đây đã từng xem nàng ta biểu diễn cũng đồng thanh: "Di nương Thẩm gia đúng là người có xuất thân, biết hát còn biết diễn. May mắn được nhìn thấy, so với con hát chỉ có hơn chứ không kém.”
“Ngày ấy hát sinh ly tử biệt, không biết hôm nay hát cái gì?”
“Đại khái là phản công, đổi trắng thay đen!”
Nàng ta đột nhiên mất sắc, lảo đảo sắp ngất.
Ta vỗ tay cười, đại phu trong phủ mang theo hòm thuốc đứng cạnh ta: "Trình di nương cái gì cũng tốt, chỉ là dễ chóng mặt ngất xỉu. Đại phu nhất định phải coi chừng cẩn thận.”
“Quận chúa đừng lo lắng. Trong hộp thuốc của lão phu có tám mươi mốt châm tổ truyền. Không cần dùng tới một nửa cũng có thể khiến người hôn mê đến điện Diêm Vương phải trợn mắt tỉnh dậy nói chuyện.”
10
Trình Vô Song sững sờ tại chỗ, hồi lâu sau được nha hoàn nhắc nhở, nàng rơi nước mắt: "Tỷ tỷ, ta có lòng tốt mời ngươi hồi phủ, sao ngươi có thể nhục nhã ta như vậy!"
"Hẳn là muốn ép ta chết tỷ mới bỏ qua!”
"Vậy thì ta sẽ đâm đầu chết trước cửa phủ Hộ quốc công!"
Mặc dù nói như vậy nhưng nàng ta vẫn do dự, cho dù nha hoàn lo lắng đế giơ chân múa tay, nàng cũng không dám làm thật!
Ta cười toe toét: "Thẩm gia không còn ai sao? Phái một di nương tới đón phu nhân và công tử hồi phủ! Muốn sỉ nhục ta hay đang coi thường phủ Hộ quốc công?"
"Nếu hôm nay ngươi dám chết trước cửa nhà ta, ta sẽ tổ chức cho ngươi một lễ tang hoành tráng nhất, đốt cho ngươi thật nhiều giấy tiền vàng mã!"
Nếu ngươi dám chết, ta sẽ nhận ngươi là cha mẹ!
Nhưng nàng ta không dám, mặt trắng bệch như tờ giấy!
Nha hoàn cau mày, hận nàng ta vào thời khắc quan trọng không dám tranh giành.
Mọi người thấy nàng ta làm bộ làm tịch lại còn mạnh miệng, càng thêm chê cười.
"Chỉ là một con hát mà thôi. Đều là hư tình giả ý!"
Những người trước đây từng bị nàng ta lừa dối cũng tỉnh táo hơn tám phần.
"Cứ luôn mồm với người bên ngoài mình là người bị hại, kết quả bản thân lông tóc vô thương, con nhà người ta lại bị thương nằm liệt giường!”
"Đúng là thứ đi ra từ nơi bẩn thỉu sao có thể sạch sẽ được."
"Nếu không có thủ đoạn sao có thể từ ngoại thất bước vào cửa Hầu phủ?"
"Đáng tiếc cho quận chúa, cả ngày đối mặt với loại người này sao có thể chịu được."
Trình Vô Song từ ủy khuất chuyển thành phẫn hận, nàng hung tợn trừng mắt nhìn ta.
"Ngươi muốn ép chết ta!"
Ta tỏ vẻ lạnh lùng, dùng ánh mắt khiêu khích nàng ta có gan thì làm thật đi!
Nàng ta lảo đảo đứng dậy nhìn con sư tử đá trước cửa nhà ta, dường như đã quyết tâm rồi.
Nha hoàn tỏ ra vui vẻ, liếc nhanh về phía ta rồi cúi mặt xuống.
Nhưng không đợi nàng ta dùng đứa con kéo ta xuống nước, Thẩm Như Trác đã sốt ruột lao tới: “Đây đang làm gì vậy?"
"Hầu gia tới đúng lúc lắm, di nương muốn hát hí khúc, ngươi có muốn nghe không?"
"Tiếp theo là vở kịch đồng quy vu tận, hại ta thanh danh thảm bại, chắc hẳn Hầu gia cũng hiểu rõ nhỉ!”
Thẩm Như Trác nhếch khóe môi đầy ẩn ý với ta, sau đó liếc nhìn Trình Vô Song đang khóc, đi đến bên cạnh ta giả vờ ân ái: "Nàng sao lại ngồi ngoài trời giữa mùa đông lạnh giá thế?"
“Ý Nhi khỏe hơn chưa? Phụ thân đến đón nó."
Ta không nhúc nhích, hắn mới bất đắc dĩ nói: "Một người không lên được mặt bàn mà thôi, sao nàng phải tức giận?”
“Đợi ta hồi phủ sẽ bắt nàng ta bồi tội với nàng.”
Nói xong hắn quay người lại gầm lên với Trình Vô Song sắc mặt đang tái nhợt: "Còn không mau cút đi!"
"Trước cửa phủ Quốc công là nơi ngươi có thể giở thói ngang ngược sao!”
"Thanh danh của quận chúa và công tử sao có thể bị ngươi làm ô uế?"
Lần này Trình Vô Song đứng không vững, được nha hoàn đỡ để thoát khỏi đám đông.
Được người trong cuộc đích thân chứng minh trong sạch, ta mới cho vở kịch hạ màn.
11
"Phụ thân gần đây quá bận rộn, không quan tâm đến con. Con có trách phụ thân không?"
Thẩm Như Trác mang theo thanh kiếm gỗ do chính tay mình đẽo gọt, đã dỗ dành cả trái tim Thẩm Ý.
“Ý Nhi không trách phụ thân!"
"Nhưng về sau phụ thân có thể đừng thường xuyên ở trong viện của di nương không? Con cũng muốn theo phụ thân học viết chữ."
"Được. Hôm nay hồi phủ ta sẽ chuẩn bị giấy mực dạy con viết chữ, được không?"
Thẩm Ý gật đầu như gà mổ thóc.
"Bây giờ hồi phủ, con muốn cùng phụ thân học viết chữ!”
Thẩm Ý tung tăng như chim sẻ, Thẩm Như Trác đứng lên nhìn thẳng ta.
Mùi khói súng tràn ngập trong không khí.
Để khiến Ý Nhi hoàn toàn hết hy vọng, chúng ta phải hồi phủ.
Cái giá phải trả là nha hoàn thiếp thân thay di nương chịu ba mươi đại bản.
Thẩm mẫu vì trút giận cho Ý Nhi, cũng để dỗ dành ta, cấm túc Trình di nương, bắt nàng vì đứa nhỏ trong bụng chép kinh sách.
Cũng không biết bà ta vì muốn ta hả giận hay đang muốn bảo vệ đứa nhỏ trong bụng Trình Vô Song.
Thẩm Như Trác lại không nói gì thêm, ngược lại giúp ta xác nhận.
Thẩm phụ lúc đến thăm Ý Nhi còn cầm thêm lồng chim của ông.
Thấy Ý Nhi vẫn khỏe mạnh, ông nói với con chim: “ Ca ca không có chuyện gì!”
“Đi thôi! Gia gia dẫn ngươi đi bơi hồ!”
Đối với việc này ta cũng đã quen. Chỉ dặn dò Diêu cô cô không được rời mắt khỏi Thẩm Ý.
Mà nợ nần của ta với Trình Vô Song, cũng nên tính toán rõ ràng.
12
Vào ngày mùng tám tháng chạp, Trình Vô Song bị cấm túc nửa tháng đã được thả ra.
Thẩm Ý vừa thấy nàng ta đã sợ hãi trốn sau người: “Nàng… sẽ dùng nước tạt con!”
Trình Vô Song cười cứng đờ, Thẩm Như Trác vội vàng mở miệng giải vây: “Ý Nhi bị phỏng chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn.”
“Di nương là trưởng bối, không được vô lễ!”
Thẩm Ý vểnh miệng nhỏ ấm ức, nhìn ta một cái, được ta ngầm đồng ý mới đi đến chỗ ngồi của mình.
Trình Vô Song vui vẻ, vô số lần bưng chén trà hướng ta và Ý Nhi cười lạnh, Ý Nhi mấy lần sợ đến mức run rẩy, Thẩm Như Trác đều nhìn thấy.
Hắn chẳng qua là hờ hững quay đầu đi, làm như không thấy.
Mãi đến giờ cơm ta mới lên tiếng: “Ở chỗ của ta thiếp thất không có tư cách ngồi cùng!”
Mấy người sắc mặt xấu hổ, Thẩm Như Trác lại càng lạnh mặt: “Lại náo cái gì? Không thể yên ổn dùng bữa cơm sao?”
“Người phủ Hộ quốc công không có thói quen ngồi cùng bàn với hạ nhân!”
“Ngươi…”
“Đủ rồi!”
Thẩm phụ bởi vì con trai ái thiếp diệt thê, bị mất mặt trước mặt bằng hữu, khó có dịp phát tác.
“Nàng ta đứng lên!”
“Làm nô tỳ thì nên nhớ thân phận của mình!”
Trình Vô Song sắc mặt trắng bệch, nhăn nhó đứng bên cạnh Thẩm Như Trác, lại bị Diêu cô cô "vô tình" đổ một chén canh nóng đầy người.
Trong lúc Trình Vô Song hét lên sợ hãi, Diêu cô cô đoan chính đứng ở sau lưng ta, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Di nương không cần phải làm nhiều lần như thế, lão nô da dày thịt béo, không mềm mại như công tử, bị phỏng một chút không chết được.”
“Người bên ngoài đều nói di nương không có quy củ, không ra thể thống gì. Làm tổn thương tình cảm của Hầu phủ và Hộ quốc công phủ. Lão nô vốn không có tư cách để nói, nhưng nương nương trong nội cung đã có ý hỏi qua, để tránh ảnh hưởng mặt mũi Hầu phủ, di nương vẫn nên tuân thủ quy củ cho tốt!”
Lại kinh động đến nội cung, Thẩm phụ đen mặt đặt đũa xuống.
"Từ ngày mai trở đi, ăn cơm trong nội viện của mình!"
"Ăn cơm!"
Nàng ta không dám ngụy biện, chỉ chịu đựng những vết phồng rộp trên chân, oán giận nhìn chúng ta ăn cơm.
Thẩm Như Trác muốn giúp nàng ta giải vây lại bị Thẩm phụ gọi đến thư phòng.
Cho đến lúc cơm tối vẫn không quay lại. Trình Vô Song cố ý khập khiễng đuổi theo ta: "Đừng kiêu ngạo, sẽ có lúc ta trả lại cho ngươi!"
"Nói đến, con của ngươi hẳn là cao quý nhất.”
"Nhưng phải làm sao đây? Hầu gia nói con của ta mới là đứa trẻ chàng mong chờ nhất."
“Ngươi có thấy khó chịu không? Ta đã nói rồi, chỉ có người chiếm được trái tim của nam nhân, mới có thể có được tất cả những gì nam nhân đó có."
"Cuối cùng thì ngươi cũng đã thua bởi người ngươi khinh thường nhất."
Ta lập tức dừng lại, nhìn nàng ta tự đắc, thuận tiện tặng một bạt tai: “Cái gì ngươi với ta ở đây! Đã quên mất thế nào là tôn ti, chính là thứ không có quy củ! Phải vả miệng!”
Nàng ta thở hổn hển, lạnh lùng nhìn ta như một con rắn độc: “Ngươi ghen tị với ta, ghen tị vì ta đã sinh ra đứa con được Hầu gia yêu thích! Ta không chỉ muốn cướp đi tất cả của ngươi, khiến ngươi phải rơi xuống bùn lầy."
Ta vuốt vuốt cổ tay đau buốt, lạnh lùng trả lời: “Ta ngay cả ngươi còn chướng mắt, nói gì đến con của ngươi!”
“Gặp tình huống nghiêm chỉnh, cục thịt trong bụng của ngươi chỉ có thể như con chuột lẩn trốn không thể lộ diện! Ý Nhi của ta mới là thế tử chân chính!”
"Ta được nhà ngoại mời dự tiệc nhưng không đi, ngươi ngay cả tư cách tham dự cũng không có, cho nên mới tụt lại phía sau! Ngươi cho là mình được ưu ái, xem Thẩm Như Trác có cho ngươi ngoại lệ hay không, cung yến đêm giao thừa, Thẩm Như Trác có dẫn ngươi tham dự hay không!”
Thấy nàng ta thất bại, ta nghênh ngang rời đi.
Có thể nàng ta không cam lòng: “Ngươi chờ xem, chỉ cần ta muốn, hắn đều cho ta.”