[Zhihu] Cận thị nặng xông vào trò chơi kinh dị 近视眼勇闯恐怖游戏

Chương 5




20

Tôi đem đống thẻ mà chị Hồng cùng anh Tuấn, hai người dựa vào giết đồng bạn thu thập được tặng cho cô bé khóa dưới cùng huấn luyện viên thể hình.

Hảo tâm nhắc nhở bây giờ nếu rãnh thì có thể đến thăm hỏi những con q...uỷ từ tầng 20 đến 30.

“Nếu có con q..uỷ nào nhắm vào hai người thì cứ bảo mình là bạn của Niệm Niệm tầng 30, cô ấy dặn hai người đến lấy thẻ.”

Tôi tin là mình đã tốn công trò chuyện với đám qu...ỷ lâu như vậy, chắc cũng nể mặt nhỉ?

Cô bé khóa dưới cùng huấn luyện viên thể hình cảm kích không thôi, liên tục cúi đầu với tôi.

Tôi vội vàng tránh, ba người trông như đang nhảy điệu Tăng-gô.

Tôi một mình đi xuống, thu thập những thẻ mình cần.

Càng xuống thấp, càng dễ dàng.

Tôi cứ thẳng tiến, chỉ mất vài phút đã tập hợp đủ toàn bộ tấm thẻ.

Thế nhưng, bên tai của tôi lại không vang lên tiếng thông báo của trò chơi.

Tôi biết, tôi còn thiếu một tấm thẻ mấu chốt nhất.

Tấm thẻ ở tầng 30, câu chuyện về tầng 30.

Nhưng tôi không ngốc.

Qua những ngày ở chung, tôi đã sớm biết câu chuyện về bọn họ.

Bọn họ quả thật là bốn người hoàn toàn xa lạ.

Tư Tư là cô bé tan học vào một ngày mưa, có lòng tốt che dù cho một người đàn ông, cuối cùng bị xâ....m h...ại đến chec.

Ông Ruột là người ngồi xe buýt bị bêu rếu là “Lão già há..o sắc”, cuối cùng vì lo cho sự an toàn của cô gái mà bất kể hiềm khích trước đây, giúp cô ấy bắt tên biế...n th...ái thật sự, để rồi bị đâ..m thủng bụng, ruột chảy đầy đất.

Bà Đen là bà cụ sống trong cao ốc bị c..háy, người con dù biết cách dùng bình chữa cháy nhưng vì vòi phun hết nước, nên anh đành nhìn mẹ mình bị thi ..êu chec.

Boss lớn bị ch...ặt đầu là con ruột của một thành viên nồng cốt trong một tổ chức Tà giáo, anh ta có thành tích ưu tú, tốt nghiệp trường đại học cao cấp, cố gắng lắm mới thoát khỏi gia đình. Nhưng ba mẹ của anh ta đã bị tẩy não, nghe nói ăn tủy não của con ruột thì có thể trường sinh bất lão. Vì vậy thừa dịp con trai không đề phòng, hai vợ chồng đã dùng dao cùn chặt đầu con trai, đập xương lấy tủy.

Mà tôi có thể gặp họ ở nơi này, cuối cùng tạo thành một gia đình kỳ dị, có lẽ cũng không ngoài ý muốn.

Kỳ thật, một ngày trước khi tôi gặp tai nạn xe cộ, tôi vừa nhận tiền lương, rồi đi ngang một nghĩa địa công cộng.

Không biết sao, tôi lại nảy ra ý tưởng, đến tiệm hoa ven đường mua bốn bó hoa, đặt lên bốn phần mộ ngẫu nhiên nằm cạnh nhau, tặng cho người đã khuất.

Tôi nhớ, tên được khắc trên bốn bia mộ kia, lần lượt là:

Tần Tư Tư.

Lưu Ái Quốc.

Lý Thúy Lan.

Vô danh.

Hóa ra tên của anh ta đúng là Vô Danh.

21

Trở lại tầng 30, tôi đã bình tĩnh lại, nở nụ cười không tim không phổi.

Vừa vặn tay nắm, cửa đã mở ra.

Vậy đấy, từ khi tôi bắt đầu ra ngoài, cánh cửa này chưa từng khóa.

Bọn họ luôn chờ tôi về.

Trong phòng khách, già trẻ lớn bé ngồi trên ghế, trước mặt là mâm thức ăn họ dành cho tôi, còn có cả loại trà mà tôi thích.

Họ nắm tay tôi, vây quanh tôi như chúng tinh phủng nguyệt.

Sau đó cười tủm tỉm nói: “Mới nãy có hai người bạn đến, bọn tôi đã đưa thẻ cho họ rồi.”

“Tiếp theo, ngày thứ bảy thuộc về chúng tôi.”

“Để chúng ta là người một nhà thật sự!”

22

Một ngày thật hạnh phúc, nhưng cũng thật ngắn ngủi.

Sau bửa cơm tối, màn đêm buông xuống.

Bà Đen phất tay, những tia lửa xẹt qua bầu trời đêm, như pháo hoa.

Tôi vội khen: “Mẹ giỏi thật đó...”

Một đôi tay nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên, một đôi môi mềm mại chạm lên trán tôi.

Mặt anh ta đỏ như muốn nhỏ m . áu, còn nhìn chằm chằm môi tôi, trù trừ hỏi:

“Tôi có thể chứ?”

Đương nhiên có thể, mấy chuyện này còn phải hỏi à.

Đừng nói là muốn một cô gái như tôi chủ động nhé, xấu hổ chec đi được.

Tôi nhanh chóng nhón chân lên, một tay quàng qua vai anh ta, cắn mạnh lên môi.

Sau đó, nụ hôn này càng lúc càng sâu.

Trong lúc hơi thở đang giao hòa, Boss lớn đẩy tôi ra, rồi nhanh chóng bứt đầu nhét vào tay tôi.

Ánh mắt chân thành như một con chó lớn:

“Làm vậy, làm vậy thì em không phải nhón chân nữa, mệt lắm.”

Tôi nâng đầu anh ta lên, dịu dàng hôn, răng môi giao hòa:

“Ôi..., chồng thật thông minh.”

Bão bình luận:

[... ]

[Không phải chứ, anh trai, tôi đang vui vẻ ăn đường! Anh định hù chec tôi à?]

[Cặp đôi thối tha này cái gì cũng tốt, chỉ là quá biế..n thá...i thôi]

Ân ái qua đi, Boss lớn bị c..hặt đầu nhét một tấm thẻ vào tay tôi.

30 tấm thẻ, đã tập hợp đủ.

Tôi nhìn hoa văn trên tấm thẻ, ghép chúng lại với nhau.

Một hoa văn hình cánh cửa đen nhanh từ từ hiện ra.

Cùng lúc đó, âm thanh máy móc vui sướng vang lên bên tai tôi:

[Chúc mừng người chơi Ninh Niệm, thu hoạch được sự yêu thích của toàn bộ dân cư trong “Gia đình hạnh phúc”, thành công triệu hoán được cổng dị thế.]

[Cổng dị thế sẽ xuất hiện vào mười một giờ đêm nay, mời những người chơi may mắn sống sót dẫn theo người nhà, đúng giờ tiến đến lầu một, mở cổng dị thế rời đi. Quá hạn không đợi, nếu người chơi không đến sẽ lạc trong mê cung phó bản.]

Bão bình luận kích động Mưa đạn kích động đến rống to:

[Ngày mai là ngày lịch sử đấy! Có người qua ải “Gia đình hạnh phúc” rồi! ]

Thế nhưng, nghĩ việc phải đi, tôi thấy mình chẳng vui như đã nghĩ.

23

Mười một giờ đêm, tứ đại “Hộ pháp” kéo tôi tới lầu một.

Bức tường trông như tường đồng vách sắt lại mở ra ba cánh cổng lớn màu đen.

Trên mỗi cánh cửa là vài ổ khóa khác nhau.

Cổng của tôi có bốn ổ khóa, cô bé khóa dưới có một, huấn luyện viên thể hình có hai.

Tôi dường như đã đoán ra gì đấy.

Trên cửa viết tên người chơi, bên dưới có ký hiệu ghi giá trị kinh dị.

Tôi: [Ninh Niệm, giá trị kinh dị: 0.]

Cô bé khóa dưới: [Tô Tiểu Mạt, giá trị kinh dị: 99. 9.]

Huấn luyện viên thể hình: [Phương Viễn, giá trị kinh dị: 90.]

Hai người còn lại kinh ngạc nhìn tôi, không hiểu sao tôi có thể làm được như vậy.

Cái này. . . Q..uỷ cũng rất dịu dàng đáng yêu mà, có gì phải sợ?

Aam thanh máy móc lại vang lên, giọng điệu nghe như cười trên nỗi đau của người khác:

[Xin hỏi, những người chơi có muốn cho ổ khóa ăn, để mở cánh cổng dị thế?]

[Giới hạn trước mười hai giờ đêm nay, các vị còn một tiếng, nếu không sẽ vĩnh viễn lạc trong mê cung phó bản.]

Chìa khoá? Trừ chìa khóa nhà ở tầng 30, tôi không có chìa khoá khác.

Thế nhưng, lỗ khóa trên cửa có hình trái tim, vừa nhìn đã biết không phải rồi.

Tôi ngồi bệch xuống đất, nâng cằm, tỏ vẻ vô cùng đáng thương rồi nói với Boss lớn bị chặt đầu, Tư Tư, ông ruột và bà Đen với giọng nũng nịu:

“Ai nha, làm sao bây giờ? Không có chìa khoá, tôi không về được, tôi có thể vĩnh viễn ở lại với mọi người.”

Hì hì, thật vui.

24

Boss lớn bị chặt đầu đột nhiên nâng cằm tôi, nửa ngồi xổm xuống, nhìn tôi, trong mắt là một màu đỏ q..uỷ dị:

“Ninh Niệm, em đã đoán được chìa khóa là gì, cho nên em mới kháng cự như thế, đúng không?”

“Thế nhưng, em không biết, nếu em lạc ở nơi này, em sẽ không biến thành một con qu...ỷ như chúng tôi, em sẽ biến thành khí đen lan tỏa bốn phía.”

“Thế giới mà mọi người gọi là trò chơi kinh dị tràn ngập sương đen, bọn nó không có cảm xúc, không có linh hồn, không có tư tưởng, thậm chí không thể tính là một vật sống.”

“Ninh Niệm, nếu vậy, tôi sẽ mất em vĩnh viễn.”

“Nếu vậy, chi bằng để em mất tôi một thời gian ngắn.”

Vừa dứt lời, người đàn ông bỗng nhiên nâng tay, đâm mạnh vào ngực mình, móc ra một vật đang đập, đó là một trái tim đỏ như lử..a, rồi thẳng tay ném vào ổ khóa.

Ổ khóa đó lập tức biến thành một đầu quái thú, nuốt sạch trái tim.

“Lạch cạch”, ổ khóa thứ nhất mở ra.

Tiếng máy móc lúc này cũng pha chút sững sờ, giọng điệu có phần sợ hãi:

[Như vậy, xin hỏi những con qu...ỷ tôn quý còn lại, các ngài có nguyện ý kính dâng “Trái tim hạnh phúc” của mình, để trợ giúp người nhà của ngài mở cánh cổng dị thế?]

Đúng vậy, thật ra chìa khóa mở cửa, chính là trái tim của người nhà.

Mà lại, nhất định phải là “Trái tim hạnh phúc”.

Phương Viễn cùng Tô Tiểu Mạt cầu khẩn nhìn về những người nhà q..uỷ của bọn họ.

Nhưng ba con quỷ đó lại lắc đầu: “Thật xin lỗi, tim bọn tôi không phải là màu đỏ, không phải Trái tim hạnh phúc.”

Nói xong, bèn tiện tay mổ ngực mình.

Quả nhiên, là ba trái tim màu đen tĩnh mịch.

Lúc người chơi hóa thân vào nhân vật, ít nhiều cũng ôm sợ hãi, nhịn nhụ..c để làm nhiệm vụ.

Bởi vậy, sau bảy ngày, trong lòng bọn q..uỷ cũng không đạt được hạnh phúc thật sự.

Đây chính là điểm đ..ộc á..c của phó bản.

25

Phương Viễn như phát điê..n, hét lớn:

“Trái tim hạnh phúc cái chó gì chứ, đó không phải là trái tim của người sống hay sao? Tôi cũng có!”

Hắn ta không dám ra tay với q..uỷ, vì vậy, thừa dịp Tô Tiểu Mạt đề phòng, trực tiếp ném cô vào cửa của mình.

Một cái khóa người nhà của Phương Viễn lập tức biến thành một đầu qu.mái thú, nuốt trọn Tô Tiểu Mạt.

Ăn sạch, chẳng sót chút xương.

Tôi thậm chí còn không kịp cản.

Phương Viễn điên cuồng đưa mắt nhìn tôi, tựa hồ cũng muốn tôi ném vào đấy, dù sao hắn ta phải mở hai ổ khóa.

Tư Tư phì cười, váy trắng phóng to vô hạn, biến thành một cối xay thịt biết cử động, nó cắn lấy Phương Viễn.

Chỉ trong chốc lát, má..u thịt văng đầy trời, m.máu tươi nhuộm đỏ váy trắng.

Tư Tư nhìn máu thịt đầy trời, khẽ nói: “Lẽ ra trước lúc mẹ đi tao định làm một đứa trẻ ngoan, vậy mà mày lại tự tìm cái chet.”

Sau đó, cô bé đột nhiên ngẩng đầu, trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, duỗi cánh tay trắng nõn, nhanh chóng m..óc tim rồi ném về ổ khóa thứ hai.

“Mẹ, Tư Tư cũng không nỡ rời xa mẹ, nhưng mà, Tư Tư càng hi vọng mẹ có thể sống, dù là nơi đó không Tư Tư, mà không phải biến thành sương đen.”

Ông Ruột và bà Đen cũng bắt chước làm theo, mở ổ khóa ba và bốn của tôi.

“Bé ngoan, nếu con có gặp con mẹ, nhớ nói cho nó biết, vòi chữa ch..áy hết nước không phải lỗi của nó.”

“Cũng nhắn với con tôi, ba của nó là đại anh hùng cứu người, không phải ông già há..o sắc.”

“Con ngoan à, con tuyệt đối đừng g..hen nhé, con như đứa con mới sinh của ba mẹ vậy, ba mẹ vĩnh viễn yêu con.”

Nước mắt tôi rơi xuống.

Cánh cổng đen phát ra từng luồng sáng trắng.

Tôi vẫn là một người cận nặng.

Nhưng lần này, tôi nhào một cách chính xác về chổ họ, ôm chặt, vừa khóc vừa hỏi:

“Không có trái tim, mọi người có chec hay không?”

Boss lớn bị chặt đầu ôm tôi thật chặt, đôi mắt đen tràn đầy nhu tình:

“Không đâu, bọn tôi chỉ mất hết ký ức, rồi bị ném sang phó bản nào đó để làm công thôi.”

“Nhưng, nếu gặp lại lần nữa, anh sẽ nhớ em.”

“Mẹ, Tư Tư cũng vậy!”

“Con ngoan, ba mẹ cũng vậy!”

Cuối cùng, tiếng chuông mười hai giờ vang lên, bốn hai bàn tay to cùng nhau đẩy tôi về phía cửa.

Tôi nghe thấy có bốn âm thanh dịu dàng quyến luyến cùng vang lên:

“Hãy chăm sóc thật tốt bản thân mình, đừng sợ, lần sau gặp lại.”

Tôi nghe tiếng máy móc ồn ào lải nhải bên tai tôi:

[Chúc mừng người chơi Ninh Niệm hoàn mỹ thông qua phó bản “Gia đình hạnh phúc” thu được 100 điểm tích lũy.]

[chúc mừng người chơi Ninh Niệm đạt thành tựu thủ thông trong phó bản “Gia đình hạnh phúc”, tặng thêm 500 điểm tích lũy.]

Tôi không có để ý đến âm thanh máy móc, chỉ tham lam nhìn về bóng dáng càng lúc càng mơ hồ, ánh mắt dừng trên bóng đen kia.

Lần này, tôi thấy rõ, khóe mắt anh ta nhuộm đây nước mắt, nhưng lại cười với tôi.

Tôi chụm tay thành loa, hô to:

“Em nghĩ kỹ rồi! Tên anh là!

“Ninh! Quân! An!”

Vạn dặm xa xôi, duy niệm quân an.

Hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.