13
Hôm nay là cuối tuần, tôi muốn ăn hải sản nên Giang Kham đưa tôi đến một nhà hàng hải sản trên bãi biển.
Chưa kể còn thoải mái tận hưởng gió biển và ăn hải sản, quá tuyệt vời.
Giang Kham bóc tôm rất nhanh.
Một lúc sau, đĩa vỏ tôm trước mặt đã biến thành một ngọn núi nhỏ, tôi gần như ăn không kịp.
Khi đã no, chúng tôi đi dạo trên bãi biển.
Tôi vô tình bị một đứa trẻ đang chơi đùa đụng phải, nhào vào trong ngực Giang Kham.
Tiếng nhịp tim mạnh mẽ của anh vang vọng trong tai tôi, mùi hương thơm của gỗ thông đọng lại trên mũi tôi.
Tôi chợt nhớ đến đêm quyến rũ cách đây ba tháng, hai má tôi chợt đỏ bừng, tôi hoảng sợ đẩy anh ra.
Tuy nhiên, vừa rời khỏi vòng tay anh, Giang Kham liền ôm lấy eo tôi, kéo tôi về.
Tôi ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm của anh tràn ngập bóng hình tôi.
Tôi dần rơi vào ánh mắt trìu mến của anh.
Vì vậy, khi anh cúi đầu hôn, tôi không hề né tránh.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, khi kết thúc, tôi dùng ngón tay nắm lấy vạt áo trước của anh, thở hổn hển.
“Sao dung tích phổi của em lại nhỏ thế?” Trong giọng nói của anh có ý cười.
Tôi cong môi: “Đó không phải là do anh hôn em quá lâu sao.”
“Nhưng…” Anh dừng lại, nhỏ giọng dỗ dành: “Anh hôn em còn chưa đủ, hôn thêm chút nữa được không?”
Giọng của anh ấy vốn siêu trầm, lúc nói chuyện lại cố tình hạ thấp giọng, âm thanh khiến tôi đỏ mặt.
Tôi thấp giọng nói: “Anh hôn em rồi, còn hỏi nữa…”
Anh trả lời: "Đúng vậy, dù sao bây giờ anh không có danh phận…”
Trong giọng nói có chút oán giận?
“Rõ ràng là em biết.” Anh bất lực nhìn tôi: “Em chỉ muốn thấy anh sốt ruột thôi phải không?”
Thật hiếm khi thấy anh trông bất lực như vậy.
Tôi cười khúc khích: "Đừng lo lắng, bạn trai."
Trên má anh nở nụ cười, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi: “Được rồi, bạn gái.”
14
Hai tuần sau khi xác nhận mối quan hệ với Giang Kham, tôi gặp lại Lục Trạc.
Hắn đã bí mật trở về từ nước ngoài.
Tôi muốn gọi ngay cho mẹ Lục, nhờ người của dì ấy đưa Lục Trạc đi.
Tuy nhiên, vừa lấy điện thoại ra, Lục Trạc đã nhìn ra ý định của tôi.
Hắn nhanh chóng nói: “Thiên Ý, đừng báo cho mẹ tôi biết! Tôi không đến đây để cầu xin cậu quay lại với tôi. Từ lâu đã không dám mong đợi cậu sẽ tiếp tục thích tôi.”
“Tôi biết cậu ghét tôi và không muốn gặp tôi. Tôi chỉ… chỉ muốn hỏi cậu một điều. Hỏi bạn xong tôi sẽ rời đi."
Tôi nghi ngờ nhìn hắn: “Có chuyện gì?”
Hắn nắm chặt tay tôi, hỏi một cách lo lắng: “Thiên Ý, ba ngày nữa là sinh nhật của tôi. Cậu còn nhớ cậu từng nói, mỗi năm vào ngày sinh nhật của tôi, cậu sẽ vẽ một bức tranh tặng tôi không?"
Tôi sửng sốt một lát, thành thật nói: “Nhớ chứ.”
Đôi mắt đen của hắn chợt sáng lên: “Cậu không quên, cậu không quên!"
Hắn nhìn tôi đầy mong đợi và thận trọng hỏi: “Khi nào cậu có thể tặng tôi bức tranh của năm nay?”
Có thể thấy hắn rất muốn món quà sinh nhật này.
Tôi chợt tò mò không biết hắn sẽ phản ứng thế nào khi biết sự thật.
Tôi cười mỉa mai: “Muốn tranh thì không nên đến chỗ tôi, mà nên đến chỗ Tống Xu.”
Có lẽ đã đoán được ý nghĩa trong lời nói của tôi, con ngươi của hắn đột nhiên co rút lại, cơ thể không ngừng run rẩy.
Tôi vẫn cười: “Đáng tiếc, bức tranh tôi định tặng cậu năm nay cũng nằm trong số 50 bức bị Tống Xu đốt.”
Mặt hắn không còn chút máu, môi run rẩy không thể kiểm soát.
Toàn thân hắn run rẩy, thậm chí không thể đứng vững được. Hắn khuỵu xuống trước mặt tôi.
Nước mắt của hắn không ngừng rơi xuống, trong âm thanh tràn đầy thống khổ cùng tiếc nuối: "Thực xin lỗi, Thiên Ý..."
Hắn kéo tay áo tôi, ngước nhìn tôi, cầu xin trong tiếng nức nở nghẹn ngào: “Thiên Ý, cậu có thể vẽ một bức tranh cuối cùng cho tôi được không?"
"Lần này tôi sẽ bảo quản thật tốt, tôi thề, tôi sẽ trân trọng nó như trân trọng mạng sống của mình!"
Hắn đã khóc rất nhiều.
Nhưng tôi vẫn lạnh lùng, tàn nhẫn đập tan ảo tưởng của hắn: "Lục Trạc, cậu nghe cho kỹ, đời này tôi sẽ không vẽ cho cậu bức tranh nào nữa. Bởi vì cậu… cậu không xứng đáng."
Nghe được từ “không xứng đáng”, cơ thể hắn chợt run lên.
Một lúc sau, hắn tuyệt vọng cụp mi xuống, từ từ nới lỏng ngón tay đang nắm lấy góc áo tôi: "Thật xin lỗi, Thiên Ý, tôi không làm phiền cậu nữa."
Sau ngày hôm đó, Lục Trạc làm đúng như lời hứa, không quấy rầy tôi nữa.
Thỉnh thoảng tôi gặp hắn trong các buổi xã giao, hắn sợ tôi nhìn thấy sẽ cảm thấy phiền nên đều chủ động không xuất hiện trong tầm mắt của tôi.
Dần dần, tôi gần như quên mất hắn đã từng tồn tại trong cuộc đời tôi.
Mối quan hệ của tôi và Giang Kham ngày càng ổn định.
Ở bên cạnh anh ấy tôi cảm thấy rất vui vẻ.
Chỉ là thỉnh thoảng tôi cảm thấy anh ấy quá chiều chuộng tôi.
Anh ấy không bao giờ bác bỏ bất cứ điều gì tôi nói.
Tôi muốn gì anh ấy cũng sẽ đưa cho tôi.
Dù tôi làm gì anh ấy cũng luôn khen tôi dễ thương.
Lần trước Giang Uyển tới, nhìn thấy Giang Kham đang cắt móng chân cho tôi.
Giang Uyển ngơ ngác, liên tiếp thốt ra mấy câu tinh hoa văn hóa Trung Quốc.
Thừa dịp Giang Kham đang rửa tay, cô ấy lắc lắc cánh tay tôi nói: "Tuyệt vời chị em ơi! Anh tớ như quỷ kiến sầu mà cậu cũng trị được.”
"Mau dạy tớ cách dạy chồng, tớ sẽ giữ lại cho bạn trai tương lai!”
Tôi đã rất xấu hổ.
Làm thế nào tôi có thể dạy được?
Sự chiều chuộng của Giang Kham đối với tôi đều là sự chủ động của anh ấy.
Sau khi Giang Uyển rời đi, tôi ôm Giang Kham khuyên nhủ: “Hay là anh đừng chiều em như vậy nữa, em sợ mình bị chiều đến kiêu ngạo."
Anh mỉm cười nhẹ: "Không thành vấn đề, anh cho phép em kiêu ngạo, Từ Thiên Ý ở chỗ của anh được hưởng đặc quyền vô hạn."
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một người coi tôi là báu vật như vậy.
Mắt tôi nóng bừng, ôm anh chặt hơn: “Cảm ơn anh.”
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi rồi mỉm cười: “Thiên Ý, anh mới là người nên nói lời cảm ơn. Nếu không gặp em, anh vẫn như một con robot, chỉ biết làm việc chăm chỉ.”
"Chính em là người khiến cuộc sống nhàm chán của anh trở nên sống động và thú vị, chính em là người khiến anh cảm thấy cuộc sống thật ý nghĩa.”
"Anh thích nhất nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của em, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bảo vệ nụ cười của em. Vì vậy, đừng có gánh nặng gì cả, cứ làm những gì cậu muốn.”
“Anh sẽ luôn ủng hộ em, em biết chưa?"
Tôi cảm động đến mức sắp rơi nước mắt, nghẹn ngào nức nở nói: “Em biết”.
Anh vuốt ve má tôi, nhẹ nhàng nói: “Thiên Ý, ngoan nhé, đừng khóc.”
“Được rồi, em sẽ không khóc.” Tôi sụt sịt: “Nếu anh thích nhìn thấy em cười, em sẽ cười với anh 24/24.”
Khóe môi anh hơi nhếch lên: "Không cần đâu, anh sợ mặt em cười lâu sẽ cứng đờ.”
Tôi cười khúc khích: “ Vì anh mặt có cứng cũng đáng!”
Anh ấy gãi mũi tôi và nói: “Em là người duy nhất có thể khiến anh hạnh phúc”.
Tôi chớp mắt và nói đầy ẩn ý: “Em có thể khiến anh hạnh phúc không chỉ bằng lời nói.”
Sau khi hiểu ý tôi, ánh mắt anh tối sầm lại.
Anh dùng một tay tháo kính ra, cúi đầu hôn lên môi tôi.
Tôi quàng tay qua cổ anh, nhiệt tình đáp lại.
Ngay sau đó, đèn trần vụt tắt.
Quần áo vương vãi khắp sàn nhà.
Nhiệt độ cơ thể tăng dần.
…
HOÀN THÀNH