8.
Tuy rằng Chu Dĩ Vi không bị cảnh sát mang đi, nhưng nhiều người xem kịch như vậy ở trước cửa phòng ký túc xá, đoán cũng có thể đoán được.
Da mặt Chu Dĩ Vi cũng thật dày, bị nhiều người chỉ trỏ như vậy còn có thể mặt không đỏ tim không đập. Thậm chí còn khoác lác nói gần đây có một thiếu gia của một tập đoàn xếp hạng top 50 Kinh Châu đang theo đuổi cô ta, đến lúc đó đừng nói là một cái váy, chính là lấy tiền đ ậ p chet tôi cũng không thành vấn đề.
Tôi cười khẩy, nhà tôi cũng là một trong 50 tập đoàn hàng đầu ở Kinh Châu, đến lúc đó tôi sẽ xem con trai của chú nào lại thiển cận như vậy.
Nhưng không nghĩ tới, Chu Dĩ Vi thật sự có chút tài năng, nghe một số bạn học xung quanh nói vòng bạn bè gần đây của cô ta cả ngày đều khoe túi xách và hàng hiệu.
Phòng VIP thương hiệu xa xỉ, trà chiều nhà hàng Michelin, bể bơi vô cực trên không của khách sạn Vân Xa, đều là những nơi xa xỉ, đại khái thật sự đáp ứng phú nhị đại kia.
Từ sau khi chính thức trở mặt, tôi cùng Phương Y Y và La Vân đều không xem được vòng bạn bè của cô ta, nhưng tôi cũng không muốn xem lắm, chỉ hy vọng cô ta có thể nhanh chóng trả tiền là được rồi.
Nhưng có một chuyện tôi còn cảm thấy rất kỳ quái, cô ta khoe những túi xách quà tặng trong nhóm bạn bè, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy cô ta đem về ký túc xá.
Hôm nay Chu Dĩ Vi trở về rất muộn, chúng tôi đều đã chuẩn bị lên giường ngủ. Cô ta trở về rửa mặt rồi tắm rửa, tắm xong đi ra lại muốn bật đèn sấy tóc.
Mấy ngày gần đây thời tiết chuyển lạnh, La Vân đêm nay có chút cảm mạo đau đầu, bảo cô ta nhỏ giọng một chút. Cô ta vẫn như cũ làm theo ý mình: "Chờ tôi đồng ý lời theo đuổi của phú nhị đại kia, chuyện đầu tiên tôi làm chính là đuổi các người ra khỏi trường học này!”
Tôi cười nhạo một tiếng: "Chu Dĩ Vi, tôi còn chờ cậu nhanh chóng lấy tiền đ ậ p chet tôi!”
Mấy ngày nay Chu Dĩ Vi không làm việc gì, tôi liền thúc giục cô ta trả tiền, chỉ có như vậy cô ta mới ngậm miệng. Ngày hôm sau tôi cùng Phương Y Y, La Vân vừa nói vừa cười đi vào phòng học, có một bạn học trong lớp Tô Kỳ đánh mất đồng hồ đeo tay, đang lục lọi tìm trong phòng học.
Tô Kỳ nói đó là quà lễ trưởng thành ba tặng cô ấy, cũng rất quý trọng, ngày hôm qua có thể thao mở rộng, cô ấy cởi đồng hồ đeo tay đặt vào trong túi xách, kết quả giờ không thấy đâu.
Mà ngày hôm qua thể thao mở rộng người xin nghỉ ốm ở lại phòng học, vừa vặn là Chu Dĩ Vi. Chu Dĩ Vi vừa vào phòng học, mọi người trong lớp đều nhìn cô ta không thân thiện lắm.
“Sao vậy?” Chu Dĩ Vi không hiểu ra sao, còn tưởng rằng trên mặt mình có thứ gì đó, giơ điện thoại di động lên kiểm tra.
"Chu Dĩ Vi, ngày hôm qua thể dục mở rộng chỉ có một mình cậu ở lại phòng học, đồng hồ của tôi để trong túi không thấy, có phải cậu lấy trộm hay không?"
“Cô điên à!” Chu Dĩ Vi đẩy cô ấy ra: "Hôm qua thân thể tôi không thoải mái, xin nghỉ xong liền về ký túc xá, tôi không có ở phòng học."
“Có ai có thể làm chứng không?"
“Đúng vậy, có ai có thể làm chứng không? " Các bạn học nhao nhao phụ họa.
Chu Dĩ Vi gấp muốn chết, tác phong của cô ta kém như vậy, trong lớp không có mấy người là bạn của cô ta, không ai có thể làm chứng cho cô ta.
“Bạn trai tương lai của tôi là thiếu gia của tập đoàn top 50 của Kinh Châu, còn cần phải trộm cái đồng hồ nát của cậu à?”
Mọi người cười vang, Chu Dĩ Vi mỗi ngày khoác lác có phú nhị đại theo đuổi cô ta, mỗi ngày ở trong nhóm bạn bè đăng ảnh chụp, nhưng với tính cách của cô ta, nếu có người theo đuổi tặng cô ta những thứ tốt kia, làm sao có thể một lần cũng không mang ra ngoài?
Tôi đột nhiên có chút tò mò, phú nhị đại kia đã tặng cô ta những gì. Tôi chọc chọc cánh tay một bạn nữ khác trong lớp: "Cậu có thể cho tớ xem vòng bạn bè của Chu Dĩ Vi không?”
Cô gái kia mở điện thoại ra, mở vòng bạn bè của Chu Dĩ Vi rồi đưa điện thoại cho tôi. Tôi tùy tiện lướt một vòng xem thử, sao nhìn có chút quen mắt vậy nhỉ?
9.
Đây không phải là bức ảnh năm ngoái tôi đi nghỉ ở Paris, uống trà chiều trong vườn lâu đài cổ của gia đình tôi sao?
Tôi lại xem vài vòng bạn bè, đều là ảnh tôi đăng trên mạng xã hội, ngay cả ảnh năm ngoái cũng bị cô ta lấy trộm. Tôi lướt thật lâu, phát hiện Chu Dĩ Vi ít nhất từ một năm trước đã bắt đầu trộm ảnh của tôi, ở trên mạng tạo ra hình tượng thiên kim tiểu thư.
Lúc trước tôi không phát hiện, có thể là bởi vì cô ta cài đặt chế độ loại trừ tôi, mà hiện tại vòng bạn bè của cô ta đã được công khai.
Lúc trước Chu Dĩ Vi còn tranh luận với Tô Kỳ, tôi mở tài khoản xã hội của mình ra, tay trái cầm điện thoại di động của bạn học, tay phải cầm điện thoại di động của mình, vừa đi xuống cầu thang phòng học vừa hỏi.
“Chu Dĩ Vi, không bằng cô giải thích trước, vì sao hình ảnh trong vòng bạn bè của cô đều là ảnh của tôi?”
Chu Dĩ Vi bối rối trước câu hỏi của tôi, cho đến khi nhìn thấy tài khoản mạng xã hội của tôi, cô ấy ngạc nhiên đến mức không nói được gì: "Đây là... đây là cô à?"
Tô Kỳ cũng lại gần nhìn, cười to ra tiếng: "Cái gì? Hóa ra những bức ảnh trong vòng bạn bè của Chu Dĩ Vi đều là trộm của Kiều Nhu à?"
Các bạn cùng lớp cũng kéo đến xem, ánh mắt nhìn Chu Dĩ Vi càng thêm khinh thường. Phòng tuyến tâm lý của Chu Dĩ Vi dần dần sụp đổ, ánh mắt đỏ bừng như muốn rớt ra ngoài.
"Những nơi này là bạn trai tôi muốn dẫn tôi đi, tôi đăng lên mạng xã hội trước thì sao?"
Cô ta bắt đầu cuồng loạn, giương nanh múa vuốt, bạn học xung quanh đều lui về phía sau nửa bước, sợ bị cô ta làm bị thương.
“Cô đúng là một kẻ khoác lác, bạn trai cô là ai? Kêu anh ta tới đây cho chúng tôi gặp."
“Đúng vậy đúng vậy, gọi hắn tới đây.”
Tôi vốn tưởng rằng cái gọi là bạn trai theo đuổi này cũng là Chu Dĩ Vi bịa ra, nhưng cô ta thật sự lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Cô ta đi đến góc phòng học, nhìn bóng lưng cũng thấy cô ta rất lo lắng, giống như đang cầu xin người nọ đến đây. Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của cô ta không còn lo lắng như lúc nãy, ngược lại lại bắt đầu đắc ý.
“Bây giờ bạn trai tôi đang chạy tới, các người chờ đó cho tôi!”
Tôi cùng Phương Y Y, La Vân chọn một vị trí dễ xem kịch, hai tay nâng cằm chờ bắt đầu diễn. Mười mấy phút trôi qua, cũng sắp đến giờ lên lớp, người còn chưa tới.
“Chu Dĩ Vi, không phải cô lại nói dối đấy chứ?”Tất cả mọi người chờ đến mata hết kiên nhẫn.
Nhưng trong nháy mắt, cửa phòng học bị đẩy ra. Trình Minh Hiên!? Người tới lại là Trình Minh Hiên? Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.
Đầu óc người này bị cửa kẹp, hay là bị lừa đá, sao lại thắp đèn trong nhà vệ sinh tìm phân vậy? Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Ai mà không biết Trình Minh Hiên là một trong những giáo thảo, là thiên tài khoa máy tính. Nhìn thấy phản ứng của chúng tôi, nhất là tôi, Chu Dĩ Vi rất hài lòng, nếu cô ta có đuôi thì giờ phút này đã vểnh lên tận trời rồi.
“A Hiên~" Cô lại phát ra âm thanh nhão nhẹt của mình. Cô ta tiến lên muốn kéo tay Trình Minh Hiên, lại bị Trình Minh Hiên né tránh.
“Đại tỷ, chị là ai vậy? " Trình Minh Hiên tránh cô như tránh bệnh dịch. Cô ta bổ nhào vào khoảng không, dáng vẻ kiêu ngạo lại ra vẻ thẹn thùng nhỏ giọng nói:
"Em là Chu Dĩ Vi ở wechat hàn huyên với anh hơn nửa tháng, cuối tuần trước em còn tới sân bóng rổ xem anh chơi bóng, anh còn cười với em.”
Trình Minh Hiên vẻ mặt ông lão xem điện thoại di động: "Ai nói chuyện với cô hơn nửa tháng, sân bóng rổ nhiều người như vậy, tôi nào biết người nào là cô.”
Xung quanh đã có người cười ra tiếng, Chu Dĩ Vi tức giận giậm chân, cô ta lấy điện thoại di động ra tìm hộp thoại, giơ cho mọi người xem.
Avatar của đối phương đúng là Trình Minh Hiên. Trình Minh Hiên nhìn màn hình của cô ta, còn bắt đầu tự kỷ: "Oa, tôi đẹp trai như vậy, có người lấy ảnh của tôi làm avatar rất kỳ quái sao?"
“Đúng vậy đúng vậy.” Bạn học chung quanh phụ họa nói.
Chu Dĩ Vi chưa từ bỏ ý định: "Nhưng em vừa gọi điện thoại cho anh, rõ ràng là giọng nói của anh!”
Cô ta nhấn wechat, vẫn chưa kết nối, điện thoại của Trình Minh Hiên cũng không vang lên. Mặt Chu Dĩ Vi lúc đỏ lúc trắng, lại còn muốn đoạt lấy di động Trình Minh Hiên đang cầm.
Trình Minh Hiên vóc dáng 1m88, cao đến mức Chu Dĩ Vi thậm chí không thể chạm tay vào cậu ấy.
“Cô đủ rồi đó, tôi không động đến phụ nữ, cẩn thận tôi tố cáo cô muốn cướp bóc." Trình Minh Hiên chỉ ngón trỏ vào cô ta, trịnh trọng cảnh cáo.
Chu Dĩ Vi thở phào, gắt gao nhìn Trình Minh Hiên: "Vậy cậu nói xem, nếu cậu không nhận được điện thoại của tôi, cậu đến phòng học của chúng tôi làm gì? Khoa máy tính không ở đây.”
Đúng vậy, Trình Minh Hiên tới làm gì? Lúc này khuỷu tay tôi chống ở trên bàn, tay chống cằm, đang xem kịch say sưa. Đột nhiên Trình Minh Hiên cúi đầu nhìn tôi, chỉ vào tôi nói: "Tôi tới tìm cô ấy.”
10.
Hả? Còn vở kịch của tôi thì sao?
“Kiều Nhu, cậu còn biết Trình Minh Hiên? " Phương Y Y kích động lắc lắc cánh tay tôi, chuyện lần trước Trình Minh Hiên giúp tôi tra IP tôi cũng không nói cho các cô ấy biết.
Ánh đèn sân khấu lại rơi trên người tôi, tôi hắng giọng, hỏi: "Tìm tôi làm gì?"
Trình Minh Hiên đặt bữa sáng trên tay trước mặt tôi: "Đưa bữa sáng cho cậu.”
Tim tôi lỡ nhịp, hỏng bét! Trình Minh Hiên muốn hại tôi!
!Trong trường học nhiều nữ sinh mơ tưởng đến người này như vậy, đây là muốn kéo tôi ra làm bia đỡ đạn sao? Mặt tôi đầy dấu chấm hỏi, cũng may lúc này giáo sư đi vào, thấy nhiều người vây quanh như vậy, chủ trì trật tự, Trình Minh Hiên cũng rời khỏi phòng học trước.
Chu Dĩ Vi khóc lóc xin giáo sư nghỉ rồi chạy ra ngoài. Sau khi tan học, nữ sinh cả lớp vây quanh tôi chật như nêm cối.
“Kiều Nhu, sao cậu lại quen Trình Minh Hiên?”
“Trình Minh Hiên có phải đang theo đuổi cậu không?”
......
Nhờ có Phương Y Y và La Vân giúp tôi thoát khỏi vòng vây, mới có thể hít thở không khí trong lành. Sau khi đi ra, Phương Y Y, La Vân một bên kéo tôi, muốn tôi thành thật khai báo.
Tôi nói ngắn gọn quan hệ của tôi với Trình Minh Hiên, lại đáp ứng buổi trưa dẫn các cô ấy ra ngoài ăn ngon, mới tha cho tôi một mạng.
Lúc đi xuống dưới lầu, liền thấy Trình Minh Hiên đang đợi dưới một gốc cây cách đó không xa.
“Ai nha, xem ra bữa cơm hôm nay không ăn được rồi."Phương Y Y nói xong, nháy mắt với La Vân, hai người chạy đi.
Trên đường tôi và Trình Minh Hiên đi ra khỏi trường học, rất nhiều người cầm điện thoại di động chụp ảnh chúng tôi. Trên diễn đàn trường toàn là ảnh chụp hai chúng tôi, còn có người đăng tải chuyện xảy ra trong lớp học sáng nay.
Chúng tôi lại đến nhà hàng Nhật Bản lần trước, chẳng qua lần này là Trình Minh Hiên mời khách.
“Nói đi, có chuyện gì xảy ra với Chu Dĩ Vi."
Chu Dĩ Vi chắc chắn người nói chuyện phiếm với cô ta mỗi ngày là Trình Minh Hiên, người này không hề biết tôi mới không tin. Trình Minh Hiên cũng giải thích rõ mọi chuyện.
Từ lần trước sau khi Chu Dĩ Vi nói xấu tôi trên mạng, Trình Minh Hiên cũng ghi hận cô ta. Sau đó Chu Dĩ Vi và Chung Tử Kiện chia tay, Chu Dĩ Vi liền đánh chủ ý lên người cậu ấy.
Trình Minh Hiên cố ý tiết lộ một tài khoản Wechat, viết một chương trình trò chuyện thông minh nói chuyện phiếm với Chu Dĩ Vi.
Thẳng đến hôm nay Chu Dĩ Vi gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy liền đoán được có trò hay, mới chạy tới phòng học của chúng tôi.
“Cậu muốn giúp tớ báo thù thì báo thù, sao lại diễn thêm một vở nữa? Hiện tại toàn trường đều hiểu lầm cậu thích tớ.”
“Không phải hiểu lầm." Cậu ấy nói.
“Nếu anh không thích em, tại sao anh phải chỉnh cô ta?" Ánh mắt cậu ấy chân thành tha thiết nhìn tôi. Trình Minh Hiên vẫn luôn cà lơ phất phơ, nói chuyện có đôi khi cũng rất hề hề, đột nhiên tỏ tình nghiêm túc như vậy, tôi không biết nên phản ứng thế nào.
Cậu ấy thấy bộ dáng ngây ngẩn của tôi, gắp một miếng cá hồi vào trong bát tôi.
“Anh cũng đâu có muốn em đáp lại anh, em căng thẳng cái gì.”
....
Bầu không khí sau đó có chút ngượng ngùng, chủ yếu là vì tôi và Trình Minh Hiên thực sự quá quen thuộc với nhau, nếu một người trong chúng tôi vô tình ngã, chúng tôi cũng phải cười cho đã rồi mới tới đỡ được.
Tôi luôn nghĩ rằng cả hai chúng tôi đều không có ý đó.
Tôi trở lại ký túc xá, Chu Dĩ Vi không có ở đây, mãi cho đến buổi tối chúng tôi tắt đèn đi ngủ, cô ta vẫn chưa về. Tôi xịt một ít thuốc ngủ vào gối, chuyện xảy ra hôm nay tác động hơi lớn, hy vọng có thể ngủ ngon.
Nhưng đúng lúc tôi sắp chìm vào giấc ngủ sâu thì đột nhiên hơi thở của tôi nghẹn lại, có một sợi dây thừng s iết ch ặt c ổ tôi.
Tôi thức dậy từ giấc ngủ và cố gắng chống cự.
“Cô rõ ràng cái gì cũng có, tại sao lại cắn tôi mãi không buông? "Cô ta nghiến răng nghiến lợi, sức lực trên tay càng mạnh.
Tôi bị siết không thể phát ra tiếng, tay chân cũng dần dần bắt đầu vô lực, trước mắt bắt đầu đục ngầu. Trước khi tia ý thức cuối cùng của tôi biến mất, dùng sức đá văng cái bàn đặt ở chân giường.
Cái bàn từ trên giường ngã xuống đất, âm thanh đồ vật rơi xuống cuối cùng cũng đánh thức Phương Y Y, tiếp theo tôi nghe thấy La Vân hét toáng lên.
“Chu Dĩ Vi! Cô điên rồi!”
Tôi hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
11.
Lúc mở mắt ra, tôi đã nằm trong phòng bệnh của bệnh viện. Cổ quấn một vòng băng gạc, ngoài cửa vang lên tiếng khóc.
“Tôi xin các người, tôi dập đầu với các người, con gái tôi mới 20 tuổi, nó không thể ngồi tù.”
“Hãy tha cho nó đi, tôi lạy các người.”
Sau đó là giọng nói tức giận của mẹ tôi: "Con gái tôi cũng mới 20 tuổi, nó thiếu chút nữa bị con gái ông dùng dây điện s iết chet, bây giờ còn nằm ở bên trong chưa tỉnh lại. Hơn nữa con gái ông không chỉ một lần nói xấu vu oan cho Nhu Nhu nhà tôi, đều là Nhu Nhu chúng tôi mềm lòng mới buông tha cho nó.”
Mẹ tôi nói xong lời cuối cùng, đã khóc không thành tiếng. Mẹ tôi và cha tôi cùng nhau dốc sức làm việc nhiều năm, ở trong lòng tôi vẫn là hình tượng nữ cường nhân, từ nhỏ tôi chưa từng thấy bà rơi một giọt nước mắt nào.
"Mẹ..." Tôi thử phát ra âm thanh, giọng nói khàn khàn giống như bị giấy nhám mài qua, chỉ có thể phát ra chút ít tiếng thở.
Vẫn là Trình Minh Hiên phát hiện tôi đã tỉnh trước, sau khi nói với mẹ tôi một tiếng, liền chạy ra ngoài gọi bác sĩ tới.
Sau khi sự việc xảy ra tôi ở bệnh viện mê man hai ngày một đêm, mẹ tôi cũng ở phòng bệnh trông coi tôi hai ngày một đêm, sắc mặt bà tiều tụy, nhìn tôi đau lòng, nước mắt không ngừng chảy.
"Sao vậy, Nhu Nhu, có phải con rất đau không?" Mẹ tôi thấy tôi khóc, luống cuống tay chân rút khăn giấy lau cho tôi. Tôi lắc đầu, trấn an bà ấy.
Bác sĩ đến kiểm tra một chút, nói với mẹ tôi cũng không có gì đáng ngại, nhưng vết máu trên cổ dây điện rất sâu, phải an dưỡng thật tốt.
Cha tôi biết tôi đã tỉnh, cũng vội vàng từ cục cảnh sát chạy tới. Chu Dĩ Vi bị tình nghi cố ý giet người không thành, đã bị giam giữ.
Cha mẹ Chu Dĩ Vi hai ngày nay một mực quỳ ở bệnh viện cầu xin cha mẹ tôi, thừa dịp mọi người không chú ý vọt vào phòng bệnh của tôi.
Hai người bọn họ bùm một tiếng quỳ gối bên giường tôi rồi bắt đầu dập đầu, nghe Trình Minh Hiên nói hai ngày nay bọn họ vẫn như thế, bởi vậy trên đầu đã có vết thương.
Tôi nhìn cách ăn mặc của cha mẹ Chu Dĩ Vi, quần áo bị giặt đến trắng bệch, giày cũng hở keo, hoàn toàn không giống với cách ăn mặc thường ngày của Chu Dĩ Vi.
Chu Dĩ Vi thường xuyên nhận chuyển phát nhanh, tuy rằng quần áo mua cũng không phải đặc biệt đắt, nhưng tôi vẫn cho rằng gia đình cô ta hẳn là ở trình độ trung bình khá giả.
Cha tôi bảo người đuổi họ ra ngoài, nói chuyện của Chu Dĩ Vi sẽ có luật sư thương lượng với nhà họ. Tôi nằm viện một tuần, về nhà tịnh dưỡng nửa tháng, vết thương trên cổ tróc vảy, để lại nửa vòng tròn hồng nhạt trên cổ.
Tôi cầm gương nhìn vết sẹo này, sợ không xoá hết được. Trình Minh Hiên vừa vào cửa đã nhìn tôi than thở trước gương, mở một lọ thuốc mỡ ra bôi lên cho tôi.
Cổ tôi co rụt lại: "Đây là cái gì?”
Trình Minh Hiên kéo tay tôi ra: "Đây là kem khử sẹo mẹ anh điều chế, tuyệt đối sẽ không làm em trở nên xấu xí.”
Thẩm mỹ viện mẹ Trình Minh Hiên mở là chuỗi thẩm mỹ viện cao cấp toàn quốc, bản thân bà cũng là người tâm phúc của đoàn nghiên cứu phát triển mỹ phẩm dưỡng da cao cấp.
Thuốc mỡ quả thật rất hữu hiệu, mới bôi một tuần, vết sẹo đã nhạt gần như không nhìn thấy. Tôi cũng trở lại trường học tiếp tục đi học, Chu Dĩ Vi bị trường học đuổi học, trách nhiệm hình sự bên kia cha mẹ tôi kiên quyết không chịu rút đơn kiện.
Cha mẹ muốn tôi trả lại phòng ký túc xá, sắp xếp tài xế mỗi ngày đưa đón tôi về nhà, nhưng tôi vẫn muốn ở cùng Phương Y Y và La Vân, cho nên vẫn ở lại trường học.
Sau khi khai giảng năm thứ hai đại học, phòng ký túc xá của chúng tôi lại được sắp xếp một người bạn cùng phòng mới vào, bạn cùng phòng mới vừa tốt vừa cởi mở, bốn người chúng tôi mỗi ngày đều vui cười đùa giỡn, cuộc sống đại học lại trở nên muôn màu muôn vẻ.
Khoảng thời gian tôi nằm viện, Trình Minh Hiên mỗi ngày sau khi tan học đều đến thăm tôi, lúc về nhà an dưỡng cũng mỗi ngày đến nhà thăm tôi.
Cha mẹ hai bên đều nhìn thấu không nói toạc ra, chỉ là luôn dùng một loại ánh mắt ý vị thâm trường nhìn tôi ngượng ngùng.
Ngày lễ tình nhân, Trình Minh Hiên chính thức tỏ tình với tôi, tôi đồng ý. Về phần Chu Dĩ Vi, bởi vì nhiều lần ăn cắp, tổn hại tài chính của người khác lên tới 50 vạn, hơn nữa còn cố ý giet người không thành nhưng vì cô ta có thái độ tốt khi thừa nhận sai lầm của mình cuối cùng bị phán 5 năm tù.
Ở tuổi hoa mới nở, bởi vì hư vinh, hay ghen tị, trộm vặt, thói quen nói dối, khiến thời kỳ hoa nở nhanh chóng héo tàn.
Còn có một người là Chung Tử Kiện, nghe nói sau này ở trường hắn quấy rối một bạn nữ cùng lớp, hiệu trưởng và cha hắn lại giúp hắn chùi mông.
Nhưng phụ huynh nữ sinh kia cũng là một nhân vật lớn, là lãnh đạo chính quyền thành phố Kinh Châu, dùng tiền cũng không thể mua chuộc.
Vì thế cha Chung Tử Kiện bị miễn chức tra thuế, Chung Tử Kiện cũng bị phạt tù hai năm vì tội quấy rối t*nh d*c.
Trong đại học Kinh Châu có một biển hoa hướng dương gần hồ, tôi và Trình Minh Hiên ngồi bên hồ, trời chiều màu cam tựa như ngụ ý tương lai đỏ rực của chúng tôi.
Rất nhiều người theo đuổi sự giàu có vật chất, lại theo đuổi niềm vui tinh thần, hai thứ này giống như cá và tay gấu không thể có cả hai.
Thật ra chúng ta có thể tận tình theo đuổi dựa vào sự cố gắng của bản thân, nỗ lực nhất định sẽ có hồi báo!
[HOÀN]