7.
Mạnh Châu tỉnh rồi, nhưng Thẩm Chí vẫn không đến gặp tôi dù chỉ một lần.
Những người trong lâu đài không biết từ khi nào đã thay đổi.
Bọn họ rất thờ ơ, nhìn thái độ của Thẩm Chí đối với tôi trở nên lạnh nhạt, liền không để tôi vào mắt.
Mạnh Châu không thể xuống giường, Thẩm Chí vẫn luôn ở trong phòng dùng bữa cùng cô ấy.
Cửa ra vào luôn có người trông coi, trong lòng tôi đau nhói, biết rõ đây là đang đề phòng ai.
Trong nhà ăn sớm đã chỉ còn lại chút canh thừa thịt nguội.
Tôi nhờ dì giúp việc nấu giùm tôi bát mì.
Dì nheo mắt nhìn tôi, ánh mắt khinh thường cùng giọng nói sắc bén chói tai.
“Cố tiểu thư, tôi chỉ nghe Thẩm tiên sinh sai bảo, ngài có chuyện thì tìm Thẩm tiên sinh mà nói.”
Nhưng làm sao tôi có thể gặp được Thẩm Chí.
Tôi cảm giác được ánh mắt của những người xung quanh đều tập trung trên người tôi, tràn đầy ác ý.
Lâu đài, nơi ban đầu tượng trưng cho sự an toàn, đã biến thành hang ổ độc hại của những kẻ ăn thịt người.
8.
Có một bàn tay không có ý tốt vuốt ve vai tôi.
Tôi cảm giác được có ai đó đang không ngừng hít hà ở hõm vai tôi.
Hai bàn tay to lớn giữ chặt lấy tôi, tôi căn bản không thể thoát ra được.
“Thơm quá, Niệm Niệm.”
Trò đũa tục tĩu này khiến tôi run lên vì tức giận.
Tôi đẩy mạnh khuỷu tay của mình ra sau.
Người đàn ông nhanh chóng lùi lại, thả bàn tay đang giữ tôi ra.
Tôi lập tức quay người chạy lên lầu, cánh cửa bị tôi khóa chặt, tất cả dũng khí trong phút chốc liền biến mất.
Tôi biết rõ đó là ai.
Anh ta là một trong những trợ thủ mà Thẩm Chí tín nhiệm - Trần Thanh.
Lần đầu tiên gặp Trần Thanh, tôi đã bị những vết sẹo trên khuôn mặt của anh ta dọa sợ.
Đó là một vết sẹo chạy dài từ trán đến khóe miệng, vết sẹo dữ tợn, xuyên qua mí mắt của anh ta một cách nguy hiểm.
Nửa mặt của người đàn ông trông như Tu La, nhưng nửa còn lại lại đẹp trai một cách kỳ lạ.
Thẩm Chí nói rằng đây là vì cứu hắn nên mới bị thương.
Tôi run rẩy đưa tay ra, lập tức bị bàn tay ấm áp nắm chặt, không thể rút về dù chỉ một phân.
“Cảm ơn…”
“Không cần cảm ơn~ Niệm Niệm, nếu không có vết sẹo này, có lẽ cả đời tôi cũng không gặp được em. Ngẫm lại liền thấy nó đáng giá rồi~”
Tên của tôi khi phát ra từ miệng anh ta, để lộ ra sự mập mờ khó tả.
Thẩm Chí nhíu mày, bảo hộ tôi ở sau lưng.
“Trần Thanh, hãy tôn trọng cô ấy, cô ấy là chị dâu của mày!”
Trần Thanh không đứng đắn thản nhiên xin lỗi, dùng ánh mắt như rắn xuyên qua Thẩm Chí nhìn tôi chằm chằm.
“Xin lỗi chị dâu, nếu chị muốn, có thể đánh tôi một cái cho bớt giận? Chị có thể dùng sức đánh mạnh chút~”
9.
Sau đó tôi không còn gặp lại Trần Thanh nữa.
Đây là lần thứ hai.
Trần Thanh là một người rất tinh ý.
Có thể nói thái độ tùy ý làm bậy của anh ta đã chứng tỏ Thẩm Chí không hề quan tâm đến tôi.
Cơn đau dạ dày xé toạc các dây thần kinh vốn đã yếu ớt của tôi.
Tôi cảm thấy toàn thân đều run rẩy.
Một ý nghĩ khó tả dần dâng lên trong lồng ngực tôi.
Thẩm Chí không còn thích tôi nữa.
Hắn đã yêu một người khác.*
* Nguyên văn: 他移情别恋了
Di tình biệt luyến (移情别恋): Yêu một người nhưng không yêu nữa mà chuyển qua yêu người khác.