31.
Thế sự khó liệu, nhân quả hư vô, báo ứng không sai.
Lục Trầm Chu không thể tưởng được ý trời khó dò như thế, dù chính mình bày mưu nghĩ kế như thế nào, cũng như muối bỏ biển trong chúng sinh.
Một mũi tên kia, không chỉ không bắn chết hắn, ngược lại đưa hắn trở về kiếp trước.
Định Bắc Hầu phủ vẫn là Định Bắc Hầu phủ, mẫu thân hắn vẫn là lão Hầu phu nhân, muội muội hắn chưa xuất giá, Liễu Uyển Nhu vẫn là biểu tiểu thư sống nhờ trong nhà hắn.
Còn có Thẩm Căng... Đúng rồi, còn có Thẩm Căng! Nàng đã trở lại, Thẩm Căng ở nơi nào?
Lục Trầm Chu tỉnh táo lại, chợt nắm lấy tay tùy tùng quát: "Hầu phu nhân ở đâu?”
Tùy tùng bị hắn làm cho hoảng sợ, vội nói: "Ngày đó Hầu gia và phu nhân hòa ly, ra cửa không biết như thế nào lại đụng vào xe ngựa của phu nhân, đợi đến khi mọi người nâng xe ngựa lên, Hầu gia và phu nhân đều bất tỉnh. Các tiểu nhân liền đưa Hầu gia về Hầu phủ, phu nhân thì được đưa đến Thẩm gia, nghe nói phu nhân đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, Thẩm gia đã chuẩn bị hậu sự.”
Chuẩn bị hậu sự? Thẩm gia sao có thể bạc tình như vậy, Thẩm Căng còn chưa chết, vì sao phải chuẩn bị hậu sự cho nàng?
“Mau, mau đi chuẩn bị ngựa, bản hầu muốn đến Thẩm gia!”
“Con trai ta, con... con đã hòa ly với Thẩm Căng rồi, còn đến Thẩm gia làm gì?”
Lão phu nhân nghe Lục Trầm Chu muốn người chuẩn bị ngựa, nhịn không được tiến lên một bước ngăn cản: "Nàng sống hay chết, sau này đều không liên quan đến Định Bắc Hầu phủ chúng ta. Ngươi hôn mê mấy ngày nay, đều là Uyển Nhu vất vả chăm sóc ngươi, ngươi cũng đừng phụ lòng người trước mắt.”
Cái gì gọi là phụ lòng người trước mắt, người hắn không nên phụ lòng nhất chính là Thẩm Căng!
Lục Trầm Chu nhớ tới dị thế như một giấc mộng lớn, nhớ tới tiếc nuối khi Thẩm Căng gả cho người khác, nhớ tới nhiều ngày đêm khó ngủ như vậy, hắn không nhịn được nữa, không để ý vết thương trên người còn chưa khỏi, mặc quần áo xuống giường, ngồi lên xe ngựa chạy tới Thẩm gia.
Thẩm gia mấy năm nay trôi qua có thể nói một sóng chưa yên một sóng lại nổi lên, đầu tiên là Thẩm Chiêm bị tố cáo phẩm hạnh không đoan chính, sau đó là hôn sự của tứ nữ Thẩm gia gặp phải thay đổi, mấy hộ gia đình ban đầu xem trọng nhau, không biết như thế nào lục tục đánh trống lui đường, không còn bà mối đến nhà.
Thật vất vả gả ra một Thẩm Căng đến cao môn Hầu phủ, nào biết lại gạt người trong nhà hòa ly.
Vậy thì thôi đi, hòa ly đã xem như kết cục tốt nhất của nữ tử, Thẩm đại phu nhân cân nhắc dựa vào dáng vẻ của Thẩm Căng và thái độ đối nhân xử thế ba năm nay ở Hầu phủ, nếu muốn tìm thêm một gia đình cũng không khó.
Nhưng không ngờ Thẩm Căng lại bị thương trên đường về nhà, trong nhà mời mấy đại phu đến xem, lại không ai có thể làm cho Thẩm Căng tỉnh lại.
Thẩm gia bọn họ vốn không phải là gia đình giàu có và sung túc gì, trong một nhà ba huynh đệ, lão tam ngoài ý muốn bỏ mình, lão nhị không có công danh lại vô tích sự, cả nhà trên dưới liền trông cậy vào bổng lộc của Thẩm Chiêm, trong nhà còn có một nữ nhi, một nhi tử chưa thành hôn, cuộc sống vốn trôi qua bắt vạt áo thấy khuỷu tay.
Lại thêm Thẩm Căng hôn mê mãi không tỉnh, cần nhân lực y dược hàng năm hầu hạ, Thẩm gia còn có thể sống sót sao?
Thẩm đại phu nhân bất đắc dĩ, đành phải nói rõ với Thẩm lão phu nhân, Thẩm Căng còn tiếp tục như vậy, trong nhà cũng chỉ có thể từ bỏ chẩn trị cho nàng, có thể sống bao lâu thì hay bấy lâu, hậu sự nên chuẩn bị cũng cần sớm ngày chuẩn bị.
Thẩm lão phu nhân mấy năm trước bởi vì nhi tử mất sớm, đã tổn thương hơn phân nửa nguyên khí, mà nay lại nghe huyết mạch duy nhất của tam phòng cũng sắp không xong, khóc sắp mù hai mắt.
Bà biết mấy năm nay Thẩm Căng ở Định Bắc Hầu phủ sống không tốt, nhưng bà tuổi già sức yếu, chính mình cũng phải dựa vào trưởng tử mà sống, làm sao có thể để ý đến cháu gái?
Trước mắt Thẩm đại phu nhân nói muốn từ bỏ, bà không đành lòng đồng ý, lại không thể không đồng ý, liền gọi người đưa Thẩm Căng chuyển đến trong phòng mình, chỉ ngóng trông lúc nàng sắp chết, mình có thể yêu thương nàng thêm mấy ngày.
Không ngờ Thẩm Căng chuyển qua không bao lâu, liền nghe nói Định Bắc Hầu đã tìm tới cửa.
“Nói là muốn đón Thẩm Căng về, mẫu thân, người xem chuyện này phải làm sao bây giờ?”
Thẩm đại phu nhân xoa xoa khăn tay, bây giờ bà thật sự không hiểu những cao môn hầu phủ diễn tuồng gì, lúc trước ghét bỏ Thẩm Căng chính là bọn họ, hiện tại tranh đoạt Thẩm Căng cũng là bọn họ.
Nhưng Thẩm Căng cũng trở thành dáng vẻ này rồi, bọn họ làm như vậy là có ý gì?
"Có khi nào bệnh của Thẩm Căng là do người trong Hầu phủ động tay động chân, bọn họ sợ Thẩm gia chúng ta phát hiện nên mới tranh nhau đón Thẩm Căng về không?"
Thẩm Chiêm cũng không có cách nào không nghĩ theo chiều hướng xấu, hắn hiểu rõ Định Bắc hầu, giỏi về khoan doanh, tâm tư trăm chuyển, hành sự tàn nhẫn, nếu nói hắn là bởi vì có tình với Thẩm Căng mới muốn đón Thẩm Căng về, dù như thế nào hắn cũng không dám tin.
Nếu thật sự có tình, hai người làm sao nháo đến tình trạng hòa ly?
Thẩm lão phu nhân bị phu thê Thẩm Chiêm nói đến choáng váng đầu, thật lâu sau mới hiểu được: "Các ngươi nói, Định Bắc hầu đến nhà chúng ta đón Căng Nhi?”
Thẩm đại phu nhân nhanh miệng, vội nói: "Nói… nói là trước đây hai người thành hôn tuân theo lời cha mẹ, mà nay hai người hòa ly cũng cần lời cha mẹ, nhưng Thẩm Căng và hắn trước đây tự chủ trương, cũng chưa từng nói cho đại nhân hai nhà biết, chuyện hòa ly không tính, cho nên muốn đón Thẩm Căng trở về.”
“Hắn nói giữ lời thì tính, nói không giữ lời thì không giữ lời, hắn là Thiên Hoàng lão tử sao?” Thẩm Chiêm vừa nghĩ tới Thẩm Căng hòa ly không báo trước cho Thẩm gia, trong lòng liền uất ức.
Định Bắc Hầu phủ khinh thường người Thẩm gia bọn họ cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng dù nói thế nào hắn cũng là người đứng đầu Thẩm gia, chuyện lớn như vậy sao có thể giấu hắn?
“Căng Nhi đã hòa ly, sống hay chết đều không liên quan đến Định Bắc Hầu phủ của bọn họ, nhi tử đã kêu người đuổi Lục Trầm Chu trở về. Nếu thật sự để cho hắn đón Căng Nhi đi, dùng chút thủ đoạn hạ lưu hại chết Căng Nhi, kết quả Thẩm gia chúng ta lại chịu thiệt.”
Danh tiếng của hắn ở trong triều đã đủ kém, vạn nhất người khác nhắc tới, nói Thẩm gia bọn họ ngay cả nữ nhi hòa ly cũng không chứa nổi, về sau sao hắn gặp mặt người khác nữa?
Thẩm Chiêm vẫn nói không ngừng, Thẩm lão phu nhân ngược lại suy nghĩ khác với phu thê Thẩm Chiêm, bà cũng là người từng gặp Lục Trầm Chu, tuy nói đứa nhỏ kia nhìn không được tốt, nhưng nói chuyện làm việc nhất quán trầm ổn, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến Thẩm gia đòi người sau khi hòa ly.
Vả lại, cháu gái của bà bà biết, Thẩm Căng nhân phẩm, dáng vẻ như vậy, cho dù là đưa vào trong cung tuyển tú cũng đủ tiêu chuẩn, chỉ là vì xuất thân thấp, ít người biết mà thôi.
Nếu nàng và Lục Trầm Chu hòa ly là vì vợ chồng son cãi nhau, Lục Trầm Chu trở về hối hận, cũng hợp tình hợp lý, liền phân phó Thẩm Chiêm: "Ngươi đi mời Lục Hầu gia vào, ta có việc hỏi hắn.”
Thẩm Chiêm không tiện làm trái ý mẫu thân, ra ngoài mời Lục Trầm Chu vào cửa.
Lục Trầm Chu ở bên ngoài đang chờ đến nóng lòng, hắn không biết Thẩm Căng bây giờ ra sao, lại càng không biết Thẩm gia sẽ đối đãi với nàng như thế nào, giờ phút này nghe nói lão phu nhân cho mời, hắn bất chấp dáng vẻ vội vã chạy vào trong phòng.
Chưa kịp thỉnh an lão phu nhân, vừa vào cửa đã nhìn thấy Thẩm Căng vô thanh vô tức nằm ở trên giường, Lục Trầm Chu sợ hãi đến sắc mặt như đất, gần như là lảo đảo chạy tới trước giường nàng, một tay xoa lên gò má của nàng.
Da thịt dưới lòng bàn tay ấm áp trơn bóng, hoàn hảo, hoàn hảo… nàng còn sống.
“Thẩm Căng…” Lục Trầm Chu cầm tay nàng, nhẹ nhàng nắm lấy, giống như nắm lấy kỳ trân dị bảo đã mất.
32.
Lục Trầm Chu cuối cùng vẫn đưa Thẩm Căng trở về.
Người Thẩm gia đều cho rằng mạng Thẩm Căng không còn bao lâu nữa, chỉ có hắn biết, Thẩm Căng chỉ là sống rất tốt trong thế giới kia, cho nên không muốn tỉnh lại mà thôi.
Trước kia hắn bận rộn công danh lợi lộc, chưa từng bảo vệ nàng đàng hoàng.
Mà nay thấy nàng gặp nạn, hắn làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Nhớ lại mấy câu Thẩm lão phu nhân hỏi hắn lúc đưa Thẩm Căng rời đi, nếu Thẩm Căng tỉnh lại thì tốt, nếu nàng cả đời này không tỉnh lại thì làm sao bây giờ?
Hắn nghĩ nếu cả đời này nàng không tỉnh lại, hắn sẽ trông coi nàng cả đời.
Giống như nàng nói, giữa phu thê vốn nên vinh nhục cùng chung, sinh tử có nhau, không phải sao?
Lão Hầu phu nhân trông mong hai ba năm, rốt cục chờ được Lục Trầm Chu và Thẩm Căng hòa ly, vốn tưởng rằng cháu gái Liễu Uyển Nhu nhà mình dù sao cũng là lựa chọn tốt nhất của Hầu phu nhân kế tiếp, lại không ngờ Lục Trầm Chu giống như bị ma ám, lại đưa Thẩm Căng nửa sống nửa chết mang về.
“Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? Mang nữ nhân này trở về thì thôi, dù sao trong phủ không thiếu một miệng ăn, người ngoài nhìn vào sẽ không nói Định Bắc Hầu phủ chúng ta bạc tình.”
“Nhưng ngươi vì cái gì còn muốn cùng nàng kết thân lần nữa? Nàng... Nàng… dáng vẻ này, không thể sinh không thể dưỡng, ngươi cưới nàng với cưới bùn có gì khác nhau? Ngươi muốn làm tức chết ta mà, muốn cho Định Bắc Hầu phủ tuyệt hậu sao?”
Sức lực cả người Thẩm lão phu nhân dường như đều dùng để mắng Lục Trầm Chu.
Lục Trầm Chu không nhiều lời, chỉ nói kiếp này ngoại trừ Thẩm Căng sẽ không cưới nữ nhân thứ hai, bảo mẫu thân hắn chú ý nhiều hơn đến hôn sự của Liễu Uyển Nhu, thừa dịp nàng còn trẻ, sớm tìm một người tốt gả đi mới được.
Liễu Uyển Nhu khóc đến đỏ cả mắt, trái tim gần như đóng thành băng.
Nàng canh giữ ở Định Bắc Hầu phủ nhiều năm như vậy, chịu nhiều thiệt thòi như vậy, còn không phải muốn có một ngày bay lên cành cao làm Hầu phu nhân sao?
Mắt thấy sắp thành công, cuối cùng lại xảy ra sự cố.
Thẩm lão phu nhân cùng Lục Trầm Ngư đều bất bình thay nàng, Lục Trầm Ngư tuổi còn nhỏ không biết kiêng kỵ, mở miệng nhân tiện nói: "Biểu tỷ đừng khóc, nữ nhân kia nằm không thể động, làm sao biết sống được mấy ngày đây?”
“Câm miệng!”
Lục Trầm Chu nghe Lục Trầm Ngư nói chuyện, không nhịn được nổi giận trong lòng.
Trong mấy năm nay, Thẩm Căng làm Hầu phu nhân, làm trưởng tẩu của nàng, đối xử với nàng như thế nào? Nàng chẳng những không biết ơn báo đáp, ngược lại lấy oán trả ơn, muốn đẩy Thẩm Căng vào chỗ chết.
Người như vậy ở lại bên cạnh Thẩm Căng, hắn làm sao có thể yên tâm được?
Lục Trầm Chu giương mắt nhìn lướt qua một vòng, vô luận là mẫu thân hắn, hay là muội muội của hắn, hay là Liễu Uyển Nhu, đều không phải hạng người lương thiện.
Nếu như hắn vào triều, để Thẩm Căng ở nhà một mình, một ngày nào đó trở về có thể nhìn thấy Thẩm Căng không còn sống nữa.
Sau một phen trầm tư, Lục Trầm Chu không ngờ mình lại quyết định từ quan.
Hắn đã từng hưởng thụ vinh quang trên vạn người dưới một người, cũng từng khiến môn hộ phủ Định Bắc Hầu lớn mạnh, nhưng một mũi tên của giang hồ thảo mãnh kia, tất cả công danh phú quý đều hóa thành bụi đất.
Mà nay chẳng bằng làm một Hầu gia nhàn tản, có thể giữ được Thẩm Căng, giữ được Định Bắc Hầu phủ.
Ý hắn đã quyết, cho dù là ai khuyên cũng không thể thay đổi, sáng sớm hôm sau liền thu dọn hành lý, mang theo Thẩm Căng đang hôn mê chuyển đến biệt uyển Nhất Thủy Thanh.
Bình thường thời tiết đep, hắn sẽ ôm Thẩm Căng ra ngoài, ngồi trên ghế mây dưới giàn hoa phơi nắng. Còn có thể tự mình gội đầu cho Thẩm Căng.
Thời tiết không đẹp, liền ở trong phòng đọc tạp thư cho Thẩm Căng giết thời gian, thỉnh thoảng đề bút vẽ cho nàng một bức tranh mỹ nhân.
Cứ như thế cũng không biết trôi qua bao nhiêu năm tháng, ngày hôm đó, quản sự Định Bắc Hầu bên kia lại phái người đến báo, nói là lão Hầu phu nhân ngực đau, kêu hắn trở về một chuyến.
Mấy ngày nay hắn mang theo Thẩm Căng ở biệt uyển, lão Hầu phu nhân sẽ dùng đủ loại cớ mời hắn trở về.
Hắn mặc dù biết thân thể mẫu thân hắn có bệnh là giả, tận tình khuyên bảo hắn hòa ly là thật, nhưng vì tận chút hiếu tâm, vẫn trở về nhìn mẫu thân hắn một chút.
Lúc đi vẫn dặn dò bọn nha hoàn chăm sóc Thẩm Căng thật tốt, không có mệnh lệnh của hắn không cho bất kỳ người ngoài nào tiếp cận Thẩm Căng.
Lúc gần trưa, Lục Trầm Chu vội vàng từ Định Bắc Hầu phủ chạy về, vừa vào cửa đã nhìn nha hoàn hồi môn của Thẩm Căng vội vã chạy tới, trong lòng hắn nhảy dựng, nhất thời cho rằng Thẩm Căng xảy ra chuyện, vội vàng gọi nàng lại: “Ngươi không hầu hạ tiểu thư nhà mình, chạy tới làm gì?"
Nha hoàn kia thấy hắn trở về vừa vặn, bất giác cười vui nói: "Hầu gia, tiểu thư nhà ta tỉnh rồi, nàng tỉnh rồi!"
Cái gì, Thẩm Căng đã tỉnh lại?
Lục Trầm Chu nghe vậy, không khỏi vui mừng, ba bước thành hai bước chạy vào trong viện, đập vào mắt liền nhìn dáng người yểu điệu của Thẩm Căng, đứng ở dưới giàn hoa, đang ngửa đầu nhìn nho treo thành chùm trên giàn hoa.
Nghe thấy động tĩnh, nàng chậm rãi xoay người lại, nhìn Lục Trầm Chu nói: "Ta ngủ bao lâu rồi? Nhớ lúc trồng nho, vẫn là ngày xuân.”
Lục Trầm Chu không thể tin vào hai mắt của mình, nếu không phải nghe được lời của nàng, còn tưởng rằng mình đang ở trong mộng.
Hắn dừng bước vội vàng, chậm rãi đi qua nói: "Nàng ngủ một năm lẻ hai tháng, cây nho này qua tuổi cũng đã kết quả.”
“Một năm lẻ hai tháng sao? Ta lại ngủ lâu như vậy sao!" Thẩm Căng thở dài một tiếng, nhớ tới quá khứ không muốn người khác biết, không khỏi cười nhạt.
“Ta mơ một giấc mộng rất dài.”
Lục Trầm Chu đi tới bên cạnh nàng, lẳng lặng nhìn hai tròng mắt của nàng: "Trong mộng có tốt không?"
“Ừ, sống rất tốt.”
Thẩm Căng khẽ gật đầu, nàng ở trong mộng gả cho một lang quân chính trực dũng cảm, còn sinh hai đứa con trí dũng song toàn, sau đó ngậm kẹo đùa cháu, sống đến trăm năm.
Vốn tưởng rằng cả đời cứ như vậy trôi qua, đã là đủ rồi, không ngờ mở mắt ra, nàng lại trở về bên cạnh Lục Trầm Chu, điều này làm cho nàng nhất thời không rõ tất cả những gì đã xảy ra rốt cuộc là hiện thực hay là cảnh trong mơ.
Nghe nói Lục Trầm Chu tự mình đến Thẩm gia đón nàng, chăm sóc nhiều ngày như vậy, Thẩm Căng sinh lòng cảm kích, nhưng nàng còn có một chuyện muốn hỏi rõ ràng.
"Hầu gia có từng nghe nói trong triều có vị Ngự Sử tên Tiết Hoài Tông, ta có thể gặp hắn một lần hay không?"
Lục Trầm Chu im lặng một lúc lâu mới gọi nha hoàn vào trong phòng lấy một cái hộp đưa tới tay Thẩm Căng:
"Một năm trước, cùng ngày ta và nàng hòa ly, hắn đã chết bệnh trên đường bị giáng chức, lúc lâm chung, Tiết Ngự Sử nói cho hạ nhân trong nhà, năm đó đi Thẩm gia cầu thân bởi vì đường xá xóc nảy, vốn đã không còn đồng nào, là nàng tặng cho hắn ngân lượng, hắn mới kịp thời chạy về nhà đưa tang cho bệnh mẫu, vì thế hắn cảm niệm trong lòng. Cho nên đem toàn bộ tài sản đổi thành một cây trâm vàng, trả lại cho nàng, nói đại ân đành đợi kiếp sau kết cỏ ngậm vành báo đáp. Ngày đó, chính là tùy tùng của hắn vội vàng tới đưa trâm vàng, mới va chạm với xe ngựa của ta và nàng.”
Thẩm Căng nhẹ nhàng vuốt ve cái hộp gấm kia, nàng cho rằng giữa nàng và hắn vốn không có quan hệ gì, giấc mộng kia cũng chỉ là do trong lòng nàng có cảm xúc mới sinh ra, không ngờ hóa ra hắn vẫn luôn nhớ rõ.
Nhưng ngày đó rõ ràng là Thẩm gia các nàng có lỗi với hắn, hai lượng bạc kia cũng không đáng để hắn dùng trâm cài vàng trả lại, Tiết Hoài Tông này thật sự là ngốc mà, giống như hắn ở trong mộng.
Chỉ là… trong mộng còn có Tiết Hoài Tông, nhưng hiện tại, trên trời dưới đất không còn có Tiết Hoài Tông thứ hai.
Thẩm Căng yên lặng khép hộp lại, che mặt, để mặc nước mắt rơi xuống.
Lục Trầm Chu nhìn nàng, biết nàng nhìn thấy cây trâm này sẽ khổ sở, sẽ thương tâm, sẽ nhớ tới từng chút từng chút một trong kiếp kia, nhưng hắn vẫn lấy nó ra giao cho nàng.
Nàng chính là nhớ rõ thì thế nào, từ nay về sau, trên trời dưới đất, cũng sẽ không có Tiết Hoài Tông thứ hai.
Mà hắn… có cả đời để chờ.
Tâm này ở đây, bán biên minh kính, chung ngộ kim sinh*
(Hết)
*此心在了,半邊明鏡,終遇今生。
出自宋代晁端礼的《雨中花/夜行船》
全文:
豆蔻梢头,鸳鸯帐里,扬州一梦初惊。
忆当时相见,双眼偏明。
南浦绿波,西城杨柳,痛悔多情。
望征鞍不见,况是并州,自古高城。
几多映月凭肩私语,傍花和泪深盟。
争信道、三年虚负,一事无成。
瑶珮空传好好,秦筝闻说琼琼。
此心在了,半边明镜,终遇今生。
Mọi người biết bài thơ này dịch nghĩa như thế nào thì chỉ mình với nha.