[Zhihu] Đều tại bình luận gây họa

Chương 1: Phần 2




5.

“Tế bào miễn dịch của tôi, thế nào, cậu không có sao? Chính tôi cũng phải dùng, không thể cho cậu mượn!”

Có lẽ bởi vì vẻ mặt của tôi quá nghiêm túc, nên Tô Cách mất một lúc cũng không nói nên lời.

“Quên đi, hiện tại cô ấy sốt đến ngốc luôn rồi, đừng so đo với cô ấy.”

Sau khi lẩm bẩm câu này ba lần, Tô Cách dìu tôi đến bên ghế sô pha rồi ngồi xuống.

“Uống thuốc chưa?”

Tôi gật đầu, chỉ vỉ thuốc hạ sốt trên bàn, tỏ vẻ đã uống rồi.

“Ngồi yên, để tôi xem cậu sốt mấy độ.”

Tô Cách đưa tay lên sờ trán tôi, tôi rùng mình vì lạnh, cảm giác như một con tôm hùm đất xào cay nóng hôi hổi bị rớt vào Coca ướp lạnh.

“Tôi cảm thấy tôi là một con tôm hùm đất xào cay!”

“Ừm mặt đỏ bừng trông rất giống, cậu đừng lộn xộn, để tôi đưa cậu về phòng ngủ.”

“Bây giờ tôi thấy hơi nóng, tôi phải cởi lớp vỏ tôm để mát mẻ hơn chút.”

Cả người tôi nóng hổi, hoa mắt chóng mặt, nên đâu thể nghĩ nhiều được. Chỉ muốn hạ nhiệt nhanh nên mơ mơ màng màng gỡ mấy chiếc cúc áo.

Tô Cách nhanh chóng nắm lấy đôi tay đang lộn xộn của tôi, nhắm mắt lớn tiếng nói:

“Cậu tỉnh táo một chút, đừng làm xằng làm bậy, tôi là thanh niên nghiêm túc, tôi sẽ không khuất phục đâu.”

Cậu ấy thật là, tôi chỉ đang làm tôm hùm lột vỏ thôi mà, cậu ấy hét cái gì chứ, tôi giống người say rượu sao, không phải, là sốt xong loạn tính sao?

Tô Cách không màng đến sự phản kháng của tôi, bế tôi về phòng rồi ném lên giường, dán miếng dán hạ sốt cho tôi, sợ tôi lộn xộn nên đã dùng chăn quấn tôi lại thành một cục.

Tôi muốn giãy ra nhưng bị Tô Cách quấn rất chặt, tay chân đều không cử động được.

Cứ như vậy, tôi cũng ngừng giãy giụa rồi ngủ mất, lúc tỉnh lại đã gần bảy giờ rồi.

Cơn sốt gần như đã hạ, nhưng đầu vẫn còn hơi choáng, cổ họng đau rát như vừa phải thuỷ tinh vỡ, miếng dán hạ sốt dán khá chặt, trán có hơi không thoải mái.

Vất vả rút tay từ trong chăn ra, muốn đem cái miếng dán gỡ xuống, lại phát hiện xé ra vẫn không xi nhê gì.

Sao lại thế này? Sao miếng dán hạ sốt lại dính đến như vậy?

Tôi dùng sức xé mạnh, lần này thì xé được một góc, nhưng hơi đau.

Chờ đã, thuốc trong nhà đều là của tôi, tôi nhớ rõ mẹ nói dùng khăn ướt là đủ rồi nên tôi không mua miếng dán hạ sốt.

Vậy trên đầu tôi là cái gì đây?

Tôi lấy một chiếc gương nhỏ trên tủ đầu giường để soi thì tôi thấy tôi sắp nóng còn hơn lúc sốt 40°C.

Thằng ngốc Tô Cách kia, cái cậu ấy dán là miếng dán tẩy lông.

Mấu chốt là vị trí cậu ấy dán cũng ác thật, vừa che mất lông mày của tôi.

Nói cách khác nếu tôi xé nó xuống thì tôi phải hy sinh đôi lông mày đen rậm của mình.

Nghĩ đến dáng vẻ không có lông mày, tôi không kìm được hét lên.

“A a a a a a a a a a!”

“Chuyện gì thế?”

Tô Cách nghe được tiếng tôi hét vội chạy vào phòng, chiếc thìa cầm trên tay không buông.

“Tô Cách, cậu đền lông mày cho tôi. Cậu tìm miếng dán tẩy lông ở đâu vậy a a a a a….”

“Miếng dán tẩy lông? Tôi lấy trong hòm thuốc nhà cậu chứ đâu, ai lại để miếng dán đó trong hòm thuốc chứ?”

Suy nghĩ kỹ lại, hình như là tôi để.

Nhưng vậy thì sao? Bỏ chuyện đó sang một bên, chẳng lẽ Tô Cách không sai sao?

Khi xảy ra chuyện không nghĩ nhiều, chỉ muốn tìm lý do từ người khác.

Đúng vậy, bản chất tôi hèn vậy đó, để khiến mình dễ chịu tôi sẵn lòng làm một tiên nữ không biết xấu hổ!

Chỉ cần tôi vô liêm sỉ, thế giới sẽ xinh đẹp!

“Vậy hiện tại làm sao? Trực tiếp xé xuống à?”

Thấy dáng vẻ muốn cùng cậu đồng quy vô tận của tôi, Tô Cách bất lực hỏi.

“Không được! Nếu hôm nay cậu dám vì đồ đệ của cậu mà tổn thương lông mày của tôi 1cm, tôi sẽ diệt môn của cậu. Nếu cậu vì bá tánh mà tổn thương lông mày của tôi 10cm, tôi sẽ g i ế t hết người trong thiên hạ.”

Tô Cách dùng ánh mắt nhìn đứa thiểu năng trí tuệ nhìn tôi, sau đó nói:

“Dì Đỗ nói chườm nước ấm có tác dụng, để tôi đi lấy nước ấm cho cậu.”

Sau đó không biết cậu ấy lấy đâu ra một cái túi chườm nóng, đổ nước ấm vào rồi cẩn thận đặt lên trán tôi.

Ánh sáng trong phòng chiếu lên người Tô Cách khiến cậu ấy như được lắp thêm một lớp filter, ấy thế mà tôi lại cảm thấy Tô Cách có chút dịu dàng.

Hứa Âm Âm, mày tỉnh lại đi, cậu ấy là Tô Cách đó. Cậu ấy là đối thủ của mày từ cấp ba đến đại học, trong tay nắm giữ vô số lịch sử đen tối của tôi!

6.

Đắp hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng lấy được miếng dán xuống mà không rơi rụng sợi lông mày nào nhưng vẫn còn dính lại một lớp keo ở trên đầu.

Tôi với Tô Cách nhìn nhau, sau đó Tô Cách ngập ngừng đề xuất dùng dầu gió chắc có lẽ sẽ hữu ích.

Chưa đến mười phút, tôi đã bị cay mắt đến mức vừa khóc vừa mắng Tô Cách.

“Hu hu, cậu nghĩ ra cái ý tưởng ngu ngốc gì vậy, cay c h ế t tôi rồi, hu hu!”

Một lúc sau, mắt tôi đỏ hoe nhưng trán vẫn dính keo.

Tô Cách thấy mắt tôi đỏ bừng cũng không quên mắng cậu ấy, cậu ấy cũng không dám cãi lại, chỉ đáng thương đứng sang một bên nghe tôi mắng, khiến cho thấy hơi xấu hổ, đành phải nói lảng sang chuyện khác.

“Sao cậu lại đến nhà tôi?”

“Nghe giọng của cậu qua điện thoại thấy hơi lạ, còn khàn giọng nói nhảm nữa, cảm giác giây tiếp theo cậu sẽ vào nhà ma luôn, bố mẹ cậu lại không ở nhà nên tôi muốn đến xem cậu thử.”

“Sao cậu lại biết bố mẹ tôi không ở nhà?”

“Tại vì họ đi cùng với bố mẹ tôi. hơn nữa cậu không nhớ mấy câu than vãn cậu đăng hai ngày trước trên vòng bạn bè sao?”

Than vãn?

Là cái bố mẹ đi du lịch, tôi ở nhà ăn mì sao?

“Nên là bố mẹ cũng bỏ mặc cậu đi hưởng thụ thế giới hai người? Không lẽ cậu cũng được nhặt về?”

Tô Cách liếc nhìn tôi, sau đó rời khỏi phòng.

Trong ánh nhìn thoáng qua đó tôi thấy ba phần châm chiếm, ba phần cạn lời và còn bốn phần ghét bỏ.

Tốt lắm người đàn ông kia, ánh mắt biểu đồ hình tròn của cậu đã thành công chọc giận tôi.

Mang dép vào, đang định cãi nhau với cậu ta bỗng nhìn thấy Tô Cách bưng một chén cháo vào phòng.

“Lên giường, đắp chăn đi.”

Tôi ngoan ngoãn trèo lên giường đắp chăn, nhìn chén cháo nhạt nhẽo nhíu mày.

“Tôi không muốn ăn cháo trắng.”

Có lẽ do tôi đang bệnh nên lúc nói chuyện nghe giọng mũi, giống như đang làm nũng.

“Vậy sao? Thế để tôi gọi cho cậu một phần BBQ với Coca ha?”

“Có thể sao?”

Nếu có chiếc gương ở đây, tôi sẽ nhìn thấy khuôn mặt của mình hiện giờ như một chú chó nhỏ tràn đầy mong đợi.

“Cậu thấy thế nào?”

“Tôi thấy ổn hết luôn!”

“Không cần cậu thấy, tôi tự mình thấy!”

Chắc là do dáng vẻ thâm cừu đại hận của tôi khi ăn cháo nhìn hơi đáng thương, Tô Cách thở dài hỏi tôi:

“Vậy cậu muốn ăn gì?”

Tuy rằng giọng điệu đã dịu đi, nhưng biểu cảm vẫn chứa sự đe dọa khuyên tôi nên suy nghĩ kỹ trước khi trả lời.

“Một tô mì nước để nhiều hành, thêm một cái trứng chiên!”

Tô Cách gật đầu rồi đi vào bếp.

Tôi gặp cậu ấy vào năm lớp chín, lúc ấy mẹ thuê riêng một căn nhà gần trường để cùng tôi ôn thi, còn Tô Cách ở cạnh nhà tôi.

Sau lại phát hiện chúng tôi ở cùng tiểu khu, mẹ tôi với mẹ cậu ấy thường chơi mạt chược cùng nhau, rất nhanh đã trở thành bạn tốt.

Nhưng Tô Cách dường như có ý kiến với tôi, luôn nhìn tôi rồi do dự không nói, tôi đi hỏi cậu ấy thì cậu ấy im luôn.

Mượn một câu của chị gái kia: Mịa, mấy đứa giả vờ là khó ưa nhất.

Sau đó, tuy không nói quan hệ giữa chúng tôi như nước với lửa nhưng khi gặp nhau đều nói năng quái gở trêu chọc lẫn nhau, nên tôi thật ngạc nhiên khi lần này tôi bị bệnh mà cậu ấy còn đến chăm sóc tôi.

Khi đang suy nghĩ, Tô Cách đã mang tôi mì nóng hôi hổi bước vào phòng.

Tôi cảm thấy chai dầu gió kia có độc, nếu không sao dưới hơi nóng nghi ngút này tôi lại cảm thấy cậu ấy đẹp trai như vậy, tôi nhìn đến ngẩn người trong giây lát.

“Còn ngơ ra đấy làm gì, mau ăn đi.”

Giọng nói của Tô Cách đã thành công kéo đầu óc của tôi lại, tôi có tật giật mình cúi đầu ăn mì.

Chờ tôi ăn xong, Tô Cách lại đi rửa bát, chờ đến khi tôi chắc chắn đã ổn hơn, cậu ấy mới về nhà.

Không lâu sau khi cậu ấy về, bố mẹ video call cho tôi.

“Thế nào rồi? Con đã đỡ sốt chưa? Buổi chiều mẹ gọi cho con nhưng Tô Cách nói con đang ngủ, mẹ với bố con đã đặt vé máy bay ngày mai về rồi.”

“Con hạ sốt rồi, thôi thì bố mẹ đừng về, lâu lâu mới được đi chơi một chuyến mà.”

“Con bé này, con thật sự nghĩ con là được nhặt về thật sao? Con như vậy thì sao bố mẹ có thể vui vẻ đi chơi tiếp được chứ.”

“Lần này cũng nhờ Tô Cách, thằng bé gọi hỏi mẹ hòm thuốc đặt ở đâu, dọa mẹ một trận.”

“Một mình con vẫn ổn!”

Có lẽ đã quen tranh đua với Tô Cách, nên lúc này tôi vẫn không quên mạnh miệng cãi.

“Rồi, rồi, con giỏi nhất. Hứa Âm Âm giỏi tới mức trời sập xuống cũng có thể dùng miệng giữ lại! Con cũng thật là, khi còn nhỏ nhìn thấy Tô Cách, cứ mở miệng ngọt ngào kêu anh trai, giờ lớn rồi xem lại xem thằng bé như yêu quái mặt không ra mặt, mũi không ra mũi.”

“Tô Cách là anh trai Điềm Điềm sao?”

7.

Những năm mẫu giáo anh Điềm Điềm là bạn thân nhất của tôi.

Tôi đã quên tên thật của anh ấy, chỉ biết mỗi biệt danh.

Dường như bởi vì sức khỏe của anh ấy không tốt nên bà nội anh ấy gọi anh ấy là Điềm Điềm, nói lấy tên con gái như vậy sẽ dễ nuôi hơn, nên tôi vẫn luôn kêu anh ấy là Điềm Điềm.

Tôi với anh trai Điềm Điềm vẫn luôn là hai đứa khiến giáo viên nhà trẻ đau đầu nhất, bởi vì anh ấy thiếu thì tôi có. Mỗi lần chúng tôi đụng mặt nhau đều sẽ nảy ra vô số âm mưu ma quái.

Sau đó anh trai Điềm Điềm chuyển đến thành phố khác, vì cớ đó tôi còn khóc mấy ngày, thậm chí còn đem cục tẩy tôi thích nhất bẻ ra làm hai, xem đó như tín vật nhận định trong tương lai.

Kế đó, năm tôi lên lớp hai, việc cắt cục tẩy trở nên phổ biến đối với dân học dở, tôi không kìm được đem cục tẩy cắt thành nhiều khối.

Tôi nhớ lúc ấy tôi còn nghĩ:

Tôi với anh Điềm Điềm thân nhau như vậy, nếu không có cục tẩy thì tôi cũng có thể liếc mắt một cái nhận ra anh Điềm Điềm!

Đừng nói, đừng nói nữa, hiện tại nghĩ lại tôi thật không phải người mà.

Nếu Tô Cách là anh Điềm Điềm, vậy tôi đã hiểu tại sao trước giờ cậu ấy muốn nói rồi lại thôi rồi.

Giờ phút này tôi như một đứa cặn bã, cảm thấy tội lỗi vô cớ.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi quyết định ngã bài nói thẳng với Tô Cách.

“Này, này, mới nãy tôi đứng bên kia nhìn cậu nấu mì cho tôi, trông hơi giống anh trai Điềm Điềm.”

“Ồ, người bận rộn trăm công nghìn việc như cậu cuối cùng cũng nhớ lại một nhân vật nhỏ bé không tên tuổi như tôi rồi sao? Sao nào, cậu hồi phục trí nhớ rồi hả?”

Tôi đuối lý trước nên không quan giọng điệu quái gở của cậu ấy.

“Uầy, không phải tại mắt kẻ hèn này vụng về sao, ai ngờ đến anh trai Điềm Điềm gầy như cây trúc ngày nào, lớn lên lại là một chàng đẹp trai cao mét tám hai chứ.”

“Sửa một chút, là 1m83.5”

Chẳng lẽ đàn ông đều như vậy, hơn một mét tám thì hận không thể khắc lên bia mộ ghi nhớ trăm năm.

Mộ của …. (1m83)

“Vậy nên đây là nguyên nhân cậu luôn quái gở với tôi.”

“Thế cậu nói xem nên hay không nên. Lúc đấy tôi vừa nhìn thấy cậu, đã lập tức nhận ra cậu, lúc cầm cục tẩy đi qua tìm cậu, cậu nói cái gì hả?”

Hình như tôi nói: Tôi có cục tẩy rồi, cậu giữ lấy tự dùng đi.

Tôi bắt đầu thấy áy náy! Tôi đúng là không phải người nhà, mới nhỏ dại đã đùa giỡn trái tim mong manh yếu đuối của Tô Cách.

Vừa khuyên vừa nhận sai một hồi, rốt cuộc Tô Cách mới miễn cưỡng tha thứ cho tôi.

Sau khi xử xong chuyện khiến tôi tò mò nhiều năm, tôi đã yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau ngay khi tôi thức dậy, bố mẹ đã trở lại, thế nên tôi an tâm làm sâu gạo.

Quá đã, hai hôm nay tôi đều đêm muộn mới ngủ, chiều đến mới tỉnh. Bố mẹ chẳng những không mắng tôi mà còn đem cơm đến tận giường cho tôi.

Tôi biết bọn họ vẫn yêu thương tôi, à đương nhiên nếu bọn họ có thể đem bộ đồ bảo hộ trên người cởi ra càng tốt.

Nằm trên giường ba ngày, tôi hồi máu sống lại.

Mấy ngày nay ở nhà, hôm nào cũng nghe bố mẹ nói lời hay ý đẹp về Tô Cách, cộng thêm ký ức tuổi thơ, tôi nghĩ tôi nảy ra tâm tư không nên có với Tô Cách.

Vẻ ngoài Tô Cách không tệ, mét tám có cơ bụng, biết nấu cơm tuy rằng kém tôi một chút, nhưng tôi tốt nên không chê cậu ấy! Nên lúc mẹ tôi lần nữa dùng những lời bay bổng khen Tô Cách, tôi không kìm được buột miệng thốt:

“Tô Cách tốt như vậy, con bắt cậu ấy làm con rể, bố mẹ thấy được không?”

Tiếng tôi vừa dứt, phòng khách chìm vào yên lặng, bố mẹ đồng thời chậc một tiếng.

“Bố mẹ thấy rất tốt, nhưng còn không biết thằng bé nhà họ Tô có nhìn trúng con không.”

“Bát tự còn chưa xem, đã gọi con rể, dữ lắm con gái!”

Hai người có cần tới mức vậy không, phải tin tưởng con gái hai người một chút chứ.

8.

Vì muốn chứng tỏ với bố mẹ sức hấp dẫn của bản thân, tôi đã lên một kế hoạch tỉ mỉ bí mật theo đuổi Tô Cách.

Đầu tiên tôi mở mục chat AI ra: Làm thế nào để nam sinh thích bạn?

# Con gái phải học nghệ thuật trà xanh để khiến đàn ông mê mẩn.

# 《7 ngày cấp tốc trở thành trà nghệ đại sư đánh trúng trái tim đàn ông.》

Nice, cho hết vào bookmark.

Tôi cảm giác cả người tôi hiện giờ đều tràn ngập hơi thở tri thức, nếu không phải vì ràng buộc đạo đức chắc tôi sẽ đào ao nuôi cá, trở thành nữ hoàng biển cả.

Ngay khi đem nội dung ngấm hết vào đầu, tôi cũng đã biết tin tức hiện tại của Tô Cách.

Bố mẹ cậu ấy đang chăm sóc bà nội bị bệnh của cậu ấy, giờ cậu ấy chỉ ở nhà một mình.

Ừm, học lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội thực hành rồi!

Tôi trang điểm lòe loẹt lộng lẫy mang theo tô cháo mẹ tôi nấu đến bấm chuông cửa nhà Tô Cách. Tôi phát hiện mọi điều học được đều trở nên vô dụng trước mặt một đứa đang sốt tới ngốc! Người mở cửa cho tôi - Tô Cách bởi vì bệnh mà sắc mặt hơi tái nhợt, đôi môi khô bong tróc, trên đầu dán miếng dán hạ sốt, khiến cậu ấy trong vô cùng yếu đuối.

“Cậu sao rồi? Cậu đang dán miếng dán hạ sốt sao? Lần này không nhầm nữa chứ.”

“Tôi đã nhìn kỹ rồi, đúng là miếng dán hạ sốt.”

Tô Cách ngoan ngoãn gật đầu, không kiêu ngạo như thường ngày.

Hu hu, sao Tô Cách lại đáng yêu như vậy, đáng yêu đến mức chị đây muốn hôn c h ế t cậu luôn!

Tôi chưa bao giờ thấy Tô Cách mềm mại như vậy, lập tức lấy điện thoại ra quay lại.

“Tô Cách, tôi là ai đây?”

“Cậu là Hứa Âm Âm.”

Tôi đeo khẩu trang, che kín như thế này làm sao nhận ra được, xem ra vẻ đẹp của chị đây đã gây ấn tượng mạnh với cậu rồi nha.

“Hứa Âm Âm có đẹp không?”

“Đẹp!”

“Vậy cậu nói Hứa Âm Âm là cô gái xinh đẹp nhất thế giới đi.”

“Hứa Âm Âm là cô gái xinh đẹp nhất thế giới.”

Tô Cách bị bệnh rồi thật là ngoan quá đi, tôi không nhịn được nên lừa cậu ấy nói hàng loạt rắm cầu vồng.

“Vậy cậu thích Hứa Âm Âm không?”

“Thích.”

“Vậy để Hứa Âm Âm làm bạn gái cậu được không?”

“Không được.”

“Tại sao vậy, Hứa Âm Âm làm bạn gái thì thiệt gì cho cậu hả?”

Tức c h ế t tôi rồi, thế mà cậu ấy lại ghét bỏ tôi.

“Không phải đâu, Hứa Âm Âm thích rất nhiều trai đẹp, ngày nào cũng xem bọn họ chơi bóng rổ, không thích tôi.”

Thời điểm Tô Cách nói lời này còn hơi tủi thân, đôi mắt ươn ướt của cậu ấy cụp xuống, giống như một chú cún mất mát.

“Ai nói, Hứa Âm Âm không thích trai đẹp, chỉ thích cậu.”

Rốt cuộc trong đám người kia thì cậu ấy là người đẹp trai nhất.

Tô Cách nghe tôi nói xong hai mắt phát sáng, cậu ấy bỗng ngồi dậy, sau đó chậm rãi hôn một cái lên má tôi.

Lần này cậu ấy trực tiếp làm tôi ngốc luôn.

Cảm giác nụ hôn này không thể nói là tốt, bởi vì cậu ấy bị sốt nên mất nước, khi đôi môi chạm vào da tôi còn có chút khô khốc.

Nhưng thứ cảm giác tê dại này, mãi đến khi tôi về nhà, tắm rửa xong, trèo lên giường vẫn không biến mất.

Sau khi chăm Tô Cách ăn cháo uống thuốc xong, tôi về nhà, bố cậu ấy cũng vội về nhà chăm sóc con trai.

Về đến nhà, tôi không trả lời bố mẹ tôi, người mơ mơ màng màng đi vào phòng ngủ.

Cảm giác gì đây nhỉ? Trêu người khác xong lại tự mình chui đầu vào rọ.

Mấy ngày sau, tôi với Tô Cách không nói chuyện với nhau, rốt cuộc tôi cũng không biết lúc cậu ấy tỉnh táo có còn nhớ mọi chuyện hay không.

Sau khi trốn tránh bốn năm ngày, Tô Cách đã hồi phục.

Nên lúc tôi mặc đồ ngủ, đầu tóc rối xù mở cửa nhà, nhìn thấy Tô Cách đang giúp mẹ cậu ấy mang đặc sản đến tặng nhà tôi.

Tô Cách thấy tôi bước ra, nhìn tôi cười, tôi sững sờ, nhanh chóng chạy vọt về phòng.

“Hứa Âm Âm.”

“Chuyện gì?”

“Anh uống rất nhiều nước, còn thoa son dưỡng.”

Rồi liên quan gì đến tôi.

Thấy vẻ mặt tôi khó hiểu, Tô Cách bước đến gần tôi, cười nói:

“Vậy em có muốn hôn anh cái nữa không? Lần này sẽ không làm đau mặt em nữa đâu.”

HOÀN CHÍNH VĂN.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.