[Zhihu] Chiếc lồng vàng

Chương 9




7.

Số phận của mỗi người phụ nữ trong hoàng cung dường như đều có quỹ đạo riêng của mình.

Mẫu phi, Thục Nương Nương, Thanh tỷ tỷ, Dung quý phi... những người quen thuộc này, đều từng sống rực rỡ theo cách riêng của mình, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi sự ràng buộc của hoàng cung, trở thành chim trong lồng, thậm chí hương tàn ngọc nát.

Và vào thời gian cuối đông đầu xuân này, ta đã đón chào số phận thuộc về mình.

Bắc Ngô hung hãn, dã man, giỏi chiến đấu, lại nắm trong tay tin tức mật mà Diêu Tướng quân để lại, thế như chẻ tre, không thể ngăn cản, liên tiếp nuốt chửng nhiều thành trì của Khương quốc

Ngay lúc Hoàng huynh rối như tơ vò, dân chúng hoảng loạn, Bắc Ngô đã đề nghị ngừng chiến tranh, lập hòa bình.

Điều kiện là vàng vạn lượng, trâu bò vạn con, và hòa thân.

Bắc Ngô cố ý nhục mạ, chỉ đích danh muốn Trưởng công chúa tôn quý nhất của Khương quốc gả cho Hoàng đế Bắc Ngô.

Người ta đồn rằng Hoàng đế Bắc Ngô hiện đã ngoài sáu mươi, ông ta đã già đến mức không còn một sợi tóc đen nào, nhưng lại là kẻ có tham vọng và muốn chiếm lấy Khương quốc.

Khi Hoàng huynh biết được chuyện này đã vô cùng tức giận và lập tức ch ém chet một vị quan tán thành lần hòa thân này.

Tất cả quan lại khác đều sợ hãi không ai dám đưa ra ý kiến.

Cuối cùng, ta đã đích thân đến gặp Hoàng huynh: "Hoàng huynh, xin hãy hạ thánh chỉ để Kiều Kiều đi hòa thân.”

Huynh ấy tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bắc Ngô nằm ở một nơi cực kỳ lạnh lẽo, muội còn mắc chứng sợ lạnh. Hơn nữa, Hoàng đế Bắc Ngô lại lớn tuổi hơn muội rất nhiều, sao có thể gả muội qua đó được?"

Ta quỳ xuống, lần đầu tiên ta hành lễ với huynh ấy như một quân thần.

"Muội là Trưởng công chúa Khương quốc, được dân chúng ủng hộ, hưởng thụ mọi vinh hoa phú quý, vì vậy, muội phải gánh vác trách nhiệm của một Trưởng công chúa."

Ta dập đầu, thanh âm bình tĩnh. “Đất nước thường xuyên xảy ra chiến tranh, người dân phải di cư khắp nơi, nhưng muội vẫn bình an vô sự sống trong hoàng cung, vì ngoài kia đã có binh lính hy sinh m áu th ịt của mình để chiến đấu. Con cháu hoàng thất đều an toàn sống trong hoàng cung, nhưng cũng cần phải biết rằng, ở ngoài kia có hàng vạn người phải lang thang, không có chỗ ở cố định.”

“Đổi an nguy của chính mình, lấy hòa bình cho đất nước, chính là điều mà một công chúa như muội nên làm.”

Ta chắp tay lại, cúi đầu lần nữa.

Lần này, ta quyết tâm hơn rất nhiều so với lần quỳ bên ngoài Dưỡng Tâm Điện sáu năm trước.

“Sau khi Kiều Kiều gả đến Bắc Ngô, chúng nhất định sẽ thả lỏng, tạm dừng chiến tranh với Khương quốc.

Hoàng huynh hãy nhân cơ hội này để bồi dưỡng quân đội, ổn định dân chúng, tìm thời cơ thích hợp, giáng cho Bắc Ngô một đòn, khiến chúng không kịp trở tay.”

Nói xong ta đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp thủy tinh nhỏ đưa cho hoàng huynh. Bên trong là một con côn trùng nhỏ.

Hoàng huynh khó hiểu hỏi: "Đây là cái gì?"

Ta nhìn huynh ấy một cách kiên định, với một nụ cười trên khuôn mặt.

"Đây là cổ trùng muội dùng máu của mình nuôi dưỡng."

"Nếu muội chet, con cổ trùng này cũng sẽ chet. Nếu trong thời gian đình chiến, Bắc Ngô có ý phản nghịch, muội sẽ lập tức t ự s át. Tuyệt đối không làm ra chuyện gì hổ thẹn với Khương quốc."

Ta nắm lấy tay huynh ấy.

“Có con cổ trùng này, tin tức về cái chet của muội sẽ truyền về Khương quốc ngay lập tức. Bằng cách này, huynh sẽ biết được khi nào Bắc Ngô sắp tấn công, để có thể kịp thời chuẩn bị chống lại Bắc Ngô."

Ta cúi xuống, nhìn cổ trùng trong hộp thủy tinh đang ngẩng đầu lên, mỉm cười và lặp lại với Hoàng huynh những điều mà mẫu phi đã nói đi nói lại với chúng ta.

"Hoàng huynh, muội sẽ luôn sát cánh cùng người."

Trước khi đến Bắc Ngô, ta đến hoàng lăng lần cuối cùng để từ biệt mẫu phi, Thục quý phi, cùng Thanh Thanh tỷ.

Thật đáng tiếc, có vẻ như sau này ta sẽ không thể ngủ ở đây rồi.

Sau đó, ta dừng lại trước lăng m ộ của mẫu phi. Ta quỳ xuống, nghẹn ngào rơi nước mắt.

Trước bia m ộ của người, ta bày bánh lá tre, bánh táo, bánh bông sen.

Trước bia m ộ của Thanh Thanh tỷ, ta đặt vài con d ao ngắn tiện dụng.

Trước bia m ộ của Thục Quý Phi thì ta đặt vài chiếc trâm cài lấp lánh và được chế tác tinh xảo.

Những chiếc trâm này là những gì đẹp nhất ở trong của hồi môn mà Hoàng huynh chọn cho ta, phần còn lại ta đã trả lại hết cho Hoàng huynh.

Nếu ta mang theo những của hồi môn này đến Bắc Ngô, chẳng phải là vô tình cung phụng cho Bắc Ngô sao?

Chi bằng ta biến chúng thành bạc, để xoa dịu những người dân vô tội.

Ta quỳ xuống lạy tạ Thục Nương Nương, rưng rưng nước mắt.

Nàng đã xa ta nhiều năm, nhưng không ngờ lại giúp ta theo một cách mà ta không thể nào tưởng tượng được.

Thục Nương Nương thích sưu tầm những món đồ quý hiếm, trâm cài, châu báu, ngọc trai, đồ sứ tinh xảo, hương liệu quý hiếm, tất cả đều được chất đầy vào kho của nàng.

Và tất cả những báu vật này của Thục Nương Nương, nàng đều để lại cho ta.

Vài ngày trước, ta kiểm kê lại những báu vật này, chuẩn bị mang đi tặng cho Hoàng huynh để làm an lòng dân, chiêu mộ binh lính, trong đống vàng bạc châu báu lấp lánh, gấm vóc mềm mại rực rỡ, ta bỗng phát hiện ra hai con côn trùng nhỏ đang nhảy nhót trong một hộp thủy tinh.

Có thể xuất hiện trong kho của Thục Nương Nương thì chắc chắn không phải là vật tầm thường, có lẽ là do địa phương tiến cống, nàng không thích nên đã ném vào kho.

Nhưng ta nhận ra loại côn trùng này.

Quê nhà mà mẫu phi ngày đêm nhớ nhung, rất nổi tiếng về tà đạo.

Loại côn trùng này, nếu côn trùng mẹ chet thì côn trùng con cũng sẽ chet trong thời gian ngắn.

Trái tim ta như ngừng đập. Theo phương pháp cổ xưa, ta dung nhập côn trùng mẹ vào m áu th ịt, lại dùng m áu mình nuôi dưỡng côn trùng con, như vậy coi như đã hoàn thành khế ước.

Mặc dù ngày ngày bị côn trùng mẹ gặm nhấm, nhưng ta nghĩ, dù sao cũng đáng giá.

Vào ngày cuối cùng lên đường, ta đến chùa Bảo Hoa, gặp Dung quý phi.

Bây giờ pháp danh của nàng là Vô Vọng.

Nàng dường như gầy hơn, chiếc áo cà sa màu xám mặc trên người trông có vẻ hơi rộng.

Sư Vô Vọng nghe ta nói xong, chuỗi hạt trên tay xoay nhanh hơn, tiếng mõ gỗ vọng lại từ xa, tiếng chuông chùa vang lên.

Nàng cụp mắt xuống, khẽ mỉm cười, hàng mi dài khẽ run lên.

“Có vẻ như không ai trong chúng ta có thể tránh được số phận của mình.”

Nàng chắp hai tay lại và nhìn ta bằng ánh mắt buồn bã.

“Dù có là Hoàng hậu hay cao quý như Trưởng công chúa, thì chúng ta vẫn không thể thoát khỏi lồng giam này.”

“Ta sẽ cầu nguyện cho người mỗi ngày.”

Khi ta đang chuẩn bị ra về, nàng liền nói như vậy.

“Không cần phải cầu nguyện cho ta.” Ta dừng lại.

“Chỉ khi dân chúng sống tốt và Khương Quốc ổn định thì ta mới có thể yên tâm. Cầu nguyện cho ta, tốt hơn nên cầu nguyện cho dân chúng khắp thiên hạ, phát cháo, quyên góp, làm việc thiện.”

Ngồi trên xe ngựa tới Bắc Ngô, ta chợt nghĩ, năm nay ta mười bốn tuổi, sắp mười lăm.

Vào ngày trước khi ta rời đi, Hoàng huynh hỏi ta có hối tiếc gì không. Nếu ta đã có người trong lòng, huynh ấy sẽ ban hôn cho ta ngay lập tức và cho ta một cơ hội nữa để hối hận.

Lúc đó ta nghĩ Hoàng huynh thật buồn cười. Bây giờ trên chặng đường dài, ta mới bắt đầu suy nghĩ kỹ về câu hỏi của huynh ấy.

Lớn lên, ta thực sự ít khi gặp một vị công tử nào đó. Ta giống như sử gia của mẫu phi, Thục Nương Nương, Thanh Thanh tỷ, Dung quý phi, ta lắng nghe câu chuyện của họ, chứng kiến cuộc sống của họ, cảm thấy buồn vui cho họ, nhưng ta lại không thể làm gì được cho họ.

Ta đã sống với từng người từ khi còn nhỏ. Họ cũng là mẹ, là tỷ tỷ và là bạn của ta.

Ta chưa có thời gian làm quen với những công tử khác, cũng chưa có cơ hội trải qua những giai đoạn đầu tiên của tình yêu. Không sao đâu, ta tự an ủi mình, luôn có những người giống như ta, sống những năm tháng lặng lẽ.

Ở Bắc Ngô thực sự rất lạnh. Đây là suy nghĩ đầu tiên của ta khi đến đây.

Người dân ở đây nhìn chung đều vạm vỡ và khỏe mạnh.

Họ đều mặc quần áo làm bằng nỉ trông rất nặng, cơ bắp rắn chắc giữ chặt quần áo vào cơ thể.

Mặt đất phủ đầy băng và tuyết đã không tan trong nhiều năm. Toàn thân ta run rẩy vì lạnh.

Không có những giấc mơ đẹp đẽ, cũng không có cảnh phu thê hòa thuận như trong truyện.

Hiện thực còn tàn khốc hơn rất nhiều.

Hoàng đế Bắc Ngô bụng phệ, tóc bạc trắng sắp trở thành phu quân của ta.

Đêm tân hôn là đêm kinh hoàng nhất mà ta từng trải qua kể từ khi chào đời.

Lão hoàng đế tuy đã hơn sáu mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn rất tốt, dùng đủ loại dụng cụ để hạ nhục ta và cố gắng chứng minh thực lực của mình, hắn muốn ta biết rằng cả Bắc Ngô và hắn đều không thể bị đánh bại.

Ngày hôm sau, ta nhìn những đốm xanh xanh trên người mình và chợt nghĩ đến mẫu phi.

Suy cho cùng, ta cũng đã đi vào con đường giống như mẫu phi, khi bà bị đem tặng cho Khương Quốc và gả cho lão già Khương Thành, cò lẽ là cũng giống như ta của bây giờ.

Lão hoàng đế Bắc Ngô vô cùng cảnh giác với ta, vừa đề phòng ta, vừa ác tâm hạ nhục ta, nhằm thể hiện bản lĩnh của mình.

Ông ta cố tình để ta thiếu ăn thiếu mặc và không được phép đốt than để sưởi ấm.

Nhưng ở Bắc Ngô trời quá lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.