[Zhihu] Gặp Được Anh

Chương 3




7

Tôi không nói gì thêm với Lục Trạc, sau khi vào nhà lập tức khóa cửa lại.

Nằm trên ghế sofa một lúc, tôi lấy điện thoại ra xem thì phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ.

Tất cả đều từ Giang Kham.

Nhìn thấy tên Giang Kham, tôi lại bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Anh ấy là anh trai của Giang Uyển, tương lai sẽ còn gặp mặt.

Nếu chuyện này không được xử lý tốt, mỗi lần nhìn thấy anh ấy tôi không thể cứ trốn tránh được phải không?

Suy nghĩ hồi lâu, tôi đã gửi cho anh một tin nhắn rất chân thành: "Anh Giang Kham, thật xin lỗi, tối hôm qua em không nên lợi dụng anh… Nhưng đúng là em đã bị bổ thuốc, đầu óc không tỉnh táo. Chúng ta hãy coi như không có chuyện gì xảy ra nhé?”

Chưa đầy hai phút, Giang Kham đã gọi điện.

Giọng anh trầm xuống: “Thiên Ý, sau khi ăn sạch anh em định phủi bỏ trách nhiệm sao. Em không thấy mình hơi vô trách nhiệm sao?"

Tôi bối rối.

Tại sao hướng đi của cốt truyện này lại khác với những gì tôi tưởng tượng?

Anh ấy không thích tôi, tôi lại chủ động nói rằng anh ấy không cần chịu trách nhiệm, lẽ ra anh ấy nên vui vẻ đồng ý chứ?

Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Anh ấy lại nói tôi vô trách nhiệm?

Tôi căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, nên nhẹ nhàng hỏi: “Anh muốn gì…?”

Giọng anh kiên định: “Em phải chịu trách nhiệm với anh.”

Tôi sửng sốt: “Hả?”

Anh từng bước một tiến về phía trước: "Thiên Ý, tối qua là lần đầu tiên của anh."

Tôi nghi ngờ nói: "Đừng lừa em, đêm qua rõ ràng là anh rất…"

Hình ảnh không phù hợp với trẻ con hiện lên trong đầu tôi, má tôi chợt nóng bừng, tôi nhanh chóng nuốt chữ “tuyệt vời” trên môi.

Tối qua kỹ thuật điêu luyện như vậy, ai mà tin là lần đầu của anh ấy.

Không biết có phải là do tôi tưởng tượng hay không, nhưng trong giọng nói của anh dường như có ý cười: “Nói rõ xem anh như thế nào?”

Tôi bối rối không biết trả lời câu hỏi thế nào.

May mắn thay, anh không tiếp tục hỏi thêm nữa mà quay lại chủ đề trước: “Thiên Ý, anh chưa bao giờ có bạn gái, nếu em không tin có thể xác nhận với em gái anh. Hơn nữa, anh là một người tương đối truyền thống. Vốn dĩ anh muốn trao lần đầu tiên của mình cho vợ, nhưng bây giờ anh lại trao nó cho em…”

Câu cuối cùng đó khiến ngón tay tôi run rẩy đến mức suýt đánh rơi điện thoại xuống sàn.

Mặt tôi nhăn lại lo lắng: “Vậy ý anh là em phải bồi thường cho vợ anh?”

Anh nói với vẻ lãnh đạm: “Nếu em không thể chấp nhận việc kết hôn ngay lập tức, chúng ta cũng có thể bắt đầu bằng việc yêu nhau trước.”

Dừng một chút, anh nói thêm: “Đó là tình yêu đòi hỏi phải có hôn nhân”.

Đầu óc tôi gần như bị chập mạch: "Anh Giang Kham, đầu óc của em hiện giờ có chút bối rối, xin cho em ba ngày để suy nghĩ."

Anh im lặng một lúc: “Được.”

Nửa tiếng sau khi cúp điện thoại, tôi vẫn chưa khỏi bàng hoàng.

Tôi cho rằng chìa tình một đêm, sao lại biến thành tình yêu và hôn nhân?

Làm sao tôi có thể yêu anh ấy được?

Cả hai chúng tôi đều không có bất kỳ nền tảng tình cảm nào!

8

Buổi tối ba ngày sau, Giang Kham tới công ty đón tôi tan sở.

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau đêm đó, tôi xấu hổ đến mức không dám ngước lên nhìn anh.

Nhưng anh vẫn điềm tĩnh và thong thả như thường lệ, lịch sự mở cửa xe, mời tôi ăn tối.

Tôi hơi ngạc nhiên khi anh ấy biết sở thích của tôi, tất cả những món anh ấy gọi đều là món tôi thích.

Bữa cơm gần xong, tôi đặt đũa xuống, cân nhắc kỹ càng rồi nói: "Anh Giang Kham, em thực sự xin lỗi về chuyện xảy ra đêm đó. Em có thể bù đắp cho anh bằng cách khác, nhưng yêu đương và kết hôn, em không thể đồng ý.”

“Em luôn cảm thấy hai người không thích nhau, cho dù có bị buộc phải gắn bó với nhau cũng không thể tồn tại được lâu."

Anh nhướng mày nhìn tôi: “Sao em biết anh không thích em?”

Tôi không hề coi thường bản thân, nhưng tôi và Giang Kham quả thực khác nhau về mọi mặt.

Nhà họ Giang là người giàu nhất Hàng Châu.

Giang Kham nắm giữ nhà họ Giang khổng lồ, là một thái tử chân chính.

Doanh thu nửa năm của công ty nhỏ nhà chúng tôi không thể cạnh tranh với lợi nhuận trong một ngày của nhà họ Giang.

Hơn nữa ngoại hình của Giang Kham cực kỳ vượt trội, có vô số người đẹp phải lòng anh ấy, sao tôi có thể lọt vào mắt anh?

Tôi đã nói thật lòng mình.

Tuy nhiên Giang Kham không đồng ý.

“Nhà họ Giang đã đủ mạnh rồi, anh không cần quan tâm đến lai lịch của nửa kia nữa.”

"Dù sao chỉ cần đối phương muốn, anh có thể hai tay dâng cả vốn và năng lực.”

“Về việc em nói em không thể lọt vào mắt của anh…

Anh nhìn sâu vào mắt tôi, dịu giọng nói: “ Thiên Ý, trong mắt anh, trên đời này không có cô gái nào có thể so sánh được với em.

“Em là người tích cực, lạc quan, hay giúp đỡ người khác, năng động, tràn đầy năng lượng và... rất thú vị."

Khi nhắc đến từ thú vị, anh ấy chợt mỉm cười và nói: “Thiên Ý, em thật thú vị, mỗi lần nhìn thấy em anh sẽ rất vui.”

“Anh được nuôi dưỡng như người thừa kế của nhà họ Giang từ khi còn nhỏ, anh không dám lơ là trong học tập và công việc của mình dù chỉ một chút.”

“Anh sợ mình làm sai sẽ gây họa cho gia đình.”

"Cuộc sống của anh buồn tẻ, đôi khi anh cảm thấy mình giống như một người máy lên dây cót.”

"Sau khi gặp em vào mùa đông năm ngoái, anh phát hiện ra rằng cuộc sống có thể rất thú vị.”

"Thật ra, vào tháng 5, anh đã chắc chắn rằng mình thích em.”

“Nhưng vì công ty ở nước ngoài có việc đột xuất nên anh phải ra nước ngoài ba tháng.”

“Anh mới về Trung Quốc năm ngày trước, vốn định từng bước theo đuổi em, bắt đầu từ việc mời em đi ăn tối và xem phim.”

"Không ngờ lại bị em đánh cho trở tay không kịp, trực tiếp nhảy tới cuối cùng quá trình."

Tháng năm…

Lúc đó tôi và Giang Uyển sắp tốt nghiệp, không có việc gì làm nên về quê chơi một thời gian.

Tình cờ lại là sinh nhật của Giang Uyển, Giang Kham tranh thủ thời gian về quê chúc mừng cô.

Ngày đó xảy ra một chuyện đặc biệt…

Tôi trêu chọc ngỗng nhà hàng xóm nuôi, tôi bị hai con ngỗng lớn đuổi khắp sân.

Tình cờ nhìn thấy Giang Kham mang bánh ngọt đến, tôi hoảng sợ trốn ở phía sau anh.

Tôi nắm lấy vạt áo anh, khàn giọng hét lên: "Anh Giang Kham, nhanh giúp em đuổi ngỗng đi!"

Hai tháng sau, Giang Kham lại nhắc tới chuyện này, anh vẫn như cũ mỉm cười, cau mày: “Thiên Ý, đó thực sự là lần đầu tiên trong đời anh thấy có người bị ngỗng đuổi."

Hầu hết thời gian anh ấy đều lạnh nhạt, hiếm khi thấy anh cười như vậy.

Tôi sờ lên chóp mũi của mình, thấp giọng nói: “Anh có chắc chắn là thích em, chứ không phải thích nhìn em xấu hổ?”

Với nụ cười trên môi, anh nói tiếp: “Anh còn nhớ hôm đó có hai đứa trẻ đang chơi cầu lông vô tình đánh bóng vào ngọn cây, chúng nhờ em giúp đỡ.”

“Chưa nói gì em đã trèo lên cây giúp họ lấy bóng.”

“Kết quả là chính mình không biết cách nào để xuống nên cứ bám vào thân cây lo lắng.”

"Lúc đó anh đã nghĩ, tại sao em lại ngốc nghếch đáng yêu như vậy?"

Tôi còn nhớ cuối ngày hôm đó, Giang Kham đứng dưới gốc cây, dang rộng vòng tay và nói với tôi: "Thiên Ý, đừng sợ, em mau nhảy xuống, anh sẽ đỡ được em."

Tim tôi lỡ nhịp, tôi nhắm mắt nhảy xuống và quả nhiên tôi đã nằm vững chắc trong vòng tay anh.

Lúc này, anh ấy nhìn tôi trìu mến và nói: “Thiên Ý, kể từ giây phút đó, anh đã muốn bảo vệ em cả đời.”

“Anh biết em có một chàng trai mà em đã thích bảy năm, anh sẽ đối xử với em tốt hơn anh ta gấp ngàn vạn lần.”

“Anh sẵn sàng ở bên em cho đến ngày em có thể hoàn toàn quên đi anh ta.”

“Anh sẽ không làm em buồn hay khóc, sau này anh có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn.”

"Vì vậy em đừng vội từ chối, em suy nghĩ thêm được không?"

Anh ấy nói một cách chân thành, tôi không thể từ chối nữa.

Vì vậy, tôi nghiêm túc hứa sẽ suy nghĩ lại và không quên nói với anh ấy: “Em không thích người đó nữa”.

Giang Kham bĩu môi nói: "Vậy thì tốt, anh nghe em gái nhắc đến anh ta rồi, anh cảm thấy anh ta không xứng đáng để em yêu nhiều năm như vậy."

Tôi gật đầu thật mạnh: “Ừ, em cũng nghĩ vậy!”

9

Giang Kham chở tôi về nhà.

Khi tạm biệt dưới lầu, anh đưa tay xoa tóc tôi: “Em ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”

Ngay khi tôi định nói “Được rồi”, tôi cảm thấy một cú đấm sắc bén từ bên cạnh.

Tiếp theo là giọng nói cực kỳ âm trầm của Lục Trạc: "Thu bàn tay của anh lại! Đừng chạm vào Thiên Ý!"

May mắn thay, Giang Kham nhanh mắt nhanh tay tránh được nắm đấm của Lục Trạc.

Lục Trạc quay người, nắm lấy cổ tay tôi, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: "Anh ta có phải là người đàn ông đêm đó không?”

“Thiên Ý, sao cậu có thể thích một ông già như vậy? Làm sao anh ta có thể so sánh được với tôi?"

Tôi không nói nên lời.

Giang Kham mặc dù lớn hơn tôi bảy tuổi, nhưng anh năm nay mới 29 tuổi, còn chưa tới ba mươi!

Làm sao có thể được coi là một ông già?

Tôi chán ghét hất tay Lục Trạc ra, đáp lại: "Cho dù anh ấy đã 80 tuổi thì vẫn là một ông già đẹp lão, về mọi mặt anh ấy đều hơn cậu!"

Lục Trạc tức giận nói: “Cậu cho rằng anh ta đẹp trai hơn tôi sao?”

Thành thật mà nói, vẻ ngoài của Lục Trạc quả thực rất tốt.

Nhưng so với Giang Kham thì vẫn kém hơn một chút.

Tôi cười mỉa mai: "Cậu không thể tự giác một chút, cứ thích tự rước lấy nhục sao?”

"Được rồi, tôi nói cho cậu biết, trong mắt tôi, cậu ngay cả một ngón chân của anh Giang Kham cũng không thể so sánh được!"

Lục Trạc sắc mặt tái nhợt, không thể tin hỏi: “Cậu vì anh ta mà coi thường tôi như vậy sao? Cậu thích anh ta đến vậy sao?"

Tôi cảm thấy hắn rất phiền, chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt trò hề này nên tôi dứt khoát thừa nhận: "Phải, tôi yêu anh ấy nhiều đến mức không thể sống thiếu anh ấy.”

“Cậu có hài lòng với câu trả lời này không? Cậu có thể cút khỏi đây chưa, cho tôi chút yên bình được không?”

Nghe vậy, Giang Kham nhướng mày nhìn tôi.

Đối với một người thông minh như anh ấy, anh ấy dễ dàng hiểu ý tôi khi tôi nói “Tôi yêu anh ấy” nên anh ấy không coi trọng điều đó.

Mặt khác, Lục Trạc dường như sắp suy sụp, anh ta nói với giọng run rẩy: “Thiên Ý, cậu không thể yêu anh ta! Không thể! Sau khi tôi xác nhận mình thích cậu, cậu không thể từ bỏ tôi.”

Vừa nói hắn vừa bước tới muốn ôm tôi.

Nhưng lại bị Giang Kham dang rộng cánh tay chặn lại.

Giang Kham khinh thường nhìn hắn: "Thiên Ý mời cậu cút đi, cậu không hiểu tiếng người sao?"

Lục Trạc lại nổi giận: "Anh cho rằng mình là ai? Chuyện của tôi và Thiên Ý không đến lượt anh quản!"

Giọng nói của Giang Kham có phần giễu cợt: “Cậu Lục, nếu cậu không bị điếc thì chắc chắn não cậu có vấn đề.”

“Vì Thiên Ý vừa nói yêu tôi, tôi cũng yêu cô ấy, chuyện của cô ấy đương nhiên cũng là chuyện của tôi.”

"Nửa đêm cậu đến quấy rầy người yêu của tôi, tôi đương nhiên có quyền ngăn cản cậu."

Lục Trạc kích động đến đỏ cả mắt: "Đồ khốn nạn! Tôi sẽ không để Thiên Ý ở bên cạnh anh!"

Hắn giận dữ giơ nắm đấm lên và đánh vào mặt Giang Kham.

Lục Trạc không biết Giang Kham ngày thường thích luyện Muay Thái, người bình thường cũng không phải đối thủ của anh.

Giang Kham dễ dàng khống chế cánh tay Lục Trạc, bắt chéo tay sau lưng hắn.

Lục Trạc đau đến toát mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thả tôi ra!”

Giọng nói Giang Kham lạnh lùng, châm chọc: “Những người trẻ tuổi như các cậu chỉ dùng vũ lực khi gặp vấn đề, thật trẻ con và nực cười!

"Thiên Ý có quyền lựa chọn ai là bạn trai, tại sao cậu lại can thiệp vào quyết định của cô ấy?”

“Đây là xã hội pháp trị, nếu cậu muốn ăn cơm tù, tôi có thể tiễn cậu một đoạn.”

Vừa dứt lời, anh đột nhiên buông tay, ném Lục Trạc ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.