—————————
1.
Tập đoàn Khương thị sau vụ bê bối đó cổ phần giảm liên tục, các cổ đông loạn hết cả lên, đứng trước nguy cơ phá sản.
Tống thị không còn chỗ dựa cũng nhanh chóng sụp đổ, ba mẹ Tống sau một đêm mà như già đi cả chục tuổi.
Bọn họ một bên lo cho công ty, một bên lo cho Tống Triết đang ở trong tù, tài sản có những gì đều bán sạch hy vọng có thể xoay chuyển được tình thế hiện tại.
Tất cả những chuyện này là tôi nghe được từ chỗ Chu Phùng Ân.
Anh ấy nói ba mẹ Tống tìm tôi khắp nơi nhưng không tìm được, nên đã chạy đến chỗ anh ấy hỏi thăm tin tức của tôi.
Anh ấy biết tôi không muốn gặp bọn họ nên cũng không cho họ biết địa chỉ của tôi.
Nhưng Tống Kỳ không biết từ đâu moi được địa chỉ biệt thự của tôi, trưa hôm ấy cô ta chạy đến làm ầm ĩ đòi gặp tôi.
Hay lắm, tôi đã không muốn tìm cô ta tính sổ thì thôi, cô ta còn dám hiên ngang chạy đến chất vấn tôi.
Vậy nợ mới, nợ cũ tính hết trong hôm nay luôn đi.
“Tống Từ, mày ra đây cho tao. Con khốn, gây ra chuyện xong thì trốn chui trốn nhủi như vậy sao? Đồ hèn hạ.”
Tôi phất tay, bảo hai bác bảo vệ đang giữ tay cô ta đi đi.
Nhưng bọn họ thấy bộ dạng điên cuồng của Tống Kỳ, sợ cô ta gây hại đến tôi nên chỉ thả cô ta ra chứ không bỏ đi.
“Cô đến đây làm gì?”
“Mày còn dám hỏi câu đó sao, tại mày….tại mày mà bây giờ tao mất tất cả rồi, mày hài lòng chưa?”
Tôi cười khẩy:“Hài lòng? Đó là những gì bọn họ đáng phải nhận, tôi chỉ làm việc chính nghĩa mà thôi.”
“Tại sao năm đó Tống Triết không bỏ mày ở một nơi xa hơn để mày chet luôn đi, nếu vậy thì tao sẽ không thành kẻ không nhà không cửa như bây giờ!”
Tôi giật mình, cô ta nói vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ năm đó Tống Triết để lạc mất tôi không phải là vô ý, mà là đã lên sẵn kế hoạch sao?
Tôi nghi ngờ nhưng không dám tin đó là sự thật, hỏi:”Cô nói nhảm gì vậy hả?”
“Ha, tao nói nhảm sao. Để tao nói cho mày biết, năm đó không phải Tống Triết không biết mày đi theo anh ta. Vừa ra khỏi nhà anh ta liền phát hiện mày lặng lẽ chạy theo nhưng anh ta không báo lại cho người nhà, mày có biết tại sao không?”
Tôi im lặng.
Cô ta nói tiếp:”Vì anh ta ghét mày, anh ta luôn cảm thấy mày được ba mẹ yêu thương nhiều hơn. Từ khi mày sinh ra, tình yêu của ba mẹ đã chuyển hết từ anh ta sang cho mày. Với trí óc của một đứa bé thì khi bị người khác giành lấy thứ thuộc về mình, cho dù đó là em gái ruột thì vẫn sẽ sinh ra cảm giác chán ghét.”
“Anh ta nói với tao, lúc đó anh ta liền nảy ra ý định dẫn dụ mày đến một chỗ thật xa, sau đó cắt đuôi mày để mày không thể tìm được đường về nhà nữa. Và anh ta thật sự đã làm như vậy, cũng nhờ có anh ta và ba tao mà tao mới có thể bước chân vào Tống gia, sống một cuộc sống của tiểu thư nhà hào môn.”
“Nhưng chính mày, tại sao mày vẫn chưa chet, lại còn quay về phá hỏng hết mọi thứ của tao.”
“Mọi thứ của cô?”
“Có thứ gì là của cô, những gì cô có được vốn dĩ thuộc về tôi. Cô đã chiếm lấy cuộc sống của tôi mười mấy năm, giờ đây lại đến chất vấn tôi cướp đi hết mọi thứ của cô.”
Đầu óc của cô ta tôi thật sự không hiểu nổi, những gì cô ta có thể làm là đổ mọi tội lỗi lên người khác còn mình mãi là nạn nhân.
2.
Không biết câu nói của tôi chọc trúng dây thần kinh nào của Tống Kỳ, cô ta bỗng hét lên rồi dùng sức cầm con dao đã chuẩn bị sẵn chạy về phía tôi.
Tôi bị cô ta làm cho bất ngờ không kịp né, máu chảy rơi trúng chân tôi nhưng đó không phải máu của tôi.
Một bóng đen chắn trước mặt, tôi nhìn lên thì nhận ra đó là Chu Phùng Ân.
Đang thắc mắc tại sao anh ấy lại có mặt ở đây thì anh đã lên tiếng hỏi trước:”Em không sao chứ? Cô ta có làm em bị thương không?”
Định thần lại tôi mới thấy tay của anh ấy đang chảy máu, vội vàng nói:”Tay anh bị thương rồi, để tôi gọi xe cứu thương.”
“Không sao, tôi ổn. May mà tôi tới kịp.”
Tống Kỳ lúc này đã bị hai bảo vệ giữ chặt, cô ta vùng vẫy muốn thoát ra nhưng với sức lực của cô ta làm sao thoát khỏi hai người đàn ông to cao, lực lưỡng.
Ánh mắt cô ta nhìn về phía tôi đầy oán hận, cô ta hét lên:
“Tao phải giet mày, tao phải giet mày.”
Tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng đến, cảnh sát nhanh chóng chạy đến bắt giữ Tống Kỳ.
Người đến là cảnh sát Lưu Thạch, người tôi đã gặp trong tiệc cưới của Lý Minh Thành.
Vài ngày trước ông ấy vẫn còn đến chúc phúc cho con trai của người đồng nghiệp quá cố, vài ngày sau lại chính tay bắt giữ con gái của đồng nghiệp mình.
Tôi cũng muốn biết tâm trạng của ông ấy bây giờ như thế nào.
Chu Phùng Ân tiến lên phía trước, giao ra một USB cho cảnh sát Lưu:
“Chú Lưu, đây là bằng chứng về việc Tống Kỳ cố ý giet người. Cộng thêm chuyện hôm nay, cháu nghĩ rằng cô ta sẽ sống trong tù một thời gian dài.”
Cảnh sát Lưu chần chừ nhận lấy chiếc USB từ tay Chu Phùng Ân, anh ấy lại nói thêm một câu:”Mong chú biết rõ trách nhiệm của mình là gì, công tư phân minh, đừng vì lí do gì mà làm trái với lương tâm của mình.”
“Yên tâm, tôi biết rõ nhiệm vụ của mình.”
“Được.”
Nói xong anh ấy quay lại chỗ tôi:”Xin lỗi, chưa hỏi ý kiến của em mà đã tự ý quyết định. Em sẽ không trách anh chứ?”
Haizz, thôi vậy. Anh ấy vừa cứu tôi một mạng, tôi sẽ không truy cứu việc này nữa.
“Được thôi, nhưng trước tiên phải xử lí vết thương cho anh đã.”
3.
Cảnh sát Lưu đúng là nói được làm được, với tất cả bằng chứng có được Tống Kỳ nhanh chóng bị bắt giam.
Ba mẹ Tống nghe được tin này liền chạy đến làm loạn ở sở cảnh sát.
“Tống Kỳ không thể nào làm ra chuyện này được, chắc chắn các người đã bắt nhầm rồi.”
“Thưa hai bác, nếu hai bác còn ở đây làm loạn nữa sẽ bị bắt vì tội quấy rối người thi hành nhiệm vụ.”
Hai người bọn họ nghe vậy thì lập tức im miệng, quay người bỏ đi.
Tôi biết tại sao bọn họ lại dốc lòng dốc sức bảo vệ Tống Kỳ như vậy.
Tống Triết và cả Khương Yến đều đã bị bỏ tù, tôi thì không liên lạc được, chỉ còn lại niềm hy vọng cuối cùng là Tống Kỳ.
Bọn họ phải cố hết sức nắm lấy cọng rơm này, không phải vì yêu thương mà là muốn cô ta tìm việc làm, kiếm tiền chăm sóc cho bọn họ.
Thời gian ở nhà họ Tống đủ cho tôi hiểu được lòng dạ của hai người tôi gọi là ba mẹ, bọn họ chỉ yêu thương con trai mình mà thôi.
Còn con gái chỉ là công cụ giúp bọn họ kiếm lợi, những người như vậy sao xứng đáng sống hạnh phúc chứ.
Không còn nhà cửa, con trai thì vào tù, lớn tuổi vẫn phải bươn chải mưu sinh mỗi ngày.
Đây là hình phạt lớn nhất dành cho bọn họ.
…..
Mọi chuyện đã kết thúc, tôi cũng không còn gì luyến tiếc ở nơi này nữa nên quyết định ra nước ngoài du học.
Ngày ra sân bay, Chu Phùng Ân cứ nài nỉ mong tôi hãy suy nghĩ lại.
Trước đó anh ấy đã ngỏ lời với tôi, nhưng những chuyện vừa qua khiến tôi không còn tâm trí nào để bắt đầu một cuộc tình mới nên tôi đã từ chối anh ấy.
“A Từ, em không thể suy nghĩ lại sao? Ở đây học tập vẫn rất tốt mà.”
“A Từ? Từ khi nào mà anh lại xưng hô thân mật như vậy hả?”
Tôi thấy hai tai anh ấy đỏ bừng, nên cũng không trêu chọc nữa.
“Chu Phùng Ân, em đã nói rồi bây giờ em không muốn yêu đương. Điều em cần nhất bây giờ là phát triển bản thân, em muốn trở thành một người mạnh mẽ không cần dựa vào bất cứ ai.”
“Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại!”
“Tạm biệt!”
Tạm biệt quá khứ không tốt đẹp, mong chờ một tương lai tươi sáng.