[Zhihu] Cô gái câm

Chương 3: Phần 3 END




9.

Quay về giường, tôi nhắm mắt giả vờ ngủ.

Có lẽ Mạnh Phi đã mệt mỏi sau một đêm bận rộn nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn.

Tôi nhích người cách xa anh ta một khoảng, đưa tay chạm vào con dao gọt hoa quả dưới gối, ước gì tôi có thể một d/a/o đâm ch*t anh ta.

Nhưng cảnh sát Triệu nói rằng tôi không thể hành động hấp tấp, tôi nên lấy bằng chứng thuyết phục rồi vạch trần đường dây buôn bán nội tạng đằng sau anh ta.

Rất nhanh đã đến tháng 9, bọn trẻ đi học trở lại và tôi cũng phải đi dạy.

Mạnh Phi muốn tôi nghỉ việc ở nhà, nói sẽ kiếm tiền nuôi tôi nhưng tôi không đồng ý.

Thấy tôi cố chấp, Mạnh Phi cũng không khăng khăng nữa.

Thời gian trôi qua, Mạnh Phi và đồng bọn đều chấp nhận chuyện tôi hoàn toàn câm điếc và thường xuyên thảo luận về chuyện buôn bán nội tạng trước mặt tôi.

Bọn chúng sẽ nói chuyện ông trùm này cần ghép tim, đại gia kia sắp hỏng thận, nguồn thận nào có sẵn trên thị trường chợ đen và nếu không tìm được nguồn hàng thì phải đến đâu để tìm người thích hợp.

Chuyện lớn chuyện nhỏ, chúng đều nói trước mặt tôi.

Qua cuộc trò chuyện của chúng, tôi biết được Mạnh Phi có lưu lại tất cả dữ liệu trong một tệp tin ở máy tính tại phòng khám riêng.

Trong tệp tin này sẽ có dấu vết tất cả các vụ trước nay của bọn chúng, kể cả tung tích nội tạng hiện tại đang ở đâu, chỉ cần lấy được là tôi có thể giúp cảnh sát tóm gọn cả đám.

Tôi mừng thầm trong lòng, lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha chơi game.

Sau đó, mỗi khi ở trường không có tiết dạy, tôi lại về nhà nấu canh rồi đưa đến phòng khám cho Mạnh Phi.

Nhưng suy cho cùng, công việc của Mạnh Phi cũng chẳng phải bác sĩ thật, anh ta thường xuyên vắng mặt ở phòng khám, chỉ có duy nhất Phương Lý thường xuyên có mặt tại đó.

Ngày 1 tháng 10, tôi mang hộp cơm đến phòng khám tìm Mạnh Phi nhưng cửa phòng khám đóng kín, tôi gọi điện anh ta cũng không bắt máy.

Tôi nhân cơ hội này liên lạc với cảnh sát Triệu, anh ấy nói rằng Mạnh Phi và Phương Lý đã ngồi máy bay đến Hải Thành, tôi có thể ra tay ngay lúc này.

Tôi đã lén lấy được chìa khóa phòng khám trước đó nên lập tức tra chìa vào ổ, mở cửa đi vào.

Máy tính bật nhưng có mật khẩu, tôi thử rất nhiều lần, ba lần sinh nhật anh ta đảo đi đảo lại đều sai, nhưng cuối cùng tôi thử nhập ngày sinh của mình thì… lại đúng.

Ngày 7 tháng 7 là sinh nhật tôi và mật khẩu là 0707.

Tôi hơi ngẩn người trong chốc lát, sau đó nhanh chóng sao chép tệp tin sang USB riêng, bước ra khỏi phòng khám, khóa cửa lại. Tim tôi đập thình thịch.

Tôi luôn cảm thấy mọi chuyện quá dễ, hình như tôi đã bỏ qua điều gì đó.

Thôi đúng rồi, tôi để quên hộp cơm trên bàn máy tính.

Tôi nhanh chóng quay lại lấy và rồi... tôi phát hiện ra chiếc camera trong văn phòng.

Tôi nhớ ra camera đang kết nối với điện thoại của Mạnh Phi, nếu anh ta kiểm tra thì sẽ biết ngay tôi đang làm gì.

Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào camera vài giây rồi quay người bỏ đi, không mang theo hộp cơm.

Thay vì quay về chỗ Mạnh Phi, tôi trực tiếp đến đồn cảnh sát, giao tất cả bằng chứng thu thập được cho cảnh sát Triệu.

Cảnh sát Triệu và đồng nghiệp ngay lập tức phân tích tài liệu, xác định vị trí rồi cử người truy bắt băng đảng của Mạnh Phi.

Tôi trở thành nhân chứng quan trọng và được cảnh sát bảo vệ.

Dưới sự truy đuổi ráo riết của cảnh sát, băng đảng của Mạnh Phi đã bị tiêu diệt.

Từ tài liệu, tôi biết được có 5 người đã sử dụng nội tạng của em trai tôi, họ đều là những kẻ mua bán trái phép và tôi đã kiện họ ra tòa.

Cảnh sát xác nhận chính Mạnh Phi là người đã tự tay lấy nội tạng của em trai tôi.

Theo lời kể của Phương Lý, cô ta đã giả vờ bị bọn côn đồ quấy rối trên đường em trai tôi đi học về và cầu xin em ấy giúp đỡ.

Em trai tôi đã dũng cảm cứu cô ta rồi cô ta đãi em ấy trà sữa để cảm ơn.

Trong cốc trà sữa đó có thuốc mê, em trai tôi đã thiếp đi và không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Tôi đến gặp Phương Lý trước khi cô ta thụ án, cô ta giận dữ trừng mắt nhìn tôi: “Từ Hi, mày đã hại nhiều người như vậy, mày sẽ bị trời phạt.”

Tôi nở nụ cười giễu cợt.

Bọn chúng làm chuyện táng tận lương tâm như vậy mà còn không sợ quả báo, người cả đời chăm chỉ như tôi có gì phải sợ?

“Mày, Mạnh Phi và tất cả đám ác quỷ bọn mày sẽ phải xuống địa ngục.” Tôi gõ tin nhắn vào điện thoại, đưa cho Phương Lý xem.

Cô ta đọc xong, cười đ/i/ê/n cuồng.

Ánh mắt cô ta nhìn tôi khá kỳ lạ, như thể tôi mới là người sắp ch*t.

Tôi nín thở, rời đi với vẻ mặt lạnh lùng.

Điều duy nhất khiến tôi không hài lòng trong kế hoạch trả thù này là tôi không thể tận mắt chứng kiến cái chết của Mạnh Phi.

Cảnh sát Triệu nói rằng Mạnh Phi đã chống trả quyết liệt trong quá trình bắt giữ và rơi xuống từ nóc tòa nhà, ch*t ngay tại chỗ.

Dù chưa hoàn hảo, tôi cũng rất vui vì đã có thể trả thù cho Tiểu Kiệt.

Những tưởng công cuộc trả thù đã kết thúc nhưng không ngờ 6 tháng sau… tôi bị bắt cóc ngay trước cửa nhà.

10.

Đến khi tôi tỉnh lại liền thấy mình đang nằm trên một chiếc giường sắt cứng đơ, có tấm mành nhựa che xung quanh, lờ mờ có thể thấy những con lợn đã mổ treo lủng lẳng bên ngoài.

Cảnh tượng Mạnh Phi cầm d/a/o mổ hiện lên trong đầu tôi, nỗi sợ hãi chạy dọc sống lưng.

Tôi muốn gượng dậy nhưng cả người không có chút sức lực, ý thức thì hoàn toàn tỉnh táo.

Đảo mắt sang hai bên, tôi thấy một gã đàn ông gầy gầy đang ngồi trên ghế hút thuốc.

Tư thế hút thuốc của gã giống hệt Mạnh Phi!

Tôi giật mình.

Nhưng giây tiếp theo, tôi tự thuyết phục bản thân rằng Mạnh Phi đã ch*t, không thể quay lại được nữa.

Trong ánh mắt kinh hoàng của tôi, gã đàn ông kia đã hút xong điếu thuốc và chậm rãi bước về phía tôi.

Tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt của gã, tổng thể khuôn mặt khá giống Mạnh Phi, nhưng đường nét lại khác.

Gã cúi đầu, nhìn tôi đầy lạnh lùng.

Tôi nhận ra ánh mắt đó, da đầu tê tại.

Đôi mắt của gã đàn ông này giống hệt Mạnh Phi, sâu thẳm và khó đoán.

“Từ Hi, em không sao chứ?” Môi gã đàn ông mấp máy, ánh mắt hung ác.

Tôi không thể nghe thấy, nhưng tôi đọc được khẩu hình miệng.

Tôi biết gã đàn ông trước mặt này đang nói gì, tôi cũng đoán được gã chính là Mạnh Phi.

Có lẽ Mạnh Phi đã phẫu thuật thẩm mỹ để thay đổi khuôn mặt.

Nhưng những cử động nhỏ, khóe môi hơi nhếch lên mỗi khi nói chuyện vẫn hệt như trước.

Gã đàn ông nhìn tôi với ánh mắt hung ác.

Sau cơn hoảng loạn và sợ hãi ban đầu, tôi dần bình tĩnh lại.

Chắc hẳn Mạnh Phi đến để trả thù tôi.

Với thủ đoạn tàn nhẫn và lạnh lùng của gã, dù tôi có sợ hãi hay van xin thế nào chắc cũng vô ích.

Tôi bình tĩnh quay lại nhìn gã.

Gã tức giận túm tốc tôi, vừa giật vừa chửi bới, sau đó lại đột nhiên cúi đầu cắn lên môi tôi, máu túa ra, vị tanh ngọt tràn ngập khóe miệng tôi.

Tôi muốn đẩy gã ra nhưng cơ thể lại không cử động được, thậm chí miệng còn bị bóp chặt nên không thể cắn lại.

Thật đáng ghét, thật sự rất đáng ghét.

Gã đặt tay lên trái tim đang đập điên cuồng của tôi: “Thật là một trái tim khỏe mạnh. Tôi rất muốn cắt nó ra để bán, nhưng vậy thì quá dễ cho em rồi. Từ Hi, em phải đền tội.”

Tôi buồn cười.

Tôi đã phạm tội gì?

Tôi đã mạo hiểm mạng sống của mình để đòi lại công bằng cho những người vô tội, giờ gã sát nhân này lại dám nói tôi có tội.

Có lẽ nhìn thấy sự bướng bỉnh trong mắt tôi, Mạnh Phi kéo mạnh tóc tôi, giận dữ hét lên: “Tôi yêu em nhiều như vậy mà em lại dám lừa tôi. Không kẻ nào dám làm vậy với tôi, Từ Hi, em đáng ch*t.”

11.

Tôi chuyển động tròng mắt, cánh môi mấp máy, “Để tôi ch*t đi.”

Mạnh Phi buông tôi ra, cười lạnh.

“Tôi sẽ không cho em ch*t.”

Gã dừng lại một lúc, sau đó nhếch đôi môi mỏng nói: “Tôi quyết định để em sinh con cho tôi, sinh thật nhiều, sau đó nuôi chúng lớn rồi bán nội tạng của chúng. Em nghĩ sao?”

Tôi trợn mắt kinh hãi, vùng vẫy dữ dội nhưng chân tay đã bị siết chặt bằng xích sắt.

Mạnh Phi cười ha hả khi thấy tôi đang giãy giụa.

Ngón tay gã lướt trên cơ thể tôi, mân mê da thịt tôi, để lại một cơn rùng mình kinh tởm.

Tôi nhắm mắt lại trong tuyệt vọng.

Gã bỏ tôi trên chiếc giường sắt đó ba ngày, khi tôi sắp ch*t đói lại tiêm thuốc dinh dưỡng cho tôi rồi chuyển tôi đến nơi khác, tiếp tục giam cầm.

Vài ngày sau, khi gã đến, tôi mở miệng chỉ chỉ, ý nói tôi cần một chiếc bàn chải để đánh răng, gã nhìn tôi chằm chằm rồi cuối cùng cũng đồng ý đưa bàn chải.

Trong căn phòng nhỏ tối tăm, chân tôi bị xích, chỉ có thể đi lại trong phạm vi ba mét.

Không biết Mạnh Phi đã quay lại nghề cũ chưa, gã không ở đây nhiều, chỉ buổi tối mới về và mang đồ ăn cho tôi.

Gã lặng lẽ ngồi một bên hút thuốc và nhìn tôi ăn.

Tôi ghét mùi khói thuốc.

Sau khi hút bảy điếu thuốc liên tiếp, gã đột nhiên hỏi tôi: “Tại sao em lại phản bội tôi?”

Tôi cười với gã, dùng thủ ngữ nói: “Có thể hắn, giơ tay ra hiệu: “Có thể anh không nhớ nhưng Phương Lý từng lừa một nam sinh, nó cao gầy, mặc đồng phục học sinh, đó là em trai tôi. Các người đã lợi dụng lòng tốt của nó để gi*t nó.”

Tôi giận dữ trừng mắt nhìn gã.

Mạnh Phi im lặng nhìn tôi.

Một lúc sau, gã đến gần tôi, độc đoán ôm lấy tôi: “Từ Hi, ngoan nhé. Hãy sinh cho tôi một đứa con trai để bù đắp lại vị trí em trai em, nhé!”

Tôi nhìn chằm chằm vào khẩu hình miệng của gã, cười khẩy.

Gã thật sự biết cách chọc cười người khác.

Cái tôi muốn là gã phải ch*t để trả giá cho mạng sống của em trai tôi.

Nhìn thấy hận ý trong mắt tôi, Mạnh Phi giơ tay ra che mắt tôi lại: “Nếu em mù, em sẽ không thể nhìn tôi thế này nữa.”

Như thể nghĩ ra ý hay, gã bắt đầu bắt tôi uống thuốc mỗi ngày.

Tầm nhìn của tôi dần dần mờ đi, hầu như không thể thấy rõ những gì trước mặt nữa.

Không còn nhiều thời gian cho tôi nữa.

Sau một thời gian, Mạnh Phi kiểm tra thị lực của tôi, chắc chắn rằng tôi không nhìn thấy gì nữa. Gã ghé sát lại, ôm tôi, tôi có thể cảm nhận được gã đang rất vui.

Tôi mím môi, đếm từng nhịp thở của gã, ra đòn chính xác.

Tôi không nghe được, cũng không nhìn được.

Tôi chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng ấm ấm phun lên mặt mình, và mùi m/á/u nồng nặc trong không khí.

Thân hình cao lớn của Mạnh Phi đổ gục xuống cạnh tôi, tay gã níu lấy cánh tay tôi.

Tôi không sợ hãi, giơ tay lên và đ/â/m vào ngực gã thêm vài nhát nữa.

Mùi m/á/u trong không khí nồng nặc hơn.

Thứ tôi cầm trong tay là một vũ khí sắc bén làm từ cán bàn chải đánh răng, dạo này tôi luôn tìm cơ hội để gi*t Mạnh Phi chỉ bằng một đòn.

Cuối cùng, sự chờ đợi đã kết thúc.

Lúc đầu gã thở hổn hển dữ dội, nhưng dần dần hơi thở ngày càng yếu hơn.

Bàn tay đang nắm lấy cánh tay tôi cũng mất đi sức lực.

Khi hấp hối, gã dùng chút sức lực cuối cùng, cố lết đến gần tôi, ôm tôi thật chặt bằng một tay.

Có lẽ gã đang cố nói những lời cuối, nhưng tôi không thể nghe, cũng chẳng thể nhìn nên tôi không biết gã nói gì.

Và tôi cũng không muốn biết.

Tôi có thể cảm nhận được cơ thể Mạnh Phi dần nguội lạnh và cứng lại.

Tôi đã trả thù thành công rồi, tôi buông thõng tay.

Tôi yếu ớt nằm trên mặt đất, vô tình gối đầu lên cánh tay Mạnh Phi.

Tôi cũng chẳng quan tâm.

Tất cả đều đã ch*t, tôi có gì phải lo lắng nữa?

Tôi tưởng mình sẽ ch*t trong căn phòng nhỏ tối tăm này, nhưng không ngờ khi tôi bất tỉnh lại có người xông vào.

12.

Tôi thực sự đã được cứu.

Sau này tôi mới biết, hiệu trưởng trường câm điếc thấy tôi đột nhiên không đến trường, cũng không xin nghỉ, nghĩ có chuyện gì đó liền gọi cảnh sát.

Cảnh sát Triệu biết chuyện tôi mất tích, lập tức nghĩ đến vụ án trước đó nên đã tiến hành tìm kiếm khắp nơi.

Họ làm việc rất tỉ mỉ, sau khi kiểm tra từng chi tiết, họ phát hiện ra Mạnh Phi đã giả ch*t, trốn đi, thay đổi danh tính và phẫu thuật thẩm mỹ.

Rồi còn quay lại làm phiền tôi lần nữa.

Tại bệnh viện, mắt tôi đã được điều trị, lấy lại được thị lực.

Cảnh sát Triệu an ủi tôi: “Chúng tôi đã tiến hành so sánh DNA. Lần này người ch*t thực sự là Mạnh Phi. Sau này sẽ không có ai làm phiền cô nữa.”

Tôi gật đầu, tôi biết đó chính là Mạnh Phi.

Sĩ quan Triệu, người đã làm cảnh sát nhiều năm, cảm thán: “Mạnh Phi là một con cáo già. Nếu lần này gã không quay lại tìm cô thì chúng tôi thật sự đã bị gã lừa rồi.”

Đúng vậy, gã đã quay lại tìm tôi.

Và… phải ch*t vì điều đó.

Dịp Tết Thanh Minh, tôi đến thăm mộ Tiểu Kiệt.

“Em trai, chị đã báo thù cho em rồi. Hãy yên nghỉ nhé.”

(Hoàn)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.