5.
Bởi vì là phòng ký túc xá của Chu Dĩ Vi nên phạm vi truy tìm tên trộm lập tức được thu hẹp lại.
Hơn nữa vốn đang có tin đồn là tôi trộm đồ, cho nên rất nhanh liền tập trung vào trên đầu tôi. Tôi còn chưa đăng ký diễn đàn trường học, nhưng lại có người dùng ID thẻ sinh viên của tôi đăng ký một tài khoản, lấy danh nghĩa của tôi đăng một bài xin lỗi kỳ lạ.
[Đây thật sự là kẻ trộm sao? Trộm đồ còn có thái độ này, thật không biết xấu hổ!]
[Nhìn như thế này thì cô ta không phải là người tốt]
[Kẻ trộm nên bị ch ặ t tay!]
Chờ Phương Y Y cho tôi xem bài post này, đã có hơn 600 câu trả lời. Một số người còn chia sẻ nó sang Weibo, Xiaohongshu và các nền tảng khác.
Còn có vài người trong trường học chạy tới cửa phòng ngủ chúng tôi, mắng tôi là tên trộm không biết xấu hổ.
Phương Y Y kéo rèm cửa sổ và cửa lại, họ liền đá cửa thị uy: "Có mặt mũi trộm đồ mà không có mặt mũi gặp người à?"
Giáo viên hướng dẫn còn đặc biệt đến nói chuyện với tôi và yêu cầu tôi thừa nhận lỗi lầm của mình với Chu Dĩ Vi, còn nói cái gì mà sau này còn phải ở chung bốn năm, không nên làm cho mối quan hệ quá căng thẳng.
Cười chet mất, cô ta nói xấu tôi là trộm, đổi trắng thay đen trên mạng, lúc dẫn đầu bạo lực trên mạng sao không thấy cô ta suy nghĩ cho tôi, không nên làm cho quan hệ quá căng thẳng?
Nhưng cho dù tôi giải thích, giáo viên hướng dẫn cũng chỉ ngoài miệng nói tin tưởng tôi, nhưng trong lòng rõ ràng cũng coi tôi là kẻ trộm.
Tôi đến căn tin ăn cơm, dọc đường đi cũng không thiếu người chỉ trỏ tôi. Tôi vốn còn muốn giả bộ không thèm để ý, nhưng những lời lẽ xúc phạm và ánh mắt khinh thường đó đ â m vào tôi như d a o băng.
Lúc tôi đang múc nước, có người cố ý đổ nước nóng đã rót sẵn, hắt lên đùi tôi. Hôm nay tôi mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, nước nóng bỏng rát khiến bắp chân tôi đỏ bừng.
“Ngại quá.”
Cô gái kia đắc ý bỏ đi, người bên cạnh mắng tôi đáng đời. Không chỉ có tôi, ngay cả Phương Y Y và La Vân cũng bị ảnh hưởng, bị người ta chỉ trỏ.
Ba người chúng tôi ủ rũ ngồi trong phòng ký túc xá, phân tích kế tiếp nên làm cái gì bây giờ. Thẻ sinh viên này, không phải ở trong túi xách của tôi thì cũng là ở trong ngăn kéo của tôi.
Ai có thể trộm thẻ sinh viên của tôi, không cần nghĩ cũng biết là Chu Dĩ Vi. Nhưng cũng may cô ta không liên kết số điện thoại di động của tôi với tài khoản của tôi, nên tôi đã nhấp vào <Quên mật khẩu> khi đăng nhập và thiết lập một mật khẩu mới.
Sau khi đăng nhập, tôi đã ẩn bài post trước. Tiếng chửi rủa ùn ùn kéo đến, nói không hề bị ảnh hưởng là không thể nào.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự khủng khiếp của bạo lực mạng. Nhưng tôi biết bây giờ tôi nên bình tĩnh lại, suy nghĩ biện pháp đối phó.
Nếu như bây giờ tôi đăng bài giải thích, bài post vừa rồi là bị người ta trộm acc đăng, đoán chừng sẽ không có ai tin, nói không chừng còn phải lật xe một lần nữa.
Để chứng minh bài viết này không phải do tôi đăng, chỉ có một cách, tra IP!
Tôi nghĩ đến một người, tuy rằng rất không tình nguyện tìm hắn, nhưng dù sao cũng tốt hơn bị toàn bộ bạn học trong trường coi là kẻ trộm.
Tôi tìm thấy hộp thoại của anh ấy trên wechat, hẹn cậu ấy gặp mặt ở một cửa hàng đồ Nhật bên ngoài trường.
Trình Minh Hiên từ nhỏ cùng tôi lớn lên, đại học cũng học cùng một trường, chỉ có điều cậu ấy học khoa máy tính.
Lúc Trình Minh Hiên tới, thấy trên bàn bày một đống đồ ăn anh thích liền đặt máy tính sang một bên.
“Kiều Nhu à Kiều Nhu, cậu cũng có ngày hôm nay!”
Cậu ta ngồi trên chiếu tatami, dùng đũa gắp một miếng cá hồi sashimi và bắt đầu ăn.
“Phục vụ, cho tôi một con cua hoàng đế, nửa làm sashimi, nửa nướng.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi, một con cua lại có giá hơn 1 vạn.
“Trình Minh Hiên, bữa cơm này cậu không thể ăn không, cậu phải giúp tôi tra ra người mạo danh dùng tài khoản của tôi đăng bài.”
Khuỷu tay tôi chống lên bàn, tay nâng cằm. Cậu ta cười đê tiện: "Xem tôi ăn có vui không.”
Tôi cười giả tạo, cắn răng nói với nhân viên phục vụ: "Phiền anh mang cho cậu ấy một phần hàu Úc.”
2000 tệ lại bay. Trình Minh Hiên vừa ăn, vừa nghe tôi kể toàn bộ chân tướng sự việc. Tốt xấu gì cũng là tình cảm từ nhỏ đến lớn, nghe tôi bị khi dễ như vậy, còn bị người ta vu oan......
Cậu ta quả nhiên cười lăn lộn trên chiếu tatami!
Tôi nhặt một quả cà chua bi trên bàn ném về phía hắn: “Trình Minh Hiên, cậu có giúp tôi hay không?”
“Giúp, giúp!”
Cậu ta nhặt chiếc máy tính mình vứt sang một bên, mở ra và bắt đầu thao tác. Tôi cũng đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, nhìn cậu ấy chỉnh sửa mã số.
Lúc ngồi xuống, cậu ấy để ý đến chỗ bị phỏng của tôi, hỏi là chuyện gì xảy ra, tôi nói hai ba câu.
Cậu ấy liền đứng dậy đi ra ngoài phòng bao, gọi một nhân viên phục vụ tới nói gì đó. Một lát sau nhân viên phục vụ liền mang theo một túi thuốc đi vào, Trình Minh Hiên đưa 500 tệ tiền boa sau đó ném thuốc lên người tôi.
“Tự làm đi.”
“Cũng không đau lắm.”
“Cậu không bôi thuốc, tôi không làm.”
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc lấy thuốc bôi trị bỏng ra, và ngoan ngoãn bôi thuốc.
Trình Minh Hiên tiếp tục gõ bàn phím máy tính, không đến mười phút đã tra được IP bài post đầu tiên, là ở ký túc xá nam.
Lại không phải Chu Dĩ Vi?
“Cậu có thể tra được thông tin cá nhân của hắn ta không?”
“Có thể.”
Vài phút sau, thông tin của IP này đã được tìm ra. Là bạn trai của Chu Dĩ Vi, Chung Tử Kiện.
Trình Minh Hiên đã quay màn hình và đăng bài cho tôi, chứng minh bài đăng đầu tiên không phải do tôi thực hiện.
Về phần Chung Tử Kiện, mọi người đều biết anh ta là bạn trai của Chu Dĩ Vi. Các bình luận trên bài đăng lại bắt đầu đảo ngược.
Một số người cho rằng Chung Tử Kiện chỉ đang đấu tranh đòi lại công bằng cho bạn gái, và chỉ chơi khăm tôi một chút.
Có người cảm thấy là Chu Dĩ Vi và Chung Tử Kiện liên thủ bôi nhọ tôi. Như vậy kế tiếp, chính là chuyện tôi nên làm.
Chai chống nắng đầu tiên tôi mua một ngày trước khi đi học, chai thứ hai mua một ngày sau khi đi học. Kem chống nắng 180G, trang phục quân sự là quần ngắn tay, chỉ bôi nơi da lộ ra.
Cho dù tôi cùng Phương Y Y, La Vân dùng chung cũng chưa chắc dùng hết. Không thể dùng hết trong vòng 4 ngày.
Tôi bày ra ghi chép mua sắm hai lần của mình, cũng nói rõ ngày huấn luyện quân sự phát hiện chống nắng bị trộm xong, sau đó tôi tìm thấy kem chống nắng dạng chai có thể tái sử dụng trên bàn của Chu Dĩ Vi.
Không chỉ như thế, tôi còn cắt một phần hóa đơn mua đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da bình thường của mình, điều này chứng tỏ đầy đủ rằng tôi không có lý do gì và cũng không cần thiết phải ăn trộm kem chống nắng của người khác.
Sau khi bài post được đăng, bình luận cơ bản đều ủng hộ tôi.
[Chết tiệt, mỹ phẩm dưỡng da gì mà giá hơn mười vạn!]
[Nếu bình thường là mức tiêu phí này, quả thật không cần phải trộm.]
[Tôi đã nghĩ rằng một tuýp kem chống nắng có thể đắt như thế nào, nhưng sau khi nhìn thấy giá, tôi đã rút lui. ]
......
[Chung Tử Kiện thật đê tiện, đổi tên thành Chung Tử Tiện đi.]
[Bọn họ vì sao có thể lấy được ID thẻ học sinh của người khác, suy nghĩ kỹ một chút nào.]
[Cho nên phú bà bị trộm đồ còn bị cắn ngược?]
[Tức giận, chúng ta lại bị dùng làm súng!]
Phía sau lại xuất hiện một bình luận của một acc nhỏ: [Cô ta chỉ mới là sinh viên năm nhất đại học, vậy nên khả năng chi tiêu của cô ta không phải là được bao nuôi chứ? Tôi nhớ lần trước tôi đã nhìn thấy cô ta lên xe với một ông già. ]
Trình Minh Hiên nhấn hai ba cái liền tra được nguồn gốc IP. Chu Dĩ Vi này, còn dám treo thang đổi IP, cho rằng đem IP đến Malaysia sẽ không ai biết cô ta là ai sao?
Tôi trả lời bình luận kèm theo ảnh chụp màn hình của Trình Minh Hiên trong bài post: [Chu Dĩ Vi lên acc lớn nói chuyện.]
Ngay sau đó, tôi tổ chức rút thăm trúng thưởng để tặng kem chống nắng và đồ trang điểm.
Với sự hỗ trợ của rút thăm trúng thưởng, mọi người tham gia rất nhiệt tình, bài đăng này đã nổi trên trang chủ của diễn đàn.
6.
Buổi tối khi trở lại phòng ký túc xá, Chu Dĩ Vi không có ở đây. Phương Y Y và La Vân kích động chia sẻ với tôi, khi Chu Dĩ Vi nhìn thấy bài post tôi trả lời thì sắc mặt khó coi đến mức nào.
Hai người bọn họ châm chọc Chu Dĩ Vi vài câu, Chu Dĩ Vi tức giận chạy ra ngoài bây giờ còn chưa trở về.
“Không ngờ những thứ trên bàn của cậu cũng gần bằng số tiền đặt cọc mua nhà.”
“Phiền cậu kéo dây cảnh giới, lúc tôi đi ngang qua cũng phải cẩn thận một chút.”
Tôi cười mắng các cô ấy một câu, ba người ngồi cùng một chỗ vui tươi hớn hở xem bình luận trên diễn đàn trường.
Đang xem vui vẻ, bài post đột nhiên bị xóa. Tôi đổi mới nhiều lần, đều là biểu hiện bài post đã bị xóa bỏ, xem ra là trường học đã xóa bài post.
Ngay sau đó, tôi lại nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn, bảo tôi đến văn phòng một chuyến. Lúc đến văn phòng, Chu Dĩ Vi và bạn trai cũng có mặt.
Chu Dĩ Vi ngồi trên ghế khóc sướt mướt, thấy tôi cô ta liền nhào vào lòng Chung Tử Kiện khóc càng thê thảm hơn.
Chung Tử Kiện nói với giáo viên hướng dẫn: "Giáo viên hướng dẫn, cô ta xâm phạm riêng tư cá nhân của chúng em, còn công khai ở trên mạng khiến chúng em bị bạo lực mạng, em yêu cầu nhà trường xử phạt cô ta!"
Lúc tôi nhìn thấy hai người bọn họ cũng ở đây tưởng là giáo viên hướng dẫn gọi tới xin lỗi tôi, không nghĩ tới vịt chet còn cứng miệng.
"Chu Dĩ Vi, Chung Tử Kiện, các người ở trên mạng còn thiếu bước chỉ mặt gọi tên nói xấu tôi, còn trộm thẻ học sinh của tôi đăng bài viết, để cho tôi tự dưng bị bạo lực mạng cả ngày. Tôi còn chưa kiện hai người, hai người còn có mặt mũi gọi trường học xử phạt tôi?"
Cả hai chúng tôi bắt đầu nảy lửa ngay từ giây phút đầu tiên, giáo viên hướng dẫn không thể không dùng thân chắn ở giữa để khuyên can.
“Được rồi, việc này mỗi bên nhường nhịn một chút. Hiện tại nhân viên quản lý mạng đã xóa hết bài viết về chuyện này, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống rồi nói, không nên kích động dư luận tạo thành ảnh hưởng xấu hơn.”
Tôi không hiểu vì sao giáo viên hướng dẫn lại thiên vị bọn họ như vậy, chân tướng sự tình đã rõ ràng như vậy còn phải che chở.
Nói tóm lại, việc này chính là cũng không cho phép tôi truy cứu nữa, tôi yêu cầu một câu xin lỗi, Chu Dĩ Vi cũng kiên quyết không chịu.
Nhưng có một tin tức tốt chính là, Chu Dĩ Vi xin chuyển ký túc xá. Nhưng còn có một tin xấu chính là, hiện tại không có phòng trống......
Cho nên tôi vẫn phải sớm chiều ở chung ký túc xá với cô ta. Trải qua chuyện lần này, tôi và Chu Dĩ Vi chính thức lật mặt với nhau.
Danh tiếng của cô ta ở trường đã kém đu, nhưng cô ta lại quen đạo đức giả, cố gắng tẩy trắng bản thân với những người xung quanh, dần dần có một bộ phận nhỏ bị cô ta lừa gạt, cho rằng cô ta mới là người thực sự bị oan.
Tối cuối tuần, Chu Dĩ Vi không về phòng ngủ, tối thứ hai xách một đống quà về. Có LV, Gucci và một bộ Lamer đầy đủ.
Ơ, Chung Tử Kiện thật đúng là cam lòng bỏ vốn nha. Lúc cô ta đi ngang qua tôi, cố ý dùng túi đụng tôi một cái, chính là để cho tôi quay đầu lại nhìn xem cô ta mang về những thứ gì.
Cô ta đeo mấy cái túi kia, đi qua đi lại trong ký túc xá như đang trình diễn.
"Tôi nói các cậu nghe, tranh thủ thời gian tìm bạn trai đi, cuối tuần còn ở ký túc xá thủ tiết, tốt xấu gì cũng 20 tuổi rồi, không thấy mất mặt à?”
Thấy chúng tôi không trả lời lại, cô ta cũng không cảm thấy nản. Cô ta mở bộ LAMER ra: "Chỉ riêng chai kem dưỡng da này thôi đã hơn 4000 rồi, thứ đồ hơn 800 tôi sợ dùng đến lại làm nát mặt mất.”
Tôi không nghe, cô ta cầm chai kem dưỡng da đến trước mắt tôi lắc lư: "Đây chính là LEMER, những sản phẩm dưỡng da đắt tiền ngay cả tên thương hiệu cũng không có của cậu, không phải là một thương nhân lừa đảo đấy chứ?"
Cô ta phát âm không chuẩn, tôi khinh miệt nhìn cô một cái, sửa lại: "Cái này đọc là LAMER, không phải LE...MER..."
Mắt tôi dán chặt vào lọ kem dưỡng da mặt trên tay cô ta, ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, cô ta rất đắc ý: “Sao vậy, cậu có muốn tôi cho mượn một ít không?”
Tôi lắc đầu, ánh mắt hết thuốc chữa nhìn cô ta: "Không, tôi sợ mặt thối mất. La Mer trong tiếng Anh đánh vần là L.A.M.E.R chứ không phải L.E.M.E.R."
“Đây là đồ fake!"
“Không thể nào!" Sau đó cô ta nhận thấy chữ tiếng Anh của lọ kem dưỡng da này nhìn chung được sao chép phông chữ và bố cục giống như bản gốc, nếu không nhìn kỹ thì thực sự không thể phân biệt được.
Cô lấy điện thoại ra, mở khóa điện thoại và nhấn vào trang câu hỏi của Baidu.
[Cách phát âm LEMER? ]
Tôi không nhịn được cười ra tiếng. Cô ta xóa câu hỏi và tìm kiếm lại: [La Mer đánh vần tiếng Anh là gì? ]
Sau khi nhìn thấy câu trả lời, mặt cô ta đỏ lên. Trở về chỗ ngồi, cô ta ném chai kem dưỡng da mặt và bộ sản phẩm chăm sóc da vào thùng rác.
Lúc này tôi mới chú ý tới những chiếc túi xách trên mặt bàn của cô ta,lại phát hiện ra những điểm nổi bật.
"Chữ viết tắt sẽ không được in trực tiếp trên hộp LV. Dù sao thì tên đầy đủ của nhãn hiệu là Louis Vuitton, hahaha..."
Xin lỗi, tôi không muốn cười, trừ phi thật sự nhịn không được. Chu Dĩ Vi hung tợn trừng mắt nhìn tôi một cái, nhét toàn bộ túi xách, mỹ phẩm dưỡng da trên mặt bàn vào trong túi, mang theo mấy thứ kia nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài.
Đoán chừng là đi tìm Chung Tử Kiện tính sổ. Ngày hôm sau, chợt nghe Phương Y Y nói, Chu Dĩ Vi và Chung Tử Kiện chia tay, náo loạn một phen dưới lầu phòng ký túc xá nam.
Thì ra Chung Tử Kiện là con trai của chủ nhiệm trường, bởi vì chuyện lần trước anh ta mạo danh thẻ học sinh của tôi đăng bài, bị giảm bớt tiền tiêu vặt, cho nên tất cả quà tặng mua cho Chu Dĩ Vi đều là giả mạo. Cho nên hhông có gì ngạc nhiên khi các giáo viên hướng dẫn lại thiên vị họ như vậy.
7.
Bình thường tôi không có sở thích gì đặc biệt, giống như rất nhiều cô gái nhỏ, thích đến những nơi đẹp để chụp ảnh. Nhà tôi cũng ở Kinh Châu, bình thường cuối tuần đều về nhà.
Chủ nhật, tôi hẹn các chị em học cùng trường trung học cũ đi uống trà chiều tại một khách sạn sáu sao Michelin, gọi một số món tráng miệng thơm ngon, sau khi phục vụ xong chúng tôi bắt đầu chụp ảnh cùng nhau.
Sau khi chụp xong tôi xem ảnh cơ bản đều không cần sửa, trực tiếp đăng lên mấy nền tảng xã hội của mình, nhưng tôi không dùng mạng xã hội nhiều.
Nền tảng xã hội của tôi cũng tương đối khiêm tốn, đa số là chia sẻ cách ăn mặc và mỹ thực, còn có một số địa điểm nổi tiếng trên mạng, gần như không có ảnh lộ mặt.
Bài đăng cũng không bao giờ có chủ đề hay từ khoá, thậm chí tôi còn không mở định vị, đa số đều là nền tảng xã hội tự chia sẻ hình ảnh.
Cho nên có thể tìm được tôi thật sự chỉ có thể dựa vào tùy duyên.
Sau khi tiệc trà chiều kết thúc, tôi không về nhà mà trực tiếp trở về trường học. Bình thường ở trường tôi đa số mặc một số nhãn hiệu nhỏ thoải mái, hôm nay bởi vì đi chụp ảnh cùng các chị em nên tôi đã mặc một chiếc váy sườn xám kiểu Trung Quốc do nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế Tống Tố Nhã thiết kế.
Lúc tôi trở về phòng ngủ đúng lúc gặp được Chu Dĩ Vi đang đi ra cửa, hai bên đi ngang qua nhau nhưng không ai dừng lại. Tôi thay chiếc váy và treo nó trong tủ.
Chiếc váy này chỉ có thể đưa đến cửa hàng bảo dưỡng, giặt bằng tay sẽ bị hỏng. Lại nói gần đây Chu Dĩ Vi có chút khác thường, ăn mặc không giống như trước kia lộ ngực lộ bụng lộ đùi mà thay vào đó là phong cách của một thiên kim tiểu thư.
Tôi cũng bận rộn tham gia tập luyện trong câu lạc bộ, câu lạc bộ đàn tranh có một buổi hội diễn công ích đến trường tiểu học diễn tấu, mục đích là để cho càng nhiều bạn nhỏ cảm thấy hứng thú với nhạc cụ truyền thống của nước ta, từ đó để cho càng nhiều người đến học hơn.
Còn hai ngày nữa là đến hội diễn công ích, bên phó chủ tịch mới nhận được tin nói trang phục biểu diễn của chúng tôi bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, bị giữ ở nơi giao hàng không thể xuất ra được.
Thời gian eo hẹp, chọn lại và mua khẳng định không còn kịp rồi. Cũng may bên cạnh chúng tôi đều có một hai bộ quần áo có thể lên sân khấu, mà tôi định mặc bộ váy sườn xám kiểu Trung Quốc kia.
Buổi tối trở lại phòng ngủ, tôi định đưa bộ váy kia đi bảo dưỡng, sau khi mở tủ ra lại phát hiện chiếc váy kia không cánh mà bay. Tôi lục lọi tủ quần áo, nhưng không tìm thấy chiếc váy đó.
La Vân thấy tôi lục lọi, hỏi tôi là mất cái gì sao?Tôi nói tôi bị mất một cái váy. Ánh mắt chúng tôi không hẹn mà cùng nhìn vào vị trí của Chu Dĩ Vi.
Lần này tôi thậm chí cũng lười thông báo cô ta trở về, tôi trực tiếp báo cảnh sát. Cảnh sát đã thu hút rất nhiều người trên đường đến ký túc xá nữ, có vài người còn đi theo cảnh sát nhìn xem là phòng nào báo án.
Khi tôi nói rằng tôi đã mất một chiếc váy trị giá nửa triệu đô la, cả cảnh sát và bạn học xung quanh cằm đều sắp rơi xuống đất. Người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, Chu Dĩ Vi được Phương Y Y thông báo chạy về phòng ký túc xá.
Thấy rất nhiều người và cảnh sát tụ tập xung quanh ký túc xá, cô ta muốn xua đuổi những người có mặt nhưng có quá nhiều người nên Chu Dĩ Bi đành phải đóng cửa và rèm của ký túc xá.
“Kiều Nhu, cậu có bệnh không? Mất váy mà còn báo cảnh sát?" Chu Dĩ Vi điên cuồng hét to với tôi.
“Y Y đâu có nói là tôi làm mất váy, làm sao cậu biết tôi làm mất váy?”
Lúc Phương Y Y gọi điện thoại tôi có ở bên cạnh nghe, chỉ nói tôi mất đồ, bảo cô ta nhanh chóng trở về ký túc xá, cũng không nói cụ thể mất cái gì.
“Tôi...sự việc cậu báo cảnh sát lớn như vậy, trong nhóm đã truyền ra hết rồi." Chu Dĩ Vi mỗi lần lấy cớ đều bịa ra rất nhanh, tôi nghi ngờ nói dối đã là phản xạ có điều kiện của cô ta.
Tôi thản nhiên, tiếp tục hỏi ngược lại cô ta: "Tôi làm mất đồ thì tôi báo cảnh sát thôi, cô kích động cái gì?"
Cô ta không trả lời được, nửa ngày cũng không nói được lời nào. Lúc này đồng chí cảnh sát tiến lên hỏi cô ta: "Cô có trộm váy của người ta hay không, nếu có thì giao ra, có thể nhận mức án nhẹ hơn. Ngược lại, nếu trộm cắp tài sản của người khác lên tới 500.000 tệ, cô có thể bị kết án từ 10 năm trở lên. “
“Năm mươi vạn?” Chu Dĩ Vi bị dọa đến vỡ giọng.
“Kiều Nhu, cậu cũng thật biết cách ăn c ư ớ p. Một miếng vải rách giặt hai ba cái đã muốn rã ra, còn dám nói nó 50 vạn!”
Tôi cảm thấy Chu Dĩ Vi quả thực hết thuốc chữa, lắc đầu nói với cảnh sát: "Chú cảnh sát, chú xem xử lý thế nào?"
Trên tay cảnh sát vẫn cầm máy ghi chép chấp pháp, hỏi Chu Dĩ Vi: "Rốt cuộc cô có trộm váy của cô ấy không?”
Bị bức bách bởi quyền uy của cảnh sát, Chu Dĩ Vi thừa nhận. Ngày đó cô ta thấy chiếc váy sườn xám của tôi rất đẹp, thừa dịp chúng tôi không ở phòng ngủ trộm mặc một ngày, kết quả nhiễm mùi mồ hôi của cô ta, cô ta định giặt sạch sẽ sẽ trả lại cho tôi, nào biết bộ váy kia bỏ vào trong nước chà xát vài cái liền hỏng.
"Chú cảnh sát, mọi người đừng để bị lừa, bộ váy kia chất lượng kém như vậy, làm sao có thể đòi năm mươi vạn, cô ta chính là muốn lừa tiền cháu!"
Lúc này vừa vặn dì bảo mẫu nhà tôi tìm được hóa đơn mua bộ váy này của tôi, chụp ảnh gửi cho tôi. Tôi đưa điện thoại cho cảnh sát xem, lại đưa cho Chu Dĩ Vi nhìn thoáng qua, cô ta thiếu chút nữa đứng không vững.
Cảnh sát ra hiệu mời ra ngoài cửa: "Đi theo chúng tôi đến cục một chuyến đi.”
Vừa nghe phải đến cục cảnh sát, Chu Dĩ Vi chet cũng không chịu, ôm cán giường khóc lóc om sòm.
“Tôi không đi, tôi không đi, Kiều Nhu, cô cố ý lấy chiếc váy kia dụ dỗ tôi!”
Cảnh sát tiến lên muốn bắt cô ta, cô ta sợ tới mức vội hét lên: "Tôi bồi thường, tôi bồi thường còn không được sao?”
Cô ta ngồi dưới đất khóc lóc như vậy, nghĩ đến cô ta cũng mới 20 tuổi, đến cục cảnh sát nhất định sẽ để lại tiền án, tôi lại có chút mềm lòng.
“Vậy được rồi, cô bồi thường theo giá, tôi có thể không truy cứu nữa. Còn nữa, sau này rác của cô phải xử lý kịp thời!"
Từ sau khi cô ta chia tay với Chung Tử Kiện, rác lại không đổ đúng giờ. Cuối cùng dưới sự chứng kiến của cảnh sát, Chu Dĩ Vi viết cho tôi một tờ giấy nợ và giấy cam đoan.