[Zhihu] Chộn Rộn

Chương 5




9.

Sau kỳ nghỉ lễ mùng một tháng năm, lịch huấn luyện của Chu Hành Chi càng ngày càng dày đặc.

Vì để chuẩn bị cho cuộc thi cấp tỉnh tháng sau, nghe nói nếu như thi tỉnh lần này có giải thì có thể giành được vé vào đội tuyển quốc gia.

Đối với vận động viên khổ luyện nhiều năm, chắc chắn là cơ hội tốt.

Vì vậy, hầu như tất cả mọi người đang dốc hết sức mình để chuẩn bị.

Đôi lúc, giọng Chu Hành Chi khi gọi điện thoại đều rất mệt mỏi.

“Các cậu vẫn có thể dùng điện thoại sao?”

“Không được, tớ lén giấu một cái.”

Còn không đợi cậu ấy đắc chí mấy phút, đã nghe thấy tiếng gào của huấn luyện viên.

Bị phát hiện rồi.

“...”

Tôi cầm điện thoại lên, cười tiến lại gần, lớn tiếng nói: “Huấn luyện viên, cậu ấy còn giấu đồ ăn vặt ở ngăn thứ 3 trong tủ quần áo đấy ạ.”

“...”

Đầu dây bên kia im lặng như tờ, sau đó là tiếng chọc ti.ết heo càng lúc càng lớn.

Ăn vặt quá nhiều rất dễ tăng cân, mất cơ bụng cũng không tốt.

Tôi cúp điện thoại.

Chu Hành Chi sẽ hiểu, dù sao sự khổ luyện của cậu ấy cũng không thể khiến tôi khổ thân.

Khi thu dọn trang bị xong, đã sắp hoàng hôn, tôi ôm bản báo cáo mới làm xong từ trong núi trở về, nhưng bất ngờ đụng phải Tề Sở.

Mái tóc cột đuôi ngựa của cô nàng hất một cái, vô cùng đắc ý: “Em biết ngay chị ở đây.”

Tôi nhướng mày: “Lại muốn chị mời cơm à?”

Cô bé đỏ mặt: “Không phải nhé! Em tới tìm chị tuyên chiến!”

“Huy chương của anh Hành Chi chắc chắn là của em.”

“…” Tôi không nỡ lòng nói, thật ra bất kể thế nào, anh Hành Chi của em cũng sẽ cho chị.

Tôi tiếp tục đi về phía trước, con nhóc đuổi theo nói, từ bé tới lớn, chỉ cần là đồ em ấy muốn, anh Hành Chi chắc chắn sẽ thỏa mãn cô bé.

Tôi vuốt ve mái tóc tán loạn của em ấy: “Được.”

Ai ngờ cô bé càng tức giận hơn.

“Chị khinh em à!”

“…” Còn tự biết mình biết ta đấy.

Vài ngày trước khi cuộc thi chính thức diễn ra, trong đội cho Chu Hành Chi và mọi người nghỉ ngơi, các thành viên tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ.

“Còn xem chim à.”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã hơn một tháng không gặp, tôi cảm thấy gương mặt Chu Hành Chi bây giờ kiên nghị hơn nhiều.

Cơ thể cũng có cảm giác cường tráng hơn, ừm, cơ bụng cũng rắc chắc hơn nhiều.

Chu Hành Chi nắm lấy tay tôi, quấn quýt trên người tôi như sợi dây leo, anh chàng mạnh mẽ thẹn thùng.

“Thích xem thì cứ xem thoải mái.”

Tôi hất tay cậu ấy ra, “Cậu sụp đổ hình tượng quá rồi đấy.”

Cậu ấy còn muốn nói gì đó, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng hét, dường như cực kỳ bất mãn.

“Hai người không thấy bên cạnh còn có người sao?”

Tề Sở ở một bên giương mắt nhìn.

Chu Hành Chi lập tức đứng thẳng dậy, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.

“Không ngờ anh Hành Chi là người như vậy, mất mặt quá.”’

Chu Hành Chi:...

Buổi tối Chu Hành Chi đặt một phòng bao, mấy ngày nữa thi đấu rồi.

Không ai mong giờ phút quan trọng này sẽ xuất hiện vấn đề, vì vậy chọn nhà hàng và đồ ăn vô cùng cẩn thận.

Nhà hàng này chuyên dùng cho các vận động viên, vậy nên Chu Hành Chi rất yên tâm.

Vừa mới bước vào gặp một nhóm khác của đội bơi, có 3 người.

Hai người khác chào hỏi Chu Hành Chi, mà An Cường đi phía trước lại lạnh lùng bước vào phòng cách vách.

Chu Hành Chi cũng không để ý, cậu ấy đã quen thói tự do, vô tổ chức, có người đã quen, đương nhiên cũng có kẻ không.

Sau khi ngồi xuống, Tề Sở lặng lẽ đến gần Chu Hành Chi, nói thầm, anh nhất định phải lấy được huy chương nhé.”

“Còn nữa, không nên quá tin lời con gái, em cảm thấy chị Hứa Diên vốn chẳng thích anh.”

Nói xong còn làm mặt quỷ với tôi.

“…” Xem ra vẫn chưa thông minh lắm.

Chu Hành Chi ở bên cạnh nhịn cười.

Giữa bữa ăn, có người từ phòng bên cạnh sang, mấy người ngồi tán dóc đôi câu.

An Cường cũng tới, vẫn im lặng ngồi một bên, trong lúc đó cậu vô tình làm đổ nước của Chu Hành Chi.

Chu Hành Chi uống nước đều có cốc của riêng mình, sau khi mọi người rời đi, cậu ấy lau nó bằng khăn giấy.

Tề Sở cướp lấy uống sạch.

Uống xong còn không quên đắc ý khoe mẽ với tôi.

“…”

Chu Hành Chi không kịp ngăn cản.

Sau đó vì sự đắc ý này, Tề Sở đã hưng phấn suốt ba ngày.

Được chẩn đoán là uống nhầm doping(*).

*chất kích thích bị cấm trong thể thao

Vào ngày thi đấu chính thức, Chu Hành Chi thi đấu bình thường, thậm chí phát huy hơn hẳn mọi ngày.

Vào lúc đó, tôi nhìn thấy trong mắt An Cường lóe lên sự căm gh.ét.

Chu Hành Chi rất có thiên phú bơi lội, nhưng thường vì thiên phú mà người đời dễ dàng xem nhẹ công sức của người khác.

Mà An Cường luôn kém hơn một chút nên trong lòng mất cân bằng, đổ hết ngọn nguồn lên Chu Hành Chi.

Thật ra cho dù Tề Sở có uống cốc nước đó hay không, Chu Hành Chi cũng sẽ không uống nữa.

Các vận động viên trân trọng cơ thể của mình, nhưng đồng thời cũng tôn trọng nghề nghiệp của họ.

Khi An Cường hãm hại đồng đội mình, cũng đã quên đi ước nguyện thuở đầu.

Cậu ta vốn cũng vào được vòng trong, nhưng sau đó báo cáo xét nghiệm nước tiểu không đạt, cậu ta ăn may nghĩ rằng sẽ không tra được, cuối cùng dẫn đến việc bị cấm thi đấu.

Khi Chu Hành Chị nhận thưởng, Tề Sở đang vui mừng chạy trên sân điền kinh.

Mà tôi bị Chu Hành Chi ép buộc nhận lấy huy chương.

“Ai thèm chứ.”

Nhưng sau đó tôi vẫn cẩn thận cất nó vào tủ sắt.

Chu Hành Chi ôm lấy tôi.

“Hứa Diên, bây giờ anh và đồ quý giá nhất của anh đều thuộc về em.”

HOÀN


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.