[Zhihu] Cô gái câm

Chương 2: Phần 2




6.

Tôi nghĩ rằng sau đêm hôm đó, Mạnh Phi sẽ thường xuyên đến tìm tôi.

Vậy mà nửa tháng trôi qua, anh ta không hề xuất hiện.

Tôi dành chút thời gian để liên lạc với cảnh sát Triệu, nói với anh ta chuyện tôi đang tiếp cận Mạnh Phi.

Cảnh sát Triệu cực sốc, cho rằng tính mạng tôi đang bị đe dọa.

Nhưng tôi đã thả câu và sẽ không đời nào bỏ cuộc.

Đêm nào tôi cũng trằn trọc vì ngọn lừa hận thù hừng hực trong người, tôi muốn nhanh chóng tìm ra kẻ sát nhân, trả thù cho Tiểu Kiệt.

“Cảnh sát Triệu, cứ coi như tôi là người cung cấp thông tin cho anh. Để tôi giúp anh tìm bằng chứng bắt Mạnh Phi và đưa hắn ra trước pháp luật, được không?”

Sau nhiều lần tôi nài nỉ, cuối cùng cảnh sát Triệu cũng đồng ý để tôi làm người cung cấp thông tin và chúng tôi sẽ cùng kết hợp điều tra.

Theo tin tức bọn họ có được, Mạnh Phi rất xảo quyết, nếu thật sự muốn tiến tới với tôi, hắn nhất định sẽ điều tra tôi.

Phía cảnh sát lập tức xóa bỏ mối quan hệ giữa tôi và Tiểu Kiệt, sau đó sắp xếp để tôi thực hiện một nước đi mạo hiểm.

Thời gian gần đây, trong thành phố xảy ra hàng loạt vụ s/á/t h/ạ/i dã man những cô gái trẻ sống một mình, để kiểm tra xem Mạnh Phi có theo dõi tôi hay không, nhiều đêm liền, tôi đều một mình ra ngoài chạy bộ.

Cung đường chạy của tôi lại đúng trong vùng tên tội phạm kia thường xuyên ra tay.

Đến đêm thứ 9, khi đang chạy, sau lưng tôi chợt lóe lên một bóng người, lén lén lút lút.

Tôi bị đánh vào sau đầu, xỉu tại chỗ.

Khi tỉnh dậy, tôi đã bị trói vào một chiếc giường sắt, đứng cạnh là một gã với đôi mắt u ám, trong tay đang cầm một chiếc cưa máy.

Dù biết trước sẽ có nguy hiểm nhưng tôi không ngờ nó lại đáng sợ đến thế này.

Gã khởi động chiếc cưa nhưng tôi không nghe thấy gì cả.

Hai mắt tôi trợn trừng, sợ hãi nhưng không thể hét lên kêu cứu.

“Đám đàn bà dơ bẩn, ai bảo mày mặc cái quần bó chẽn như vậy rồi chạy lung tung hả, đồ lăng loàn.”

“Ch*t tiệt, ch*t tiệt!”

Kẻ biến thái kia bắt đầu cầm cưa tiến về phía tôi.

Tôi vùng vẫy trong kinh hãi, cố gắng tự cởi trói cho mình.

Sự phản kháng của tôi càng khiến gã hưng phấn hơn, hùng hổ đưa cưa đến gần chân tôi: “Em đẹp quá, anh sẽ chặt chân em trước để em không thể trốn đi.”

Tôi kinh hãi.

Tại sao Mạnh Phi vẫn chưa xuất hiện?

Có phải anh ta không quan tâm đến tôi không?

Anh ta không theo dõi tôi à?”

“Rẹt rẹt”, lưỡi cưa chạm vào da tôi, máu rỉ ra, cơn đau dữ dội khiến toàn thân tôi run rẩy.

7.

Khi tôi sắp cắt dây thừng bỏ chạy giữ mạng thì Mạnh Phi xuất hiện.

Mặt anh ta âm trầm, cả người bừng bừng lửa giận.

Anh ta giơ chân đá tên biến thái đang cầm cưa máy ngã nhào ra đất rồi lao tới cởi trói cho tôi.

Khi anh ta đang đỡ tôi rời đi, tên sát nhân cầm cưa máy bò dậy lao tới, Mạnh Phi nhanh chóng ôm lấy tôi, cúi người tránh né, lấy trong túi ra một con d/a/o mổ phi về phía gã kia.

Con d/a/o mổ bay chuẩn xác trúng mắt tên sát nhân biến thái, gã hét lên, buông cái cưa trong tay, ôm mắt lăn lộn.

Mạnh Phi lộ ra nụ cười khinh thường, ôm lấy tôi rời đi, không thèm quay đầu lại.

……

Trong phòng khám ở một cùng ngoại ô hẻo lánh, Mạnh Phi đích thân xử lý vết thương cho tôi, anh ta khâu rất khéo, dùng thuốc cũng cực kỳ thành thạo.

Anh ta rất giống một bác sĩ.

Hơn nữa, bàn tay anh ta quá hoàn hảo để cầm d/a/o mổ, chúng mảnh khảnh, nhanh nhẹn, khéo léo và kiên định.

Sau khi chữa trị vết thương, Mạnh Phi tức giận nhìn tôi: “Một người câm điếc như em ban đêm ra ngoài một mình làm gì hả? Sắp ch*t còn không hét lên kêu cứu được.”

Anh ta… đang nói chuyện với tôi bằng thủ ngữ.

Tôi cực kỳ sốc.

Anh ta đã cố gắng học thủ ngữ ư?

Thật là một tuyên bố phức tạp!

Lòng tôi rối bời nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nhìn anh ta, hai tay tạo thành một hình trái tim xinh đẹp hướng về phía anh ta.

Mạnh Phi hiểu rằng tôi đang muốn cám ơn anh ta vì đã cứu mạng.

Nhưng nhìn anh ta vẫn không vui, cáu kỉnh rút điếu thuốc ra.

Thuốc tê hết tác dụng, vết thương của tôi bắt đầu đau nhức.

Tôi gắng gượng nhảy lò cò lại gần anh ta, khuôn mặt đầy vẻ biết ơn và lấy lòng.

Mạnh Phi rít một hơi thuốc, đột nhiên ôm lấy mặt tôi, thô bạo nhả khói vào miệng tôi.

Tôi ho sặc sụa, anh ta lại cong môi cười.

“Lần sau phải thông minh lên, đừng mắc mấy lỗi ngốc nghếch thế này nữa.”

Anh ta cười nham hiểm.

Tôi nhìn anh ta, gật đầu: “ n nhân nói phải.”

Mạnh Phi nói: “Tôi đã cứu em, em định trả ơn tôi thế nào?”

Anh ta lại dùng thủ ngữ.

Tôi im lặng, nhìn anh ta, một lúc lâu không nói được gì.

Dưới cái nhìn chăm chú của anh ta, tôi hơi cúi đầu, dùng tay làm một động tác thủ nghĩa.

Nó có nghĩa là hứa hẹn bên nhau.

Mạnh Phi cong môi nở nụ cười hài lòng rồi cúi xuống hôn tôi một cách mãnh liệt.

Đến khi tôi sắp ngất vì thiếu dưỡng khí, Mạnh Phi mới chịu buông ra, sợ anh ta nhìn thấy sự căm hận đang cố kìm nén trong mắt tôi, tôi giả vờ yếu đuối ghé vào ngực hắn.

Sau ngày hôm đó, chúng tôi đã xác nhận mối quan hệ.

Không lâu sau, Mạnh Phi đưa tôi về nhà. Đó là một căn hộ ba phòng ngủ được trang trí đơn giản, sạch sẽ, trên tủ lạnh có một tờ giấy nhớ nhắc Mạnh Phi rằng trong tủ có đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, nét chữ hình như là của phụ nữ.

Cùng ngày hôm đó, tôi cũng được gặp chủ nhân của tờ giấy nhớ đó. Tên cô ta là Phương Lý.

Phương Lý xinh đẹp nhưng tỏ rõ vẻ thù địch với tôi ngay lần đầu thấy tôi trong nhà Mạnh Phi.

Cô ta muốn gọi Mạnh Phi vào phòng riêng nói chuyện nhưng Mạnh Phi ra hiệu cứ nói trước mặt tôi.

Anh ta nói tôi bị điếc và sẽ không hiểu bọn họ đang nói gì.

Phương Lý nhạc nhiên nhìn tôi rồi lại nhìn Mạnh Phi, trên mặt hiện rõ vẻ khó chịu: “Sao lại để cô ta ở đây? Anh không sợ lộ thân phận à?”

Mạnh Phi lắc đầu: “Sợ cái gì? Cô ấy chỉ là một cô gái câm mà thôi.”

Thái độ của anh ta lười biếng, cách nhìn tôi giống như một người đàn ông bá đạo đã chiếm được người phụ nữ mình muốn, ý đồ cực kỳ rõ ràng.

Phương Lý tức giận đến mức quay lại lườm tôi một cái đầy hung dữ.

Tôi sợ hãi lùi lại, Mạnh Phi cau mày cảnh cáo Phương Lý: “Cô ấy nhát lắm, đừng dọa cô ấy.”

Phương Lý tức giận quay mặt đi.

Sau khi Phương Lý rời đi, tôi đi đến trước mặt Mạnh Phi, nhíu mày hỏi: “Cô ấy là ai?”

Mạnh Phi cũng không để ý: “Một người bạn em không cần quan tâm.”

Anh ta ôm tôi vào phòng ngủ.

Tim tôi run lên, nhắm mắt lại.

Sau đó, tôi chuyển đến sống cùng Mạnh Phi, chăm lo chuyện ăn uống và sinh hoạt hàng ngày cho anh ta như một người vợ. Hầu hết các ngày trong tuần, anh ta sẽ ra khỏi nhà lúc 9 giờ sáng và về vào lúc 6 giờ tối, hôm nào không về sẽ báo với tôi.

Bề ngoài, anh ta là một bác sĩ phẫu thuật nhưng thực chất là một tên buôn bán nội tạng.

Anh ta có một mạng lưới sâu rộng, tôi muốn tìm hiểu đến tận cùng và nhổ tận gốc.

Hôm nay, Mạnh Phi nhắn cho tôi nói phải tăng ca, nửa đêm tôi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thấy đèn ngoài phòng khách sáng, có hai bóng người đang nói chuyện với nhau.

Sắc mặt Mạnh Phi lạnh lùng: “Sao lại dẫn người về đây?”

Phương Lý tỏ vẻ vô tội: “Mãi mới lừa được con hàng này, em nhờ anh Hoàng giúp thì anh ấy ra ngoại thành cấy ghép rồi, anh thì ở trong phòng phẫu thuật, em làm gì được?”

Mạnh Phi cau mày: “Bây giờ đưa người đi ngay.”

Phương Lý vui mừng, theo Mạnh Phi ra ngoài.

Tôi đứng dậy đi theo, thấy bọn họ đã vào thang máy, tôi chạy chân trần ra cầu thang bộ, đi xuống dưới.

Phương Lý sống ở ngay tầng dưới, từ khi tôi và Mạnh Phi chuyển về sống cùng nhau, thỉnh thoảng cô ta lại lên nhà tìm tôi gây chuyện.

Lúc này đã là hai giờ sáng, hai người họ lôi từ trong nhà ra một chiếc vali cỡ lớn rồi bước vào thang máy.

Bằng đôi mắt tinh tường của mình, tôi nhận thấy bề mặt vali không ngừng rung chuyển, hình như có người bên trong.

Tim tôi đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tôi đi xuống cầu thang, đứng ở cửa sổ tầng hai nhìn thấy Mạnh Phi cất vali vào cốp xe, Phương Lý ngồi vào ghế phụ, Mạnh Phi lái xe đi.

Tôi nhanh chóng chạy xuống dưới, đúng lúc thấy một chiếc taxi trống đi ngang qua, tôi vội vàng vẫy lại, gõ tin nhắn vào điện thoại rồi giơ ra trước mặt tài xế: “Hãy đuổi theo chiếc xe Volkswagen màu đen phía trước giúp tôi.”

Tài xế thấy mặt tôi tái mét, đầy lo lắng, tưởng tôi đang đi bắt gian chồng ngoại tình nên vội vàng đạp ga đuổi theo.

Trong lúc này, tôi tranh thủ gửi tin nhắn cho cảnh sát Triệu.

Tôi trả cho tài xế thêm một nghìn tệ, nhắn tin bảo ông ấy lát đợi tôi ở chỗ điểm xuống rồi đưa tôi về.

Tài xế thấy tôi câm điếc còn bị một người đàn ông phản bội nên đã đống ý với ánh mắt đầy thương cảm.

Sau bốn mươi phút đi theo, xe của Mạnh Phi rẽ vào một nhà máy hẻo lánh, tôi yêu cầu tài xế dừng lại từ xa, tắt máy.

Tài xế hiểu được vấn đề, đậu xe sát một tán cây rậm rạp.

Ông ta nhìn khung cảnh tối tăm xung quanh, trêu chọc: “Chồng cô cũng giỏi ăn vụng thật, còn đến tận chỗ tối tăm thế này.”

Tôi không có tâm trạng đùa giỡn, lo lắng xuống xe, rón rén đi vào nhà máy.

Nhà xưởng rất lớn, càng đi vào càng ngửi thấy mùi hôi thối, tôi đi chân trần, cố gắng để không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Cuối cùng tôi cũng tìm được một căn phòng có ánh sáng.

Trong phòng có treo rất nhiều lợn đã bị mổ, giữa đám lợn là một tấm bạt nhựa được bao quanh, trong đó có hai bóng người, nhìn giống Mạnh Phi và Phương Lý.

Tôi ngồi xổm xuống, lò dò bước tới, khẽ vén tấm màn nhựa ra, nhìn vào trong.

Trên chiếc giường kim loạn, một cô gái trẻ mặc váy dài màu đen đang nằm bất tỉnh.

Chiếc vali Mạnh Phi mang theo đã bị mở toang, vứt lăn lóc ở một bên.

“Cô ta có thai.” Mạnh Phi đột nhiên tức giận nói.

Phương Lý hơi sửng sốt: “Vậy có ảnh hưởng gì đến chất lượng tạng không?”

8.

Mạnh Phi nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng: “Không thành vấn đề.”

Đôi tay xinh đẹp của anh ta khéo léo cầm dao mổ bên cạnh lên, đặt chuẩn xác ngay vị trí trái tim của thai phụ kia.

Tôi trợn mắt, che miệng lại.

Làm sao bây giờ?

Cảnh sát Triệu vẫn chưa đến.

Tôi lo đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Thấy Mạnh Phi chuẩn bị hạ dao mổ xuống, tôi liều lĩnh đẩy một ghế bên cạnh, chân ghế cọ vào sàn xi măng phát ra âm thanh chói tai.

Mạnh Phi lập tức dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh.

“Ai?”

Mạnh Phi và Phương Lý đồng thời đuổi theo.

Tôi chạy thật nhanh.

Tiếng bước chân đuổi theo dường như ngày càng gần, cũng đồng nghĩa với việc tính mạng tôi đang bị đe dọa mãnh liệt, tôi chỉ biết cắn chặt răng, cắm đầu cắm cổ chạy.

Nhưng tôi không quen thuộc với nhà máy này, mấy lần suýt bị Mạnh Phi phát hiện.

May mắn thay, đúng lúc Mạnh Phi chuẩn bị tìm được tôi đang trốn dưới gầm bàn thì đột nhiên dừng lại, vội vàng gọi Phương Lý rời đi.

Tôi vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy xe cảnh sát đang đến, tôi hiểu ra Mạnh Phi dừng lại vì nghe được tiếng còi.

Cảnh sát Triệu đã đưa người tới.

Người phụ nữ mang thai kia được cứu rồi.

Tôi chạy lại chỗ taxi, nhanh chóng giục tài xế đưa về nhà.

Khi Mạnh Phi trở về, tôi đang ngủ ngon lành trên giường.

Anh ta đi tắm trước, thay đồ ngủ rồi mới nằm xuống cạnh tôi, quàng tay qua ôm tôi vào lòng.

Tôi cố gắng kiềm chế sự run rẩy và sợ hãi của mình.

Mạnh Phi bên ngoài có vẻ hiền lành nhưng thực chất lại là một tên đao phủ máu lạnh, ngay cả phụ nữ mang thai cũng không tha.

Tiểu Kiệt của tôi có thể cũng đã ch*t trong tay anh ta.

Giờ đây, đôi tay này lại đang ôm tôi thật chặt, với tất cả sự yêu thương.

Một cơn buồn nôn dâng lên, tôi suýt nôn ra giường.

Mạnh Phi nhận thấy tôi có gì đó không ổn nên dùng ánh mắt hỏi tôi: “Sao vậy?”

Tôi không thể kìm lại được nên lao vào phòng tắm, bám chặt bồn rửa mặt nôn thốc nôn tháo.

Mạnh Phi vào đỡ tôi, tôi cố gắng kiềm chế, điều chỉnh biểu cảm rồi quay đầu lại nhìn hắn, dùng thủ ngữ nói: “Không sao, em chỉ thấy hơi buồn nôn thôi.”

Mạnh Phi cúi đầu nhìn bụng tôi: “Em có thai à?”

Tôi khựng lại, cả người cứng đờ, nhìn anh ta.

Sắc mặt của tôi hẳn là xấu lắm.

Mạnh Phi nhìn tôi, cười rồi dùng thủ ngữ nói: “Đừng lo, nếu có thai thì sinh thôi, tôi sẽ cưới em, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em và đứa bé.”

Nụ cười của anh ta thật ấm áp, làm dịu đi vẻ ngoài lạnh lùng, nhìn qua không khác gì một người chồng ân cần, có trách nhiệm.

Nhưng chỉ vài tiếng trước thôi, anh ta còn cầm dao mổ lạnh lùng cắt bỏ trái tim của một người.

“Chắc không phải mang thai đâu.”

Tuy Mạnh Phi không dùng biện pháp gì nhưng tôi đã uống thuốc tránh thai, tôi tuyệt đối không để mình mang thai con của tên sát nhất và cũng có thể là kẻ thù của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.