5.
Trước khi đi, tôi cau mày nhặt chiếc cà vạt màu đỏ, cố ý gói nó vào túi nilon màu đen rồi vứt xuống thùng rác dưới tầng.
Phí Chân lái xe, tôi ngồi ghế sau nghỉ ngơi.
Sau bốn giờ lái xe, cuối cùng chúng tôi cũng về quê nhà xa xôi nằm ngoài nội thành, một thôn trấn nho nhỏ.
Tôi lo lắng nhìn vào gương chiếu hậu, kéo cao cổ áo màu trắng, chỉ mong ba mẹ không phát hiện.
"Xem ra không có vấn đề gì. Bé ngoan cười lên nào, chú dì sẽ không phát hiện đâu." Phí Chân dịu dàng an ủi tôi.
Tôi cố nhếch khóe môi, miễn cưỡng cười đáp lại lời anh.
Sau đó lại gõ một dòng vào điện thoại, "A Chân, anh nhớ giải thích thay em, nói gần đây công việc quá bận nên cổ họng hơi khó chịu."
Phí Chân ngồi ghế trước xoay người lại, lại gần xoa đầu tôi.
Anh nói, “Anh nhớ rồi.” Lại thay đổi phong thái lười biếng thường ngày, dịu dàng hỏi tôi: “Bé ngoan, anh rất lo cho em. Muốn ôm một cái không?”
Vốn cũng không cảm thấy gì nhưng khi nghe những lời quan tâm của anh ấy, tôi bỗng cảm thấy vô cùng tủi thân, nén nước mắt gật đầu.
Ôm chặt.
Cười ra nước mắt.
Phí Chân cũng nhếch môi, cười nhạt.
Khuôn mặt anh luôn bình thản, như thể mọi việc đều không là vấn đề.
Hai chúng tôi vừa xuống xe, còn mấy bước nữa là về đến nhà thì bỗng một người không ngờ tới xuất hiện.
Đó là bà cụ.
“Bà, sao bà lại ở đây?”
Răng bà đều sắp rụng, nhưng những lời bà nói đều rõ ràng: “Hắn kêu ta ở đây đợi cháu.”
Sau gáy bỗng nhiên lạnh lẽo, khung cảnh xung quanh dường như trở nên âm u.
Tôi nghẹn nuốt nước bọt, “Bà, người mà bà nói là ai?”
Bà cụ cười nói: “Phu quân tiền kiếp của cháu.”
Phí Chân cau mày, anh ấy không nhịn được cảnh người khác đang cố thêu dệt mối quan hệ tiền định giữa tôi và một sự tồn tại kì bí nào đó ngay trước mặt anh ấy, chưa kể chuyện này cũng chả phải chuyện tốt đẹp gì.
Tôi lắc đầu, ra hiệu anh ấy đừng hành động hấp tấp.
Anh híp mắt, mím môi cười nhạt: "Bé ngoan, đừng tin tưởng mù quáng.”
Lý lẽ này tôi hiểu, cười trấn an anh.
Bà cụ khịt mũi, ánh mắt khinh thường nhìn Phí Chân, nhắc tôi theo sau rồi xoay người đi về phía nhà bà.
Tôi nắm chặt tay anh, muốn đi cùng nhau.
Bà cụ lại đột nhiên nói: "Để bạn trai cháu ở lại đây đi. Nếu đi theo, bà già ta đây cũng không bảo vệ được anh ta.”
Phí Chân có chút khó chịu.
Tay anh châm một điếu thuốc, hơi nheo mắt hít một hơi thật sâu.
Dừng một chút, anh xoa đầu tôi trầm giọng nói: "Ngoan, có việc gì nhớ gọi cho anh. Báo một tiếng, anh sẽ đến ngay."
Tôi gật đầu thay câu trả lời.
Đến nhà bà cụ, ngôi nhà sạch sẽ và đơn giản, căn buồng cạnh cửa mở hờ mơ hồ nhìn thấy các pho tượng thần phật, mùi hương nồng gắt quẩn quanh đầu mũi.
Bà cụ chỉ vào chiếc ghế mây bên tay phải, ra hiệu cho tôi nằm xuống.
“Cởi chuông phải do người buộc chuông. Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, cháu sẽ tỉnh lại.”
Lòng tôi tràn đầy nghi hoặc nhưng vẫn thuận theo chỉ thị của bà cụ, nếu không chỉ sợ ngay cả một con đường sống cũng vô vọng.
—-------------------------------
Đổi xưng hô cổ đại nèkkk
6.
Sau khi nằm xuống.
Hương trầm nơi chóp mũi càng lúc càng đậm đặc, từng hơi thở đều như có ai đang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tôi, ngân nga khe khẽ bên tai như thôi miên.
Sau khi ý thức tỉnh táo lại, tôi đứng ở chính giữa một tòa đình viện cổ kính, lòng bàn tay đang nắm một vật gì đó ấm áp bằng gỗ.
Cúi đầu nhìn, tôi đang nắm một chế phẩm bằng gỗ trông giống như xe lăn. Công tử áo đỏ ngồi ghế trước đang uể oải nghiêng đầu, ngón tay trắng nõn thon thả nhẹ điểm huyệt thái dương, mái tóc đen dài như mực buông xõa, vài sợi vương trên tay tôi.
Tôi vô thức xoa xoa mấy sợi tóc..... Xúc cảm chân thực đến mức trong nhất thời tôi cũng không phân biệt được mình đang ở trong mơ, hay thậm chí việc đến tìm bà cụ cũng chỉ là một phần trong giấc mơ thôi.
Công tử áo đỏ khẽ nhíu mày, tặc lưỡi không chút khách sáo.
Tôi sợ đến tim nhảy ra ngoài, lập tức rút tay về, trong đầu nảy số phải giảo biện thế nào.
Hắn xoay xe lăn nhìn tôi, đồng tử đen láy sáng ngời phản chiếu khuôn mặt tôi.
Hắn bình thản cầm lấy tay tôi, vẻ cười đắc ý, "Thế nào? Vừa mới cho nàng cơ hội ngồi trên đùi mà hết lần này tới lần khác từ chối, lúc này lại sờ tới sờ lui sau lưng.”
Tôi theo bản năng cứng miệng: “Sờ tới sờ lui chỗ nào!” Hắn mím môi, cười cưng chiều: “Cái này cũng không tính, vậy còn muốn làm gì ta mới tính?”
"Nương tử." Ồ, tôi nhớ ra rồi.
Hắn đi vào giấc mơ của tôi, mấy lời kia cũng không nói phét.
Kiếp trước của hắn - hay đúng hơn là kiếp trước của Tống Tẫn Chiêu.
Chúng tôi quả thật tâm đầu ý hợp, bái đường, thành thân.
Hắn và tôi là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt.
Tống gia sản sinh lớp lớp võ tướng, có lẽ là giếc chóc quá nhiều, đến đời Tống Tẫn Chiêu thì hương khói tuyệt diệt. Thê thiếp nếu may mắn có thai mấy tháng sau cũng sẽ sảy thai.
Từ khi hắn sinh ra, không ai không đem hắn nâng niu trong lòng bàn tay, cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, nhất là khi đứa nhỏ này thân thể lại ốm yếu.
Tổ nãi nãi liền tìm tiên sinh tính bát tự cho hắn. Trong một xấp ảnh nữ oa nhi cùng tuổi, bà tỉ mỉ chọn người có mệnh cách phù hợp làm thê tử cho hắn.
Khi đó Tống Tẫn Chiêu mới bảy tám tuổi. Giữa một đống thẻ gỗ chạm khắc tinh xảo không chọn, hết lần này đến lần khác lại bò đến một góc nhặt tấm thẻ bị mọi người đánh rơi lên.
Thẻ gỗ đó là của tôi.
Thầy bói giải quẻ đại hung.
Tổ nãi nãi đã sớm ra lệnh cho người hầu xử lý, nhưng người đó quá bất cẩn, Tống Tẫn Chiêu liếc mắt đã nhìn trúng.
Tính tình hắn cố chấp, thấy mọi người đều nghiêm trọng hóa vấn đề, hắn lại càng ngang ngược, cố tình định ra tấm thẻ đó.
Tổ nãi nãi thấp giọng hỏi: “Ngày khác lại giở thẻ một lần nữa?”
Thầy bói lại nói: “Đây là mệnh số, không thể thay đổi được.”
Tổ nãi nãi do dự: "Nếu ta phái người giết tiểu cô nương này?"
Thầy bói giật mình, "Vậy ta nên báo quan sao?"
"Đây là duyên, cũng là kiếp."
Nghe xong, tổ nãi nãi thở dài thườn thượt, xoắn khăn tay, mặt ủ mày chau đến nhà tôi ngỏ lời cầu hôn, đưa lễ vật đính hôn.
Gia cảnh tôi không thể gọi là tốt, đặc biệt là thời điểm đó phụ thân tôi còn đắc tội với một vị quan lớn, gia cảnh sa sút lụi tàn.
Nơi chốn quan trường không như ý, phụ thân bèn về nhà giận chó đánh mèo lên mẫu thân, ngay cả tôi cũng không được sủng ái.
Trước ngày đính hôn, tôi tủi thân một mình chạy khỏi hậu viện khóc ngã lăn ra đất.
Bỗng có người phi qua từ vách tường, y phục đỏ chót tung bay trong gió.
Hắn vừa đáp xuống đã thấy tôi nước mắt lem nhem, cười khúc khích xong còn vô cùng quan tâm gọi một câu: “Tiểu nương tử.”
Sau đó liền đi về phía tôi, đôi chân loạng choạng không vững ngã rầm xuống đất như chó gặm cứt.
Tôi nín khóc cười phá lên.
Tống Tẫn Chiêu nhíu mày, tai đỏ bừng.
Làn da trắng phiếm hồng, đúng chuẩn tuyệt sắc giai nhân.
Chúng tôi hai mắt nhìn nhau, từ đó trở nên thân quen rồi kết duyên.
Người phụ thân không đáng tin cậy của tôi tự cho mình thông minh, viện cớ bồi dưỡng cảm tình đẩy tôi đến nhà họ Tống.
Trong phủ đệ rộng lớn, tôi giống như một tiểu tổ tông không hiểu sự đời nháo đến gà bay chó chạy, dẫn Tống Tẫn Chiêu sống phóng túng vui chơi, không màng chính sự.
Đến dịp Tết Trung Nguyên*, phụ thân của A Chiêu nhận lệnh ra biên cương đánh giặc, hai chúng tôi thừa dịp người hầu không để ý chuồn ra ngoài thả đèn hoa đăng.
*Rằm tháng 7 là ngày 15/7 âm lịch. Ngày này còn có nhiều tên gọi khác như: ngày Xá tội vong nhân, tháng cô hồn, lễ Vu Lan, mùa Báo hiếu, Tết Trung nguyên.
Khi đó người hắn vẫn còn yếu, cố gắng nhịn ho cùng tôi đi dạo phố mua sắm, còn cười trêu chọc: “Nhỡ đâu nàng bị ai đó hớp hồn rồi đi mất thì sao.”
“Năm nay nàng phải vì ta thả hoa đăng, viết cái gì thì nàng tự biết.”
Tôi thẹn thùng luống cuống, nhưng tưởng tượng ra cảnh vài năm nữa chúng tôi sẽ trở thành phu thê danh chính ngôn thuận, cũng vứt hết liêm sỉ luôn.
“Viết viết viết, ta còn muốn cầu phúc cho chàng đấy. Cầu cho chàng sức khỏe dẻo dai, tốt nhất là sống lâu trăm tuổi, đỡ phải để ta về sau phải sống thủ tiết làm góa phụ.”
7.
Lúc thả hoa đăng, tôi thầm cầu nguyện cho hắn luôn mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi, cầu cho tôi và hắn đều —---
Chưa kịp dứt lời cầu nguyện thì đã bị 1 người đụng phải.
Thiếu niên vội vàng xin lỗi tôi, lại còn nhìn chằm chằm A Chiêu không rời mắt khiến tôi tức ói máu bèn cố ý đụng lại người đó, túm lấy tay áo đỏ chót của A Chiêu chạy trốn lên cầu.
Vừa chạy vừa lẩm bẩm: "A Chiêu, trong thành gần đây có xu hướng đoạn tụ nổi lên. Ta thấy hắn chính là một trong số đó, nếu không tại sao lại cứ nhìn chằm chằm chàng như vậy."
"Chúng ta phải cẩn thận để không bị những kẻ xấu như vậy chia rẽ."
Tống Tẫn Chiêu cố nén cười, chạy chậm theo tôi.
"Sẽ không bị chia rẽ."
Tiếng gió rít nhàn nhạt, hắn nhẹ nhàng nói: "Cho dù nàng đi đâu, ta cũng sẽ chờ."
"Aizz, nếu chàng chỉ biết chờ thì nếu lỡ ta bị bắt cóc thì sao đây?"
Nghe vậy, Tống Tẫn Chiêu dừng lại, nghiêm túc cúi đầu, mười ngón đan xen với tôi.
Trong đêm đỏ đầy đèn hoa, bầu trời lấp lánh ánh sao, hắn cười vừa ôn nhu lại say đắm: “Dù nàng nơi đâu, ta đều sẽ tìm được.”
8.
Trong những ngày dài ốm yếu bệnh tật, rõ ràng hắn yếu ớt như bươm bướm, dễ dàng bị vùi dập nhưng lại vẫn tự do mà xinh đẹp.
Hắn hận mình ốm yếu, hận không có đôi cánh trời sinh để thỏa sức bay lượn, kém cỏi đến mức lúc nào cũng có thể bị đại bàng cắn nuốt.
Hắn đầy kì vọng, hắn yêu say đắm, lại ẩn nhẫn.
Hắn từ nhỏ đã được ngàn vạn sủng ái, hắn nhìn như tất cả mọi thứ đều có lại như không có gì trong tay.
9.
Sau khi ngắm hoa đăng xong, chúng tôi trở về phủ như không có chuyện gì xảy ra. Xuyên qua bức tường, lòng đầy ấm áp thắp lên ngọn đèn hướng về nhau chìm vào giấc ngủ…..
Tân đế còn trẻ đã lên ngôi, mới đăng cơ ra các chính sách sát phạt mạnh mẽ.
Phủ tướng quân thoạt nhìn sóng yên biển lặng, nhưng thực chất âm mưu cuồn cuộn, sóng ngầm nổi lên.
Công cao hơn chủ, chì mảnh treo chuông.
Sức khỏe A Chiêu dần tốt lên, hắn nhân cơ hội đó cầu hôn tôi. Vì lẽ đó, mọi người bèn chuyển trọng tâm thay chúng tôi lo liệu.
Rõ ràng là độc đinh duy nhất của phủ tướng quân lại đi kết hôn với trưởng nữ của một thế gia đã sa sút, điều này cũng tốt cho việc bài trừ lòng nghi ngờ của tân đế.
Chúng tôi bái đường, thành thân, uống rượu giao bôi.
Sảnh đường ngập tràn hoa chúc, mơ hồ yểu điệu, tràn đầy vui mừng.
Không lâu sau, phụ thân A Chiêu gửi một lá thư từ biên giới, không chữ, chỉ có máu.
Người đưa tin hấp hối, chỉ kịp truyền một tin.
"Tâm tân đế đã quyết diệt trừ nhà họ Tống, tướng quân Tống bị quy tội cấu kết với ngoại tộc, không thể trở về.”
Ngay sau đó, tân đế sai người lục soát trong phủ. Tiếng la khóc tang tóc bi thương, vết máu vương vãi khắp nơi.
Tân đế cưỡi ngựa tới, trên mặt là kim ngân giáp chỉ để lộ đôi mắt, phía sau là một đám thị vệ cao lớn.
Hắn nhìn Tống Tẫn Chiêu, khẽ cười nói: "Binh phù của tướng quân Tống, còn thiếu một nửa."
Nó nằm trong tay A Chiêu. Nhưng sau khi biết chuyện xảy ra, hắn liền giao cho tổ nãi nãi cầm lấy làm vật yểm trợ trốn thoát từ mật đạo.
Binh phù không thể đưa, tiểu công tử A Chiêu được sủng ái cũng không thể sống.
Huống chi, thân thể A Chiêu cũng không thể chống đỡ một đường chạy trốn bôn ba.
A Chiêu muốn tôi cùng chạy trốn với tổ nãi nãi. Chờ sau khi mọi chuyện yên ổn thì lại tái giá với người khác và sống sót. Nhưng tôi không muốn.
Tôi là thê tử hắn đường đường chính chính kiệu tám người khiêng vào phủ, chưa kể tôi đã nói trước không muốn làm một góa phụ thủ tiết suốt đời.
Thị vệ phía sau hoàng đế hung hăng mắng: "Hoàng thượng hỏi ngươi đấy! Đồ chó không biết sủa này!"
Nói xong, tên thị vệ thân thể cường tráng liền muốn cầm kiếm xông lên.
Hoàng đế ở phía trước giơ tay ngăn cản.
"Tiểu công tử nhà họ Tống, muốn sống phải biết điều.”
A Chiêu cũng cười, vẻ mặt cổ quái, "Nếu là thông đồng với ngoại tộc, đương nhiên là binh phù phải ở trong tay người ngoài. Hoàng thượng nên hiểu rõ hơn ta mới phải.”
Hoàng đế cũng không giận, chỉ đứng dậy xuống ngựa, nhẹ nhàng nâng thanh kiếm nhuốm máu trong tay lên.
Tôi hốt hoảng nhắm chặt mắt lại, nắm tay A Chiêu, chờ đợi một kiếm xuyên tim gì đó — nhưng cằm lại bị một vật lạnh lẽo nhấc lên.
Thiếu niên Tân đế cởi bỏ khôi giáp trên mặt, lộ ra nhan sắc ôn hòa như ngọc, "Tết Trung Nguyên cách đây không lâu, cô* đã gặp qua ngươi.”
*Cô: cách tự xưng của vua chúa thời xưa.
“Phí Chân!” A Chiêu tức giận nói.
Tân đế không cần giơ tay đã có thị vệ xông tới tóm lấy Tống Tẫn Chiêu.
Tết Trung Nguyên, thiếu niên va vào tôi xin lỗi, nhìn chằm chằm A Chiêu bị tôi xô lại, là tân đế Phí Chân.
Phí Chân tướng mạo tuấn mĩ, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng luôn nở nụ cười khéo léo.
Hắn cười, liếc nhìn Tống Chiêu y phục đỏ thẫm, "Ngày đó cô hồi cung suy nghĩ đến nửa đêm, thật sự rất hâm mộ."
“Thiếu gia nhà họ Tống vô dụng mà cũng xứng để một cô nương yêu hắn như vậy?”
Hắn lắc đầu, đôi tay dưới lớp áo bào vàng óng không động tĩnh, "Thật thú vị, cô mà cũng có lúc hâm mộ người khác đến vậy."
Hắn cười nhìn chằm chằm đến mức dọa tôi sợ hãi, thu hồi kiếm khom người đến gần tôi: “Có điều, cô có thể đoạt. Hơn nữa còn nhất định sẽ đoạt được thành công.”
Hắn nắm lấy eo tôi, dùng sức chế ngự đôi tay đang giãy giụa, quay người dễ dàng trèo lên ngựa.
Sau đó thản nhiên nói: “Tướng quân Tống chết ngoài biên ải. Tiểu công tử họ Tống biếm vào thiên lao, tiểu nương tử mới cưới tự vẫn mà chết!”
Tôi run rẩy không ngừng, nước mắt lăn dài, mơ hồ nhìn mảng y phục đỏ ngày càng xa tầm mắt.
Tiếng cười xấu xa đầy khoái trá từ trên đầu truyền tới.
“Ngươi thuộc về cô.”
“Phải ngoan, làm cô yêu thích.”
“Chiến lợi phẩm cũng nên tự biết mình. Dù sao người thắng làm vua, người trong thiên lao cũng có khi không chịu được mà bị hình tra tấn đến chết, đây là chuyện thường.”
“Ái phi, ngươi nghĩ sao?”