[Zhihu] Cận thị nặng xông vào trò chơi kinh dị 近视眼勇闯恐怖游戏

Chương 4




15

Tôi đến 28 tầng.

Người chơi ở tầng này cũng chec rồi.

Khuất phục dưới d..âm uy của đạo cụ…À, không phải, là tin phục sắc đẹp của tôi.

Lúc tôi vừa gõ cửa, con q..uỷ ở tầng này đã cung kính đưa tôi một tấm thẻ thăm viếng.

Cô ấy là một cô gái trẻ mặc trang phục cosplay rất lòe loẹt, trang điểm cũng rất lòe loẹt, nhưng dáng người lại rất hoàn hảo.

Tôi chẳng thấy ngạc nhiên.

Bởi vì, cô không phải chec ngoài ý muốn, mà là uống thuốc ngủ t…ự s…át.

Năm cô ấy chết, chỉ tròn 19 tuổi, là độ tuổi thanh xuân mơn mỡm.

Lại vì một sự cố về trang phục, mà bị ép đến mức phải t…ự s…át.

Khi đó, cô ấy thấy trên mạng có một bộ đồ rất đẹp, bèn tìm mua một thứ tương tự, rồi vui vẻ chụp hình đăng lên trang cá nhân.

Sau đó, cô ấy đã nhận hàng vạn câu nhục mạ.

Họ nói sao cô ấy không mang tóc giả, sao cô ấy không trang điểm, nói cô ấy không tôn trọng phong cách 2D, nói cô ấy bôi nhọ giới cosplay, hạ thấp cấp bậc của cosplayer, nói cô ấy nên chết luôn cho rồi.

Cuối cùng,họ còn điều tra thông tin cá nhân, điên cuồng quấy rối ba mẹ và bạn bè cô ấy, thậm chí còn photoshop ảnh cô ấy thành ảnh nu…de rồi gửi cho ba mẹ.

Cô gái ấy hoảng sợ, luống cuống, cô ấy không biết cosplay là gì, cũng chẳng biết gì về cộng đồng ấy.

Lúc đó, cô ấy chỉ đơn thuần cảm thấy bộ đồ kia rất đẹp, cô ấy muốn mua về để mặc.

Nhưng về sau cô ấy cảm thấy, mình có tội.

Chắc hẳn cô ấy phải dùng cái chec để chấm dứt tội ác này.

Thậm chí trước khi uống thuốc ngủ, cô ấy còn mặc bộ trang phục ấy, hóa trang, rồi đeo tóc giả.

Cô ấy nghĩ rằng, nếu không làm thế, khi đến âm tào địa phủ, chẳng may gặp phải người trong cộng đồng ấy, thì lại bị mắng chửi, thậm chí không cho cô ấy đầu thai chuyển thế.

Tôi lấy bông tẩy trang từ trong phòng cô ấy, từng chút từng chút lau đi lớp hóa trang lòe loẹt, dịu dàng khuyên bảo:

“Thứ bị nhốt, là bọn họ, không phải em.”

“Em biết không? Sau khi em qua đời, những người đó cũng lay lắt sống, rồi lớn lên, có người kết hôn, có kẻ sinh con, nhưng bọn họ không có hạnh phúc, thậm chí có người còn vào viện tâm thần, chỉ vì họ quá cố chấp.”

“Nơi này không có bất cứ cộng đồng nào hết, chỉ có sống và chec. Cho nên, ở đây, em thích mặc gì thì mặc, muốn trang điểm thế nào thì làm thế ấy. Chờ sau khi bọn người kia chec rồi đến nơi này, em có thể tra tấn họ.”

“Đương nhiên, tôi cho rằng, những người đó, cho dù chec cũng không đáng để có cơ hội phục sinh.”

Nghe tôi nói đến đây, cô gái ấy mỉm cười.

Cô ấy chậm rãi rút ra một đôi song hoàn cửu tiết tiên từ sau lưng, trong mắt nổi lên tia nhìn khát m…áu.

Đó là vũ khí của nhân vật 2D mà cô ấy đã cosplay.

“Được rồi, chị ơi, em sẽ làm chính mình.”

“Nếu có một ngày bọn họ đến đây, em sẽ để họ chec dưới vũ khí mà họ coi như thần, âu đó cũng là vinh hạnh,”

Đây mới đúng là khí chất phù hợp với Boss tầng 28.

16

Tôi đến tầng 27.

Con q…uỷ ở tầng này là một phụ nữ mặc đồ công sở, có trang điểm và đeo tạp dề, trông chẳng ra đâu vào đâu.

Cô ấy còn ôm một bé trai bị ngh…iền n…át.

Dù không xem báo, thì tôi cũng biết bọn họ là ai.

Lúc trước, có một bé trai bị t..ai n..ạn xe khi đi học, người mẹ nghe tin hoảng sợ nên mặc luôn bộ đồ công sở rồi lao thẳng đến trường, sau đó bị mấy người cố ý chụp được rồi đăng lên mạng, mắng cô ấy là k…ỹ nữ, mắng con trai cô ấy gặp tai nạn mà còn có tâm trạng trang điểm, hỏi cô ấy có phải mới lăn khỏi giường đàn ông hay không.

Người mẹ đau khổ ấy, không chịu nỗi bạo lực mạng, bèn đâm đầu t..ự sá…t.

Hóa ra, ở thế giới này, mẹ con họ đã gặp lại nhau.

Tôi định mở miệng an ủi người mẹ trẻ, thì cậu bé mặt đầy m..áu lại cất giọng trẻ con bảo rằng:

“Dì ơi, cháu đã an ủi mẹ rồi, hì hì, nếu những người đó đến đây, cháu sẽ giec sạch bọn họ. Hì hì, nói lén cho dì nghe nhé, ba hôm trước người đến đây chính là người từng khi dễ mẹ cháu đó.”

“Trước khi chec, hắn đau khổ cầu xin, bảo là mình chỉ share lại thôi, chứ không có mắng. Nhưng cháu vẫn giec, vì cháu cảm thấy, hắn chính là đồng lõa.”

“Cháu hiểu mẹ cháu lắm, vì công việc nên mẹ cháu phải trang điểm thật xinh đẹp. Thật ra, chỉ cần mẹ thích, dù mẹ mặc đồ công sở nấu cơm thì cháu vẫn thấy mẹ cháu là siêu nhân.”

Tôi nhìn cách ăn mặc của người phụ nữ ấy, rồi dịu dàng sờ đầu cậu bé:

“Cháu cũng là siêu nhân.”

Siêu năng lực của cậu bé ấy, chính là làm mẹ mình vui.

17

Ở nơi tôi không nhìn thắng, kênh bình luận đã đầy tiếng khóc:

[Tôi nói mà, Ninh thần của chúng tôi thông minh lắm! Nữ thần của tôi!]

[Niệm Niệm đúng là thiên sứ, là thiên sứ tới cứu rỗi mọi người.]

Tôi đi xuống, gặp được rất nhiều con q…uỷ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Có chàng trai chec thảm trên đường tìm người thân, có cậu bé bị b..ắt n..ạt đến chec trong trường.

Tôi lựa chọn khuyên bảo và trấn an bọn họ

Hai ngày tiếp theo, tôi tuân thủ nguyên tắc làm việc từ 9 giờ đến 5 giờ rồi nghỉ ngơi.

Mỗi ngày một lần trên tầng 30, Tư Tư tựa như bé mèo con meo một tiếng rồi lao đến chổ tôi, cọ lên mặt rồi thân mật nói:

“Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ.”

Tôi thấy tim mình như mềm nhũng.

Mà Boss lớn bị chặt đầu lại chủ động làm đồ ăn, ai oán kéo tay tôi, rồi nói với giọng rất tội nghiệp: “Thật ra tôi cũng nhớ em.”

Cứu mạng! Cha con tranh phong, tôi được hưởng phúc.

Thêm nhiều chút đi, tôi yêu chec mất.

Mấy người đang bình luận bắt đầu nói với giọng chua lè:

[Con nhỏ chec tiệt, hên thật đấy, để tôi diễn thử hai tập xem!]

[Mơ đẹp nhỉ, cô mà lên tầng 30, tôi dám cá không sống qua tập một.]

Cứ thế, thời gian trôi đến ngày thứ sáu.

Tôi đã tới tầng mười.

Lúc này, trong tay của tôi đã lấy được một đống thẻ thăm viếng.

Thật ra từ tầng 20 trở xuống, Boss không kinh khủng lắm, tôi phát có hai người chơi may mắn sống sót.

Bất quá, bọn họ không dám chống lại tôi.

Đương nhiên, cũng không tới lượt họ giúp tôi thăm hỏi hàng xóm.

Bởi vì những người hàng xóm này rất nhiệt tình, cũng rất đáng yêu, chủ động mở cửa, chủ động đưa thẻ viếng thăm!

Sau đó, bọn họ cùng tôi đi thăm viếng những người hàng xóm khác, bọn tôi cùng đi rốt cuộc đến tầng mười.

Bão bình luận: [Bốn boss lớn tầng 30 còn đang nhìn chằm chằm đấy, dám không đưa sao? ]

Ba người bọn tôi vừa đến tầng mười, liền gặp được một con q..uái vật thân người đầu chó cao hơn hai mét đang đứng lặng trên hành lang.

Cửa mở rộng, bên trong chất đầy xương trắng của người chơi.

Quái vật thân người đầu chó đưa cho chúng tôi ba tấm thẻ thăm viếng.

Tôi mở miệng, định nói gì đó, thì con q..uái vật thân người đầu chó đột nhiên quay sang tôi, hơi cúi người.

Dù tôi cận thị nặng, thì vẫn có thể thấy răng nó còn dính chút thịt nát, thậm chí còn có cả ngón tay của con người.

“Cô gái loài người, đừng tưởng cô được bốn tên trên tầng 30 che chở thì tôi sẽ sợ.”

“Chí ít, tôi tuyệt đối không thỏa hiệp chuyện này.”

“Tầng thứ mười, nếu có người đến, thì chắc chắn phải chec.”

“Nể mặt cô, tôi có thể cho mấy tên loài người thuận mắt một tấm thẻ thăm viếng.”

“Đừng vọng tưởng nhiều hơn.”

Tôi trầm mặc.

Cố gắng đè cây da..o phay đang ngo ngoe muốn bay ra, khẽ trấn an người nào đó:

“Được rồi, đừng giận, đàn ông tốt không so với chó.”

D..ao phay mới bình tĩnh lại.

n oán giữa q..uái vật thân người đầu chó và con người có lẽ phải bắt đầu từ khi nó còn sống cho đến tận bây giờ.

Có một số người luôn thích ngược đãi chó mèo và các loài động vật, nên nơi này xuất hiện một con quái vật thân người đầu chó ngược đãi con người.

Nghe qua cũng rất công bằng.

“Loại giec chóc này khi nào sẽ kết thúc?”

“Khi nào con người ngừng ngược sát động vật?” Quái vật thân người đầu chó hỏi ngược.

Lúc bầu không khí dần trở nên xấu hổ, thì dưới lầu truyền đến một tiếng kêu cứu đầy thê lương.

Q…uái vật thân người đầu chó cười dữ tợn: “Xem đi, loài người ti tiện chưa kìa, không chỉ giec các loài khác, mà còn giec chính đồng loại của mình, họ bắt đầu tự giec lẫn nhau rồi.”

18

Cùng lúc đó, tiếng kêu thảm dưới lầu im bặt, tiếng thông báo máy móc vang lên:

[Số lượng người chơi ban đầu: 30 người; Số lượng người chơi sống sót: 5 người.]

Còn sót lại 5 người?

Tôi cùng hai người chơi nhìn nhau.

Trong đó có một người là cô bé khóa dưới luôn khóc thút thích gặp ở dưới sảnh.

Chổ bọn tôi có ba người, có nghĩa là, từ tầng 9 đến tầng 1, còn sót lại 2 người sống sót.

Tôi nghĩ đến một chuyện không hay, bèn mở điện thoại, nhóm chát lặng im đầy vẻ chết chóc.

Tôi đi trước, cô bé khóa dưới theo sát phía sau, huấn luyện viên thể hình đoạn hậu.

Chúng tôi cẩn thận đi xuống.

Vừa giẫm lên sàn tầng 9, một cái lồng trong suốt đã chụp xuống.

Cùng lúc đó, một nam một nữ bước ra.

Bọn hắn cầm trong tay một khẩu súng, trên mặt nở nụ cười tùy tiện:

“Giao toàn bộ thẻ thăm viếng của các ngươi ra đây.”

“Nếu không, bọn tôi sẽ giec hết mấy người như bọn vô dụng dưới lầu!”

Đó chính là chị Hồng cùng anh Tuấn.

Ban đầu, chị Hồng cùng anh Tuấn đóng vai một thiện một á..c, âm mưu chiếm lấy lòng tin của người chơi.

Lúc chị Hồng nhắn tin cho tôi, thật ra chỉ mới nói phân nửa.

Lúc trước Minh thần chec không hề uổng phí, anh ta đã cung cấp một ít manh mối cho người chơi tiếp theo đến ngày thứ sáu.

Để người chơi có thể sống sót sau ngày thứ tư, thật ra không phải chỉ có thể dựa vào cách công lược hàng xóm lấy thẻ thăm viếng.

Bởi vì không phải người chơi nào cũng may mắn như tôi, có thể có đạo cụ sát thương lớn chấn giữ m..a q…uỷ. Thậm chí cũng không ai thấy tờ báo dưới lầu để có thể thuyết phục đám q..uỷ về mặt tâm linh.

Cho nên, vẫn còn một cách.

C*ớp đoạt và cắn nuốt.

Bắt đầu từ ngày thứ tư, chỉ cần người chơi A giec chec người chơi B, thì người chơi A sẽ thu được thẻ thăm viếng ở tầng của người chơi B đồng thời kế thừa tất cả thẻ của người chơi B.

Cho nên, cái này giống như nuôi heo.

Chỉ cần A có thể nuôi béo con heo là B, sau đó giec đi, thì A có thể được rất nhiều lợi ích.

Mà cả đám bọn tôi, đều là con heo của chị Hồng cùng anh Tuấn.

Tôi ngoài ý muốn trở thành vua heo.

19

Không không không!

Nói trắng ra, quy tắc của trò chơi kinh dị, ủng hộ việc tự giec lẫn nhau.

Chỉ là, lần này, chị Hồng cùng anh Tuấn nhìn lầm rồi.

Tôi cởi áo khoác, lộ ra bộ váy dài màu đỏ, rồi rút con d..ao phay chặt đầu Boss lớn, nùi ruột, và cả cánh tay khô từ dưới váy ra.

“Nói thử xem, mấy người định giec tôi kiểu gì?”

Tôi tùy tiện giơ d…ao phay quơ quơ vài cái, đạo cụ phòng hộ cấp S lập tức bị hủy.

Mặt chị Hồng cùng anh Tuấn cũng bắt đầu nứt ra.

Mãi đến khi, bọn họ tê liệt ngã xuống đất.

“Ninh Niệm, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi chỉ muốn sống mà thôi, xin cô đừng giec tôi, làm ơn tha chúng tôi một mạng!”

Tôi không chút lưu tình, cũng không để ý đến những lời cầu xin của họ, chỉ lạnh lùng hỏi:

“Những người chơi dưới lầu, cũng từng cầu xin hai người như vậy sao? Hai ngươi cũng buông tha cho họ sao?”

Cuối cùng, c..on dao phay rỉ sét như có ý thức, c..hém tới.

D…ao cùng cắt thịt, từng nhát từng nhát đều có thể c..hém chec bọn họ.

Nhưng d..ao còn chưa chạm tới thì đạo cụ cấp 5S đó đã bay trở về, giá trị kinh dị của chị Hồng và anh Tuấn đã đạt tới cấp 100, nổ tung mà chec, hồn phi phách tán, thậm chí không để lại chút m…áu tươi.

Cuối cùng, tôi đem con da…o sát khí đằng đằng kia kéo xuống, rồi trấn an người nào đó:

“Được rồi, đừng giận, tôi không có bị thương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.