Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
1.
"Tí tách...", âm thanh nước rơi làm tôi tỉnh giấc. Lúc này đã là 3 giờ sáng, ký túc xá im ắng, mọi người đều đã ngủ say.
Nhưng âm thanh của những giọt nước lại vang lên một cách kỳ lạ, đặc biệt khi phòng chúng tôi không có hệ thống nước.
Bây giờ đã qua nửa đêm, tức là vừa bước vào tháng cô hồn, có lẽ vì ban ngày đọc nhiều truyện kinh dị quá, giờ đây lưng tôi bắt đầu rịn mồ hôi.
Tôi kéo chăn, cố gắng che kín đầu và chìm vào giấc ngủ lần nữa.
"Tí tách, tí tách..."
Âm thanh giọt nước ngày càng dồn dập hơn, nghe như tiếng gót giày cao của phụ nữ gõ xuống sàn.
Không lẽ là thứ gì đó không sạch sẽ đang quấy phá? Tôi rụt mình vào trong chăn, nhớ đến quy tắc tổ tiên dạy rằng, bất kỳ hồn ma nào cũng không thể chạm vào người đang trùm chăn.
"A! Quỷ! Uyển Nguyệt, cứu tớ!"
Tiếng hét chói tai vang lên, sau đó là tiếng bịch bịch.
Diệp Tĩnh Hoa ở giường trên đối diện vừa ngã từ trên giường xuống.
Tôi vội nắm lấy chiếc vòng đá trên cổ, run rẩy kéo rèm ra.
Trước mắt tôi là một hình nhân màu trắng, khuôn mặt vặn vẹo đang lơ lửng trên không trung.
Diệp Tĩnh Hoa ngồi bệt dưới đất, mặt cắt không còn giọt màu, toàn thân run rẩy.
Tôi cầm chặt lấy chiếc vòng, lẩm bẩm: "Ác quỷ nào dám tới đây làm càn?”
Không có tiếng đáp lại, chỉ có âm thanh "tí tách" vẫn tiếp tục vang lên.
“Tách”, đột nhiên, một tia sáng trắng chói mắt chiếu xuống, kèm theo tiếng quát lớn: "Uyển Nguyệt, các cậu nửa đêm phát đ///iên gì vậy?”
“Ôi trời, Diệp Tĩnh Hoa, sao mà ngã vậy?”
Đó là Linh Âm, người bạn cùng phòng khác của chúng tôi. Tay cậu ấy cầm chậu, bước vào bật đèn lên.
Lúc này tôi mới nhận ra, không phải ác quỷ gì cả, mà chỉ là một chiếc áo rất tinh xảo, thêu hình một cô gái, đang ướt đẫm nước.
Tôi vội vã chạy xuống nâng Diệp Tĩnh Hoa dậy.
Cậu ấy vẫn còn sợ hãi, toàn thân run rẩy, chưa hoàn hồn.
"Không sao đâu, chỉ là một chiếc áo thôi mà." Tôi vỗ về cậu ấy, cố an ủi.
Linh Âm đặt chậu xuống: "Chỉ một cái áo mà các cậu sợ đến mức này sao?"
Tôi đáp: "Đại tỷ à, ai lại phơi quần áo lúc 3 giờ sáng, mà còn vừa vào tháng cô hồn nữa chứ?”
“Cậu có biết đêm hôm mà phơi quần áo có hình mặt người này là dễ thu hút những thứ không sạch sẽ không hả?”
Nửa đêm đang ngủ bị thức giấc, lại thêm một phen kinh hãi khiến tôi cảm thấy khá bực bội.
Linh Âm thở dài bất lực: "Tớ cũng có muốn vậy đâu. Bạn cùng phòng của bạn trai tớ 2 giờ sáng gọi điện, nói là Phương Húc uống rượu say bị ngã vào hố bùn, phải đưa vào bệnh viện.
Khi tớ đến nơi, cậu ta chỉ bảo là Phương Húc không sao và nhờ tớ mang áo khoác của anh ấy về. Vậy nên tớ phải mang chiếc áo đầy bùn đất này đi giặt. Ai ngờ vừa treo lên thì hai người các cậu đã bị dọa sợ như vậy."
Phương Húc là bạn trai của Linh Âm.
Tôi nhìn ra ban công, nơi những giọt nước đang tí tách rơi. "Cậu có chắc là đã vắt khô chưa?" Hoặc là... "Cậu có chắc là đã giặt sạch không?"
Nghe tôi nói, Linh Âm quay đầu nhìn về phía ban công, choáng váng.
Toàn bộ sàn ban công đều ướt sũng nước màu đen, bốc lên một mùi hôi tanh như xác ch*t.
"Rõ ràng tớ đã giặt sạch rồi mà, còn xả thêm ba bốn lần, sao lại thế này…” Linh Âm đứng ch*t lặng tại chỗ.
Trong khi đó, Diệp Tĩnh Hoa trong lòng tôi vẫn chưa hết kinh hãi, giọng run run, lẩm bẩm: "Không phải là quần áo... không phải là quần áo... là nữ quỷ..."
2.
Linh Âm nhảy dựng lên, một tay ôm lấy vai tôi, tay kia chọc chọc Diệp Tĩnh Hoa:
"Tĩnh Hoa, cậu đừng có đùa nữa… Đêm hôm khuya khoắt thế này.”
Diệp Tĩnh Hoa giống như người ngốc, miệng vẫn lẩm bẩm lặp đi lặp lại:
"Gương mặt đó... chính là mặt quỷ."
Linh Âm nghe vậy càng sợ hơn, rúc vào phía sau tôi:
"Có lẽ nào Phương Húc ngã xuống nước gặp phải… quỷ nước?”
“Quỷ nước bám vào quần áo…”
"Uyển Nguyệt, tớ càng nhìn càng thấy hình thêu đó quỷ dị…”
"Uyển Nguyệt, cậu xem có phải nó đang cười không..."
"A!!!"
Linh Âm hoảng sợ thét lên, lúc thì kinh hãi, lúc thì rống lên, làm tôi cũng sợ theo.
"Thôi được rồi, không thể cứ thế này được, để tớ xem thử."
Tôi đứng dậy, lấy từ hộc bàn ra một cái hộp gỗ.
Đây là món đồ tôi lấy từ chỗ một âm dương sư tôi quen.
Tôi từ từ mở hộp, bên trong là một ít đất đen, được lấy từ trên mộ của người đã khuất.
Lấy đất này trộn với nước thành bùn rồi bôi lên mí mắt, có thể kết nối với âm giới, nhìn thấy những thứ thuộc về cõi âm.
Tôi đổ vào một chai nước, trộn đều rồi thoa lên mí mắt. Tay tôi nắm chặt viên đá trừ tà trên cổ, trong lòng hơi chột dạ, nên tôi chỉ dám chầm chậm tiến lại gần.
Tôi sắp đến gần thì “bụp!”
"A a a a a, quỷ!"
Tôi giật mình, tim đập mạnh như đang đua xe, vì chiếc áo đó đột nhiên rơi xuống đất, làm hai người kia lại sợ hãi thét lên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đặt ngón trỏ lên miệng:
"Suỵt, đừng la nữa. Hai cậu cứ ầm ĩ thế, quỷ mất kiên nhẫn nó xuống tay với các cậu trước đó.”
Hai người họ cuối cùng cũng ngừng hét.
Tôi nhìn bộ quần áo đang ngâm trong nước bẩn, rắc một ít đất lên trên, nín thở theo dõi, không dám thở mạnh.
Tháng cô hồn, những thứ thuộc về “thế giới bên kia” sẽ đều mạnh hơn.
"Ngàn vạn lần đừng là hồn ma nào, ngàn vạn lần đừng là..." Tôi thầm cầu xin, chỉ dám hé mắt một chút.
Đột nhiên, viên đá trong tay tôi bắt đầu rung chuyển dữ dội. Nhìn vào nó, tôi hoảng hốt kêu lên:
"Ch*t tiệt, là quỷ!!!”
Hai người phía sau thấy tôi la lên, lại càng thêm hoảng loạn, gào thét như muốn xé toang cả phổi.
"Đủ rồi!" Tôi cố gắng bình tĩnh, nín thở, mở to mắt. Cánh tay trái của tôi run rẩy, tay phải cầm viên đá trừ tà vẫn bất động.
Tôi nhìn xung quanh, nhưng không thấy gì khác thường, cả bộ quần áo lẫn gương mặt thêu kia đều không có gì bám vào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, áy náy quay lại nhìn hai người phía sau, mặt họ đã trắng bệch vì sợ:
"Xin lỗi, vừa rồi tớ nhìn nhầm, không phải viên đá rung, mà là do tay tớ run."
Lúc này, bên ngoài hành lang có tiếng người mắng to:
"Cái phòng này đêm hôm la hét gì vậy? Có để người khác ngủ không? Có được dạy dỗ không vậy?”
Tôi cùng hai người bạn cúi đầu xin lỗi.
Trở lại phòng ngủ, chúng tôi bình tĩnh ngồi lại bàn, thống nhất cho rằng mọi chuyện là do Linh Âm không giặt sạch quần áo, còn Diệp Tĩnh Hoa thì mắt cận nên nhìn nhầm.
Tóm lại, không có gì quá đáng sợ, sự việc cứ thế mà kết thúc.
3.
Một đêm trằn trọc, hôm sau tôi ngủ thẳng đến giữa trưa.
“Uyển Nguyệt, Uyển Nguyệt!!!”
Tôi bị ai đó gọi tỉnh từ trong giấc mơ, vừa mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt trắng bệch, tôi giật mình: “Có quỷ!!!”
Ngồi bật dậy, bình tĩnh lại tôi mới nhận ra người trước mặt chính là Linh Âm. Hôm nay nhìn cậu ấy bơ phờ, mệt mỏi, khác hẳn với vẻ tươi tắn thường ngày.
“Cậu sao vậy? Sắc mặt tệ quá.”
Linh Âm nhìn tôi, vẻ mặt phức tạp, rồi mím môi nói: “Vừa nãy xuống nhà ăn, tớ gặp Vạn Minh Vũ, bạn cùng phòng của Phương Húc, người mà tớ nói tối qua đưa áo cho tớ ấy.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm:
“Tớ còn tưởng có chuyện gì cơ.”
“Gặp thì gặp thôi, mà nghĩ lại phiền toái hôm qua cũng là do cậu ta, sao cậu không mắng cậu ta một trận?”
Linh Âm đột nhiên túm chặt tay tôi, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, giọng nói run rẩy:
“Nhưng... cậu ấy nói tối qua không hề gặp tớ.”
“Không lẽ... người đưa áo khoác cho tớ tối qua là…?”
Lưng tôi lạnh toát khi nghe câu nói đó, nhìn Linh m trước mặt mất hồn hoảng loạn, tôi cố giữ giọng bình tĩnh:
“Cậu chắc chắn tối qua đã thấy mặt cậu ta chứ?”
Linh Âm gật đầu mạnh:
"Dù lúc đó tớ vừa tỉnh ngủ có chút mơ màng, nhưng vẫn có thể phân biệt rõ ràng."
"Huống chi, chiếc áo khoác đó đúng là của bạn trai tớ mà."
Nước mắt Linh Âm sắp trào ra, cậu ấy liên tục đấm vào đùi mình:
“Đều tại tớ, đáng ra không nên ra ngoài giữa đêm khuya như vậy.”
Tôi ngăn cậu ấy lại:
“Giờ không phải là lúc tự trách mình. Có khi Vạn Minh Vũ kia đùa cậu thôi.”
“Cậu thử liên hệ với bạn trai xem, xem cậu ấy đã tỉnh chưa và hỏi chuyện tối qua luôn.”
“Tớ cũng sẽ gọi cho bác tớ, bác ấy là một đạo sĩ rất có tiếng. Có bác ấy thì sẽ không phải lo gì cả.”
Linh Âm lau nước mắt, gật đầu đồng ý. Sau đó, chúng tôi bắt đầu phân công nhau hành động.
Bình luận truyện