6.
(Cảnh sát Trương)
Tôi bắt đầu đi tìm hiểu xung quanh khu vực nhà Thẩm Mục.
Trong ngày đầu tiên, tôi đã phát hiện ra một sự thật chấn động.
Đây là một chung cư cao cấp, bên dưới có phòng gym với thiết bị tập phong phú.
Khi tôi đang cầm sổ nói chuyện với một cô gái thì một bác gái chạy tới.
“Cậu cảnh sát, cậu đang điều tra vụ chồng của Tiểu Tô đúng không?” Vẻ mặt bác ấy thần thần bí bí.
“Tiểu Tô?” Tôi ngẩng đầu nhìn bác gái.
“Chính là Tô Cẩn Nhu đó, nghe nói chồng cô ấy mất tích đã vài ngày.” Bác gái phe phẩy quạt, khi nói chuyện mặt còn có vẻ hả giận.
“Bác gái, bác có tin tức gì sao?” Tôi kéo bác gái ngồi xuống ghế đá gần đó, cười nói với bác ấy.
“Trong cái khu này con nhà ai bệnh, chồng nhà ai hư, không có chuyện gì là tôi không biết.” Vẻ mặt bác gái đầy kiêu ngạo.
“Ồ! Vậy chắc bác cũng biết ít thông tin gì đó về vợ chồng Tô Cẩn Nhu và Thẩm Mục nhỉ?”
“Cái thằng đó không được, bây giờ mất tích cũng đáng đời.”
“Là sao ạ?” Tôi cau mày.
“Nó là kẻ bạo lực gia đình”, bác gái nhỏ giọng thì thầm, “Còn nữa, nó còn có nhân tình.”
“Sao bác biết? Bác tận mắt thấy à?”
“Tôi với Tiểu Tô ở cùng một tòa, ai ở trong tòa này mà chẳng biết, nhưng mà đúng là tôi đã tận mắt thấy.”
Khi nhắc đến Thẩm Mục, vẻ mặt bác gái đầy chán ghét, khác hẳn với những lời khen có cánh của cấp dưới anh ta.
“Tận mắt thấy cái gì? Bạo lực gia đình hay là ngoại tình?”
“Cả hai.”
“Hả?” Tôi nhướng máy, không ngờ đi chuyến này lại thu được nhiều thông tin vậy.
“Bác nói rõ hơn được không?”
“Khoảng 3 tuần trước, Tiểu Tô mượn dây dắt chó nhà tôi, nói là sẽ trả ngay mà mãi không thấy đâu, chó nhà tôi không được ra ngoài đi dạo nên làm loạn cả lên, tôi đành đến nhà cô ấy đòi nhưng mà vừa đi đến cửa thì nghe thấy tiếng động lạ bên trong.”
Bác gái uống một ngụm nước rồi nói tiếp: “Trước đó bà Lưu tầng dưới đã nói là Thẩm Mục thường xuyên đ///ánh đập Tiểu Tô nhưng tôi cũng bán tín bán nghi, đến lần đó thì thấy tận mắt. Khi tôi đến nhà, cửa chỉ khép hờ, tôi không dám tự ý mở ra, từ khe cửa nhìn thấy Thẩm Mục đang cầm gậy đ///ánh Tiểu Tô, cổ cô ấy còn bị buộc dây dắt chó, cả người đầy m///á/u…”
Bác gái nói đến đây mắt đã đỏ hoe: “Lúc đó tôi không dám xông vào mà chạy lên nhà gọi con trai xuống rồi mới gõ cửa. Rất lâu sau cửa mới mở ra, là Tiểu Tô mở, trên người cô ấy quấn băng trắng, đưa dây dắt chó cho tôi, tôi còn chưa hỏi thì cô ấy đã tự nói với tôi rằng vừa rồi không cẩn thận bị ngã.”
“Haiz, đứa ngốc này.” Bác gái thở dài một hơi.
Bị đ//á/nh bằng gậy và siết cổ bằng dây dắt chó.
Cũng phù hợp với vết bầm tím và hằn trên cổ Tô Cẩn Nhu.
Nếu bác gái không nói dối vậy chắc chắn là b///ạo lực gia đình.
Bác gái nghẹn ngào mãi không nói chuyện, lau nước mắt thở dài.
“Vậy còn chuyện nhân tình thì sao? Tình huống là thế nào?”
“Cái này thì không phải mình tôi thấy, chồng rồi con trai, con dâu nhà tôi đều từng thấy.”
Bác gái vừa nói vừa nhổ nước miếng, nghiến răng nghiến lợi: “Theo tôi thì các cậu cũng không phải tìm thằng đó làm gì đâu, mất tích thì cho nó mất tích đi, đồ súc sinh.”
“Nhân tình của anh ta nhìn thế nào, bác tả qua được không?”
“Tôi với mọi người cũng chưa thấy mặt cô ta, chỉ thấy được bóng lưng thôi, chúng nó dắt dắt díu díu nhau đi xuống lầu rồi vào xe thằng Thẩm Mục.”
“Hả?” Tôi hơi ngạc nhiên, “Vậy sao bác biết đó không phải là Tô Cẩn Nhu?”
“Không thể nào”, bác gái nghiêm mặt lắc lắc đầu, “Chắc chắn không phải Tiểu Tô.”
“Cái con đó mặc váy màu đỏ, đeo giày cao lênh khênh ra, nhìn qua gầy hơn Tiểu Tô, mà tóc nó là tóc xoăn, tóc Tiểu Tô đen thẳng mà…”
Lại là váy đỏ…
Tôi nghĩ tới cô gái mà Tô Cẩn Nhu nhắc đến trong ảnh.
Bác gái lại tiếp tục: “Mà Tiểu Tô còn đang mang thai nữa, làm sao mặc váy bó eo thế được, lại còn đi giày cao gót. Tóm lại đó trăm phần trăm không phải Tiểu Tô, tôi là hàng xóm với cô ấy 3 năm, liếc mắt là nhận ra ngay.”
“Mang thai?” Tôi giật mình.
“Đúng vậy! Đang mang thai lại còn bị đ/á/nh, thằng chó kia đúng là đáng xuống 18 tầng địa ngục.” Bác gái vừa nói vừa phe phẩy quạt rời đi.
7.
(Tô Cẩn Nhu)
Tôi không ngờ mình bỗng dưng lại “hot” trên mạng xã hội.
Sau bức ảnh lần trước tôi đăng, trong một đêm bỗng dưng có mười mấy vạn người theo dõi, mọi người đều hóng chuyện tiếp theo.
Mọi người cũng bắt đầu chia sẻ lại bài đăng của tôi.
“Cô gái này có phải là mắc bệnh tr/ầm c/ả/m khi mang thai không?”
“Tôi có cảm giác như cô ấy bị t/â/m th/ần phân liệt ấy.”
“Dù thế nào cũng sợ vãi, chủ thớt tả cô gái váy đỏ kia rất chi tiết, cảm giác như cô ấy thật sự nhìn thấy…”
“Tôi kéo xuống bài đăng cũ thấy cô ấy đăng hình kết quả xét nghiệm nước tiểu là có thai đó, khuyên là nên đi bệnh viện khám xem thế nào, như vậy cũng tốt cho đứa bé trong bụng nữa.”
“Đúng vậy, lần trước đọc trên mạng vụ một bà mẹ bị loạn thần sau sinh, tưởng tượng con gái chính là nhân tình của chồng, không chịu được cảnh chồng với con gái gần gũi nhau nên đã… gi*t luôn con gái đó.”
“Sợ vãi, chủ thớt vẫn nên đi bệnh viện xem thế nào đi.”
“……”
Tôi đọc một loạt bình luận.
Mang thai à?
Tôi bất giác sờ sờ lên bụng, tôi đang mang thai sao?
Tôi kéo xuống bài đăng hai tháng trước, là kết quả xét nghiệm nước tiểu ở bệnh viện.
Tôi cũng có chút ấn tượng mơ hồ với chuyện đi bệnh viện nhưng không rõ ràng lắm.
Đứa bé còn ở đó không?
Tôi có dự cảm chẳng lành.
Kiểm tra một chút xem.
Đầu nghĩ miên man, tay tôi đã bất giác kéo ngăn kéo đầu giường ra.
Tôi cúi đầu nhìn, bên trong quả nhiên có que thử thai.
Kết quả thử thai đúng như tôi đoán, đứa bé không còn nữa.
Nhưng tôi thật sự không nhớ ra được mình mất con từ lúc nào, là ngoài ý muốn hay vì nguyên nhân gì khác?
Tôi ngồi dựa trên giường, trong đầu trống rỗng, cảm giác mình đã mất đi rất nhiều ký ức nhưng nghĩ mãi cũng không ra.
Nghĩ đến đây, tôi cầm điện thoại, cập nhật cho cư dân mạng.
“Cám ơn sự quan tâm của mọi người, tôi vừa phát hiện con mình không còn nữa, chuyện cô gái váy đỏ trong ảnh có lẽ là ảo giác của tôi, có lẽ là do gần đây tôi mệt quá.”
Tôi mở camera trước lên, chụp một bức ảnh selfie đăng lên, nói mọi người yên tâm tôi vẫn ổn.
Trong lúc thiếp đi, tôi lại nằm mơ.
Trong mơ, tôi bị trói cổ bằng xích chó, nằm sõng soài giữa vũng m///á/u, tay ôm bụng, miệng thều thào: “Con của tôi, con của tôi…”
Còn người chồng xưa nay luôn dịu dàng chăm sóc tôi thì đang đứng trước mặt, vẻ mặt hung tợn, tay cầm gậy bóng chày dính đầy m///á/u.
8.
(Tô Cẩn Nhu)
Tôi bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.
Tôi cầm lên, hóa ra là cảnh sát Trương gọi đến.
“Bây giờ tôi đến nhà cô hỏi chút chuyện có tiện không?”
“Được, anh có thể đến bất cứ lúc nào.” Tôi day day thái dương, đầu đau quá.
Cảnh sát Trương đến sau đó không lâu, anh ta nhìn chằm chằm cổ tôi.
Tôi hơi mất tự nhiên sờ sờ cổ: “Sao vậy?”
Anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe nói cô mang thai?”
Tôi cúi đầu: “Nhưng tối hôm qua tôi phát hiện đứa bé không còn nữa.”
“Tối hôm qua phát hiện? Vậy tối hôm qua cô có chuyện à?”
“Không phải vậy, tôi không nhớ nổi đứa bé mất từ lúc nào, thậm chí…” Tôi dừng lại một chút, cảm giác mình nói ra câu này chính mình cũng hoang mang, “Tôi còn không nhớ mình mang thai.”
Cảnh sát Trương nheo mắt nhìn tôi: “Cô bị mất trí nhớ à?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng tôi thường xuyên bị đau đầu.”
Cảnh sát Trương viết gì đó vào sổ, vừa viết vừa hỏi tôi: “Tình cảm giữa hai vợ chồng cô thế nào?”
“Rất tốt.” Tôi trả lời không chút do dự.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm: “Thật sự rất tốt sao?”
Đối diện với ánh mắt của cảnh sát Trương, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên cảnh trong giấc mơ gần đây, Thẩm Mục cầm gậy bóng chày đ///ánh tôi.
Thỉnh thoảng khi tỉnh lại, tôi lại có cảm giác đó không phải là mơ, hình ảnh quá đỗi chân thực.
Tôi chần chừ một lát rồi gật gật đầu: “Tôi nhớ là như vậy.”
“Thẩm Mục có nhân tình ở bên ngoài không? Cô biết chuyện này không?”
Nhân tình?
Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh cô gái váy đỏ kia, sau đó là cảnh cô ta và Thẩm Mục ôm nhau đầy thân mật.
Tôi lắc đầu thật mạnh, bây giờ thật sự tôi không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ nữa.
Có thể là tôi bị thương tâm quá độ sau khi chồng mất tích.
“Cô Tô?” Cảnh sát Trương đánh động tôi đang ngồi ngẩn ngơ.
“Chắc là không, tình cảm giữa vợ chồng tôi khá tốt.”
Tôi nói cho cảnh sát Trương mà cũng như đang an ủi chính mình, những chuyện kia chỉ là mơ mà thôi.
Cảnh sát Trương nhìn chằm chằm tôi hồi lâu rồi mới cúi đầu ghi vài chữ vào sổ.
9.
(Tô Cẩn Nhu)
Theo kiến nghị của cảnh sát Trương, tôi đến khoa tâm thần ở bệnh viện kiểm tra.
Sau khi nghe triệu chứng của tôi, bác sĩ nói có khả năng tôi bị mất trí nhớ có chọn lọc.
Chứng mất trí có chọn lọc thường xảy ra khi một người phải chịu kích thích quá lớn hoặc não bộ bị va đập mạnh, dẫn đến quên đi những chuyện bản thân muốn trốn tránh.
Bị kích thích hoặc va đập à?
Tôi theo bản năng nghĩ lại giấc mơ mấy ngày nay, trong mơ Thẩm Mộc cầm gậy đ///ánh tôi rất dã man, từng gậy từng gậy đập vào đầu, vào người tôi.
Rồi lại nghĩ đến chuyện cảnh sát hỏi tình cảm giữa chúng tôi và nhân tình của Thẩm Mục…
Lần đầu tiên, tôi nổi lên nghi ngờ với Thẩm Mục…
Những ký ức mà tôi đã quên… rốt cuộc là gì?
Về đến nhà, tôi mở điện thoại ra mới thấy mình thực sự “hot” rồi.
Thông báo hiện 99+, thậm chí còn lên cả “hot search”.
Tôi xem qua một lượt, thấy có một người tinh tường sau khi xem ảnh selfie của tôi phát hiện trên cổ tôi có vết hằn, chỗ xương quai xanh còn có vết bầm xanh xanh, suy đoán liệu có phải tôi bị bạo lực gia đình không.
Sau đó có một người tự xưng là hàng xóm của tôi lên mạng mắng chửi Thẩm Mục, nói từng nhìn thấy Thẩm Mục đ/ánh đập tôi trong khi tôi đang mang thai.
Ngay sau đó, cư dân mạng bắt đầu hùa vào chửi mắng Thẩm Mục: “Đồ đàn ông bỏ đi” rồi là “Chết đi!”
Nhìn dân mạng đang căm phẫn, rồi mấy giấc mơ đáng sợ gần đây, thêm chuyện mất con, đầu tôi đau như búa bổ.
Tôi định xuống dưới nhà tản bộ một lát cho đầu óc thoải mái, biết đâu lại nhớ ra chuyện gì.
Ai ngờ vừa đi xuống dưới nhà thì một đám người cầm máy ảnh ập đến, vây quanh tôi.
“Cô Tô, xin hỏi có phải cô bị bạo lực gia đình không?”
“Chúng tôi được hàng xóm cho biết chồng cô thường xuyên đ///ánh cô, xin hỏi đây có phải sự thật không?”
“Cô Tô, cô giải thích một chút về những vết bầm trên người mình được không?”
“Cô Tô, có người nói từng thấy chồng cô vào khách sạn cùng cô gái khác, xin hỏi cô có biết chuyện này không?”
“Cô Tô, xin hỏi chuyện cô nói nhìn thấy người mặc váy đỏ trong ảnh cô đăng lên mạng có phải là thật không?”
“Cô Tô, có phải cô bị đ///ánh nên mới sảy thai không?”
“……”
Rất nhiều phóng viên cùng các blogger trên mạng muốn câu view hỏi tôi dồn dập các vấn đề khác nhau.
Bạo lực gia đình, chồng ngoại tình, sảy thai, cô gái váy đỏ,...
Tôi nghĩ tới mấy giấc mơ gần đây, Thẩm Mục cầm gậy đ///ánh tôi, tôi ôm bụng nằm trong vũng m///áu còn cô gái mặc váy đỏ thì đứng nhìn đầy khiêu khích.
Tôi ôm đầu, cảm giác như đầu sắp nứt ra.
“Rất xin lỗi, tôi không nhớ gì cả”, tôi ôm bụng. “Đúng là đứa bé không còn, nhưng tôi không biết chuyện xảy ra lúc nào.”
Cuối cùng tôi nhìn thẳng vào ống kính: “Chồng tôi mất tích từ 5 ngày trước, hy vọng có thể mượn sức mạnh truyền thông để giúp tìm chồng tôi.”
10.
(Tô Cẩn Nhu)
Tôi đã cực kỳ nổi tiếng trên mạng xã hội.
Trong đoạn video lan truyền trên mạng, mắt tôi nhìn xa xăm không có tiêu cự, thần sắc tiều tụy, tay ôm bụng, nói: “Hy vọng có thể mượn sức mạnh truyền thông để giúp tìm chồng tôi.”
Mấy hot search trên Weibo đều liên quan đến tôi.
#Người đàn ông bạo lực gia đình ngoại tình khi vợ mạng thai
#Người đàn ông bạo lực gia đình mất tích
#Người vợ bị bạo lực gia đình đến mức thần trí không tỉnh táo
# Người vợ yêu đương não tàn
Bình luận của cư dân mạng đầy phẫn nộ.
【Mấy kẻ bạo lực gia đình không thể tha thứ!】
【Nhốt hết mấy thằng bạo lực gia đình vào tù đi.】
【Vợ đang mang thai mà đ/á/nh đập rồi ngoại tình, lại còn khiến vợ sinh non, thằng này đúng không bằng súc sinh.】
【Kệ mọe cho nó mất tích luôn đi, cảnh sát tìm làm gì cái loại này, cho nó biến mất khỏi thế giới này luôn đi.】
【Chị gái này yêu quá hóa rồ à? Thằng chồng như thế còn tìm làm gì? Loại người này cho mất tích luôn đi.】
【……】
Do gần đây thành phố đang hướng tới danh hiệu “thành phố văn minh” nên chuyện này cũng được chính quyền chú ý.
Rất nhiều kênh truyền thông đã lên tiếng cho tôi, nói rằng chúng ta nên cung cấp sự bảo vệ an toàn đầy đủ cho phụ nữ trong hôn nhân và không khoan nhượng với bạo lực gia đình.
Chỉ trong thời gian ngắn, khắp các trang mạng xã hội đều bàn luận về chủ đề lên án bạo lực gia đình, rất nhiều video tuyên truyền về chống bạo lực gia đình được đăng tải.
Không lâu sau, một người dùng nặc danh đăng một đoạn video lên mạng và lập tức thu hút đông đảo sự chú ý.
Đoạn video được quay qua khe cửa, trong video tôi nằm bò dưới đất, một người đàn ông đang đấm đá tôi cực kỳ dã man.
Đoạn video rất ngắn nhưng ai xem cũng phải rùng mình, càng nhiều người lên tiếng chửi rủa Thẩm Mục.
Tối hôm đó, tôi livestream, vì chuyện của tôi đang “hot”, bối cảnh livestream lại chính là căn phòng trong video kia nên người xem nhanh chóng lên tới mấy trăm vạn.
Ngồi trước màn hình, tôi búi tóc cao, mặc áo ngắn tay và quần đùi, để lộ hoàn toàn những vết thương trên người.
Khoảnh khắc tôi bật camera lên, phần bình luận đột nhiên trở nên yên tâm, cư dân mạng bị sốc trước những vết bầm tím và vết sẹo lớn nhỏ trên người tôi. Họ bàng hoàng đến mức không dám nhìn thẳng.
Ngay sau đó, bình luận nhảy điên cuồng, vô số người lên án Thẩm Mục.
Tôi ngồi trước camera, bắt đầu nói chuyện.
“Gần đây tôi đã gây nhiều ồn ào làm phiền đến mọi người, trước tiên tôi muốn nói lời xin lỗi. Khả năng cao tôi đã bị mất trí nhớ có chọn lọc. Tôi vẫn chưa nghĩ ra điều gì nhưng người trong video kia đúng là tôi. Tôi hy vọng phụ nữ có thể đứng lên, chúng ta cùng giúp đỡ nhau, dũng cảm nói không với bạo lực gia đình.”
Buổi livestream này của tôi tiếp tục đẩy vụ việc lên, ngày càng “hot” hơn.
Dưới sự cổ vũ của tôi, ngày càng nhiều phụ nữ nhân dịp này mà chia sẻ chuyện mình bị bạo lực gia đình lên mạng và tìm kiếm sự giúp đỡ.
Thậm chí thành phố vì danh hiệu “thành phố văn minh” mà còn thành lập hẳn một tổ chức hỗ trợ phụ nữ bị bạo lực gia đình.
Tôi nhìn tình hình trước mắt, nở một nụ cười thỏa mãn.