(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 4.
Tôi gọi điện thoại cho người bác kia, nhanh chóng báo cáo tình huống.
Ông ấy nhíu mày: “Đầu tháng cô hồn, quỷ gửi quỷ y, 7 ngày sau hắn muốn cưới vợ.”
“Người chưa cưới vợ đột tử trong tháng cô hồn, thường sẽ không cam lòng, hóa quỷ vẫn muốn tìm bạn đời. Sợ là con bé cùng phòng với cháu đã bị nó chấm từ trước rồi.”
Tôi ngập ngừng: “Nhưng mà hôm qua cháu trộn đất đen làm bùn quẹt mắt mà không thấy thứ gì.”
Bác tôi trừng mắt: “Nhóc con này, dám trộm đất, hôm nào ta sẽ tính sổ sau. Quỷ y chỉ dính âm khí, không phải là vật cõi âm, khí thì chỉ cảm nhận được thôi chứ không nhìn bằng mắt được.”
Chẳng trách hôm qua tôi không nhìn thấy tà vật gì nhưng đá trừ tà lại động không ngừng.
“Cái áo đó hẳn là cởi ra từ trên người mới ch*t, nên mới mang theo âm khí.”
“Hình mặt người thêu trên áo chính là gương mặt cô dâu mà hắn thích.”
Tôi nhìn lại chiếc áo kỳ lạ còn treo ngoài ban công. Tối hôm qua tôi chưa nhìn kĩ, hôm nay xem lại mới thấy gương mặt cô gái thêu trên đó, tuy là quỷ dị vặn vẹo nhưng ngũ quan lại có chút tương tự với Linh Âm.
“Quỷ y treo ở đâu thì đó chính là phòng tân hôn, bây giờ tân nương quỷ được chọn ở cùng phòng các cháu thì phòng kí túc xá của mấy đứa sẽ thành phòng tân hôn.”
“Còn hai đứa sẽ là phù dâu.”
“Nhóc con, việc này… phiền nha!”
Tôi căng thẳng trong lòng, tóc gáy dựng hết lên. Nếu đúng theo lời bác tôi nói thì Phương Húc, bạn trai Linh Âm hẳn là đã ch*t, Linh Âm đã trở thành tân nương quỷ của hắn.
Nói chuyện một hồi, chúng tôi đã tìm được phương án hóa giải.
Trước ngày đón dâu, phải đi mua 4 người giấy, dán bát tự của tân lang quỷ và ba chúng tôi dán lên trên. Người giấy có viết bát tự của Linh Âm sẽ cho mặc quỷ y kia. Sau đó buộc 4 người giấy lại với nhau.
“Nhớ không được vẽ mắt cho tân lang.”
“Hắn nhìn không được thì sẽ càng dễ nghe nhầm”, bác dặn tôi.
“Đêm đón dâu, ba người bọn cháu bôi hỗn hộp máu chó đen trộn chu sa lên mặt, vậy là đủ để lừa ác quỷ kia.”
“Ba người giấy đó sẽ thay ba đứa chặn kiếp nạn này.”
Tôi ghi nhớ tất cả lời dặn dò của bác. Mọi chuyện xong xuôi, tôi đứng dậy tìm Linh Âm nói chuyện.
“Linh Âm, cậu đừng liên lạc với bạn trai nữa, khả năng cao Phương Húc xảy ra chuyện rồi, mau nói cho tớ bát tự của cậu ta…”
Tôi chưa nói dứt lời đã thấy Linh Âm ngã khụy xuống, mặt tái nhợt.
“Uyển Nguyệt, bạn trai tớ xuất viện rồi.”
“Cái gì?”
Đầu tôi ong ong, Phương Húc không ch*t, vậy tân lang quỷ là ai?
Tôi nhìn về phía Linh Âm đang run rẩy không ngừng.
“Phương Húc nói với tớ, đêm đó, người thực sự rơi xuống sông ch*t là bạn cùng phòng của anh ấy… Vạn Minh Vũ.”
“Thời gian tử vong là 1 giờ sáng.”
“Nhưng… thời điểm Vạn Minh Vũ đưa áo cho tớ là gần 3 giờ sáng…”
“Mà sáng nay, tớ còn gặp cậu ta…”
“Cậu nói xem, có thể nào hồn của cậu ta hiện về không…”
5.
Tôi thấy đầu mình nổ ầm ầm, vang vọng không ngừng.
Bộ quần áo đó rõ ràng là của Phương Húc, bạn trai Linh Âm, nhưng người ch*t lại là Vạn Minh Vũ.
Vạn Minh Vũ đã ch*t, ấy vậy mà lại chọn bạn gái của bạn cùng phòng mình làm tân nương quỷ.
Lẽ nào giữa Linh Âm và Vạn Minh Vũ có thù oán nào đó?
Tôi kể lại cuộc nói chuyện với bác cho Linh Âm nghe. Nghe xong, cậu ấy không thể kiềm chế được, cả người run rẩy không ngừng.
Tôi hỏi: “Bình thường cậu với Vạn Minh Vũ đó có thân không?”
Linh Âm đã sợ đến mức khóc không thành tiếng, tay bấu chặt tay tôi, run rẩy nói:
“Cũng chỉ là gặp mặt thì chào hỏi thôi, không thân quen gì... Huống hồ, Vạn Minh Vũ đã có bạn gái rồi, sao lại chọn tớ làm tân nương quỷ chứ?”
Linh Âm khóc nấc lên, cầu xin:
“Uyển Nguyệt, cứu tớ! Tớ không muốn làm tân nương quỷ đâu!”
Tôi vội vàng nâng Linh Âm dậy, nhưng toàn thân cậu ấy đã mềm nhũn, đứng không vững.
Khi đỡ được Linh Âm ngồi xuống ghế, Tĩnh Hoa bất ngờ đẩy cửa bước vào.
Sau đêm qua bị kinh hãi, cậu ấy có vẻ đã bình tĩnh hơn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Linh Âm, Tĩnh Hoa lập tức lo lắng hỏi:
“Có chuyện gì vậy Linh Âm?”
Linh Âm chỉ khẽ mấp máy đôi môi trắng bệch, nói chuyện vẫn còn đứt quãng:
“Phương Húc... bạn cùng phòng của anh ấy, Vạn Minh Vũ... ch*t rồi.”
"Choang!" Cái ly trên tay Tĩnh Hoa đột ngột rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Cậu ấy hoảng loạn ngồi thụp xuống nhặt những mảnh vỡ, hai tay run rẩy.
Tôi lo lắng hỏi:
"Cậu không sao chứ? Sao lại bất cẩn như vậy?"
Tôi lấy chổi ở góc tường ra quét mảnh vỡ.
Tĩnh Hoa trả lời qua loa: “Tớ… cầm không chắc.”
Tôi nhìn qua, thấy tay Tĩnh Hoa bị mảnh vỡ cứa vào chảy máu, nhưng dường như cậu ấy không cảm nhận được cơn đau, chỉ cúi đầu, im lặng.
“Thôi, cậu mau đi xử lý vết thương đi, đừng để nhiễm trùng. Tớ dọn cho.”
Tôi đỡ Tĩnh Hoa đứng lên, mắt cậu ấy đỏ hoe, thẫn thờ ngồi xuống ghế.
Tôi thở dài.
Hai ngày nay nhiều chuyện đột ngột xảy ra quá, tinh thần Linh Âm với Tĩnh Hoa đều bị hành hạ, có lẽ cả hai đều kiệt sức rồi.
Cần phải mau chóng giải quyết chuyện này.
6.
Quanh làng đại học này không có cửa hàng đồ mai táng nào, tôi đành phải chạy ra khu chợ trời ở ngoại thành.
Khi đang chọn lựa người giấy phù hợp, tôi bất ngờ nhìn thấy Vạn Minh Vũ.
Cậu ta cúi đầu, gương mặt đượm vẻ tang thương.
Tân lang quỷ đã định khế ước cưới vợ thường có thể giữ dáng vẻ bình thường ở nhân gian cho đến ngày đón dâu.
Nhưng... Vạn Minh Vũ trước mắt tôi thật sự đã ch*t sao?
Tôi bán tín bán nghi.
Đang lúc do dự, bỗng có người vỗ nhẹ lên vai tôi.
“Cậu là bạn cùng phòng của Linh Âm phải không?”
Lòng bàn tay người đó lạnh đến thấu xương, khiến cả người tôi run rẩy.
Là Vạn Minh Vũ, cậu ta đứng ngay sau lưng tôi.
Cổ tôi cứng đờ, chầm chậm quay đầu lại.
“Đúng vậy. Thật trùng hợp, sao cậu lại ở đây?”
Cậu ta giơ tay, trong tay là những tờ tiền giấy, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
“Tôi đến mua mấy thứ này thôi.”
“Cậu nên an ủi Linh Âm, người ch*t không thể sống lại, cậu ấy chắc là đau lòng lắm.”
Câu nói của cậu ta khiến tôi có chút khó hiểu.
“Cái ch*t của Phương Húc đột ngột thật đấy, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì. Đêm đó sau khi uống rượu xong, cậu ấy bị ngã xuống sông. Xe cứu thương gặp phải sự cố trên đường, lỡ mất thời gian cấp cứu tốt nhất…”
“Sao có thể chứ?”
Thấy tôi không tin, Vạn Minh Vũ rút ra giấy chứng tử và một bức ảnh. T
Trong ảnh, Phương Húc nằm trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt.
“Đêm đó tôi đi cùng cậu ấy đến bệnh viện, tôi tận mắt chứng kiến, tôi thề là mình không nói sai.”
Nhìn vẻ mặt chân thành của Vạn Minh Vũ, tôi chẳng còn nghe được sau đó cậu ấy nói gì nữa.
Phương Húc đã ch*t, nhưng trước đó cậu ta lại nói với Linh Âm là Vạn Minh Vũ ch*t rồi.
Rốt cuộc, đêm đó ai mới là người ch*t?
Tôi vội vàng mua xong người giấy rồi gọi xe lao nhanh về ký túc xá.
Dọc đường, tôi liên tục gọi vào điện thoại của Linh Âm nhưng không ai bắt máy.
Linh Âm nói buổi chiều sẽ đi tìm bạn trai để xin bát tự của Vạn Minh Vũ.
Nếu những gì Vạn Minh Vũ nói là sự thật, rằng Phương Húc là tân lang quỷ, thì nếu Linh Âm nói ra kế hoạch, mọi nỗ lực của chúng tôi sẽ đổ sông đổ bể.
7.
Tôi không ngừng đẩy nhanh tốc độ, thở hổn hển khi về đến phòng ngủ.
Đẩy cửa bước vào, Linh Âm vẫn còn ở trong phòng, chưa đi đâu.
Tôi vịn khung cửa, vừa thở dốc vừa nói:
“Linh Âm, có biến rồi, trước hết đừng nói gì với Phương Húc.”
Cậu ấy ngồi ngay ngắn trên ghế, im lặng không nói một lời.
“Linh Âm?”
“Hôm nay tớ gặp Vạn Minh Vũ, cậu ấy nói người ch*t đêm đó là Phương Húc.”
“Chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn…”
Chưa kịp nói hết câu, Linh Âm đột ngột đứng dậy, bước tới trước mặt tôi.
Trước khi tôi kịp phản ứng, “Bốp!”—một cái tát mạnh giáng xuống mặt tôi, cơn đau rát lan tỏa.
“Cậu làm gì vậy?!”
Tôi ngơ ngác nhìn Linh Âm.
“Uyển Nguyệt, tôi thật lòng xem cậu là bạn, vậy mà cậu lại muốn hại tôi!”
“Vạn Minh Vũ, haha, Vạn Minh Vũ cho cậu lợi lộc gì mà cậu giúp hắn hại tôi?!”
Nói xong, cậu ấy liếc nhìn người giấy trên tay tôi, rồi bất ngờ giật lấy, không để tôi kịp ngăn cản, cậu ấy cầm kéo cắt nát thành từng mảnh.
“Cậu vừa đi ra ngoài chính là bàn bạc với Vạn Minh Vũ xem phải làm thế nào để hại tôi phải không?”
Cơn giận bùng lên, tôi đẩy Linh Âm một cái.
“Linh Âm, cậu nói rõ xem tôi hại cậu chỗ nào? Trưa nắng tôi chạy đông chạy tây tìm cách giúp cậu thoát vận rủi, vậy mà về đây cậu lại nổi điên với tôi!”
Linh Âm đứng dậy, mở điện thoại ra.
Tôi bất mãn nhìn vào màn hình, và rồi, một bức ảnh khiến tôi rùng mình.
Vạn Minh Vũ, ch*t một cách thảm khốc, nằm trên cỏ, bùn đất rong rêu bám đầy mặt.
“Cậu nhìn cho kỹ đi, rốt cuộc đêm đó ai mới là người ch*t!”
Tôi cau mày.
“Bức ảnh này từ đâu ra?”
Linh Âm cười lạnh, tắt điện thoại.
“Ông của Phương Húc là một âm dương sư có tiếng. Hôm nay ông đến trường thăm Phương Húc, tình cờ gặp tôi. Tôi đã kể hết mọi chuyện với ông ấy.”
“Người giấy chiêu hồn dẫn đường, tơ hồng buộc chặt hai linh hồn. Dù có mù mắt, Vạn Minh Vũ cũng có thể tìm ra tôi.”
“Uyển Nguyệt, tôi đã làm gì để cậu phải dùng những tà chiêu này với tôi?”
Linh Âm càng nói càng kích động.
Tôi cau mày, chắc chắn bác sẽ không lừa tôi. Huống hồ, Vạn Minh Vũ cũng đã đưa ra bằng chứng. Tôi rối bời, không biết nên tin ai.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi reo lên. Là tin nhắn từ Vạn Minh Vũ:
“Ông của Phương Húc luyện tà thuật. Linh Âm chắc đã bị ông ta mê hoặc.”
“Cậu tuyệt đối đừng để bị lừa.”
“Nếu không có gì thay đổi, đêm nay ông ta sẽ triệu hồi hồn Phương Húc và để cậu ta tìm Linh Âm để thực hiện nghi thức phòng the, âm dương hòa hợp. Linh Âm sẽ hấp thu nhiều quỷ khí hơn, để cậu ấy có thể sớm tiến hành âm hôn."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");