[Zhihu] Đừng tin ai

Chương 3




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 10.

Trong khoảnh khắc, ký ức và hiện thực như hòa làm một.

Vị cảnh sát trung niên ngày ấy còn tráng kiện, giờ tóc đã hoa râm.

Ông mỉm cười nhìn tôi: "Cháu có thể đọc được lời tôi nói, đúng không?"

Tôi lau nước mắt, gật đầu.

"Bởi vì khi đó cháu còn nhỏ, chưa biết chữ, nên tôi không thể nói cho cháu sự thật. Nhưng hôm nay, chúng ta gặp lại nhau, tôi sẽ kể hết cho cháu nghe..."

Ông ấy nói với tôi rằng, năm đó có tổng cộng bốn tên đã gây ra thảm kịch. Trong đó, hai người là dân làng lân cận, hai người còn lại là những kẻ vượt biên.

Bọn chúng trên đường chạy trốn thú tính trỗi dậy, chúng nhắm vào mẹ tôi vì bà trẻ trung và xinh đẹp.

Nếu không nhờ anh trai tôi liều mạng chống cự, tôi cũng sẽ bị x///âm h///ại và có lẽ đã ch*t ngay lúc đó.

Cảnh sát điều tra rất nhanh, chỉ vài ngày sau đã bắt được hai tên.

Vì không phải kẻ chủ mưu, chúng chỉ bị kết án 20 năm tù.

Sau đó, ông ấy đột ngột chuyển đề tài: "Cháu có biết vì sao tôi lại đưa cháu đến cô nhi viện xa như thế không? Là vì tôi muốn cháu quên đi hận thù, sống một cuộc đời bình yên... Nhưng thôi, chuyện đã qua rồi, giờ chúng ta quay lại chuyện chính."

Nói rồi, ông ấy lấy ra ba tấm ảnh: "Cháu có nhận ra ba người này không?"

Tôi lắc đầu.

"Để tôi giới thiệu từng người. Đây là lão nhị, tên này mặc dù cũng phạm tội cư*ng hi*p, nhưng là một vụ án khác. Còn đây là lão đại, là người làng trong vụ án của mẹ cháu. Còn lão tam tên Nguyễn Phúc Thuận là kẻ vượt biên… Trùng hợp thay, trong ba tên lại có đến hai tên là kẻ thù của cháu.”

"Còn trùng hợp hơn nữa là, một kẻ đã ch*t tại chỗ, còn một kẻ đang là nghi phạm. Sống ch*t của hắn giờ nằm trong tay cháu. Nếu nói tất cả chỉ là trùng hợp thì… xin lỗi, cảnh sát chúng tôi không thể tin.”

Ông ấy uống một ngụm nước trước khi tiếp tục: "Giả sử Nguyễn Phúc Thuận nói thật. Sau khi ra tù, hắn bị trục xuất về nước, hắn không quen được cuộc sống mới nên lại vượt biên sang đây, kiếm một công việc tạm thời."

"Sau đó, hắn gặp một cô gái. Cô ấy không yêu cầu danh lợi, chỉ lặng lẽ ở bên hắn."

"Một tháng trước, cô gái đó bỗng muốn chuyển sang một thành phố khác sống, và họ đã đến thị trấn này."

"Tình cờ làm sao, hai người bạn tù cũ của hắn cũng vừa mãn hạn tù và đến ở ngay đối diện. Rồi chuyện hôm đó xảy ra. Cháu có nghĩ tất cả quá trùng hợp không?"

Tôi trợn tròn mắt, không thể tin nổi: "Ý chú là… mọi thứ đều do cháu sắp đặt?”

Cảnh sát Ngụy cười, xua tay: "Không, không. Tôi chỉ đang suy đoán thôi, không có bằng chứng nào cho thấy cháu sắp đặt mọi thứ. Nhưng..."

Cảnh sát Ngụy đột nhiên nghiêm mặt: "Tôi có bằng chứng cho thấy cháu biết rất rõ Nguyễn Phúc Thuận, và hai người còn rất thân thiết."

Ông ấy bước về phía xe cảnh sát, mở cửa ra, Nguyễn Phúc Thuận đang bị c/ò/ng tay bước xuống.

"Nguyễn Phúc Thuận, nói đi."

Nguyễn Phúc Thuận cúi đầu, không dám nhìn tôi, cầm mấy tấm ảnh, giải thích: "Chúng ta đã ở bên nhau một năm, em không cho phép tôi gọi điện, không cho tôi chủ động liên lạc, thậm chí cả nói chuyện cũng không cho phép... Tôi thấy rất kỳ lạ, nên lén nhờ bạn chụp mấy bức ảnh này..."

Tôi quay đầu đi, không muốn nhìn.

Cảnh sát Ngụy tiếp tục: "Nguyễn Phúc Thuận, kể lại chuyện xảy ra đêm đó."

"Vâng, đêm đó là kỷ niệm một năm chúng tôi quen nhau. Cô ấy bảo tôi..."

"Nói trọng điểm!"Cảnh sát Ngụy cắt lời.

"Vâng, đêm đó tôi đến nhà cô ấy. Vừa bước vào, tôi thấy một người đàn ông đang đè lên cô ấy. Cô ấy và tôi đã đẩy hắn xuống lầu. Sau đó, một người đàn ông khác xuất hiện, hắn còn cầm theo d///ao, tôi giật con d///ao và đ///âm hắn..."

"Khi đó, anh có biết hai người đó là bạn tù của anh không?"

"Tôi không biết. Trời tối quá, tôi không nhìn rõ."

"Sau đó thì sao? Tại sao anh lại bỏ chạy sau khi gi*t người?"

"Cô ấy nói tôi đã có tiền án, nếu bị phát hiện có thể bị t///ử h///ình. Cô ấy bảo tôi chạy, cô ấy sẽ gánh hết mọi tội lỗi..."

"Vậy tại sao anh lại tự thú?"

"Trên đường chạy, tôi nhớ lại rằng họ đã làm nhục bạn gái của mình, và đó là phòng vệ chính đáng, nên tôi quay lại tự thú... Tôi thật sự không biết em chính là cô bé năm xưa. Tôi..."

Nguyễn Phúc Thuận đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi: "Xin lỗi em, năm đó tôi đã quá bốc đồng. Tôi đã thay đổi rồi, cầu xin em, hãy tha thứ cho tôi được không? Chúng ta có thể sống một cuộc đời hạnh phúc bên nhau, được không?"

11.

Nhìn những dòng chữ trước mắt, tôi tức run cả người.

Tên súc sinh này, hắn đã hủy hoại cả gia đình tôi, thế mà giờ còn dám mở miệng xin tôi tha thứ!

Cảnh sát Ngụy tiến đến trước mặt tôi:

"20 năm… họ đã phải chịu sự trừng phạt rồi. Bất kể trước kia đã xảy ra chuyện gì, cháu cũng nên học cách buông bỏ hận thù..."

Tôi giận dữ đẩy mạnh cảnh sát Ngụy ra:

【Buông bỏ hận thù? Bọn họ đã gi*t mẹ tôi, gi*t anh trai tôi, mà ông bảo tôi phải buông bỏ hận thù sao? Vì không còn gia đình, tôi bị hành hạ suốt 12 năm trong cô nhi viện, đến cả việc nói chuyện cũng không làm được!】

【Tôi đã cố gắng vượt qua, tốt nghiệp đại học, tìm được việc làm, nghĩ rằng cuối cùng có thể quên đi quá khứ. Nhưng ông biết chuyện gì đã xảy ra không? Báo chí đăng tin tên súc sinh này mãn hạn tù… Hắn… được thả ra!】

【Phải, các người có thể cho hắn cơ hội, nhưng ai sẽ cho mẹ tôi cơ hội? Ai sẽ cho anh trai tôi cơ hội? Ai sẽ cho tôi một cơ hội sống đàng hoàng?】

【Được thôi, tôi thừa nhận, tất cả đều là kế hoạch của tôi. Bắt tôi đi đi!】

Tay tôi run rẩy, nhưng tôi vẫn đưa cả hai tay ra trước mặt cảnh sát Ngụy, thách thức ông ta.

Sắc mặt cảnh sát Ngụy trở nên vô cùng khó coi:

“Cháu biết rõ tôi hiện tại không có chứng cứ! Nhưng đừng lo, tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ! Dù Nguyễn Phúc Thuận có gi*t thêm mười hay một trăm người nữa, đó cũng là chuyện của cảnh sát chúng tôi, không liên quan gì đến cháu! Chúng tôi đi!"

Mười ngày sau, tôi nhận được một tin nhắn trên WeChat:

【Tôi là Nguyễn Phúc Thuận. Có thể cô không biết, trong tù, hai tên khốn đó luôn bắt nạt tôi. Tôi trở về chỉ để báo thù, nhưng tôi không biết khi nào bọn chúng ra tù, cũng không biết phải báo thù thế nào.】

【Đúng lúc ấy, cô xuất hiện. Tôi nhận ra ngay cô chính là con nhóc năm đó và cũng đoán được mục đích của cô... Thế nên tôi luôn hợp tác với cô. Không ngờ, cuối cùng gi*t người mà vẫn có thể thoát tội.】

【Giờ tôi đã trở về nước, cô sẽ không bao giờ gặp lại tôi. Chúc cô mãi mãi chìm đắm trong hận thù, mãi mãi không thể thoát ra!】

Cầm tin nhắn đó trên tay, tôi lập tức tìm gặp cảnh sát Ngụy, chất vấn ông ta vì sao lại để tên súc sinh đó được thả về nước.

Cảnh sát Ngụy nhìn tôi với vẻ mặt bất lực:

"Đó là quy định của pháp luật. Hai nước không có hiệp định dẫn độ, hắn mãn hạn tù thì phải được trả về nước. Dù thế nào đi nữa, hành động của hắn lúc đó vẫn là phòng vệ chính đáng, chúng tôi không có lý do gì để giam giữ hắn nữa."

12.

Ba năm trôi qua, lại đến ngày giỗ mẹ.

Khi tôi đến nơi, trời mưa phùn nhẹ, nghĩa trang vắng lặng không một bóng người.

Đến trước mộ mẹ, tôi mới nhận ra đã có ai đó đặt sẵn đồ cúng và dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại xung quanh từ trước.

"Em đến muộn rồi."

Một người đàn ông đeo khẩu trang bước ra từ phía sau.

Tôi sững sờ nhìn anh ta, có chút không thể tin nổi vào mắt mình.

Chỉ chần chừ một giây, tôi lao tới ôm chầm lấy người đó:

"Cuối cùng anh đã về!”

Người đó cười, khẽ gõ nhẹ lên mũi tôi:

"Ừm, giờ em không đeo kính nữa à?”

"Em không đeo từ lâu rồi,” tôi thuận miệng đáp, đưa tay định kéo khẩu trang của người đó xuống, "Mau để em xem, giờ trông anh thế nào..."

Khi tôi kéo khẩu trang xuống, thoạt nhìn, tôi không nhận ra người ngay. Nhưng nhìn kỹ, tôi mới thấy được một vài nét quen thuộc từ trước.

"Trông tự nhiên thế, anh đi làm ở Hàn Quốc à? Giấy tờ thì sao? Xong xuôi hợp lệ hết chưa ạ?”

"Tuyệt đối hợp pháp và không thể điều tra ra! Cuối cùng cũng bỏ được cái tên Nguyễn Phúc Thuận, giờ chính thức là một công dân đàng hoàng... Còn em thì sao, dạo này thế nào?"

"Cũng chỉ vậy thôi, đi làm, tan ca... Cuộc sống chẳng có gì đặc biệt."

Người đó cười, xoa xoa đầu tôi:

"Vậy là ổn rồi, cuộc sống như vậy đã tốt hơn đa số mọi người rồi... À, cảnh sát Ngụy kia dạo này còn tìm em không?"

"Không, cuối năm ngoái ông ấy về hưu rồi, từ đó tới giờ chẳng gặp lại nữa."

Người đó tò mò hỏi tiếp:

"Trước đây ông ấy tìm em, em xử lý thế nào?"

Tôi làm bộ mặt khổ sở, giả vờ đeo kính lên:

"Chỉ cần ông ấy đến là em làm bộ mặt xị ra, giả vờ như câm điếc, rồi dùng điện thoại gõ chữ phàn nàn rằng ông ấy đã để một tên gi*t người chạy thoát..."

Người đó bật cười, giơ ngón tay cái khen ngợi:

"Làm tốt lắm!"

Tôi hãnh diện ngẩng cao đầu:

"Tất nhiên rồi, không biết em là ai à... Anh trai, em nhớ anh nhiều lắm."

13.

Đúng vậy, anh trai tôi không ch*t.

21 năm trước, vào cái đêm định mệnh ấy, tôi bị đánh thức bởi tiếng la thảm thiết của mẹ.

Khi thấy mẹ bị bọn họ hành hạ, tôi hét lên và lao vào:

“Thả mẹ tôi ra, đồ xấu xa!”

Nhưng lúc đó tôi còn quá nhỏ, làm sao có thể đấu lại chúng? Chỉ ăn một cú đá đã ngã lăn ra đất.

Khi tôi lồm cồm bò dậy, đầu óc choáng váng, tôi mới phát hiện anh trai mình bị trói ngay trước mặt.

Năm đó anh trai tôi hai mươi tuổi, đang là sinh viên năm hai khoa luật. Anh cao to như bọn chúng, chắc chắn có thể cứu mẹ.

Tôi cố gắng hết sức để tháo dây trói và kéo cái tất ra khỏi miệng anh.

Anh lập tức đứng dậy, ôm tôi ra một góc:

“Em ở đợi ở đây, đừng động đậy nhé!”

Anh ấy dùng chân đá bay chiếc đèn pin, nắm chặt một viên đá và lao vào bọn chúng.

Tiếc là, anh vẫn chậm một bước.

Vì mẹ đã vùng vẫy quá sức, bà bị bọn chúng bóp cổ đến ch*t ngay trước mắt chúng tôi.

Anh ấy nổi điên, gi*t ch*t ba tên, còn một tên bỏ chạy.

Khi anh quay lại, cả người đầy m///áu khiến tôi khóc òa lên.

“Đừng khóc, bé con, là anh đây.”

“Anh ơi, sao anh lại thế này... mẹ đâu?”

“Mẹ ch*t rồi, chắc anh cũng sắp rồi...”

Tôi ngây người.

Lúc đó tôi mới chỉ năm tuổi, chưa thể hiểu hết về cái ch*t.

Chỉ biết rằng, khi ai đó ch*t, họ sẽ không bao giờ quay trở lại.

Trong vòng một ngày, cả bố mẹ lần lượt qua đời, nếu anh trai cũng ch*t, tôi sẽ chẳng còn người thân nữa.

“Anh ơi, anh bị thương đúng không? Chúng ta đi bệnh viện, bác sĩ chắc chắn sẽ cứu được anh.”

“Không phải chuyện đó, là do phòng vệ chính đáng... nhưng nói em cũng không hiểu đâu, để anh nghĩ đã.”

Trong bóng tối, tiếng thở của anh trai nặng nề đến đáng sợ.

Tôi không dám nói lời nào, chỉ có thể ôm chặt lấy anh.

Sợ rằng anh trai cũng sẽ bỏ tôi đi mất.

Tôi không biết bao lâu sau, anh trai bỗng mở miệng:

“Bé con, em có sợ đau, có sợ tối không?”

Tôi không hiểu sao lúc đó mình lại kiên cường đến vậy:

“Không sợ, anh bảo em làm gì, em đều không sợ.”

“Tốt lắm, chút nữa anh sẽ dùng viên đá này đ///ập em, chỉ là vết thương nhỏ thôi, chảy chút m///áu... Sau đó, nếu có ai đến, em nằm xuống giả vờ ngất đi nhé...”

Giọng anh tràn ngập áp lực:

“Còn nữa… sau đó em phải giả vờ như câm điếc, em biết câm điếc là gì không?”

“Em biết! Là giống là Lưu trên phố đúng không? Không nói được, cũng không nghe được người khác nói.”

Anh trai xoa đầu tôi:

“Đúng rồi! Bé con giỏi lắm, nhớ kỹ, em phải giả vờ nửa năm, sau nửa năm mới được trở lại bình thường.”

Nói xong, anh buông tôi ra, đi lục lọi đống th///i th///ể.

Đến khi anh nhấc một th///i th///ể lên, lục được một cuốn sổ nhỏ mà tôi không hiểu, anh mới gật đầu:

“Chính là người này!”

Anh đổi quần áo với cái x///ác, sau đó dùng viên đá đ///ập nhẹ vào đầu tôi.

Anh nói đúng, chỉ là một vết thương nhỏ, chảy chút m///áu thôi.

Chỉ cần anh trai không ch*t, tôi không thấy đau chút nào.

Sau khi làm xong, anh đi đến cửa, quay lại nhìn tôi:

“Bé con, nhớ kĩ những gì anh nói, nhất định đừng tìm anh, đến lúc cần anh sẽ về. Chờ anh!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.