11.
(Cảnh sát Trương)
Tôi ngồi ở sở cảnh sát, tua đi tua lại trong đầu biểu cảm của Tô Cẩn Nhu khi nói chuyện.
Chúng tôi đều từng học qua tâm lý học tội phạm, biết cách phát hiện nói dối thông qua một vài biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt.
Nếu chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp, một người sẽ luôn có một vài biểu hiện theo bản năng khi nói dối.
Nhưng dù là lần trước khi Tô Cẩn Nhu nói về cô gái mặc váy đỏ hay là hôm nay khi trả lời câu hỏi của tôi, trên mặt cô ấy đều không có dấu hiệu của người nói dối.
Kết hợp với chuyện bạo lực gia đình và ngoại tình mà bác gái kia kể, không thể loại trừ khả năng Tô Cẩn Nhu mắc chứng mất trí nhớ có chọn lọc sau khi trải qua một loạt đau khổ: bạo lực gia đình, chồng ngoại tình, sảy thai,... Cô ấy đã chọn quên đi những ký ức đau buồn, tự xây dựng ký ức giả rằng mối quan hệ với Thẩm Mục vẫn rất tốt đẹp.
Trong lúc đang suy nghĩ, tôi nhận được kết quả video giám sát từ cảnh sát bên Nam Thành gửi đến.
Đường lên núi tuyết có một đoạn đang sửa chữa nên camera ghi lại không được bao nhiêu.
Đoạn băng ghi hình cũng giống với miêu tả của Tô Cẩn Nhu.
Khi đến Nam Thành, Thẩm Mục là người lái xe, Tô Cẩn Nhu ngồi ở ghế phụ, khi rời đi thì Tô Cẩn Nhu lái xe, trong xe không có ai khác.
Mà trong khoảng thời gian ở giữa cũng không thấy bóng dáng chiếc xe xuất hiện trên con đường duy nhất nối đến Nam Thành.
Vậy nên bây giờ có hai khả năng, một là Thẩm Mục ngồi xe khác rời Nam Thành, hai là Thẩm Mục vẫn còn ở Nam Thành, chưa hề rời đi.
Cảnh sát Nam Thành đã phối hợp với cảnh sát địa phương tìm kiếm các phương tiện ra vào Nam Thành trong vài ngày qua, cuối cùng đã xác định được hơn 400 phương tiện khả nghi có thể có Thẩm Mục ở trên, sau đó tiến hành điều tra từng chiếc một.
Công tác điều tra thật sự rườm ra và mệt mỏi, mấy ngày rồi tôi chưa về nhà, toàn ngủ luôn tại sở.
Buổi tối thỉnh thoảng tôi lại mở livestream của Tô Cẩn Nhu lên xem.
Mới có vài ngày mà cô ấy đã có hơn 100 vạn người theo dõi trên mạng xã hội, tối nào cũng livestream.
Nội dung chủ yếu của livestream là cổ vũ phụ nữ đứng lên chống lại bạo lực gia đình.
【Che khuyết điểm là dùng để che khuyết điểm trên da chứ vết bầm và vết thương do bị đánh không phải khuyết điểm.】
【Nếu cứ nhẫn nhịn chịu đựng thì sẽ chỉ nhận về những trận đòn đau hơn.】
【Không khoan nhượng với bạo lực gia đình.】
【Bạo lực gia đình, một là không lần, hai là vô số lần.】
【……】
Với sự động viên của Tô Cẩn Nhu, vô số phụ nữ đã đứng lên tố cáo chuyện bị bạo lực gia đình, can đảm ly hôn và làm lại từ đầu.
Tôi nhất thời hoảng hốt, nhớ về một chút ký ức xa xăm.
Khi bố say khướt, người nồng nặc mùi rượu về nhà, chẳng vì lý do gì cũng vung tay đ///ánh mẹ, tôi cũng từng thử giữ bố lại nhưng kết cục là ăn liên tiếp mấy đấm của ông ta.
Sau đó mỗi lần bố uống rượu, mẹ sẽ giấu tôi vào tủ quần áo.
Xuyên qua khe cửa, tôi không muốn nhìn nhưng rồi lại vẫn nhìn.
Tiếng bố đ///ánh mẹ và tiếng mẹ xin tha bên ngoài cánh cửa tủ đã trở thành bóng ma ám ảnh thời thơ ấu của tôi.
Mẹ tôi cũng từng xin ông bà ngoại, xin các cô, các dì giúp đỡ nhưng đổi lại chỉ là những lời khuyên nhủ, khuyên mẹ tôi nhẫn nhịn.
“Vợ chồng nhà ai mà không có lúc cãi cọ? Nhìn vào con mà nhẫn nhịn một chút.”
“Nó không phải ngày nào cũng đ///ánh mày, chỉ là lúc sau đầu óc không được tỉnh táo thôi.”
“Cũng chưa đến mức phải ly hôn, con còn nhỏ thế…”
“……”
Trong tủ quần áo có móc treo đồ bằng kim loạn, đã vô số lần, tôi đứng trong tủ, tay cầm chặt cái móc đó, trong đầu nghĩ đến cảnh mình sẽ lao ra, tròng nó vào cổ bố từ phía sau rồi siết thật mạnh.
Trên thực tế, có một lần khi bố uống say bí tỉ nằm trên sàn nha, tôi cũng đã suýt làm như vậy.
Nhưng mẹ đã phát hiện ra, giữ chặt tôi lại, cầu xin: “Con đừng vì ông ta mà hủy hoại cả đời mình, lớn lên con còn muốn làm cảnh sát mà.”
Sau lần đó, không lâu sau, trong một đêm mưa, bố tôi đã uống say đến mức ngã xuống hồ nước ch*t đuối.
Cuối cùng mẹ cũng thoát được khỏi cái lồng giam kia, bắt đầu kế hoạch “tái sinh”.
Nhìn những vết thương trên người Tô Cẩn Nhu, đã vô số lần tôi nhớ lại cảnh mẹ bị đ///ánh năm đó, cùng với hình ảnh chính mình tay cầm chặt móc áo, đứng trong tủ khóc không thành tiếng.
Có đôi khi, thiện và ác chỉ cách nhau trong nháy mắt.
12.
(Cảnh sát Trương)
Tôi bị điện thoại của anh Hàn đánh thức.
“Tiểu Trương, tìm thấy thithe Thẩm Mục rồi.”
Nghe thấy câu này, tôi lập tức tỉnh táo lại, không dám trì hoãn, khoác áo chạy ngay đến hiện trường vụ án.
Theo lời anh Hàn, thithe Thẩm Mục được cảnh sát Nam Thành tìm thấy dưới chân núi tuyết, đã đông cứng.
Tôi cùng anh Hàn ngồi chuyến bay sớm nhất đến Nam Thành.
Khi đến nơi, hiện trường vụ án đã được quây lại, thithe này chắc chắn là rơi từ trên cao xuống, mặt mũi be bét.
Thông qua quần áo trên người bước đầu phán đoán người ch*t chính là Thẩm Mục.
Pháp y đã tiến hành lấy DNA để đối chiếu.
Kết quả cho thấy thithe đó đúng là Thẩm Mục, nhưng vì thời tiết quá lạnh nên không thể xác định chính xác thời gian tuvong, chỉ có thể phỏng đoán là trong thời gian anh ta cùng Tô Cẩn Nhu đến Nam Thành.
Hơn nữa trên thithe cũng không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, không có vết thương khác, bước đầu phán đoán tuvong do rơi từ trên cao.
Lúc này, tôi đột nhiên phát hiện một vật bên cạnh thithe, lập tức dùng chân dẫm lên.
“Đưa thithe về đi.” Tôi đứng chỉ huy nhân viên công tác.
Mọi người xung quanh bận rộn, thithe Thẩm Mục được đưa lên xe.
Đợi đến khi mọi người tản ra, tôi nhanh chóng cúi xuống nhặt thứ kia lên, bỏ vào túi.
……
Tổ Cẩn Nhu bị đưa đến đồn cảnh sát với tư cách là nghi phạm chính.
Trên núi tuyết không có thiết bị giám sát, không có nhân chứng, cũng không tìm thấy bằng chứng tại hiện trường, nên hiện tại chỉ có thể mang Tô Cẩn Nhu về thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn, hành vi của cô ấy rất bất ổn.
Lúc thì nói tình cảm giữa mình và chồng rất tốt, không có chuyện bị bạo lực gia đình; lúc thì nói chồng cầm gậy bóng chày đ///ánh đập mình, buộc dây dắt chó vào cổ mình; lúc lại nói nhìn thấy tình nhân của chồng mặc váy đỏ,...
Hết đợt thẩm vấn này đến đợt thẩm vấn khác không mang lại kết quả, và vì không có bằng chứng mới nào xuất hiện, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạm thời để cô ấy đi.
Chiều hôm đó, tôi nhận được một tin nhắn.
“Cảnh sát Trương, tôi muốn ra nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian, trước khi đi muốn nói chuyện với anh một lát được không?”
13.
(Cảnh sát Trương)
Khi tôi đến sân bay, chuyến bay của Tô Cẩn Nhu chỉ còn 1 tiếng nữa là cất cánh.
Hôm nay cô ấy mặc một bộ quần áo thoải mái, trang điểm nhẹ nhàng và đeo kính râm, thần thái khá tốt.
Tôi vào thẳng vấn đề: “Thẩm Mục là do cô gi*t, đúng không?”
“Cảnh sát Trương nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.” Tô Cẩn Nhu tháo kính râm, nhìn tôi cười: “Trước khi tôi đi, cảnh sát Trương có một nghe chút chuyện xưa không?”
“Cô nói đi.” Tôi nhìn thẳng vào mắt Tô Cẩn Nhu.
“Ngày xửa ngày xưa, có một cặp đôi vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, ai cũng khen ngợi và ghen tị. Cô gái có học vấn cao, công việc tử tế, còn chàng trai gây dựng sự nghiệp thành công, cũng có chút thành tựu, bọn họ kết hôn trong sự chúc phúc của mọi người xung quanh.
Nhưng mà sau khi kết hôn, người vợ mới phát hiện ra mình đã bước chân vào địa ngục.
Người chồng kia rất thông minh, làm gì cũng lý trí và cẩn thận, kể cả bạo lực gia đình cũng vậy.
Anh ta sẽ buộc khăn ướt vào tay trước khi đ///ánh vợ, để vừa đánh đau hơn mà còn không để lại sẹo.
Người vợ xin tha hết lần này đến lần khác nhưng đổi lại chỉ là những trận đòn càng nặng hơn.
Cuối cùng, người vợ không muốn xin tha nữa, cô ấy muốn bỏ chạy, nhưng lại phát hiện chồng mình có tiền có quyền, có thể một tay che trời, dễ dàng đổi trắng thay đen.
Vậy là người vợ chỉ có thể đưa ra hạ sách: Gi*t chồng.
Gi*t người thì dễ nhưng làm thế nào để thoát tội? Làm thế nào để khiến càng nhiều người biết chuyện này càng tốt, để nhân đây tuyên truyền chống bạo lực gia đình?”
Nói tới đây, Tô Cẩn Nhu hơi ngừng lại một chút, nở nụ cười với tôi.
“Vì vậy người vợ này đã chuẩn bị thật lâu, thật kĩ càng.
Đầu tiên là phải tập kiểm soát nét mặt thật thuần thục để đảm bảo mình có thể nói dối mà không ai phát hiện, ứng phó được với thẩm vấn từ cảnh sát. Sau đó lại phải chọn địa điểm nào vắng vẻ, không có camera giám sát để không lưu lại bất kỳ bằng chứng nào. Sau đó, còn phải tập luyện sao cho bản thân thật giống người có vấn đề về tâm lý, như vậy dù sau này chuyện có lộ ra cũng có thể dựa vào kết luận tâm thần từ bệnh viện để thoát án.”
Nói tới đây, Tô Cẩn Nhu lè lè lưỡi với tôi: “Đương nhiên, đây là hạ sách cuối cùng, dù sao bệnh viện tâm thần vũng không phải chỗ cho người thường, bị đẩy vào đó thì người khỏe cũng hóa đ///iên mất, muốn ra ngoài cũng phải tốn nhiều thời gian và sức lực.”
“Đây là kế hoạch chuẩn bị gi*t người, tiếp theo là kế hoạch lôi kéo công chúng, lợi dụng tâm lý đồng tình của số đông. Một người đàn ông đã đ///ánh vợ bầu lại còn ngoại tình, thật sự không có gì đáng phẫn nộ hơn.
Nhưng mà người chồng trong câu chuyện này không ngoại tình, còn người vợ cũng không mang thai.
Rất đơn giản, chỉ cần mặc quần áo khác hoàn toàn phong cách bình thường, đội tóc giả, đeo khẩu trang, lén lén lút lút đi theo người chồng ra ngoài là khả năng cao sẽ có người nhìn thấy và cho rằng người chồng ngoại tình, lúc này chỉ cần nhân lúc lửa nhen nhóm, thổi thêm chút gió là câu chuyện sẽ bùng lên.
Còn chuyện mang thai, cũng làm tương tự, mặc quần áo rộng, mua ít đồ bà bầu thường dùng để hàng xóm nhìn thấy là được.
Còn chuyện để người khác chứng kiến cảnh bạo lực gia đình thì cần ba bước.”
Tô Cẩn Nhu vừa nói vừa giơ ba ngón tay lên.
“Bước đầu tiên, tìm một người mình có thể tin tưởng đóng giả làm người chồng đ///ánh mình, mà phải ra tay càng chân thật, càng kinh sợ càng tốt.
Bước thứ hai, thiết kế để một bác gái lắm mồm vào đó “vô tình” chứng kiến cảnh tượng mình bị đ///ánh.
Bước thứ ba, vẽ thật nhiều vết sẹo và bầm tím lên người.”
Cô ấy lại cười: “Chuyện này cũng rất đơn giản, phụ nữ ai mà chẳng giỏi trang điểm.”
“Làm đến bước này thì mọi chuyện cơ bản đã xong, còn lại chỉ cần quảng bá cho câu chuyện lan rộng và tuyên truyền đến những phụ nữ khác. Cũng rất đơn giản, dùng chút mánh khóe thu hút sự chú ý của cư dân mạng, chẳng hạn như nhìn thấy hiện tượng lạ đáng sợ, tiêu đề giật gân, “hot” rồi thì bắt đầu lên livestream, cố tình để những cư dân mạng tinh mắt phát hiện vết thương của mình, lợi dụng chuyện người chồng mất tích, tiếp tục đẩy cao vấn đề lên.”
Lúc này, tiếng thông báo lên máy bay vang lên, Tô Cẩn Nhu đứng dậy mỉm cười với tôi.
“Thôi, chuyện xưa kể xong rồi, tôi phải đi rồi, cảnh sát Trương có gì muốn nói không?”
Tôi nhìn Tô Cẩn Nhu một lúc, trầm mặc rồi lắc lắc đầu.
“Đi đường bình an.”
“Cám ơn anh.”
Tôi đứng trong phòng chờ, nhìn máy bay cất cánh rồi nhỏ dần, nhỏ dần.
Sau đó tôi vào nhà vệ sinh, lấy chứng cứ duy nhất tìm được ở hiện trường vụ án —— một mảnh vạt áo của Tô Cẩn Nhu ra, dùng bật lửa đốt cháy, ấn xả nước.
(Hoàn)