[Zhihu] Bạn Có Tin Vào Hai Chữ “Duyên Số” Hay Không?

Chương 2: PHẦN III




Sáng sớm hôm sau không thấy bóng dáng Hứa Văn Hạ đâu nữa.

“Bố!”

Tôi tìm kiếm cẩn thận hai vòng rồi chạy ra bàn ăn nơi bố đang ngồi uống cà phê sáng gấp gáp hỏi, “Hứa Văn Hạ đâu bố?”

Bố chậm rãi thưởng thức thêm một ngụm cà phê rồi nói, “Đi rồi.”

“Đi đâu ạ?”

“Bố làm sao biết được?”

Bố tôi hỏi lại, rất tự nhiên, dường như mọi thứ chẳng có chút liên hệ nào với ông cả.

Tôi đã mất mấy chục phút chỉ để tiêu hóa chuyện này.

“Thế, anh ấy cũng phải để lại phương thức liên lạc chứ?”

Dù sao cũng ở nhà tôi lâu như thế.

“Không có.”

Bố tôi chắc nịch.

Tôi làm sao có thể tin vào chuyện này được, sau một hồi lèo nhèo bên tai bố, ông cuối cùng cũng đầu hàng.

“Có để lại số điện thoại, có điều…”

Bố cố ý kéo dài câu nói, còn nghiêm nghị nhìn tôi một cái, “Bắt buộc phải đợi con thi tốt nghiệp xong mới cho con biết.”

Thi tốt nghiệp xong?

“Vậy còn một năm nữa lận.”

Bố xoa xoa đầu, cười hi hi an ủi tôi, “Một năm nhanh lắm, cố lên!”

“...”

Bố lấy số điện thoại của Hứa Văn Hạ ra để uy hiếp tôi.

Phải đỗ vào ngôi trường mà ông ưng ý, khi đó tôi mới có thể nhận được phương thức liên lạc của anh.

Không còn cách nào khác, tôi đành đồng ý.

Cứ đồng ý thôi, ai mà biết được đến một ngày nào đó biết đâu tôi sẽ lấy được tờ giấy đó, hoặc là, đến lúc đó tôi chẳng còn tình cảm với Hứa Văn Hạ nữa thì sao.

Tôi tự an ủi mình rằng, không phải chỉ là tình cờ gặp gỡ thôi sao, một chàng trai chỉ xuất hiện chớp nhoáng trong cuộc đời tôi.

---

Kỳ thực tôi đã lén vào phòng bố mấy lần.

Nhưng lần nào cũng không có thu hoạch gì cả.

Cũng không biết bố giấu đi đâu rồi, tôi gần như đã tìm đến từng khe kẽ một nhưng cũng vô ích.

Dần dần, tôi từ bỏ việc tìm kiếm.

Cho đến một năm sau.

Kỳ thi tốt nghiệp đã đến, tôi hiểu ra rằng mình sắp bước lên vũ đài quan trọng nhất của cuộc đời.

May mà, những nỗ lực trong một năm vừa qua đã phát huy tác dụng, bản thân tôi tự cảm thấy mình đã làm rất tốt.

Tối hôm thi xong, bố đưa tôi đi ăn thịt xiên nướng, lúc phục vụ mang bia tới cũng thuận tay đẩy cho tôi một chai.

Bố lại vuốt vuốt mái đầu sáng bóng của mình theo thói quen rồi cười nói, “Uống với bố đi, giờ trưởng thành rồi, là người lớn rồi.”

Tôi gật gật đầu, rót cho mình một cốc thật đầu, cúi đầu làm một hơi.

“Bố, không phải bố nói đợi con thi tốt nghiệp xong sẽ cho con phương thức liên lạc với Hứa Văn Hạ sao?”

Nghe tôi nói thế, mặt ông liền biến sắc cuối cùng cười gượng lắp bắp, “Bố làm mất tờ giấy rồi…”

“Mất rồi?”

Tôi không tin.

Làm sao có thể mất được chứ?

Nhưng mà, nhìn bộ dạng của bố thì không giống như đang nói dối cho lắm.

Bố thở dài, “Ban đầu bố sợ mày tìm thấy nên mỗi ngày đổi một vị trí, kết quả chính bố cũng không biết nó đi về phương nào nữa rồi.”

Tôi cũng thở dài, bắt chước bố uống một ngụm bia lớn, mặc dù có chút thất vọng nhưng rất nhanh cũng lấy lại trạng thái ổn định.

Khi hơi ngấm men bia, bố tôi vừa gật gù vừa cảm thán, “Thực ra bố cũng rất thích thằng bé đó, ngoài việc hơi xui xẻo một chút, không có gì để chê cả. Vốn dĩ định để mày thi xong đại học, lúc đấy có thể tự do yêu đương rồi, sẽ tác hợp cho hai đứa…”

Tôi dở khóc dở cười, nhất thời không nói nên lời.

Chớp mắt, kỳ nghỉ đã qua.

Tôi đỗ vào ngôi trường như ý nguyện, cũng không tính là đại học hàng top gì cả, nhưng ở trong nội thành, khá gần nhà tôi.

Mỗi tuần đều có thể ngồi xe bus về nhà, cũng giúp cho “ông cụ” đỡ tủi thân.

Cuộc sống đại học của tôi cũng khá tốt, không có trở ngại gì lớn cả.

Điều hơi đáng tiếc chính là nửa năm học đã trôi qua, bạn bè ai cũng yêu đương nồng nhiệt cả rồi, chỉ có tôi là đường tình duyên vẫn còn thênh thang quá.

Tối hôm đó, tôi rủ bạn cùng phòng chơi game.

Vốn dĩ định chơi một nhóm 3 người, nhưng con bé Hoa Hoa lại muốn rủ thêm người yêu nó, vậy là thành nhóm 5 người, nhưng kiếm đâu một người nữa bây giờ.

Vậy là dưới tình hình đó, bạn trai Hoa Hoa sau khi hỏi ý kiến chúng tôi đã mời thêm một người bạn của anh ấy.

Lập đội thành công, mọi người bắt đầu on mic.

Chàng trai mới đến rất kiệm lời, gần hết một trận, tôi mới nghe anh nói một câu, “Pháp sư, đến nhặt buff tăng lực đi.”

Pháp sư xinh đẹp như hoa chính là tôi.

Tôi ngoan ngoãn đi tới nhưng trong đầu cứ không ngừng hồi tưởng lại âm thanh vừa rồi.

Kỳ lạ.

m thanh này sao lại quen tai như thế?

Hình như… có chút giống với giọng nói của Hứa Văn Hạ.

4

Kết thúc mấy hiệp, sự hoài nghi trong tôi dâng lên đỉnh điểm, bởi vì đến cả vài nốt trầm ở cuối câu cũng không khác một chút nào.

Hơn nữa… id của anh còn có chữ “Dương”, chính là họ của tôi.

Vốn dĩ định sau này sẽ để Hoa Hoa đi hỏi bạn trai nó xem sao, nhưng không cần tôi phải ra tay, đã tận tai nghe được ba chữ “Hứa Văn Hạ” rồi.

Bạn trai Hoa Hoa giữa đường bị tấn công, không nhịn được mà cảm thán, “Hứa Văn Hạ, thấy ch.ết mà không cứu ư?”

Hứa Văn Hạ…

Thật sự là anh ấy.

Tim tôi đập nhanh gấp mấy lần, căng thẳng lắng nghe giọng nói quen thuộc.

Anh khẽ cười, nhàn nhạt đáp, “Là cậu quá kém thôi.”

Bất giác, sống mũi tôi cay xè, vui mừng muốn bật khóc.

Cảm xúc này thật sự là khó có từ nào có thể diễn tả được, người mà bạn tưởng rằng đã biến mất giữa biển người bao la rộng lớn, hoàn toàn biến mất rồi.

Đột nhiên một ngày nọ, lại xuất hiện một cách vô thực như thế, ở trong một khoảng cách ngắn ngủi như thế.

Tôi sợ mình không kìm được mà kích động, liền tắt mic, từ đầu đến cuối không nói lần nào.

Cho đến khi trò chơi kết thúc, tôi nhờ Hoa Hoa hỏi wechat của Hứa Văn Hạ ở chỗ bạn trai của con bé.

Hoa Hoa không khỏi hoài nghi nhìn tôi, “Bội Bội, chuyện gì đây?”

Tôi gần như bay khỏi giường, nắm chặt lấy tay nó.

“Anh ấy chính là chàng trai mà tao đã kể với mày trước đây đấy.”

“What???” 1637770058184.png


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.