1.
Cách năm năm, lần thứ hai nhìn thấy chị gái Tiết Thấm là ở trên sân thượng trường học.
Chị ấy mặc một thân quần áo hàng hiệu, cao quý không thể tả. Còn tôi, mặc tạp dề cũ nát, dơ bẩn, dính đầy mùi cá và mùi máu tươi, vô cùng khốn khổ.
Giờ phút này, Tiết Thấm đang vì tên côn đồ Thịnh Diễm mà chị ấy thích náo loạn đòi t ự s át cùng cha mẹ nuôi nhà giàu của chị ấy.
“Tôi đã nói rồi, tôi tự nguyện lên giường với anh ấy, anh ấy không bỏ thuốc tôi, các người dựa vào cái gì mà tự thay tôi chủ trương?"
"Anh ấy bị trường đuổi học, còn để lại tiền án, cả đời anh ấy đều bị các người hủy!"
Tiết Thấm vừa khóc vừa x é n át ảnh chụp gia đình trong tay, vung tay lên, bức ảnh đón gió bay xuống sân thượng.
"Gia đình của các người đều là một đám máu lạnh vô tình biến thái, là chính các người bức tử tôi đấy!"
Phó phu nhân lo lắng nhìn đứng ở sân thượng bên cạnh Tiết Thấm, nắm chặt tay của tôi, than thở khóc lóc.
“Cầu xin cháu, hãy khuyên nhủ chị gái cháu đi, nếu con bé xảy ra chuyện gì ta không thể sống nổi đâu, ta chỉ có một đứa con gái là nó thôi."
“Cảnh sát cũng đã bắt tên côn đồ đó rồi, chúng ta còn cách gì nữa đâu?"
Sợ tôi không muốn, Phó tổng vội vàng ở một bên bổ sung.
"Chỉ cần cháu có thể cứu con gái ta, sau này học phí sinh hoạt phí của cháu tập đoàn Phó thị sẽ lo hết, cộng thêm mười triệu phí cảm ơn, sau này cháu cũng không cần đi làm kiếm học phí nữa."
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện với tôi, một đám cảnh sát từ cửa hông lên sân thượng, chậm rãi tới gần Tiết Thấm, lấy chị ấy làm trung tâm, tạo thành một nửa vòng tròn.
Nhìn thấy cảnh sát, tâm tình Tiết Thấm càng kích động, chị ấy vừa lui về phía sau vừa thét chói tai.
“Đám người xấu các người đã bắt Thịnh Diễm đừng tới gần tôi, lại gần tôi tôi sẽ nhảy xuống, trừ phi các người lập tức thả Thịnh Diễm ra."
Mắt thấy tình cảnh Tiết Thấm càng ngày càng nguy hiểm, anh trai Phó Hành Chi của Tiết Thấm bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng tuấn dật dùng ánh mắt nhìn về phía tôi xin giúp đỡ, giọng nói của hắn không ngừng run rẩy.
"Bạn học Tiết Nhu, cầu xin em, cứu em gái của tôi."
Tôi không hiểu, năm đó Tiết Thấm hao tổn tâm cơ nhốt tôi trong nhà vệ sinh, cướp đi cơ hội được nhà giàu nhất Phó gia nhận nuôi, chiếm được sự sủng ái của nhà họ, cùng với điều kiện sinh hoạt tốt như vậy, vì cái gì mà chị ấy không quý trọng?
Tại sao chị ấy lại vì tên côn đồ vô học vô thuật Thịnh Diễm kia mà quyết đoạn tuyệt với Phó gia có ơn dưỡng dục mình chứ?
Tiết Thấm rốt cuộc có biết, năm năm nay chị ấy hạnh phúc hơn tôi bao nhiêu lần hay không?
2.
Mười phút trước, anh trai của Tiết Thấm — Phó Hành Chi tìm được tôi ở chợ gần trường học.
Lúc đó, tôi đang bận rộn giet cá cho khách, kiếm tiền học phí và sinh hoạt phí trung học của tôi.
Sau khi Tiết Thấm cướp đi cơ hội được Phó gia nhận nuôi, tôi được một đôi vợ chồng nghèo khó nhận nuôi.
Khác với Phó gia nhận nuôi Tiết Thấm, cha mẹ nuôi của tôi nhận nuôi tôi, không phải vì muốn nuôi một đứa con gái, mà là muốn nuôi một cô dâu từ nhỏ cho đứa con trai tàn tật, thiểu năng trí tuệ của bọn họ.
Bởi vậy, cho dù tôi thi vào trung học phổ thông đứng thứ mười toàn thành phố, bọn họ vẫn buộc tôi bỏ học, ép tôi vừa qua mười lăm tuổi phải gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, ép tôi gả cho anh trai thiểu năng trí tuệ của tôi.
Mỗi lần tôi lấy lại bằng khen từ trường học, mẹ nuôi đều nhìn tôi với vẻ mặt khinh bỉ.
"Đọc nhiều sách như vậy có ích lợi gì? Một phân tiền cũng không kiếm được, chỉ biết tiêu tiền trong nhà."
“Thịnh Diễm nhà bên cạnh, thành tích so với mày kém hơn nhiều, nhưng người ta câu được thiên kim nhà giàu nhất, tùy tiện cầm bông tai thiên kim nhà giàu nhất về nhà, cũng bằng với sinh hoạt phí cả năm của một nhà bốn người chúng ta, mày có thể học hỏi nó một chút hay không? Suốt ngày chỉ biết đọc sách."
Cha nuôi uống say, nặng nề vỗ bàn, giọng điệu nghiêm khắc.
"Đừng học cấp ba nữa, tụi tao cũng không có nhiều tiền cho mày đi học, thi xong thì đến nhà máy làm công đi, gửi tiền sinh hoạt phí về cho gia đình."
Vì thế, tất cả các ngày nghỉ tôi đều làm việc ngày đêm. Năm giờ sáng thức dậy, đạp xe đạp đưa sữa, ban ngày ở chợ bán cá, buổi tối đến khách sạn bưng bát, rửa chén, dọn dẹp nước rửa chén, đói bụng thì ăn cơm thừa thức ăn thừa làm bữa tối......
Chỉ cần có thể kiếm tiền, mặc kệ là công việc bẩn thỉu mệt nhọc gì tôi đều nguyện ý làm.
Chỉ cần có thể tiết kiệm tiền, mặc kệ là loại rau nát hay lá cây gì tôi cũng nuốt vào trong bụng. Tất cả đều là vì gom đủ tiền để tiếp tục được đọc sách.
Bởi vì tôi biết, chỉ có đọc sách mới có thể giúp tôi thoát ra khỏi vũng lầy của số phận.
3.
Xoẹt một tiếng, máu chảy ra từ đầu cá bắn lên mặt tôi, khoang mũi của tôi ngay lập tức tràn ngập mùi tanh nồng nặc.
Thiếu niên tuấn lãng khí khái đứng ở trước mặt tôi bất giác nhăn mày, lui về phía sau hai bước. Tôi dùng tạp dề lau mặt, xấu hổ gãi gãi đầu, nói xin lỗi.
“Thật ngại quá, dọa anh rồi. Anh muốn mua cá sao?"
“Em là Tiết Nhu? "
Có lẽ là ý thức được sự thất thố của mình, thiếu niên kia đỏ mặt, vội vàng vươn tay về phía tôi, lễ phép nói: “Tôi là anh trai Phó Hành Chi của Tiết Thấm.”
“Em có thể giúp tôi khuyên nhủ Tiết Thấm không?"
Cuối cùng, từ trong miệng Phó Hành Chi, tôi biết được chuyện Tiết Thấm vì Thịnh Diễm mà náo loạn đòi t ự s át.
Phó gia nghĩ có lẽ chỉ có em gái ruột có quan hệ huyết thống với Tiết Thấm như tôi, mới có thể khuyên được Tiết Thấm. Tôi bị Phó Hành Chi đưa lên sân thượng trường học.
4.
Nhìn một thân quần áo hàng hiệu, Tiết Thấm vô cùng cao quý. Tôi cúi đầu tự ti nhìn vào chiếc tạp dề cũ kỹ bẩn thỉu, đầy mùi cá và máu trên người mình.
Giờ phút này, tôi mới hiểu được, tôi và Tiết Thấm đã sớm cách biệt một trời một vực.
Chị ấy không hề phiền não chuyện tiền nong, không còn là đứa không cha không mẹ trong cô nhi viện, mặc cho người khác khi dễ, xem thường.
Chị ấy có một gia đình tuyệt vời. Có cha mẹ yêu thương, có anh trai coi như trân bảo. Cho nên chị ấy mới có thể không kiêng nể gì mà dùng tính mạng của mình uy hiếp bọn họ như vậy.
Nhưng bây giờ, chị ấy lại chấp nhận từ bỏ những ngày tháng tốt lành mà chị ấy c ướp được. Muốn cùng Thịnh Diễm trải qua những ngày tháng nghèo khổ mà tôi đang trải qua, không nhìn thấy bất cứ hy vọng hay tương lai nào.
Tôi đi về phía Tiết Thấm, đưa hai bàn tay tràn đầy vết chai cùng vết nứt của tôi ra trước mặt chị ấy.
“Tiết Thấm, chị có biết mình đang sống những ngày tốt lành như thế nào không?”
"Chị có biết trong thời tiết âm 5 độ, vớt cá sống từ trong nước đá ra cảm giác như thế nào không?"
"Bữa tiệc món Pháp chị thích ăn nhất, một bữa phải năm sáu nghìn tệ, đó là số tiền em phải làm hai tháng một ngày một đêm, không ăn không uống mới có thể kiếm được!"
Tiết Thấm cúi đầu nhìn về phía tay tôi, khinh thường nói.
“Nếu tao có thể cùng Thịnh Diễm ở chung một chỗ, cho dù chịu bao nhiêu khổ tao cũng không quan tâm!”
"Đám tục nhân các người, suốt ngày chỉ biết nói tiền tiền tiền, các người căn bản không biết cái gì là yêu!"
"Tao thích ăn món Pháp không sai, nhưng món cháo hoa Thịnh Diễm tự mình nấu cho tao, so với bữa tiệc món Pháp ngon gấp ngàn lần, gấp vạn lần!"
Tiết Thấm càng nói càng kích động, lại lui về phía sau một bước. Chị ấy dùng ngón tay trắng nõn, mảnh khảnh chưa từng làm việc kia, chỉ trích cha mẹ Phó gia nói.
"Nếu như có thể làm lại, tôi tuyệt đối sẽ không chọn các người làm cha mẹ tôi!"
"Các người luôn khống chế tôi, tôi chỉ là công cụ cho các người dùng để thể hiện tình yêu thương."
“Các người căn bản không phải thật sự yêu tôi, chỉ có Thịnh Diễm là yêu tôi chân thành thôi, các người còn hại khiến anh ấy vào ngục giam, tôi hận các người!”
Một giây sau, chị ấy trượt chân, rơi thẳng xuống lầu. Tôi theo bản năng đưa tay muốn giữ chặt chị ấy. Không ngờ, lại bị chị ấy kéo xuống lầu.
Sau khi Tiết Thấm chet, Thịnh Diễm ở trong ngục nói xấu Phó Hành Chi từ khi còn trẻ đã thèm muốn em gái nuôi của mình, thậm chí còn làm giả nhiều bức thư tình Phó Hành Chi viết cho Tiết Thấm, dùng cái này hãm hại hắn.
Bởi vì việc t ự s át của Tiết Thấm rất kỳ quặc, lại chet không đối chứng, cư dân mạng bởi vậy càng tin tưởng thuyết âm mưu của Thịnh Diễm.
Trong lúc nhất thời, Phó Hành Chi từ một thiếu gia phong độ nhẹ nhàng, biến thành một con chuột trên đường phố khiến mọi người mắng mỏ.
Tập đoàn Phó thị lâm vào khủng hoảng, chịu áp lực lớn, bị toàn dân tẩy chay, phá sản. Phó phu nhân không chịu nổi đả kích, bị nhồi máu cơ tim mà chet.
Phó tổng đã lớn tuổi mà liên tiếp chịu tang vợ và con gái, tinh thần không chống đỡ được áp lực lớn, phát điên rồi.
Bởi vì nhận nuôi một con sói mắt trắng não yêu đương, Phó gia phải rơi vào kết cục cửa nát nhà tan. Mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về ngày Phó gia đến cô nhi viện nhận con nuôi.
5.
Giờ phút này, tôi đã bị Tiết Thấm nhốt ở trong nhà vệ sinh. Tôi đập cửa kêu cứu. Lúc này đây, tôi nhất định phải thay đổi vận mệnh của mình, nhất định phải thay đổi vận mệnh của người Phó gia!
Tôi không bao giờ muốn lúc tắm phải luôn luôn cảnh giác anh trai thiểu năng trí tuệ của tôi có nhòm vào khe cửa, cạnh cửa sổ hay trên nóc nhà rình coi tôi hay không.
Tôi cũng muốn có một anh trai lễ phép, lịch sự, ẩn nhẫn, quý khí như Tiết Thấm. Có lẽ Chúa đã nghe lời cầu nguyện chân thành của tôi. Một giây sau, cửa được mở ra.
Người ngoài cửa, dĩ nhiên là Tiết Thấm. Tiết Thấm thở hổn hển nhìn tôi, vẻ mặt không che giấu được mừng như điên.
“May mắn...... May mắn mọi thứ vẫn còn kịp."
Chị ấy thân mật kéo tay tôi qua.
"Tiết Nhu, vợ chồng Phó gia muốn tới nhận con gái nuôi, em có nguyện ý đi làm con gái nuôi của Phó gia hay không?"
“Họ là những người giàu nhất, họ sẽ có đủ cơm ăn và quần áo cho em đến cuối đời. .."
Hoá ra Tiết Thấm cũng đã được tái sinh. Sợ Tiết Thấm hối hận, lại sợ chậm trễ, bỏ lỡ cơ hội, tôi vội vàng ngắt lời chị ấy, kiên quyết nói.
“Em đồng ý!”
Tiết Thấm mừng rỡ, xoay người mở vòi nước tỉ mỉ rửa mặt cho tôi.
"Tiết Nhu, chị nghe viện trưởng nói Phó phu nhân thích sạch sẽ, em nhất định phải chuẩn bị thật tốt."
“Đừng để mình bẩn thỉu khiến bà ấy ghét bỏ mà bỏ đi.”
Tôi giữ chặt chị ấy, liên tục xác nhận.
“Tiết Thấm, chị thật sự không muốn đến Phó gia sao?”
Tiết Thấm không kiên nhẫn đẩy tay tôi ra.
“Phó gia không phải chỉ có vài đồng tiền thối thôi sao, chị mới không hiếm lạ những thứ đó. Hơn nữa đứa con gái mà bà già thích kiểm soát nhà Phó gia muốn nhận nuôi chính là em.”
“Chị muốn theo đuổi hạnh phúc duy nhất trong cuộc đời này của chị, em chỉ là một đứa trẻ thì biết cái gì?"
“Chị tình nguyện chịu chet, cũng không tình nguyện làm một đại tiểu thư Phó gia không có tự do kia!"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Tiết Thấm, tôi khom lưng nắm một nắm bùn ở dươi đất lên, dùng sức ném vào mặt chị ấy.
“Bốp bốp”
Nắm bùn nặng nề nện vào mặt Tiết Thấm, chị ấy đau đến mức kêu ‘A a’ một tiếng. Tiết Thấm nhíu mày, đang muốn nổi giận với tôi, rồi lại đột nhiên suy nghĩ cẩn thận cái gì, đưa tay lau bùn đất trên mặt.
“Em gái ngoan, em cũng thật thông minh, sao chị lại không nghĩ tới chiêu này nhỉ.”
“Lần này, bà già thích kiểm soát nhà Phó gia khẳng định không muốn nhận nuôi chị nữa."
Tôi cười lạnh hùa theo chị ấy: “Đúng vậy, chị gái, nếu chị đã không muốn đến Phó gia, vậy em đương nhiên phải giúp chị."
Cho dù như thế nào, kiếp này tôi cũng phải ngăn cản Phó gia nhận nuôi con sói mắt trắng Tiết Thấm.