13.
Những lời nói bệnh hoạn này làm tôi giật mình.
Tôi cảm giác được vô số nụ hôn mềm mại rơi xuống gáy mình.
Nóng bỏng đến mức tôi không nhịn được lùi người lại, làm tôi càng thêm sát gần lại trong vòng tay của Trần Thanh.
Anh ta coi việc này là ngầm chấp nhận.
Mừng rỡ như điên mà nghĩ muốn hôn môi tôi.
Anh ta khóa chặt mọi động tác giãy giụa của tôi.
Lực tay anh ta rất mạnh, giống như đang khống chế một con búp bê.
Thế nhưng trên môi lực lại rất nhẹ, tôi có thể cảm nhận được môi anh ta đang run rẩy.
Hàng mi che lấp đôi mắt ướt át, như muốn rơi lệ.
Tôi như ch.ết lặng, anh ta trông giống Thẩm Chí quá.
Lần đầu tiên Thẩm Chí hôn tôi cũng là vẻ mặt này.
Rõ ràng là tôi bị ép hôn, nhưng anh ta lại giống như nạn nhân, không ngừng rơi lệ.
Vì thế tôi dung túng cho Trần Thanh, cũng giống như lúc trước tôi dung túng cho Thẩm Chí.
Hai mắt tôi nhắm nghiền lại, tùy ý để Trần Thanh không thuần thục mà hôn tôi một cách thô bạo.
Nhưng sự dịu dàng này không kéo dài được bao lâu.
Tôi cảm thấy Trần Thanh bị một lực rất mạnh đẩy lùi về phía sau.
Tôi được ôm chặt trong một vòng tay ấm áp.
Không cần nhìn cũng biết.
Là Thẩm Chí.
14.
Ý nghĩ này đã đánh tan mọi nỗ lực đấu tranh của tôi.
Tôi tham luyến hơi ấm trong vòng tay Thẩm Chí.
Thẩm Chí bế tôi lên bằng hai tay.
Tôi có thể cảm nhận được lồng ngực hắn đang phập phồng dữ dội vì giận dữ.
Bên tai truyền đến tiếng rên rỉ của Trần Thanh.
Từng tiếng đạp tiếng va chạm điên cuồng khiến toàn thân tôi cứng đờ.
Tôi kìm nước mắt, ôm lấy vai Thẩm Chí.
“Thẩm Chí, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
Người đàn ông không đáp lời, tay hắn ôm lấy mặt tôi, để tôi nhìn xem tình trạng thê thảm của Trần Thanh.
Trần Thanh toàn thân đều là m.áu, hai tay vô lực buông thõng bên người, ánh mắt hoảng hốt thất thần.
Bắt gặp ánh mắt của tôi, Trần Thanh mỉm cười, im lặng nói câu gì đó.
Anh ta nói: “Niệm Niệm, đừng khóc, lòng anh đau lắm.”
Những giọt nước mắt không thể kìm nén được nữa, tôi đánh vào đôi bàn tay nặng trĩu của Thẩm Chí đang vây chặt lấy tôi.
Lại đổi lại lực đạo ngày càng siết chặt hơn.
Thẩm Chí xích gần lại bên tai tôi, giọng nói trầm khàn.
“Niệm Niệm, em càng khóc, anh càng muốn nghĩ cách chơi ch.ết hắn!”
Tôi đưa tay che kín miệng.
Nghe Thẩm Chí chán ghét nói với những người vây xung quanh Trần Thanh.
“Hắn bẩn quá, mang hắn đi đi.”
15.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Chí để lộ mặt tàn nhẫn của mình trước mặt tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra, Thẩm Chí không còn là chú cún nhỏ vây quanh tôi nữa.
Hắn trưởng thành như biến thành một con sói hung ác, trở thành Lang Vương (vua sói).
Những người kia động tác rất nhanh.
Vết máu trên mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Chí đưa tôi đến bên cửa sổ, ánh mắt mang theo oán hận.
“Niệm Niệm muốn chạy trốn, vậy anh sẽ niêm phong cái cửa sổ này lại, có được không? Chỉ cần không nhìn thấy bên ngoài, Niệm Niệm sẽ không muốn chạy trốn nữa.”
Tôi điên cuồng lắc đầu, lại không nhận được chút thương hại nào của hắn.
Hắn bị chọc giận rồi, giống như muốn bóp nát tôi trong vòng tay.
Hắn gằn từng chữ một.
“Cố Niệm Thu, em đời này cũng đừng bao giờ nghĩ đến việc rời xa anh!!”
Rèm cửa bị kéo chặt, căn phòng chìm vào bóng tối.
Thẩm Chí thô bạo hôn lên môi tôi, mang theo vài phần cuồng nhiệt đến tuyệt vọng.
Tôi muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng lại cho hắn thời cơ lợi dụng.
Nụ hôn kéo dài gần như khiến tôi nghẹt thở.
Tôi điên cuồng đẩy hắn ra, nhưng sức lực của tôi ngày càng yếu đi.
Tay của Thẩm Chí sờ soạng cơ thể tôi.
Điều này làm tôi rất sợ.
“Em không muốn, anh thả em ra. Thẩm Chí, em không muốn!”
Tâm trạng thay đổi kịch liệt khiến tôi thở không ra hơi, tôi bắt đầu không nhịn được mà ho khan.
Thẩm Chí ngừng động tác lại.
Trán hắn và trán tôi áp chặt vào nhau, nhưng không hề mang theo chút dịu dàng nào.
Tôi có cảm giác hắn đang đánh hơi khắp nơi như một con chó, nhưng ánh mắt như sói lại dán chặt vào môi tôi.
Môi tôi gần như tê dại, tôi liên tục lùi lại, cố gắng thoát khỏi cái ôm quá nóng này.
Eo tôi bị siết chặt, cử chỉ của Thẩm Chí như điên rồ, hắn nỉ non:
“Bẩn, Niệm Niệm bẩn rồi. Không sao, anh sẽ giúp Niệm Niệm rửa sạch sẽ.”
Tôi cảm thấy có bàn tay luồn vào trong quần áo tôi, mò mẫm xung quanh.
Tôi bị nóng đến mức cong lưng, nhưng lại thuận tiện cho Thẩm Chí hôn tôi.
Tiếng cầu xin tha thứ đã triệt để bị chặn lại.
Một bầu không khí mập mờ lan tỏa trong phòng.
Nước mắt không ngừng chảy, giọng tôi sớm đã khàn khàn đến mức khó mà nghe rõ.
Nhưng tình triều vẫn không ngừng ập đến.
Tôi bất lực đưa tay ôm lấy lưng Thẩm Chí, nhưng nó lại giống như thuốc kích thích, khiến hắn càng hưng phấn hơn.
Tôi đã chìm vào bóng tối.
Tôi tưởng mình sắp ch.ết ở đây