9.
Tôi lập tức bị chấn động bởi mạch não của chị ấy. Chị ấy bị bệnh phải không? Người bình thường có thể nói ra loại lời này sao?
Mạch não của người yêu đương quả nhiên khác với người thường. Tôi thành tâm khuyên nhủ chị ấy.
"Em và Thịnh Diễm phát sinh xung đột là bởi vì hắn ở cửa toilet, dùng những lời tục tĩu khoe khoang với nam sinh khác hắn đã ngủ với chị.”
“Đều là con gái cả, mày đừng tưởng rằng tao không biết mày đang suy nghĩ cái gì."
Tiết Thấm liếc mắt nhìn tôi: "Anh ấy khoe khoang với anh em của mình, đó là bởi vì anh ấy yêu tao, mày quyến rũ anh trai còn chưa đủ, còn muốn quyến rũ cả bạn trai tao đúng không?"
“Mày đã thích Thịnh Diễm như vậy, không bằng chúng ta làm giao dịch đi? Tao không ngại mày ngủ cùng Thịnh Diễm, chỉ cần mày chịu trả lại anh trai tao cho tao."
Thì ra, Tiết Thấm nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, là bởi vì hối hận, muốn đổi lại với tôi, muốn một lần nữa làm đại tiểu thư Phó gia.
Tôi cảm thấy như không hề quen biết chị ấy, trở tay liền tát chị ấy một cái. Tiết Thấm che mặt, quay đầu khóc lóc với người phía sau.
“Đánh nó đi! Anh Diễm gọi các người tới là để xem tôi bị đánh sao?!”
Đám đàn em phía sau Tiết Thấm đồng loạt xông lên, chặn tôi ở góc tường. Chị ấy ra lệnh: “R ạch n át mặt nó cho tao, lột quần áo nó ra, tao ngược lại là muốn nhìn xem, mày dùng thứ yêu gì mà khiến đám đàn ông nhớ mãi không quên mày!"
Đám đàn em đó nhận lệnh lập tức đẩy tôi xuống đất.
“Ai dám?”
Tôi hét lớn một tiếng: "Tôi là con gái duy nhất của Phó gia, công việc của ba mẹ các người đều không cần nữa đúng không?"
Đám đàn em đó nghe thấy lời này liền nhảy ra khỏi người tôi, và co rúm người lại.
“Chị Thấm, chị cũng không nói cho chúng tôi biết cô ta là con gái của Phó gia. Không phải chúng tôi không muốn giúp chị, mà là chúng tôi không thể chọc vào Phó gia.”
"A." Tiết Thấm cười lạnh một tiếng, "Nó chẳng qua là con nuôi, là công cụ Phó gia dùng để diễn xuất, các người cảm thấy Phó gia thật sự sẽ vì nó mà làm lớn chuyện không?"
Mắt thấy bọn họ vẫn không dám hành động, Tiết Thấm uy hiếp.
“Các người không đánh nó, hôm nay trở về người anh Diễm đánh chính là các người.”
Tiết Thấm còn chưa dứt lời, tôi đã trực tiếp vung nắm đấm về phía chị ấy, một đấm đã khiến chị ấy hôn mê bất tỉnh.
Một cô gái thân hình gầy yếu, một ngày đói ba bữa như chị ấy còn muốn đánh nhau với người ngày ngày ăn thịt uống sữa còn tập thể hình như tôi.
Ngu ngốc!
Đám đàn em thấy thế, sợ tới mức bỏ lại Tiết Thấm, lập tức bỏ chạy. Tôi dò xét hơi thở của Tiết Thấm, xác nhận chị ấy còn thở, sau khi gọi cho chị ấy một chiếc xe cứu thương, liền đi tham gia cuộc thi toán.
Vốn tưởng rằng, cuộc sống của tôi và Tiết Thấm sẽ không liên quan gì nhau nữa. Nhưng tôi đã đánh giá thấp độ mặt dày của chị ấy.
Vào ngày tôi giành huy chương vàng trong cuộc thi toán học và được tiến cử vào Đại học Thanh Hoa, Tiết Thấm tới cửa gây náo loạn.
10.
Chị ấy mang theo cái bụng to, sụp đổ gõ cửa Phó gia. Quản gia vừa mở cửa, Tiết Thấm liền nhào lên ôm chặt lấy mẹ Phó, khóc lóc kể lể.
“Mẹ, cầu xin mẹ hãy dẫn con đi phá thai đi, con không muốn ở cùng Thịnh Diễm nữa. "
Chị ấy xắn tay áo lên, lộ ra những vết bầm tím trên cánh tay.
“Thịnh Diễm mỗi ngày ở bên ngoài quyến rũ người phụ nữ khác, con mắng hắn, hắn liền đánh con."
Mẹ Phó nghe vậy thì hoảng sợ, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tiết Thấm. Tuy rằng bà không biết Tiết Thấm đang phát điên cái gì, nhưng vẫn thật tâm khuyên nhủ chị ấy.
“Con nên đi tìm cha mẹ nuôi hiện tại của con, để cho bọn họ ra mặt bàn bạc với Thịnh gia. "
“Con không phải con gái nhà chúng ta, chúng ta không quản được việc nhà của con."
“Bọn họ căn bản mặc kệ con, ngay cả cơm cũng không cho con ăn. "
Tiết Thấm khóc đến chảy nước mắt nước mũi, vô cùng ấm ức, chị ấy nhìn quanh bốn phía, tra hỏi: “Anh trai đâu? Mẹ mặc kệ con, nhưng anh trai nhất định sẽ không mặc kệ con. Anh trai thương con nhất!"
Cạch một tiếng, khóa cửa xoay. Một đôi chân dài thẳng tắp mặc vest bước vào, tay Phó Hành Chi cầm ô đen mang lại cảm giác lạnh lẽo, anh vừa mở miệng, giọng điệu ôn hòa đã xua tan hơi ẩm và không khí lạnh lẽo ngoài cửa.
“Nhu Nhu, mau rửa tay, tới ăn bánh ngọt em thích nhất này."
Đuôi mắt tuấn dật của anh cong lên, không chớp mắt nhìn tôi, giọng điệu giống như mang theo dỗ dành, không hề chú ý tới Tiết Thấm đang lăn lộn điên cuồng trên mặt đất.
Tiết Thấm thuận thế nhào tới dưới chân Phó Hành Chi, ôm chặt bắp chân thon dài của anh ấy, nước mắt nước mũi chảy ròng, sợ một khắc sau Phó Hành Chi sẽ đá văng chị ấy ra.
“Anh trai, anh trai, anh nhất định sẽ không mặc kệ em, đúng không? Trước kia anh thương Thấm Thấm nhất."
Lúc này Phó Hành Chi mới nhìn thấy Tiết Thấm nằm trên mặt đất, anh vội vàng đá văng chị ấy ra, đáy mắt đầy vẻ chán ghét không hề che giấu.
“Bạn học Tiết Thấm, bạn có biết thế nào là giữ khoảng cách không? Ai là anh trai của bạn?”
“Nếu đầu óc không bình thường thì mời đến chỗ khác phát điên. Hôm nay là ngày vui của Nhu Nhu, đừng tới gây mất hứng được không?”
Vẻ mặt Tiết Thấm khựng lại một lúc, chị ấy chợt nhớ ra chưa nói với họ mình đã được tái sinh, chị ấy vội vàng giải thích.
"Không phải, mẹ, anh trai, đầu óc em rất bình thường, em đã được tái sinh."
“Kiếp trước, người mẹ nhận nuôi chính là con, không phải Tiết Nhu, em gái của anh cũng là em, không phải Tiết Nhu."
“Đời này, là Tiết Nhu đã cướp đi nhân sinh của con, cướp đi sự yêu thương vốn nên thuộc về con, cướp đi hai người!"
Mẹ Phó cau mày khó hiểu: "Nhưng nếu kiếp trước người ta nhận nuôi là cháu, vậy kiếp này lúc ta đến viện phúc lợi nhận con nuôi, vì lí do gì mà cháu sống chet cũng không muốn bị ta nhận nuôi chứ hả?"
“Hơn nữa, người ngay từ đầu ta muốn nhận nuôi chính là Nhu Nhu, nếu quả thật có kiếp trước ta làm sao có thể chỉ nhận nuôi cháu, mà không nhận nuôi Nhu Nhu?"
Vẻ mặt Tiết Thấm lúng túng và xấu hổ, chị ấy ngập ngừng giải thích lý do. Tôi nghĩ, cũng nên để cho Phó gia biết chân tướng.
Tôi gằn từng chữ, rõ ràng nói ra chuyện kiếp trước. Bao gồm cả chuyện Tiết Thấm làm sao cướp đi tư cách nhận nuôi của tôi, cùng với chuyện Tiết Thấm vì tên côn đồ Thịnh Diễm mà làm cách nào hại Phó gia cửa nát nhà tan, thê ly tử tán.
Tôi còn chưa nói xong, mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt. Mẹ Phó tức giận đến mức muốn đuổi Tiết Thấm đi. Tiết Thấm vừa sợ vừa kinh ngạc, chị ấy hoàn toàn không nghĩ tới tôi cũng sống lại.
Chị ấy không nói gì, chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất, sống chết không đi, điên cuồng khóc nháo nói.
"Không, tôi không đi, tôi mới là đại tiểu thư Phó gia."
“Tiết Nhu, đồ giả mạo, mày đã c ướp đi cuộc sống của tao. Mày phải chet!”
“Là mày cố ý, mày muốn tao và Thịnh Diễm cùng ở một chỗ. Sau đó hợp tác với thằng khốn đó, khiến tao mang thai con của hắn.”
“Mày muốn huỷ hoại cuộc sống của tao! Tại sao mày lại độc ác như vậy?”
“Cmn, cô gọi ai là thằng khốn hả?” Giọng nói tức giận của Thịnh Diễm vang lên ngoài cửa.
“Tôi thật không nghĩ tới, cô lại là một kẻ ham hư vinh như vậy!”
“Luôn miệng nói yêu tôi, hiện tại nhìn thấy Phó gia có tiền liền liều mạng trèo lên cao, muốn quyến rũ thiếu gia Phó gia đúng không?"
“Cũng không nhìn xem ngoại trừ tôi, ai còn để mắt tới đôi giày rách này của cô. Còn muốn hại chet con của tôi, cô dám hại chet con tôi, tôi sẽ đánh chet co."
Nói xong, Thịnh Diễm liền xông lên phía trước, hung hăng đánh mạnh vào đầu Tiết Thấm hai cái. Tiết Thấm hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Hắn còn chưa hết giận, hung hăng đạp vào bụng Tiết Thấm hai cái. Vừa đạp vừa hét to.
“Đồ tạp chủng, ai biết có phải con tao hay không. Đi chet đi cho tao."
Tài xế len lén thì thầm với tôi.
"Tiểu thư, nhờ có cô có dự đoán trước, để tôi đi tìm Thịnh Diễm, nếu không chúng ta thật đúng là không cách nào giải quyết được những kẻ điên như bọn họ."
Thịnh Diễm vì đánh người nên bị bắt vào cục cảnh sát. Lúc Cảnh sát yêu cầu hắn khai báo, Thịnh Diễm còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Tôi đánh vợ mình thì phạm luật gì chứ?”
"Con đi*m thúi kia không chỉ muốn bám lấy phú nhị đại, còn muốn giet con của tôi, không nên đánh sao?"
"Con đàn bà ham vật chất như vậy, đánh chet nó, tôi cũng không hả giận."...
Luật sư cha mẹ Thịnh Diễm tìm tới vốn còn muốn khuyên hắn nói ít đi hai câu, nhưng nhìn bộ dạng sợ hãi, không biết trời cao đất rộng của hắn, liền không quan tâm nữa, lẳng lặng nhìn hắn nổi điên trước mặt cảnh sát.
Tiết Thấm bị hắn đạp đến chảy máu nhiều, hôn mê nằm viện. Nhưng chuyện đầu tiên Tiết Thấm tỉnh lại, lại là quan tâm Thịnh Diễm có bị bắt đi hay không.
“Nếu anh Diễm bị bắt, con của con sẽ không có ba.”
Cha mẹ nuôi Tiết Thấm không nuông chiều chị ấy, trực tiếp tát một cái.
“Khóc khóc khóc, đồ vô dụng, chỉ biết khóc. "
Ngay sau đó, bọn họ lại mắng cha mẹ Thịnh gia ngoài cửa.
"Không có hai mươi vạn, đừng mơ tưởng chúng tôi kí giấy thông cảm cho con trai các người, cứ để cho hắn ngồi tù đi!"
“Con gái tôi bị con trai các người đánh đến mức sinh non, còn mất đi khả năng sinh sản, anh trai của nó còn chờ số tiền này để cưới vợ đó! Các người tự xem xét đi!”
Không hài lòng, cha mẹ hai nhà lại đánh nhau trước giường bệnh của Tiết Thấm.
Tiết Thấm nhìn cảnh tượng ồn ào này, lại nghe tiếng trẻ con khóc không ngừng, nghĩ đến cuộc sống tương lai ảm đạm của mình, hai mắt hoa lên, lại hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Tiết Thấm xuất viện, bởi vì không có bằng cấp, chỉ có thể kéo thân thể suy nhược đến siêu thị làm nhân viên thu ngân.
Tiền lương kiếm được, không chỉ phải mua sữa bột cho con, duy trì cuộc sống của mình, còn phải gửi tiền sinh hoạt phí cho Thịnh Diễm trong tù.
Thịnh Diễm viết thư uy hiếp cô ấy, nếu dám không cho hắn tiền, sau khi hắn ra tù sẽ là người đầu tiên giet chet cô ấy.
Tiết Thấm cuối cùng cũng được như ý nguyện, trải qua cuộc sống mỗi ngày đều có thể ăn cháo hoa.
Duy nhất không đủ chính là, chỉ có cháo hoa mới có thể ăn. Cô ấy muốn đi tìm Tiết Nhu báo thù, nhưng Tiết Nhu đã sớm đi Mỹ du học.
11.
Bốn năm sau, tôi tham gia hội nghị toán học từ Mỹ trở về nước. Vừa xuống máy bay, Phó Hành Chi liền nhét một túi bánh ngọt vào trong tay tôi.
“Này, bánh ngọt em thích ăn nhất. Đừng để mẹ nhìn thấy, lát nữa mẹ lại mắng anh mang đồ ăn vặt cho em."
Trên đường về nhà, tôi nghiêng người nhìn Phó Hành Chi ngồi ở ghế lái. Tay anh đặt lên tay lái, tay áo sơ mi tùy ý xắn lên.
"Anh, em nghe mẹ bảo anh đi xem mắt, đại tiểu thư nhà ai anh cũng không hài lòng? Ánh mắt cao như vậy, cẩn thận cô đơn cả đời nha.”
Đôi môi mỏng của Phó Hành Chi nhếch lên một nụ cười lười biếng.
“Còn không biết xấu hổ nói anh, em không phải cũng vậy sao?”
"Mẹ nói, nếu hai chúng ta đều không tìm được đối tượng vậy thì để cho hai chúng ta kết hôn với nhau, miễn cho bà ấy lớn tuổi còn phải bận lòng vì hôn sự của chúng ta."
Tôi lớn tiếng kháng nghị: “Anh! Anh không ai muốn, nhưng em có người muốn!”
Một giây sau, Phó Hành Chi dừng xe lại. Anh ấy nhướng lông mày, cúi người kề sát vào tôi, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng kia trong nháy mắt ở trước mắt tôi phóng đại mấy lần.
“Hả? Có bản lĩnh rồi, sau lưng anh trai và mẹ lại vụng trộm yêu đương. Để anh xem là tiểu tử thúi nhà ai."
Chẳng biết tại sao, gò má của tôi lại nóng lên, vội vàng đẩy anh ấy ra, chột dạ nói.
“Em nói bừa thôi."
Phó Hành Chi cúi đầu nhìn tôi, mái tóc rối bù rơi xuống trán anh, đường cong hàm dưới sắc bén lại ngắn gọn.
"Lại nói dối, vậy có tin anh trai sẽ trừng phạt em hay không?"
Bận rộn cả ngày, tôi hơi buồn ngủ, cũng không tiếp tục đùa giỡn với anh ấy nữa, híp mắt lại ngủ.
Trong mơ màng màng, tôi được bao bọc trong một vòng tay dày rộng. Cánh tay mạnh mẽ ôm trọn cơ thể tôi lại.
Cách một lớp quần áo mỏng manh, tôi mơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ lồng ngực.
Một giây sau, cảm giác ấm áp từ môi truyền đến, giữa răng môi tràn đầy hương tùng nhàn nhạt.
Hả? Ai đang hôn tôi? Tôi mở mắt nhìn, Phó Hành Chi đang ôm tôi về nhà.
Thần sắc của anh ấy vẫn như thường, chỉ là khóe miệng không biết sao lại có dính một chút son môi.
Chỉ là một giấc mơ thôi. Đều tại tôi quá hèn mọn, đối với anh trai lại sinh lòng bất chính, mới có thể mơ tới loại mộng xuân này!
Nhưng mà, ai có thể nói cho tôi biết, hai tai anh trai vì sao lại đỏ như vậy?!
[HOÀN]