7.
Dưới chân thiên tử, có thể nói tấc đất tấc vàng.
Tiết gia ở kinh thành còn có chút căn cơ, chỉ là lúc Tiết thị lang bệnh chết, Tiết Hoài Tông tuổi còn nhỏ, mẫu thân cũng ôm bệnh trong người, nên gia cảnh Tiết gia xuống dốc không phanh, chống đỡ không nổi nhiều chi phí như vậy, Tiết Hoài Tông liền cùng mẫu thân chuyển đến thuê nhà trong hẻm nhỏ.
Sau khi Thẩm Căng gả đến đương nhiên cũng theo phu quân ở trong ngõ nhỏ.
Lúc đầu Tiết Hoài Tông còn lo lắng nàng ở không quen, nhưng không ngờ Thẩm Căng cũng không so đo nhiều, ngược lại nàng còn tự đắc vui vẻ, thu dọn căn nhà không lớn gọn gàng ngăn nắp, chim hót hoa thơm.
Lúc Tiết Hoài Tông về tới nhà, thấy Thẩm Căng cùng nha hoàn hồi môn đứng ở dưới mái hiên, tưới nước cho hoa.
Hắn liền đi tới tiếp nhận bình nước trong tay nha hoàn, vừa tưới hoa vừa nói chuyện với Thẩm Căng.
Đầu tiên là hỏi qua tình huống của mẫu thân hắn, biết được mới vừa uống thuốc đã nghỉ ngơi, Tiết Hoài Tông gật gật đầu cười nói: "Mẫu thân cực kỳ sợ đắng, bình thường đút thuốc cũng phải dỗ bà ba bốn lần, có hơi vất vả. Lần tới nếu đút thuốc, có thể chờ ta trở về làm.”
Thẩm Căng mỉm cười, chẳng qua là đút thuốc mà thôi, chuyện này nàng vẫn làm được.
Mà từ khi nàng gả vào Tiết gia tới nay, thân thể Tiết phu nhân đã tốt hơn rất nhiều, nàng cũng không vất vả bao nhiêu.
Tiết phu nhân cũng không giống mẹ chồng lão Hầu phu nhân lúc trước, chỉ nhìn tướng mạo đã thấy hiền lành.
Hơn nữa năm đó nàng không chê Tiết gia nghèo túng, kiên quyết gả cho Tiết Hoài Tông, Tiết phu nhân cảm kích trong lòng, vô cùng tốt với nàng, lúc bản thân có thể đi lại còn giúp nàng làm chút nữ công.
Còn Tiết Hoài Tông mới trúng cử, mới vừa ở ngự tiền nhận công việc, trước hết quan trọng là làm tốt công việc, chuyện trong nhà có thể không quấy rầy hắn sẽ không quấy rầy.
Nói đến công việc, Tiết Hoài Tông ngược lại nhớ tới: "Ngày mai nghỉ vốn nên đúng hẹn dẫn nàng và mẫu thân ra ngoại ô chơi một ngày, không khéo Trung thừa đại nhân nói ngày mai phải thiết yến ở nhà, đặc biệt nhờ người tới nói cho ta biết, nghĩ đến ngày mai ta phải thất hẹn với nàng rồi.”
Công việc hiện tại của Tiết Hoài Tông là ở Ngự Sử Đài, Ngự Sử Trung Thừa là cấp trên của hắn, cấp trên tự mình mời, hắn không thể không đi.
Chỉ là Thẩm Căng từ sau khi gả vào Tiết gia, bận rộn xử lý việc nhà chăm sóc mẹ chồng, đã lâu không nghe ngóng tin tức bên ngoài, liền hỏi Tiết Hoài Tông: "Trung thừa đại nhân định mời khách ở đâu?”
Tiết Hoài Tông nói: "Trung thừa đại nhân tiền nhiệm bị điều đi nơi khác, Trung thừa đại nhân hiện nay mới nhậm chức, chính là ngự tiền hồng nhân Định Bắc hầu, hắn đã nói thiết yến trong nhà, vậy nhất định là ở Định quốc công phủ, nên không phải chỉ mời một mình ta.”
Định Bắc Hầu?
Tim Thẩm Căng đập thình thịch, đã rất lâu rồi nàng chưa từng nghe tin tức của người này, cũng đã rất lâu rồi không để người này ở trong lòng.
Không ngờ quanh đi quẩn lại, người này lại trở thành cấp trên của phu quân nàng.
Nhưng nàng nhớ rõ Định Bắc hầu Lục Trầm Chu chưa từng làm Ngự Sử trung thừa, nhiều nhất cũng chỉ làm Ngự tiền Phó đô chỉ huy sứ.
Thích thú hỏi: “Định Bắc Hầu trẻ như vậy cũng có thể làm Ngự sử trung thừa sao?”
Tiết Hoài Tông cười: "Người bên ngoài đều trông mặt mà bắt hình dong, Định Bắc hầu tuổi tuy còn trẻ nhưng thái độ đối nhân xử thế lại cực kỳ ổn thỏa, chuyện phế Thái tử và đảng tranh chấp, Bình Tây hầu hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan, duy chỉ có Định Bắc hầu giữ mình trong sạch, không mất bình tĩnh, quan gia sao có thể không thích? Người như vậy rất thích hợp làm Ngự sử trung thừa.”
Lục Trầm Chu giữ mình trong sạch, không mất bình tĩnh?
Thẩm Căng và hắn đã từng làm phu thê một đời, hiểu rõ hắn nhất, tám chữ đó đặt ở trên người ai cũng thích hợp, duy chỉ có đặt ở trên người Lục Trầm Chu là không thích hợp.
Hắn chính là người biết luồn lách trên quan đạo nhất, lúc trước chỉ vì Định Bắc Hầu phủ lão Hầu gia qua đời sớm, hắn sợ Định Bắc Hầu phủ bị người ức hiếp, từ trên xuống dưới chuẩn bị không ít.
Vụ án phế thái tử tuy hắn không bị liên lụy, nhưng nàng biết đó là Lục Trầm Chu giành dựa vào Lang Vương trước, mới may mắn tránh thoát một kiếp.
Về phần chuyện Lang vương sau đó bị tra ra có ý đồ mưu nghịch, Định Bắc Hầu lại bỏ Lang vương, đầu nhập Tấn vương, thì càng không cần phải nói.
Nhân vật như vậy làm Ngự sử trung thừa, Thẩm Căng không khỏi đổ mồ hôi thay Tiết Hoài Tông, kéo ống tay áo hắn dặn dò: “Cấp trên mời chàng dự tiệc, không đi không ổn, nhưng đi cũng phải nhớ kỹ, lời không nên nói ngàn vạn lần không nên nói, chuyện không nên làm ngàn vạn lần không nên làm, đặc biệt là chuyện liên quan đến trong cung, càng phải ngàn vạn lần cẩn thận.”
Nàng nói trịnh trọng như thế, thế cho nên Tiết Hoài Tông không dám cùng nàng cười đùa, liền cầm tay nàng nói: "Lời phu nhân nói, ta đều nhớ kỹ, ngày mai mở tiệc chiêu đãi, ta đi nhanh rồi về, sẽ không ở lại quá lâu, nếu nàng ở nhà nhàm chán, có thể cùng mẫu thân đi ngoại ô trước, đợi ta trở về sẽ đi đón các nàng.”
“Ừ.”
Thẩm Căng gật đầu, bên ngoài mặc dù không nói nhiều, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an.
Nàng luôn cảm thấy sau khi trở lại ba năm trước, có một số việc không giống với những gì nàng đã trải qua, nàng cũng không dám dự đoán tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, giống như nàng không ngờ tới Lục Trầm Chu sẽ biến thành ngự tiền hồng nhân, lên làm Ngự sử trung thừa.
Sáng sớm hôm sau, nàng tiễn Tiết Hoài Tông ra cửa, dặn đi dặn lại mấy lần, mới đưa mắt nhìn Tiết Hoài Tông ngồi trên lưng ngựa đi về phía phủ Định Quốc Công.
Ngoài cửa phủ Định Quốc Công, sớm đã có gã sai vặt nhận được lời dặn của Lục Trầm Chu, đứng ở dưới mái hiên chờ, vừa thấy Tiết Hoài Tông đến, vội vàng mời hắn vào trong.
Tiết Hoài Tông thấy gã sai vặt như thế, còn cho là mình tới chậm, đi theo sau gã sai vặt vội vàng chạy tới phòng khách thiết yến, giương mắt nhìn lên, trong phòng khách có một mình Lục Trầm Chu.
Hắn nhất thời sửng sốt, đợi đến khi hoàn hồn, vội khom người hành lễ với Lục Trầm Chu.
Từ khi Tiết Hoài Tông tiến vào, ánh mắt Lục Trầm Chu không chớp nhìn hắn.
Thấy hắn cử chỉ đoan chính, tiến lui có độ, dáng người cao lớn, mặt mày trong trẻo, ngược lại có dáng vẻ thám hoa lang.
Người như vậy nếu không có hôn ước, sau kỳ thi xuân, các nhà quyền quý ở dưới bảng bắt hắn làm rể, nhưng hắn sớm có hôn ước, hôn thê còn là Thẩm Căng.
Lục Trầm Chu nghĩ tới đây, sắc mặt không tốt lắm, tùy ý khoát tay ý bảo Tiết Hoài Tông ngồi xuống, liền cho người mang rượu và thức ăn lên: "Hôm nay là ngày nghỉ, các đại nhân Ngự Sử đài vốn đã nói muốn cùng nhau ra ngoài dạo chơi chè chén, bản hầu không kiên nhẫn đi xa, nên không đi. Nghe nói ngươi cũng không đi liền gọi ngươi tới, nói chuyện phiếm chút việc nhà. Nghe nói năm nay ngươi vừa mới nhược quán, bản hầu lớn hơn ngươi mấy tuổi, nếu ngươi không chê, hôm nay đừng coi bản hầu là Ngự Sử trung thừa, coi như là huynh trưởng của ngươi, mau mời ngồi xuống đi.”
Hắn nói như vậy nhưng Tiết Hoài Tông sao dám thật sự coi hắn là huynh trưởng? Nói cảm ơn xong, nghiêng người ngồi đối diện Lục Trầm Chu.
Lục Trầm Chu rót đầy rượu, đưa một ly tới trước mặt hắn, nhìn hắn hai tay nhận rượu, mới cùng hắn nhàn thoại vài câu chuyện nhà.
Giây lát, dường như vô tình hỏi: "Ngày đó Bản hầu nhìn thấy ngươi ở Ngự Sử đài, còn cân nhắc muốn tìm cho ngươi một mối hôn sự, cũng không ngờ năm ngoái ngươi đã thành hôn, không biết là cưới cô nương nhà ai?"
Tiết Hoài Tông nói: "Không dám để đại nhân hao tâm tổn trí, kẻ hèn cưới tam tiểu thư của Hộ bộ viên ngoại lang Thẩm Chiêm Thẩm đại nhân.”
Lục Trầm Chu hơi nhíu mày: "Ta và Thẩm đại nhân làm quan trong triều cũng đã hai ba năm, dưới gối hắn có một trai hai gái, chỉ là dựa theo thứ tự tỷ muội Thẩm gia, nữ nhi của hắn cũng không phải là hàng ba.”
Tiết Hoài Tông nghe vậy cười: "Theo như lời đại nhân nói không sai, chuyết kinh* cũng không phải là con gái ruột của Thẩm đại nhân, mà là con thừa tự dưới gối Thẩm đại nhân.”
*拙荊: Chuyết kinh. Thời kỳ Trung Quốc cổ đại, ngoài Thê, cũng có hàng loạt cụm danh từ khác chỉ người vợ. Như thời kỳ cổ đại như nhà Chu, đàn ông khi nói chuyện với người khác gọi vợ là Chuyết kinh (拙荊) hay Nội nhân (內人)
“Vậy sao bản hầu nghe nói, ngươi và nữ nhi Thẩm đại nhân đã định hôn từ nhỏ? Thẩm gia ngoại trừ Thẩm Chiêm, ba người con thứ đều không ở kinh thành, Tiết gia các ngươi từ tổ tông đã định cư ở kinh thành.”
Tiết Hoài Tông không muốn hắn tìm hiểu Thẩm gia và Tiết gia kỹ như vậy, mặc dù không biết hắn muốn thế nào, nhưng vẫn thản nhiên nói: "Vâng, khi còn bé chuyết kinh không ở kinh sư, mà lớn lên ở Cô Tô, mấy năm trước nhạc phụ nhạc mẫu qua đời mới được Thẩm đại nhân đón vào kinh thành. Ban đầu người có hôn ước từ nhỏ với kẻ hèn cũng không phải là chuyết kinh, mà là tứ tiểu thư trong phủ Thẩm đại nhân.”
Lục Trầm Chu mím môi, mình đoán được quả nhiên không sai, người đính hôn với Tiết Hoài Tông vốn nên là Thẩm Tứ mới đúng.
Tiết Ích vốn là Hộ bộ thị lang, Thẩm Chiêm là Hộ bộ viên ngoại lang, hai người như vậy định ra hôn nhân từ nhỏ, mới hợp tình hợp lý.
Mà Thẩm Căng....
Lục Trầm Chu rũ mắt suy nghĩ một chút, lúc nhỏ cha mẹ Thẩm Căng đều mất, sau khi vào kinh chỉ có thể sống dựa vào phu thê Thẩm Chiêm.
Vị phu nhân kia của Thẩm Chiêm hắn đã gặp qua, tầm nhìn thiển cận, làm việc vô trật tự, nếu Tiết Thị Lang còn sống, hôn sự giữa Tiết Hoài Tông và Thẩm Tứ, bà ta nhất định rất thích.
Mà nay Tiết Thị Lang không còn, Tiết gia cũng nay không bằng xưa, có khả năng bà ta vì nữ nhi ruột thịt, thay mận đổi đào gả Thẩm Căng đến Tiết gia.
Chắc hẳn trong lòng Thẩm Căng cực kỳ tức giận?
8.
Lục Trầm Chu nghĩ tới đây, không khỏi coi thường Thẩm đại phu nhân, cũng đối với Tiết Hoài Tông có một chút đồng tình: "Lấy tiền đồ của ngươi bây giờ, đã xứng đôi với Thẩm tứ tiểu thư kia. Đoán chừng Thẩm đại phu nhân ở nhà nhất định hối hận đến xanh ruột, ngày đó vì sao không gả nữ nhi cho ngươi, lại hết lần này tới lần khác đưa một cô nương mồ côi gả qua.”
Tiết Hoài Tông nghe hắn nói như vậy, lắc đầu: "Đại nhân đoán sai rồi, hôn sự này không phải đại phu nhân ép buộc, mà là chuyết kinh tự nguyện gả thay.”
Tự nguyện?
Tay cầm ly của Lục Trầm Chu dừng lại giữa không trung.
Nữ tử yêu thích quyền quý như Thẩm Căng, sẽ tự nguyện gả vào Tiết gia nghèo túng?
Hắn cho rằng Tiết Hoài Tông là vì muốn lấy lại thể diện cho hai nhà Tiết Thẩm, mới có thể nói như vậy.
Tiết Hoài Tông còn trẻ thi đậu, nhân vật tinh anh cỡ nào, vừa thấy Lục Trầm Chu như thế, liền biết hắn không tin.
Nếu liên quan đến thanh danh của hắn, Lục Trầm Chu không tin thì thôi, nhưng liên quan đến Thẩm Căng, hắn luôn sợ người khác sẽ hiểu lầm nàng, cho nên nói tiếp: "Không sợ đại nhân chê cười kẻ hèn khoe khoang, chuyết kinh tuy là nữ tử nhưng kiến thức còn hơn cả ta. Ngày kết hôn chuyết kinh đã nói rõ với kẻ hèn, nàng không phải Thẩm tứ tiểu thư cùng ta định hôn từ nhỏ, mà là Thẩm tam tiểu thư được nhận làm con thừa tự của Thẩm đại phu nhân. chuyết kinh nói nếu theo ước định của hai nhà Tiết Thẩm, vốn không phải nàng gả đến, nhưng Thẩm gia các nàng từ trước đến nay huynh đệ một thể, tỷ muội một lòng, sau khi phụ mẫu nàng mất là Thẩm đại nhân thu dưỡng chuyết kinh, có ơn dưỡng dục. Thẩm tứ tiểu thư tuy nói đã cập kê nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, vả lại ở trong nhà được yêu thương cưng chiều, nếu như Thẩm tứ tiểu thư gả vào Tiết gia chúng ta, chỉ sợ nàng chăm sóc bản thân còn không chu toàn, càng không nói đến chăm sóc mẫu thân ta. Vì vậy vì hôn ước của hai nhà Tiết Thẩm, cũng vì báo đáp công ơn dưỡng dục của Thẩm đại nhân và đại phu nhân, chuyết kinh liền tự nguyện gả đến Tiết gia chúng ta. Nữ tử hữu dũng hữu mưu, trung nghĩa lưỡng toàn như vậy, có thể cưới nàng làm thê là phúc ba đời của kẻ hèn.”
“Vậy sao.” Lục Trầm Chu khẽ nhấp một ngụm rượu.
Nhìn dáng vẻ này của Tiết Hoài Tông cũng không giống đang nói dối, chẳng lẽ Thẩm Căng thật sự tự nguyện gả đến Tiết gia?
Nhưng nàng vì sao phải làm như vậy? Cho dù phụ mẫu nàng đã qua đời, chuyện mai mối phải do phu thê Thẩm Chiêm sắp xếp, nhưng nếu nàng không muốn, có thể lại tìm một cơ hội gả cho một gia đình tốt, không nói gả đến phủ Định Bắc Hầu bọn họ, nhưng cũng không cần gả đến Tiết gia chịu khổ nghèo khó.
Nhất là thời điểm nàng gả vào Tiết gia, Tiết Hoài Tông còn chưa thi đậu, làm sao biết Tiết gia khi nào có thể khôi phục vinh quang?
Lục Trầm Chu đoán không ra tâm tư của Thẩm Căng, nhưng Tiết Hoài Tông đã nói như vậy, hắn liền từ bỏ, đã biết lúc trước Thẩm Căng chưa từng định hôn với Tiết Hoài Tông nên cũng không lấy chuyện hôn ước tra hỏi Tiết Hoài Chu nữa, vì thế chuyển sang đề tài khác.
Thẩm Căng ở nhà đợi Tiết Hoài Tông, lại không biết Lục Trầm Chu mời bọn họ qua phủ dự tiệc đã nói những gì, trong lòng không khỏi có chút sầu lo, cũng không có tâm trạng ra ngoại ô du ngoạn.
Đợi đến trưa Tiết Hoài Tông trở về, nghe hắn nói Lục Trầm Chu chỉ lôi kéo hắn nói chút việc nhà, còn nhắc tới hôn sự của hắn.
Trước mắt phủ Định Quốc Công chỉ có Lục Trầm Ngư có thể bàn chuyện kết hôn, tài mạo của Tiết Hoài Tông cũng được coi là xuất chúng trong các tiến sĩ khoa mới, nếu Lục Trầm Chu hỏi đến hôn sự của hắn, chắc là muốn tìm rể cho muội muội nhà mình.
Không có chuyện gì liên quan đến vương công, chính là vạn sự đại cát.
Thẩm Căng thả lỏng tâm tình, vẫn như cũ lo liệu việc nhà không đề cập tới gì nữa.
Thời gian yên tĩnh như thế, thoáng cái hơn tháng đã qua, Tiết Hoài Tông lĩnh lương trở về nhà, trước tiên giao ngân lượng vào tay Thẩm Căng.
Lúc trước Thẩm Căng vì phu thê Thẩm Chiêm giải quyết nỗi lo về, vả lại bởi vì nàng gả thay, mang đến cho Thẩm gia không ít thanh danh tốt, bên ngoài nhắc tới Thẩm Chiêm đều nói hắn coi trọng lời hứa, không bởi vì Tiết gia nghèo túng mà chê nghèo yêu phú, là vị quan thanh lưu, vì vậy ở trong triều dã có chút danh tiếng, ngay cả Thẩm Tứ cũng có thể tìm đưỡ nhà tốt.
Phu thê Thẩm Chiêm mừng rỡ, đối đãi với Thẩm Căng càng thân thiện hơn, ngoại trừ của hồi môn lúc gả ra ngoài, ngày thường sợ cuộc sống của nàng kham khổ, cũng thường xuyên sai người giúp đỡ nàng một chút.
Đợi Tiết Hoài Tông đậu tiến sĩ, nhận chức quan, hai nhà Tiết Thẩm lui tới càng mật thiết.
Thẩm Căng và trên dưới Thẩm gia thật sự giống như lời nàng nói, huynh đệ một thể, tỷ muội một lòng, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn
Lúc này thấy Tiết Hoài Tômg giao tiền lương đầy đủ, Thẩm Căng vừa buồn cười vừa cảm động: “Chàng mới làm quan, xã giao không thể thiếu bạc, chi phí trong nhà đều có ta lo liệu, không cần chàng phí tâm, số tiền này chàng vẫn nên tự mình giữ lại dùng.”
Tiết Hoài Tông không thuận theo, kiên trì muốn nàng nhận lấy: "Đã là làm quan tất nhiên phải làm quan tốt, phu nhân đã thấy qua quan tốt nào dùng bạc xã giao chưa? Tiền này giữ lại cho nhà mình dùng, nàng giữ tiền này mua thêm váy áo trâm cài, ta thấy hai năm nay nàng chưa có quần áo mới.”
Nha hoàn hồi môn của Thẩm Căng nghe vậy che miệng cười, ngày đó tiểu thư nhà nàng nói muốn gả thay, nàng còn lo lắng, xem ra tiểu thư nhà nàng gả đúng rồi.
Thẩm Căng bị nha hoàn cười đến đỏ bừng mặt, không tiện từ chối Tiết Hoài Tông, liền nhận lấy ngân lượng.
Tiết Hoài Tông lúc này mới nói trở lại chính sự: "Ta nghe đồng liêu nói phố Bắc mới mở một gian ngõa xá, diện tích rất lớn, bên trong không chỉ có đô vật, đá cầu, còn có tạp kịch mới ra. Lúc trước bởi vì bận rộn công việc, không thể dẫn nàng và mẫu thân ra ngoài du ngoạn, ngày mai là ngày nghỉ không bằng chúng ta đi nghe tạp kịch.”
Câu lan ngõa xá, từ trước đến nay đều là nam tử đi nhiều, Thẩm Căng cũng chỉ nghe nói qua bên trong thú vị ra sao.
Thấy Tiết Hoài Tông muốn dẫn mình đi, nhất thời do dự: “Chàng đi thì thôi, ta cũng có thể đi sao?”
“Nữ tử và nam tử giống nhau có tay có chân, có tai có mắt, tại sao nơi nam tử có thể đi nữ tử không thể đi, nam tử có thể xem tạp kịch, tại sao nữ tử không thể xem?”
Thẩm Căng động lòng, lúc thiếu nữ nàng theo phụ mẫu ở Cô Tô, bởi vì dưới gối phụ mẫu chỉ có một nữ nhi là nàng, nên dung túng nàng rất nhiều, không chỉ mời tiên sinh dạy nàng đọc sách viết chữ, ra ngoài du ngoạn cũng thường xuyên mang nàng theo.
Nàng đã quen cuộc sống nhàn vân dã hạc, vốn tưởng rằng trong kinh phồn hoa giàu có và đông đúc, còn thú vị hơn Cô Tô, nào ngờ tới trong kinh khắp nơi đều là quy củ, nàng ngay cả ra ngoài bình thường cũng phải theo khuôn phép.
Về sau gả đến Định Bắc Hầu phủ, quy củ của Hầu phủ càng nhiều, càng nặng, ăn mặc đều có quy tắc riêng, nàng giống như bị nhốt trong lồng, nhất cử nhất động đều không được tự do.
Mà nay gả cho Tiết Hoài Tông, vạn lần không nghĩ tới còn có cơ hội đi xem tạp kịch trong, sao nàng có thể không đồng ý?
Liền đi hỏi Tiết mẫu, Tiết mẫu thấy hai phu thê nàng tân hôn không lâu, lần trước vì kỳ thi xuân, Tiết Hoài Tông và Thẩm Căng phân phòng hồi lâu. Hôm nay trúng cử, lại bởi vì sự vụ phức tạp, hai người cũng đã lâu không thể cùng xuất hành.
Ngày mai Tiết Hoài Tông rảnh rỗi, Tiết mẫu liền lấy cớ thân thể không khỏe, từ chối không đi, để cho hai phu thê hắn tự nhiên.
Thẩm Căng biết tâm ý, càng cảm thấy mình gả đến Tiết gia là gả đúng rồi, sáng sớm hôm sau liền thay một bộ xiêm y khác đi ra.
Tiết Hoài Tông ở trong viện đọc sách buổi sáng, nhìn thấy nàng đi ra, xoay người lại nhìn, sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy Thẩm Căng mặc một bộ áo cổ cao màu xanh trúc, mái tóc dài như mực dùng một sợi dây ruy băng cùng màu buộc lên thật cao, chân đạp giày, tay cầm quạt xếp, một bộ trang phục văn nhân sĩ tử, lại hiện ra một vẻ thanh vận khác.
Thẩm Căng bị hắn nhìn đến xấu hổ, xoay người lại cười nói: "Tuy mẫu thân đồng ý ta có thể đi cùng chàng, nhưng dù sao chàng cũng có chức quan trên người, cũng không thể bởi vì ta mà thua kém người khác, cho nên ta giả làm nam tử, người bên ngoài hỏi, liền nói là đường đệ của chàng.”
Tiết Hoài Tông nghe nàng nói thì bật cười, nhìn dáng vẻ này của nàng quả thực hiếm lạ, cũng không nói gì nữa, hai phu thê liền cầm tay ra cửa.
Bởi vì mới khai trương, rất nhiều người đều mộ danh mà đến, khi Thẩm Căng và Tiết Hoài Tông đến, người chen chúc mới có thể vào cửa.
Tiết Hoài Tông sợ Thẩm Căng bị người ta va chạm, toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng chu toàn, không để ý mấy gương mặt quen biết cách hắn không xa.
Hôm nay là ngày nghỉ, Lục Trầm Chu ở trong phủ cũng không có việc gì quan trọng, vừa lúc Tấn Vương, Tần Tiểu Công Gia và An Ninh Bá mời hắn cùng đến xem tạp kịch, hắn liền tới đây.
Vừa vào cửa đã thấy Tiết Hoài Tông đang ở trong đám người hỗ trợ trái phải, khóe môi không khỏi nhếch lên.
Ngày thường đều nói Tiết Hoài này cực kỳ quan tâm đến gia đình, mỗi lần phát lương đều vừa về nhà liền giao vào trong tay phu nhân, mà nay xem ra cũng không phải vậy, nếu thật sự giao hết lương ra, làm sao có tiền dư đến xem tạp kỹ?
Hắn cố tình muốn nhìn thần sắc Tiết Hoài Tông, theo đám người đi vào trong, đi tới phía sau Tiết Hoài Tông, mới phát hiện trong lòng hắn còn che chở một tiểu lang quân.
Lục Trầm Chu đang muốn tìm Tiết Hoài Tông nói chuyện, chợt thấy tiểu lang quân phía trước quay đầu lại, cười với Tiết Hoài Tông.
Dung nhan xinh đẹp nho nhã thanh tuyệt, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, đúng là Thẩm tam tiểu thư mà Tiết Hoài Tông cưới về nhà!
9.
Thẩm Căng đang chen chúc náo nhiệt trong đám người, quay đầu lại vốn định nói đùa với Tiết Hoài Tông, không ngờ vừa ngoái đầu lại đã nhìn thấy một người không nên nhìn thấy.
Phu quân kiếp trước của nàng, hiện giờ là Ngự Sử Trung Thừa Lục Trầm Chu!
Nàng thấy Lục Trầm Chu cũng nhìn nàng, tim bất giác đập thình thịch.
Quay đầu ngẫm lại, nàng sau khi sống lại chưa từng gặp qua Lục Trầm Chu, nghĩ đến Lục Trầm Chu hẳn là không nhận ra nàng, nàng liền quay người lại, chỉ coi như chính mình cũng chưa bao giờ nhìn thấy hắn.
Lục Trầm Chu sống lại một đời, phòng ngừa chu đáo lâu như vậy, chưa bao giờ lường trước được mình cùng Thẩm Căng gặp mặt dưới tình hình này.
Nàng là một nữ tử đã làm thê tử người khác, làm sao dám đến Câu Lan Ngõa Xá xuất đầu lộ diện!
Nhớ lúc trước khi nàng làm Hầu phu nhân, ngôn hành cử chỉ đều theo khuôn phép, hôm nay gả vào trong tiểu môn hộ, ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ cũng không cần?
Tiết Hoài Tông mặc dù tuổi còn trẻ, dù hồ nháo thế nào, thân là Ngự sử trong triều cũng không nên mang theo nữ quyến đến những nơi này cười đùa tìm niềm vui, nếu như bị người ta nhìn thấy còn ra thể thống gì!
Lục Trầm Chu nghĩ mình là cấp trên của Tiết Hoài Tông, cần phải nhắc nhở hắn chú ý tu thân tề gia, giơ quạt ngọc trong tay lên, vỗ vỗ bả vai Tiết Hoài Tông.
Tiết Hoài Tông đang thì thầm với Thẩm Căng, thình lình bị người ta vỗ trúng bả vai, vội nghiêng người nhìn lại, vừa vặn đụng phải Lục Trầm Chu.
Vừa thấy cấp trên ở đây, hắn vội vàng khom người ôm quyền muốn hành lễ.
Lại bị Lục Trầm Chu giơ quạt ngăn cản, nói là đi ra ngoài, không cần nhiều lễ nghĩa như vậy, gọi hắn Lục huynh là được.
Tiết Hoài Tông nhìn quanh bốn phía, quả thật không nên ở chỗ này gọi hắn một tiếng "Trung thừa đại nhân", liền gọi một tiếng Lục huynh:
“Không biết Lục huynh cũng đến nơi đây, thật sự hạnh ngộ.”
Lục Trầm Chu hơi cúi đầu, nhìn thoáng qua người trong lòng hắn, một lát sau mới chỉ vào Thẩm Căng hỏi: "Không biết vị này xưng hô như thế nào?"
Nếu đổi lại gặp ở nơi khác, Tiết Hoài Tông chắc chắn sẽ lôi kéo Thẩm Căng, thản nhiên giới thiệu.
Nhưng lúc này đang ở Ngõa Tử Lý, Thẩm Căng lại mặc trang phục nam nhi, hắn không tiện nói rõ thân phận Thẩm Căng, liền trả lời Lục Trầm Chu: "Đây là đường đệ nhà ta.”
Đường đệ?
Khóe môi Lục Trầm Chu khẽ nhếch, hắn biết bản lĩnh viết văn của Tiết Hoài Tông không tệ, không ngờ bản lĩnh ăn nói lung tung này lại càng cao.
Tiết gia nhân khẩu điêu linh, phụ thân hắn Tiết Ích còn là độc đinh, khi nào thì sinh đường đệ cho hắn?
"Không biết đường đệ của ngươi tên gì, nhà ở nơi nào, có từng đọc sách, có từng ứng thí không?"
Tiết Hoài Tông vốn muốn tùy ý qua loa, không muốn Lục Trầm Chu đuổi theo hỏi đến cùng, hắn xưa nay không phải là người quen nói dối bịa chuyện, trong khoảng thời gian ngắn lại bị Lục Trầm Chu hỏi lại, không biết nên trả lời hắn như thế nào mới tốt.
Vẫn là Thẩm Căng nhanh một bước, cúi chào Lục Trầm Chu nói: "Tiết Tam Lang bái kiến Lục huynh, ta vốn ở Cô Tô, năm nay mười sáu tuổi, vừa mới vào kinh, đọc qua một ít sách, biết được một ít chữ, nhưng chưa ứng thí.”
Tiết Tam Lang? Hay cho Tiết Tam Lang, Tiết Hoài cưới được thê tử tốt, bản lĩnh ăn nói lung tung thật sự không thua kém hắn.
Sắc mặt Lục Trầm Chu trầm xuống, nhìn Thẩm Căng nói: "Đã đọc một ít sách, biết được một ít chữ, vậy nên biết thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ. Nhân vật giống như ngươi, ở trong nhà làm loạn thì thôi, làm sao có thể theo đường huynh của ngươi đến đây?"
Lời này của hắn nói rất ly kỳ, Thẩm Căng có ảo giác bị hắn nhìn thấu thân phận, nhưng lúc nàng đến đã tự soi gương, ngay cả vành tai cũng che giấu, hẳn là không dễ dàng bị người ta nhìn ra thân thể nữ nhi như vậy, liền cả gan trả lời: "Từ trước đến nay ta và đường huynh tình cảm sâu đậm, sau khi vào kinh thường là cùng ăn cùng ở, cùng nhau đến Ngõa Tử Lý xem tạp kịch thì có gì lạ?"
Lục Trầm Chu không ngờ miệng lưỡi nàng bén nhọn như vậy, ngẩn ra, còn định nói chuyện, Tiết Hoài Tông bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: "Lục huynh, việc này không trách đường đệ của ta được, là ta sợ hắn ở nhà nhàm chán, mới dẫn hắn ra ngoài chơi đùa.”
“Chính là có ngươi dung túng như vậy, hắn mới có thể không kiêng nể gì.”
Lục Trầm Chu nhìn không quen thái độ của Tiết Hoài Tông đối với Thẩm Căng, thân là nữ tử vốn nên tuân thủ nghiêm ngặt nữ đức, Tiết Hoài Tông vừa vào Ngự Sử đài, không chỉ phải sửa chữa sai lầm của bá quan, càng phải nghiêm khắc kiềm chế bản thân.
Hắn liền nói với Tiết Hoài Tông: "Cổ nhân có câu giao hữu trọng tâm, cưới thê trọng hiền, hiện giờ ngươi cả hai thứ đều không có, sau này làm sao có thể đặt chân? Nếu nghe khuyên nhủ, vẫn là mau dẫn đường đệ nữ cải nam trang của ngươi về nhà đi.”
Thẩm Căng nghe nói, không khỏi cùng Tiết Hoài Tông hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới Lục Trầm Chu thật sự nhìn ra thân phận của nàng.
Nhưng lời này của hắn nói cũng quá không thỏa đáng.
Thế nào là cưới thê trọng hiền? Chẳng lẽ bởi vì nàng đi theo Tiết Hoài Tông đến xem tạp kịch, thì không hiền hụê sao?
Có thể thấy được ánh mắt nhìn người của hắn thiển cận, khó trách năm đó hắn đứng sai đội, chọn Lang Vương.
Thẩm Căng thầm cười lạnh một tiếng, không nhịn được ngước mặt lên trừng mắt nhìn Lục Trầm Chu: "Ta nghe nói lúc tiền triều, nữ tử không chỉ có thể ra ngoài du ngoạn, vui vẻ uống rượu làm thơ, còn có thể vào triều làm quan, phong hầu tướng quân. Hiện nay triều ta tứ hải thái bình, giàu có phồn hoa hơn tiền triều, Lục huynh lại nói nữ tử đại môn không ra nhị môn không bước mới có thể xưng là hiền huệ, ý là triều ta còn không bằng tiền triều?"
Lời này Lục Trầm Chu sao dám nói, hắn là ngại mạng dài mới dám chỉ trích triều ta không bằng tiền triều?
Thẩm Căng nàng, ỷ vào Tiết Hoài làm chỗ dựa, mới dám không phân biệt tốt xấu, nói hươu nói vượn.
Sao lúc trước hắn không phát hiện nàng có năng lực như vậy?
Lục Trầm Chu bị Thẩm Căng làm tức giận đến nghẹn họng, giận dữ trừng mắt liếc nàng một cái, cho rằng mình là mệnh quan trong triều, không cần phải chấp nhặt với nữ tử như nàng, liền bỏ lại một câu "Lưỡi khéo như lò xo, mặt dày”, cũng không để ý đến Thẩm Căng và Tiết Hoài Tông nữa, quay đầu lại xem tạp kịch.
Thẩm Căng cũng không muốn phí nhiều lời với hắn, thậm chí ước gì mắt không thấy trong lòng không phiền, thấy hắn không trả lời, liền quay đầu lại cùng Tiết Hoài Tông xem tạp kịch.
Tạp kịch hôm nay diễn một vở Nam kịch, từ vùng Chiết Giang truyền tới, trong kinh rất ít khi có thể nhìn thấy, khán giả đều xem vô cùng nghiêm túc.
Lục Trầm Chu vốn cũng là người yêu thích tạp kịch, nhưng bởi vì cãi nhau với Thẩm Căng một phen, hiện tại hứng thú hoàn toàn mất đi, nếu không có đám người Tấn Vương ở đây, hắn đã phất tay áo rời đi.
Đám đông chật chội không chịu nổi, hắn muốn đến chỗ Tấn vương cũng không đi được, đang lúc lôi kéo, chợt cảm thấy tiếp xúc với da thịt ấm áp trơn nhẵn, không thô ráp như nam tử bình thường, rõ ràng là nữ nhi mới có.
Mà trong hội trường, có thể là thân nữ nhi, chỉ có một mình Thẩm Căng.
Ánh mắt Lục Trầm Chu tối sầm lại, không ngờ Thẩm Căng lớn mật như vậy, làm việc khác người không nói, còn dám thông đồng với hắn trước công chúng, nàng rốt cuộc có biết hai chữ "xấu hổ" viết như thế nào không?
Lục Trầm Chu càng nghĩ càng giận, mắt thấy mu bàn tay Thẩm Căng còn đang như có như không xoa xoa cổ tay hắn, hắn giận dữ mà cúi đầu, đang muốn đưa tay gạt nàng ra, đã thấy trong tay nàng buông xuống bên cạnh nắm chặt một cây quạt giấy, một đầu khác của quạt giấy nắm trong lòng bàn tay Tiết Hoài Tông, thỉnh thoảng theo dòng người bắt đầu khởi động nhẹ nhàng lắc lư.
Lại nhìn Thẩm Căng, đôi mắt của nàng nhìn chằm chằm con hát trên sân khấu không chớp một cái, cũng chưa từng liếc nhìn hắn một lần!