[Zhihu] Cô gái câm

Chương 1: Phần 1




1.

Ba năm trước, bố mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, để lại tôi và em trai sống nương tựa vào nhau.

Nhưng vào một ngày hết sức bình thường, em trai tôi đột nhiên mất tích.

Em ấy 16 tuổi, đang học lớp 10. Ngày 26/3, sau khi học xong tiết học thêm buổi tối, em ấy không về nhà đúng giờ.

Sau đó, tôi tìm em trai khắp nơi, cầu cứu trên mạng, dán tờ rơi, gọi điện cho cảnh sát và dùng mọi cách mà tôi có thể nghĩ ra.

Nhưng… tìm mãi chẳng thấy.

Cho đến hôm nay, ngày thứ 101 kể từ khi em trai tôi mất tích, cảnh sát mới gọi cho tôi.

Đầu tôi ong ong, phải mất một lúc lâu mới hiểu được những gì mình vừa nghe.

Tôi bắt taxi đến một mỏ than bỏ hoang ngoài ngoại thành, cảnh sát Triệu, người đã liên lạc với tôi đang đứng đợi bên đường.

Vẻ mặt anh ấy nặng nề, ánh mắt nhìn tôi đầy thương cảm.

Tôi loạng choạng bước tới, cảnh sát Triệu tiến lên, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói chuyện với tôi.

Tôi cùng anh ấy đi sâu hơn vào trong mỏ than.

Nhìn theo ánh mắt của cảnh sát, tôi thấy một x/á/c người được bọc trong màng nhựa vứt giữa đống đổ nát.

Có một nhân viên pháp y đứng gần đó.

Cảnh sát yêu cầu tôi nhận dạng th/i t/h/ể.

Tôi run rẩy, đó đúng là khuôn mặt của em trai tôi.

Em ấy trần như nhộng, trước ngực có ba vết rạch dài, toàn bộ phần bụng xẹp lép.

Chân tôi mềm nhũn, quỳ sụp xuống.

Nước mắt tuôn trào.

Sâu trong yết hầu phát ra từng tiếng gào thét, nhưng người bên ngoài lại không nghe được gì.

Em trai tôi, Tiểu Kiệt là một đứa trẻ bình thường, có thể nghe, có thể nói, có thể đi học ở một trường bình thường.

Em ấy là niềm hy vọng của bố mẹ.

Là người thân duy nhất của tôi.

Nhưng bây giờ… em ấy ch*t rồi.

Tất cả nội tạng có thể dùng được trong cơ thể… cũng bị lấy đi hết.

2.

Cảnh sát Triệu an ủi tôi.

Tôi cùng cảnh sát quay lại thành phố, họ tiến hành khám nghiệm tử thi cho Tiểu Kiệt.

Tim, gan, hai quả thận và giác mạc của Tiểu Kiệt đều biến mất.

Tại nơi khám nghiệm tử thi, cảnh sát khuyên tôi cố nén bi thương.

Máu trong người tôi, một nửa đã đông cứng, một nửa thì đang sôi sùng sục.

Tôi nén bi thương thế nào đây?

Tôi hận không thể lập tức tìm ra kẻ sát nhân và băm vằm hắn thành trăm mảnh.

Nước mắt không kiềm được trào ra.

Cơn giận thiêu đốt lồng ngực, tôi cảm thấy mình như sắp nổ tung.

Tôi mím môi, lắc lắc đầu, quỳ xuống trước mặt cảnh sát Triệu.

Tôi dùng thủ ngữ nói với anh ấy rằng tôi muốn bắt hung thủ, trả thù cho em trai tôi.

Có lẽ cảnh sát Triệu thấy tôi quá đáng thương nên đã tiết lộ một chút về vụ án họ đang điều tra cho tôi nghe.

Anh ấy nói khoảng nửa năm trước, một nhóm tội phạm không rõ từ đâu đã đến thành phố này, cái ch*t của em trai tôi nhiều khả năng liên quan đến bọn chúng.

Anh ấy còn cho tôi xem bức ảnh kẻ tình nghi mà bọn họ đang theo dõi.

Trong ảnh là một tên đàn ông với vẻ ngoài lạnh lùng, thậm chí ngũ quan còn rõ ràng tinh xảo, ánh mắt thâm trầm.

“Từ Hi, chúng tôi hiểu cảm giác của cô nhưng điều tra vụ án là nghĩa vụ của chúng tôi. Tin tôi, chúng tôi sẽ cho cô một lời giải thích."

Tôi phẫn nộ, tôi không cam lòng, tôi thống khổ... nhưng cũng chẳng làm được gì. Tôi chỉ có thể tổ chức lễ tang cho em trai trước.

Tôi chẳng còn họ hàng thân thích gì, thậm chí lễ tang cũng chẳng có ai đến viếng.

Sau tang lễ, tôi ngẩn ngẩn ngơ ngơ nằm trong nhà.

Một ý nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu tôi: Tại sao bi kịch này lại rơi xuống đầu chúng tôi?

Tại sao những kẻ đó lại tàn ác đến vậy?

Sau một tuần, tôi mới ra khỏi nhà.

Tôi là giáo viên tại một trường dành cho người kh/uyết t/ật, sau khi dạy xong sẽ đến quảng trường Hòa Bình vẽ tranh kiếm thêm thu nhập.

Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, tôi không phải đi dạy.

Hàng ngày tôi ngồi bên đài phun nước ở quảng trường, dựng giá vẽ và vẽ không ngừng nghỉ.

Mấy ngày nay, tôi cứ vừa vẽ vừa khóc, khách hàng sợ hãi, người đến càng ngày càng ít.

Hôm đó mặt trời rất sáng, tôi định mở ô ra để che bớt nắng nhưng vừa mở thì một cơn gió thổi qua, kéo cả tôi cùng chiếc ô bay dạt sang một bên.

“Ha ha…” Một người nhìn bộ dạng chật vật của tôi, bật cười.

Tôi quay sang nhìn về phía người vừa cười.

Trái tim chợt thắt lại.

Khuôn mặt anh ta giống hệt nghi phạm hình sự mà cảnh sát Triệu đã cho tôi xem.

Gần như ngày lập tức, tôi quyết định tiếp cận anh ta.

Tôi cố lái chiếc ô đến gần rồi ngã nhào xuống ngay chân anh ta.

Anh ta không đỡ tôi.

Đôi mắt diều hầu nhìn tôi đầy châm chọc.

Đùi tôi lộ ra, dưới ánh mắt trời trắng đến lóa mắt, tôi vội vàng kéo váy che đi rồi đứng dậy.

Tôi cúi đầu, mặt đỏ bừng, cố gắng đuổi theo chiếc ô rồi khó khăn lắm mới căng được nó lên.

Không nhìn về phía anh ta lần nào nữa.

Nhưng anh ta cũng không rời đi, đứng xa xa, dựa vào cột đèn đường, hút thuốc và nhìn tôi.

Một người đàn ông tiến đến tặng hoa cho tôi nhưng tôi từ chối bằng nụ cười và thủ ngữ.

Tôi đã ngồi vẽ ở quảng trường này sáu năm rồi, nhiều người bán hàng gần đây biết tôi, trong số đó có cả những người theo đuổi tôi.

Tôi sở hữu vẻ ngoài ngọt ngào, làn da trắng trẻo, đúng mẫu người nhiều đàn ông thích.

Nhưng tôi bị câm điếc và những người đàn ông bình thường không thực sự muốn cưới tôi.

Đến tối, tôi thu dọn giá vẽ về nhà.

Tôi phát hiện ra có ai đó đang theo dõi mình, cố gắng đi nhanh hơn.

Nhiều ngày sau đó, tôi lại nhìn thấy người đàn ông đó đang ngồi nhàn nhã trong quán cà phê, nhìn tôi vẽ qua cửa kính.

Đôi mắt anh ta sâu thẳm và bí ẩn.

Tôi lén vẽ chân dung anh ta, anh ta phát hiện ra, bước tới gần và nhìn tôi: “Em không nghe nói được à?”

3.

Chắc anh ta phát hiện tôi luôn giao tiếp với người khác bằng thủ ngữ của người câm điếc.

Vẻ mặt tôi mê mang nhìn sang, lấy một tờ giấy cuống quít che lại bức họa chân dung tôi vẽ anh ta.

Anh ta ghé sát mặt tôi, cười tươi: “Em buồn cười thật đấy.”

Tôi vẫn ngơ ngác, tròn mắt nhìn lại.

Anh ta khẽ hít vào một hơi, lấy di động ra mở WeChat, ý bảo tôi thêm bạn.

Tôi phân vân, quay mặt đi chỗ khác, do dự không lấy điện thoại ra.

Người đàn ông cười: “Vẽ trộm tôi, nhìn thấy tôi thì đỏ mặt mà còn giả vờ nữa.”

Tôi nhìn ra vẻ thích thú trên khuôn mặt anh ta.

Tôi cúi đầu, tỏ vẻ tự ti và không muốn để ý đến anh ta.

Cảnh sát Triệu nói tên này rất đa nghi, tôi không thể tỏ ra quá chủ động.

Không thêm được WeChat, anh ta bắt đầu theo dõi tôi, người mấy hôm trước đi theo tôi cũng là anh ta.

Một chiếc ô tô màu đen kín đáo đi sau tôi, tốc độ chậm rãi, cho đến khi tôi về đến tiểu khu nhà mình.

Tôi hơi liếc sang nhìn chiếc xe rồi nhanh chóng chạy lên nhà.

Khi tôi xuống dưới lầu vứt rác, chiếc xe vẫn chưa rời đi.

Anh ta xuống xe, đi về phía tôi, gõ chữ trên điện thoại rồi đưa tôi đọc: “Vẽ cho tôi một bức chân dung, tôi sẽ trả tiền.”

Bóng dáng cao lớn của anh ta bao trùm lấy tôi, vừa vặn che khuất ngọn đèn đường.

Trong bóng tối, tôi thể hiện sự cảnh giác thích hợp.

Ánh mắt tôi vừa tò mò vừa sợ sệt nhìn anh ta.

Tôi dùng thủ ngữ trả lời: “Ngày mai anh đến quảng trường, tôi sẽ vẽ cho.”

Anh ta cau mày: “Tôi không hiểu em nói gì.”

Anh ta lại yêu cầu thêm WeChat.

Lần này tôi không từ chối.

Sau khi thêm WeChat thành công, anh ta gửi tin nhắn hỏi: “Vừa nãy em muốn nói gì?”

Tôi nhìn anh ta, trả lời: “Ngày mai anh đến quảng trường, tôi sẽ vẽ cho.”

Người đàn ông mỉm cười: “Em sợ tôi à?”

4.

Tôi ngước lên, nhìn anh ta chăm chú.

Em trai luôn nói tôi có một đôi mắt biết nói, vừa đen láy vừa sáng long lanh, khiến người ta nhìn vào như bị hút mất hồn.

Giờ đây, tôi dùng chính đôi mắt ấy bộc lộ nỗi sợ hãi trước đàn ông lạ, cùng sự cảnh giác mà một cô gái sống một mình nên có.

Người đàn ông nhếch môi khi thấy tôi nhìn anh ta như vậy, lại nhắn đến: “Tên tôi là Mạnh Phi, là một bác sĩ ở phòng khám tư, em có thể tin tôi.”

Mạnh Phi à?

Tôi nhớ rồi.

Tôi nhắn lại: “Chiều mai 5 giờ anh có thể gặp tôi ở quảng trường.”

Sau đó, tôi đi lên lầu, không hề ngoảnh lại.

Thật không may, chiều hôm sau thời tiết thay đổi đột ngột, trời sắp mưa to nhưng vẫn chưa thấy Mạnh Phi xuất hiện.

Tôi không đợi.

Nhanh chóng thu dọn giá vẽ rồi đi về.

Khi gần về đến nhà thì sấm chớp nổi lên, mưa trút xuống như nước.

Tôi bắt đầu chạy, khóe mắt nhìn thấy xe của Mạnh Phi cách đó không xa, tôi cố tình trượt chân, ngã nhào xuống đất.

Tôi đau đớn ôm mắt cá chân, ngồi giữa vũng bùn mãi không bò dậy được.

Chỉ vài giây sau, một chiếc ô đen được che trên đầu tôi, tránh cho tôi khỏi ướt.

Mạnh Phi ngồi xổm xuống, đưa tay về phía tôi.

Tôi nghiêng đầu, nhìn anh ta.

Anh ta có một đôi bàn tay thật đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon thả, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ.

Tôi lúng túng nắm lấy tay anh ta, đứng dậy.

Chân tôi bị thương, bước đi khập khiễng, anh ta đỡ tôi lên lầu.

Anh ta đã giúp tôi nên thật hợp lý khi tôi mời anh ta vào nhà uống một tách trà nóng.

Tôi làm động tác mời, anh ta nhướng mày rồi bước vào nhà tôi.

Tôi đặt giá vẽ xuống, quay lại nhìn anh ta.

Chiếc áo thun đen anh ta đang mặc đã ướt đẫm, dính chặt vào người, cơ bụng lờ mờ hiện ra, khiến thân hình càng thêm hấp dẫn.

Tôi nhìn lại mình.

Chiếc váy trắng cũng ướt đẫm dính sát vào người, làm lộ rõ đường cong cơ thể, đặc biệt là bộ ngực cao vút.

Bầu không khí ngượng ngùng khó hiểu.

Tôi mang khăn khô đến cho Mạnh Phi, rót cho anh ta một tách trà nóng, sau đó chỉ vào nhà vệ sinh, ý nói rằng tôi đi tắm.

Anh ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Tôi lấy quần áo bước vào nhà vệ sinh, quay người lại liền thấy anh ta đang nhìn quanh nhà.

Ngôi nhà của một cô gái 22 tuổi sống một mình, hội tụ đủ yếu tố đơn giản, sạch sẽ, ấm áp và trang nhã.

Điểm khác biệt duy nhất là các bức tường trong nhà tôi được gắn đầy gương.

Chúng giúp tôi dễ quan sát hơn.

Mạnh Phi nhận ra mục đính của gương, nhếch môi cười giảo hoạt, liếc nhìn về phía nhà vệ sinh, tôi nhanh chóng đóng cửa lại, cởi quần áo đi tắm.

“Bịch…” Chân tôi bị thương, phòng tắm quá trơn, cũng giống như lúc chiều, tôi trượt chân ngã xuống, phát ra tiếng động lớn.

Lần này là ngã đập xuống nên gạch nên đau hơn nhiều.

Tôi cắn răng chịu đựng, thầm đếm trong đầu một, hai, ba,...

Quả nhiên, Mạnh Phi lập tức đạp cửa xông vào.

Anh ta nhìn tôi, tôi cuộn tròn người lại, vừa đau đớn vừa xấu hổ.

Anh ta vội vàng kéo khăn tắm bên cạnh, quấn quanh người tôi rồi bế tôi ra sô pha ngoài phòng khách.

Mặt tôi đỏ bừng, cơ thể co rúm lại, ngượng ngùng chống cự.

Anh ta nghiêm túc cầm chân tôi, xem xét chỗ mắt cá đã sưng tấy lên, đưa tay nắn nắn: “Trật khớp rồi, tôi giúp em nắn lại, em cố chịu đau nhé.”

Tôi cúi đầu nhìn đôi bàn tay mảnh khảnh của anh ta đang nắm lấy chân tôi, bẻ bẻ rồi kéo mạnh.

Cơn đau dữ dội khiến tôi rít lên thở gấp, bàn tay đặt trên vai Mạnh Phi vô thức siết chặt hơn.

Cơ thể anh ta toàn là cơ bắp, cảm giác sờ vào cực kỳ rắn chắc.

Sau khi giúp tôi nắn lại khớp, anh ta ngước lên nhìn tôi.

Đôi mắt sâu thẳm không đáy.

Tôi chợt nhận ra điều gì đó, vội rụt tay lại, kéo khăn tắm quấn chặt người hơn.

Chiếc khăn tắm không quá lớn, để lộ từ xương quai xanh trở lên, bên dưới thì là từ nửa đùi, quan trọng hơn là bên trong tôi lại không mặc gì.

Mạnh Phi giúp tôi lấy quần áo, anh ta quay lưng lại, tôi nhặt quần áo lên mặc vào.

Nhưng tôi quên mất trong phòng toàn là gương.

Cơ thể cũng như từng động tác của tôi được phản chiếu rõ ràng trong gương.

Tôi thấy Mạnh Phi nhìn chằm chằm vào gương không chớp mắt.

Đến khi tôi ý thức được mọi chuyện thì đã muộn, mặc đồ xong, mặt tôi đỏ bừng, dùng tay cố che mắt anh ta lại, anh ta nắm lấy tay tôi, cười nửa miệng: “Thân hình em đẹp lắm.”

Tôi cau mày, không hiểu anh ta đang nói gì.

Cảm giác không hợp lý, tôi vội rút tay ra và giữ khoảng cách với anh ta.

Sau đó tôi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: “Tôi đãi anh bữa tối thay cho lời cảm ơn, được không?”

Mạnh Phi mỉm cười gật đầu.

Bữa tối là tôi tự nấu, trong tủ lạnh có nửa con gà cùng một ít thịt xay, khi món gà cung bảo cùng thịt rang được dọn ra, Mạnh Phi kinh ngạc nhướng mày.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn nhỏ, lặng lẽ ăn cơm.

Ăn xong anh ta chủ động giúp tôi dọn bát đĩa.

Dọn xong nhà bếp, anh ta nhắn tin hỏi tôi: “Gia đình em đâu?”

5.

Trái tim tôi co rút, mặt lại không biến sắc, chỉ buồn bã trả lời lại: “Bố mẹ tôi mất rồi, bây giờ tôi chỉ sống một mình.”

Ngay lần đầu tiên gặp Mạnh Phi, khi về nhà tôi đã xóa sạch mọi dấu vết về Tiểu Kiệt trong nhà, không để cho Mạnh Phi có bất kỳ liên tưởng gì giữa tôi và Tiểu Kiệt.

Mạnh Phi bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, khiến người khác thật khó nắm giữ.

Tôi chỉ coi anh ta như một người mình mang ơn, mỉm cười ra hiệu cho hắn theo tôi sang phòng vẽ, dựng giá vẽ rồi mời anh ta ngồi xuống.

Thế giới của tôi hoàn toàn im lặng, trong mắt tôi chỉ còn khuôn mặt ba chiều lạnh lùng của Mạnh Phi.

Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì không ai có thể nghĩ anh ta là một tên tội phạm, thậm chí anh ta còn đẹp trai hơn hầu hết người nổi tiếng tôi thấy trên TV.

Khuôn mặt Mạnh Phi dần dần hiện lên trên bức tranh của tôi, sinh động như thật.

Nhìn chân dung của anh ta, mắt tôi hơi sáng lên, ngượng ngùng.

Mạnh Phi đi tới, tò mò nhìn nhìn: “Vẽ giống lắm.”

Tôi gỡ bức tranh xuống khỏi giá, đưa cho anh ta, ra hiệu: “Cái này tặng anh.”

Tôi hơi sững sờ, vẻ ngơ ngác phản chiếu trong tấm gương bên cạnh.

Một bộ yêu thích nhưng vẫn chưa chắc chắn.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức tranh, không dám nhìn thẳng vào mặt người đối diện.

Mạnh Phi đột nhiên nắm cằm tôi, xoay mặt tôi lại bắt nhìn thẳng anh ta, anh ta dùng khẩu hình miệng nói với tôi: “Từ Hi, em giỏi quá.”

Nhìn tôi có vẽ rất bối rối khi anh ta nhẹ nhàng cúi đầu, đặt lên môi tôi một nụ hôn.

Người tôi cứng đờ, không biết đặt tay ở đâu, rõ ràng muốn đẩy ra nhưng cuối cùng lại khẽ đặt lên vai anh ta.

Anh ta chạm trạn vào trán tôi, cười toe toét.

Ngón tay cái miết qua khóe môi tôi, nói: “Ngon quá.”

Anh ta nói môi tôi ngon.

Tôi rụt rè nhìn lại, giả vờ bối rối.

Bầu không khí tốt hơn tôi mong đợi.

Nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh, anh ta cũng có vẻ muốn tiến xa hơn.

Tôi dùng tay ra hiệu: “Muộn rồi, tôi đi ngủ đây.”

Anh ta lập tức nhận ra tôi có ý muốn đuổi khách.

Anh ta mím môi rời đi, không ở lại nữa.

Cửa vừa đóng lại, tôi lập tức quay người lao vào nhà vệ sinh đánh răng một cách giận dữ.

Khí tức của Mạnh Phi rất bá đạo, thấm vào da thịt tôi, tôi lau rất lâu nhưng vẫn chưa thấy sạch.

Tôi biết sẽ rất khó nhưng tôi muốn trả thù cho Tiểu Kiệt.

Dù khó dù khổ thế nào, tôi cũng sẽ chịu được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.